Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi

Chương 8

Trần Hạ Hòa cười nói: “Không phải tôi, tôi làm sao có khả năng khiến trường của các cậu mời tôi làm giảng viên đặc biệt chứ.”

Hắn biểu cảm tự nhiên, nói xong thì bước vào phòng đối diện, tiếp tục quan sát những người kia chuyển đồ đạc vào.

Đậu Ngọt trong lòng lại kêu lên một tiếng, nhưng Lục Tuyết Minh không nhìn xuống, chỉ nghĩ về những lời Trần Hạ Hòa vừa nói.

Y nhớ là vừa nghe thấy “Thầy Lâm”, mà Trần Hạ Hòa trước kia ở trường Mỹ thuật Tân La rất thân với Lâm Tiêu, vậy…

Vậy là hàng xóm của y là Lâm Tiêu?!

Đậu Ngọt đang l.i.ế.m tay Lục Tuyết Minh, đột nhiên bị cánh tay y siết lại, phát ra tiếng kêu không hài lòng liền cắn y một cái rồi nhảy xuống.

Lục Tuyết Minh không để ý đến Đậu Ngọt nữa, y bước nhanh đến phía đối diện, cuối cùng cũng nhìn thấy toàn bộ căn phòng.

Mặc dù vừa được tu sửa nhưng chỉ thay giấy dán tường và trần nhà, thay đèn chiếu sáng, tổng thể căn phòng vẫn giữ được cảm giác cổ xưa của tòa nhà này. Các đồ đạc chuyển vào cũng đều có tuổi đời khá lâu, đặc biệt là chiếc ghế sofa cổ điển kiểu Anh và bộ bàn ghế gỗ đỏ ở góc tường, có trọng lượng nặng nề khiến Lục Tuyết Minh nhớ đến hình ảnh Lâm Tiêu ngồi đọc sách trên đó.

“Tiên sinh, làm phiền tránh ra một chút.” 

Một người phía sau lên tiếng gọi y. Lục Tuyết Minh quay lại, thấy bốn người đàn ông đang khiêng một chiếc bồn tắm lớn, viền vàng và chân đế chạm khắc tinh xảo nhìn rõ là biết không phải hàng rẻ tiền. Y lùi lại hai bước, nhìn mấy người đó cẩn thận đi vào trong, hướng về phía phòng tắm.

Trần Hạ Hòa đi trước, y cũng theo vào nhìn. Cách bài trí của phòng tắm giống hệt phòng của y, chỉ khác là hướng đối diện. Ngoài ra, tường phòng tắm còn được lót gạch mosaic, màu sắc kết hợp một cách tinh tế và dễ chịu, nhìn vào giống như ba bức tranh trừu tượng về cơ thể người.

Sau khi những người kia đặt bồn tắm vào đúng vị trí, họ bắt đầu lắp đặt. Trần Hạ Hòa định quay lại phòng để tiếp tục giám sát việc bố trí đồ đạc, nhưng vừa đến cửa phòng tắm đã bị chặn lại.

Lục Tuyết Minh đã qua cơn sốc ban đầu, giờ nhìn vào hắn, ánh mắt y liền trở nên lạnh lùng.

“Lâm Tiêu đâu?”

Trần Hạ Hòa lấy ra một gói khăn giấy từ túi, rút một tờ lau mồ hôi trên trán, rồi trả lời: “Cậu ấy đang nói chuyện với hiệu trưởng dưới lầu.”

“Tại sao anh ấy lại chuyển đến đây? Anh ấy không phải ở Tân La sao?” 

Lục Tuyết Minh nén lại cảm xúc dâng trào trong lòng, cố gắng hỏi với vẻ bình tĩnh. Nhưng dù có cố gắng đến đâu, y cũng không khỏi cảm thấy bất an trước mặt Trần Hạ Hòa, vì dù sao năm đó Trần Hạ Hòa đã biết chuyện họ yêu nhau, có lẽ hắn cũng biết lý do họ chia tay.

Trần Hạ Hòa không trả lời thẳng, vì việc chuyển nhà đã được lên kế hoạch từ lâu, hắn chỉ nhún vai, đẩy vấn đề lại cho Lâm Tiêu.

“Chắc cậu phải hỏi cậu ấy rồi, tôi chỉ làm việc cho Lâm Tiêu thôi, cậu ấy muốn làm gì thì là chuyện của cậu ấy.”

Lục Tuyết Minh hơi sững lại, bất giác thốt lên: “Làm việc cho anh ấy?”

Trần Hạ Hòa cười nói: “Lâm Tiêu hiện giờ là sếp của tôi mà.” 

Nói xong, hắn ta vòng qua Lục Tuyết Minh, quay lại phòng để tiếp tục giám sát việc sắp xếp đồ đạc.

So với sự điềm tĩnh của Trần Hạ Hòa, Lục Tuyết Minh cảm thấy đầu óc mình rối bời. Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, chưa kịp suy nghĩ thấu đáo thì đã nghe thấy ai đó gọi tên mình từ bên ngoài.

Âm thanh đó rõ ràng là của hiệu trưởng. Y đi ra đến cửa nhưng không thấy hiệu trưởng, lại suýt đụng phải người đang bước vào.

Lâm Tiêu theo thói quen nắm lấy hai cánh tay của Lục Tuyết Minh, khi y đứng vững rồi mới buông ra, trên mặt lại là vẻ dịu dàng như thường lệ.

Không ngờ lại gặp anh bất ngờ như vậy, Lục Tuyết Minh đang muốn hỏi rõ chuyện gì thì thấy Lâm Tiêu có chút ngạc nhiên, ánh mắt từ khuôn mặt anh lại di chuyển xuống dưới.

Y cúi đầu nhìn, lập tức hiểu được vì sao Lâm Tiêu lại ngạc nhiên.

Lục Tuyết Minh mặc một bộ đồ ngủ màu tím in hình chú mèo đen, dưới chân là đôi dép lông ấm áp hình móng vuốt mèo. Trang phục ở nhà này vốn chẳng có gì lạ, vấn đề là y đã 26 tuổi rồi, vẫn mặc như khi còn học đại học, lại còn bị người yêu cũ đã chia tay nhìn thấy, thật sự xấu hổ đến mức tai đỏ cả lên, vội vã bước về phòng mình.

Nhưng y vừa đi được một bước đã bị Lâm Tiêu nắm lấy tay. Y muốn rút lại, nhưng Lâm Tiêu lại cúi đầu, thì thầm bên tai mình: 

“Bao nhiêu năm rồi, em vẫn thích mèo như vậy sao?”

Đây là câu hỏi bình thường, nhưng vì quá khứ của họ mà nó lại mang một ý nghĩa khác. Lục Tuyết Minh tức giận đến mức ánh mắt nhìn Lâm Tiêu đầy vẻ oán hận, chưa kịp nói ra câu “Chuyện này không liên quan đến anh” thì đã thấy hiệu trưởng từ trong phòng mình đi ra.

Khi nhìn thấy y, hiệu trưởng cười mỉm: “À, thì ra là em ở đây, tiểu Lục, tôi còn vào phòng tìm em đấy.”

Lửa giận chưa kịp bùng phát bị kìm lại trong cổ họng, y không biết nên dùng biểu cảm gì đối mặt với hiệu trưởng. Nhưng Lâm Tiêu lại tự chủ động buông tay y ra, đợi hiệu trưởng đến gần, y mới trầm giọng hỏi: 

“Hiệu trưởng, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Hiệu trưởng nhìn Lâm Tiêu: “Cậu vẫn chưa nói với em ấy à?”

Lâm Tiêu bỏ hai tay vào túi quần, giải thích: “Mấy ngày nay bên Berlin còn nhiều công việc phải giải quyết, nên không có thời gian.”

Hiệu trưởng hiểu ra, nhìn Lục Tuyết Minh nói: “Tiểu Lục à, Lâm Tiêu và em là bạn học đại học, nên tôi bảo cậu ấy chuyển đến phòng bên cạnh em. Như vậy hai người có thể chăm sóc lẫn nhau, em cũng có thể giúp cậu ấy nhanh chóng làm quen với trường chúng ta.”

Lục Tuyết Minh không còn kích động như trước, nhưng vẫn không thể hiểu nổi tình huống trước mắt: 

“Vậy vị trí giảng viên đặc biệt mà hiệu trưởng nói chính là anh ta?”

“Đúng.” Hiệu trưởng gật đầu: “Nhưng Lâm Tiêu chưa có chứng chỉ giảng dạy của trường, cậu ấy đã đăng ký kỳ thi cuối năm, mà em năm ngoái đã vượt qua kỳ thi viết, có thể cho cậu ấy một số lời khuyên về mặt này.”

“Hiệu trưởng, gần đây em rất bận, thầy cũng biết là em đang chuẩn bị kỳ thi chứng chỉ điêu khắc cuối năm, mà em cũng mới bắt đầu dạy sinh viên không lâu, làm sao có thể giúp anh ta được? Thầy vẫn nên bố trí một giáo viên có kinh nghiệm hơn đi.”

Lục Tuyết Minh nói một tràng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Hiệu trưởng không biết về quá khứ của y và Lâm Tiêu, nhưng nhìn thấy y từ chối thẳng thừng như vậy, chỉ đành nhìn Lâm Tiêu.

Việc chuyển đến phòng bên cạnh Lục Tuyết Minh là đề xuất của Lâm Tiêu, thực ra như anh, một họa sĩ còn trẻ đã có danh tiếng, hiếm có người chịu trở thành giảng viên đặc biệt của trường đại học. Nên trường chắc chắn sẽ sắp xếp cho anh một phòng ở tốt. 

Vì vậy, khi Lâm Tiêu nhắc đến việc chuyển vào gác mái của khuôn viên cũ, hiệu trưởng đã khuyên anh một lúc lâu, nói rằng nơi đó mùa đông lạnh mùa hè nóng, cách âm cũng không tốt, anh sẽ không quen đâu.

Lâm Tiêu đã từ chối lời đề nghị của hiệu trưởng về việc sắp xếp phòng ở tốt hơn, nói rõ mối quan hệ là bạn học với Lục Tuyết Minh, cũng chia sẻ rằng lý do anh đến Trường Mỹ thuật Phương Chu một phần là vì Lục Tuyết Minh.

Nghe vậy, hiệu trưởng nghĩ họ có mối quan hệ rất tốt, nên không ngờ rằng Lục Tuyết Minh lại chẳng hề vui vẻ với việc này.

Lâm Tiêu cũng không vì Lục Tuyết Minh từ chối thẳng thừng mà cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại còn cười nhẹ nói: “Hiệu trưởng, để tôi và cậu ấy nói chuyện riêng một lát, không làm phiền thầy nữa.”

Hiệu trưởng vốn không thích can thiệp vào chuyện của người khác, nên liền thuận theo đi ra ngoài. Khi bóng dáng ông biến mất ở góc cầu thang, Lục Tuyết Minh bước về phòng mình. Lâm Tiêu đi theo sau, lúc y định đóng cửa thì bị Lâm Tiêu chặn lại.

“Tuyết Minh, cho anh năm phút, chúng ta nói chuyện đi.”

Trước sắc mặt ngày càng u ám của Lục Tuyết Minh, Lâm Tiêu không còn vẻ nhẹ nhàng như trước. Anh biết mình có lỗi, nếu đứng từ vị trí của Lục Tuyết Minh, anh cũng sẽ không muốn nhìn thấy chuyện này xảy ra.

Dù anh đoán rằng Lục Tuyết Minh chưa hoàn toàn quên đi, nhưng không có nghĩa là y sẵn sàng chấp nhận hay chào đón anh ngay lúc này. Ranh giới giữa họ lúc này còn rộng hơn cả khi Lục Tuyết Minh theo đuổi anh năm xưa.

Có điều, trong một tháng qua anh đã suy nghĩ rất kỹ, dù sao thì thông tin mà Trần Hạ Hòa tìm hiểu về đời sống tình cảm của Lục Tuyết Minh suốt sáu năm qua đã đủ để anh có thêm tự tin. Chỉ cần anh cố gắng một chút, có thể mọi chuyện sẽ thay đổi.

Lục Tuyết Minh không biết trong lòng Lâm Tiêu đang nghĩ gì, nhưng khi cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ và dép mèo của mình, lại nhớ đến căn phòng sau lưng chưa dọn dẹp, làm sao có thể để Lâm Tiêu vào đây? 

Vì vậy, y mạnh tay đẩy cửa, đóng sầm lại.

Lâm Tiêu vốn có nhiều điều muốn nói với y, nhưng bị y chặn ở ngoài cửa. Thấy y rõ ràng đang tức giận, Lâm Tiêu biết phải cho Lục Tuyết Minh chút thời gian, nên không đuổi theo gõ cửa mà quay về phòng của mình trước.

Trần Hạ Hòa không đứng ở cửa tò mò nghe trộm mà rất chuyên nghiệp theo dõi mọi người đặt từng món đồ nội thất vào đúng vị trí. Khi Lâm Tiêu vào, anh tháo hai chiếc cúc áo sơ mi trên cùng, mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn.

Trần Hạ Hòa đưa cho anh một chai nước khoáng và hỏi: “Không thuận lợi à?”

Lâm Tiêu uống gần hết chai nước, thở ra một hơi rồi nói: “Là chuyện tôi đã đoán trước.”

Trần Hạ Hòa nhìn những người đang trải thảm ở góc tường, tiếp tục nói: “Cậu cũng thế, tôi đã bảo cậu nên nói cho cậu ấy biết trước rồi. Chuyện này chẳng phải là sự bất ngờ, mà là sự hù dọa, làm sao cậu ấy có thể vui vẻ chứ?”

Lâm Tiêu vặn chặt nắp chai nước, đặt chai xuống chân rồi mạnh tay xoa mặt: “Dù có nói trước thì em ấy cũng sẽ tức giận, chưa chắc đã không dọn đi để tránh tôi, như thế chẳng phải càng tệ hơn sao?”

Trần Hạ Hòa bất đắc dĩ thở dài, hắn hiểu những gì Lâm Tiêu nói, vì trước đây cả hai đã thảo luận kỹ về vấn đề này. Dù bất kỳ lý do gì khi chuyển đến, đối với Lục Tuyết Minh thì việc này cũng không hề dễ chịu. Đặc biệt là khi Trần Hạ Hòa đã tìm hiểu về những năm qua của y, càng hiểu Lâm Tiêu muốn quay lại với Lục Tuyết Minh khó khăn đến mức nào.

Lâm Tiêu nằm dựa trên chiếc ghế dài một lúc, đợi khi những người chuyển đồ rời đi, anh đứng dậy và nhìn quanh căn phòng.

Mặc dù không thể so với căn phòng ngủ rộng rãi, thoáng đãng ở nhà mình nhưng nó cũng khá ấm cúng. Anh lại vào nhà vệ sinh xem xét một lượt, khi bước ra, anh nói với Trần Hạ Hòa: 

“Tôi còn có chút việc, cậu đợi chị Trân dọn dẹp xong rồi về đi. Bắt đầu từ mai cậu sẽ làm việc ở studio, có chuyện gì thì liên lạc với tôi.”

Trần Hạ Hòa tiễn anh ra ngoài, khi đóng cửa, Lâm Tiêu lại liếc nhìn cánh cửa đối diện bên hành lang đang đóng chặt. Không biết Lục Tuyết Minh đang làm gì, vừa nãy y tức giận như vậy, không biết ngày mai gặp lại sẽ thế nào.

Lâm Tiêu vừa suy nghĩ vừa xuống cầu thang, còn phía bên kia cánh cửa, Lục Tuyết Minh đang cầm điện thoại, ngón tay dừng lại ngay trên tên Lâm Trĩ Ngu, nhưng mãi vẫn chưa nhấn gọi.

Lâm Trĩ Ngu dù biết Lâm Tiêu là ai, nhưng vì đó là chuyện trong quá khứ nên y chưa bao giờ nhắc đến. Bây giờ cũng không thể khẳng định Lâm Tiêu đang chủ động tiếp cận mình, có thể anh ta chỉ tình cờ được trường mời dạy, lại vì giống mình có chút ám ảnh với sự sạch sẽ, không muốn ở cùng với người khác nên mới chuyển đến đây.

Nghĩ vậy, Lục Tuyết Minh cảm thấy không nên gọi cho Lâm Trĩ Ngu, tránh trường hợp hiểu nhầm rồi lại ngượng ngùng, mất mặt.

Bộ phim đấu súng đang tới phần gay cấn, nhưng y lại chẳng muốn xem nữa. Cuối tuần hiếm hoi có thể nghỉ ngơi mà từ sáng sớm đã bị Lâm Tiêu làm hỏng tâm trạng. Lục Tuyết Minh trốn trong chăn, ngoài Đậu Ngọt y không gặp ai nữa. Lâm Tiêu cũng không tới gõ cửa, điều này khiến y vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm thấy có thể việc Lâm Tiêu chuyển đến chỉ là một sự trùng hợp, có thể là mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng vào sáng thứ hai, một chuyện bất ngờ lại xảy ra.

Mỗi thứ hai vào lúc 11 giờ là cuộc họp giáo viên, tất cả giảng viên và nhân viên đều phải tham gia trừ những người có lớp. Sáng nay y không có lớp, nhưng Lâm Trĩ Ngu có, vì vậy khi vào phòng họp, y không thấy Lâm Trĩ Ngu. Tuy nhiên, y lại thấy Lâm Tiêu, người này được xếp ngồi ngay cạnh chỗ của Lục Tuyết Minh.

Trong phòng họp có khá nhiều người, Lục Tuyết Minh chỉ có thể giữ vẻ mặt lạnh lùng ngồi vào chỗ của mình. May là Lâm Tiêu cũng rất im lặng, không nói chuyện với y. 

Sau khi cuộc họp kết thúc, hiệu trưởng lại giới thiệu Lâm Tiêu với mọi người, khi buổi họp chuẩn bị kết thúc, y vừa đứng dậy thì nhìn thấy hiệu trưởng và trưởng phòng học vụ cùng bước tới, nói: “Tiểu Lục, hôm nay là ngày làm việc chính thức đầu tiên của Lâm Tiêu, chúng ta cùng đi ăn trưa ở nhà ăn nhé, tiện thể bàn một chút về lịch trình giảng dạy sắp tới của hai người.”

Lục Tuyết Minh định từ chối lời mời đi ăn, nhưng nghe đến cuối câu lại cau mày hỏi: “Lịch trình giảng dạy gì ạ?”

Chủ nhiệm khoa cười nói: “Thế này, Lâm Tiêu tuy là giảng viên thỉnh giảng, nhưng cậu ấy chưa có chứng chỉ sư phạm, không thể tự mình dạy học. Chúng tôi quyết định sẽ tổ chức một lớp học hợp tác mỗi tuần cho đến khi nghỉ hè, để cậu ấy có thể phối hợp với các thầy cô khác giảng dạy.”

Sau khi chủ nhiệm khoa nói xong, hiệu trưởng tiếp tục: “Sinh viên ngành điêu khắc cũng phải thi vẽ phác thảo, nên tôi dự định sẽ để chủ nhiệm khoa chuẩn bị một thời gian biểu. Vì em và Lâm Tiêu quen biết, nên tôi hy vọng em có thể làm người dẫn đầu, hợp tác với Lâm Tiêu cho buổi học đầu tiên, tạo ấn tượng tốt với mọi người.”

Bình Luận (0)
Comment