Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi

Chương 7

Lâm Tiêu cảm thấy cơ thể cứng ngắc, sợ rằng ngay lúc này Lục Tuyết Minh sẽ tỉnh dậy. Nhưng may mắn thay, giống như mọi lần trước, Lục Tuyết Minh vẫn có chút ngơ ngác khi vừa tỉnh dậy nhưng vì quá mệt mỏi, y lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Đợi đến khi nhịp thở của Lục Tuyết Minh trở lại đều đặn, Lâm Tiêu mới nhẹ nhàng nhìn xuống bàn tay vẫn đang nắm chặt sợi dây lưng áo choàng của mình. Chắc hẳn là y đã mơ về quá khứ nên mới có vẻ mặt và hành động như vừa rồi.

Lâm Tiêu ban đầu không chắc chắn về thái độ của Lục Tuyết Minh đối với mình, nhưng sau hai ngày tiếp xúc và quan sát, anh cảm thấy có lẽ Lục Tuyết Minh vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ. 

Nếu không, làm sao giải thích được việc khi tỉnh táo và khi còn mơ màng lại có sự đối lập rõ rệt như vậy?

Dù sao đi nữa, quan hệ giữa họ lúc này cũng rất ngượng ngùng, và tất cả chỉ là suy đoán của bản thân anh. Nếu muốn xác nhận thì cần phải tìm hiểu thêm.

Lâm Tiêu nhẹ nhàng kéo tay Lục Tuyết Minh ra, rồi ngồi lại trên ghế sofa. Sau khi Tiểu Phương đưa đồ đến, anh vào phòng tắm thay rồi mới đi gọi Lục Tuyết Minh dậy.

Vì ngủ không đủ giấc, đôi mắt của Lục Tuyết Minh đỏ hoe, phản ứng có chút chậm chạp. Tuy nhiên, sau khi tỉnh dậy, y không hề nhớ về chuyện vừa xảy ra, điều này khiến Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm. 

Anh nói: “Nếu thật sự mệt quá thì sáng nay đừng đi nữa. Để anh giúp em báo với cô Tề một tiếng là được.”

Lục Tuyết Minh dụi mắt rồi xuống giường, nhưng rất bình tĩnh từ chối sự giúp đỡ của Lâm Tiêu. Vào nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương, tâm trạng y lại trở nên phức tạp.

Y thực sự đã mơ thấy Lâm Tiêu, mà không phải là hình ảnh trong quá khứ, mà chính là Lâm Tiêu trong chiếc áo choàng tắm tối qua, ngồi bên mép giường nhìn y.

Đã lâu lắm rồi y không còn mơ thấy người này nữa, nên khi vừa tỉnh dậy, y còn chẳng phân biệt nổi mình đang ở đâu. May mà Lâm Tiêu đã thay bộ đồ mặc hôm qua, điều đó mới khiến y dần nhận thức rõ ràng lại.

Lục Tuyết Minh mở vòi nước, hứng hai vốc nước lạnh vỗ lên mặt, đợi đến khi tâm trạng ổn định mới cầm lấy bàn chải đánh răng. Khi bước ra ngoài, y nghe thấy Lâm Tiêu hỏi: “Đi ăn sáng không?”

Lục Tuyết Minh thậm chí không thèm ngẩng mắt lên, chỉ thản nhiên đáp: “Không, tôi còn phải dọn đồ, anh đi một mình đi.”

Lâm Tiêu đã đoán trước rằng Lục Tuyết Minh sẽ trả lời như vậy nên cũng không ép buộc. Đợi sau khi anh rời đi, thần kinh căng thẳng của Lục Tuyết Minh mới dịu lại. Y nhìn quanh căn phòng mà tối qua cả hai đã ở cùng nhau, kéo khóa ba lô rồi ngồi trên giường thêm mười mấy phút trước khi ra ngoài.

Buổi giao lưu hôm nay còn náo nhiệt hơn hôm qua, rất nhiều gian hàng thu được không ít thành quả. Lục Vân Ni bận đến mức cả ngày chẳng thấy mặt mũi đâu. Lục Tuyết Minh với tư cách là đại diện cho trường, cũng phải liên tục xoay quanh các gian hàng để trao đổi học thuật và gặp gỡ các nhà triển lãm, khiến giọng y khàn đặc sau một ngày dài.

Lúc ăn trưa, y nghĩ liệu có thể gặp lại Lâm Tiêu không, nhưng anh dường như đã rời khỏi từ sớm, không thấy bóng dáng đâu cả.

Buổi chiều, nhiều gian hàng bắt đầu thu dọn để về, giảng viên của các trường nghệ thuật cũng lục tục lên đường rời đi. Lục Tuyết Minh tranh thủ đồng bộ hóa những tư liệu thu thập được trong hai ngày qua với giáo viên phụ trách tại trường, đến khi trời nhá nhem tối thì Lục Vân Ni cũng bận rộn xong, đến tìm y và bảo có thể rời đi được rồi.

Y lần lượt chào tạm biệt vài giáo viên khác, cuối cùng khi gặp lại cô Tề, Lục Tuyết Minh vẫn không nhịn được mà hỏi sao hôm nay không thấy Lâm Tiêu.

Tề Tiệp bận rộn cả ngày, đầu óc cũng quay cuồng, nghe y hỏi mới phản ứng lại: “Cậu ấy bị sốt, sáng nay đã nghỉ ở phòng y tế rồi, đến trưa thì sốt lại tăng thêm chút, nên để an toàn thì đã đưa cậu ấy đến bệnh viện trong thành phố rồi.”

Lục Tuyết Minh thắc mắc: “Sao lại đột ngột bị sốt?”

Tề Tiệp giải thích: “Tối qua cậu ấy bị dính mưa ở bên ngoài, rồi cái chỗ các em ở bị vỡ ống nước, chắc là do cậu ấy cứ mặc đồ ướt mà không thay ra. Sáng nay tôi thấy cậu ấy ho dữ lắm, cứ tưởng em cũng biết chứ.”

Những lời này làm Lục Tuyết Minh ngẩn người. Sáng nay, y đã thấy giọng của Lâm Tiêu hơi khàn, nhưng vì y cố tình tránh mặt nên không để ý điều gì bất thường. Giờ nghe cô Tề nói vậy, y mới nhớ lại hình như đã nghe tiếng anh ho trong phòng tắm.

Y lại hỏi xem bây giờ tình hình anh thế nào, Tề Tiệp bảo hơn một tiếng trước nhiệt độ đã hạ xuống 38 độ, không có gì nghiêm trọng nữa. Nói xong có người khác đến tìm, cô liền bắt tay y rồi chào tạm biệt, lúc này Lục Vân Ni hỏi: “Là Lâm Tiêu nào thế?”

Lục Tuyết Minh trả lời bâng quơ: “Bạn cũ.”

Lục Vân Ni từ thời đại học đã ở lại thủ đô, năm ngoái mới quay về Phương Châu, vì vậy cũng không rõ tình hình của Lục Tuyết Minh trong những năm qua, càng không biết chuyện y thích đàn ông.

Cô hỏi: “Quan hệ có tốt không? Có cần đến bệnh viện thăm không?”

Lục Tuyết Minh đeo ba lô lên vai, đáp: “Không cần đâu, về thôi.”

Họ ngồi xe tham quan đến bến tàu, lên phà trở về khu trung tâm Tân La. Mặc dù đã bận rộn cả ngày, nhưng Lục Vân Ni đã ký được hai hợp đồng triển lãm, tâm trạng rất tốt, nên kéo Lục Tuyết Minh đi ăn món Ý để chúc mừng.

Ngày mai triển lãm nghệ thuật bắt đầu vào buổi trưa, vì không bận rộn như hội nghị trao đổi, nên sau khi xem xong, hai người đã đi mua không ít đặc sản để gửi về, buổi tối còn video gọi cho bố mẹ.

Bố mẹ Lục đã nghỉ hưu, từ năm trước thường xuyên đi du lịch. Cuối năm ngoái họ đến Rome một chuyến, từ đó không thể dừng lại, gần đây đang ở Phần Lan.

Thấy bố mẹ sắc mặt tốt, hai chị em yên tâm hơn, cả gia đình trò chuyện hơn nửa tiếng rồi mới cúp máy.

Sau khi trở về Phương Châu vào chiều hôm sau, Lục Vân Ni đi làm ở studio, còn Lục Tuyết Minh trở lại trường để hoàn thành báo cáo chi tiết về hội thảo hai ngày qua, còn thức khuya soạn bài giảng bị bỏ dở. Sáng thứ Hai, y trở lại lớp học, sau đó vào mỗi tối thứ tư đều đến phòng tranh mà mình và Lâm Trĩ Ngu cùng quản lý để dạy điêu khắc, cuối tuần còn hẹn gặp hai người mẫu điêu khắc.

Công việc dày đặc khiến những suy nghĩ về Lâm Tiêu nhanh chóng phai nhạt. Mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, Lục Tuyết Minh thỉnh thoảng nhớ đến anh, nhưng lý trí luôn chiếm ưu thế, rồi dần dần y không nghĩ đến nữa. Cho đến hơn nửa tháng sau, xảy ra một việc làm phá vỡ sự yên tĩnh đó.

Đó là một buổi chiều thứ năm, hiệu trưởng gọi y vào văn phòng, nói rằng phòng ký túc xá cạnh bên y từ trước đến nay vẫn còn trống, giờ có người sẽ dọn vào, dự tính sẽ chuyển đến vào khoảng một tuần sau.

Lục Tuyết Minh sống trong khu ký túc xá dành cho giảng viên của trường. Trước đây, vì thiếu phòng các tòa nhà mới đều chia hai người một phòng. Y không thích ở chung với người khác, nên khi biết có hai phòng áp mái còn trống ở tòa nhà cũ, y đã xin chuyển sang đó.

Ký túc xá cũ là một tòa nhà kiểu châu Âu từ những năm 20, 30 của thế kỷ trước, với tường gạch cũ, mái ngói xám và cửa sổ trên mái, trong sân có hai cây phượng vĩ rậm rạp. Do khoảng cách từ đây đến trường chỉ bằng một con phố, lại quá yên tĩnh, nên người ở đây đều là các giảng viên có tuổi. Còn tầng áp mái, vì mùa đông lạnh mùa hè nóng, nên luôn để trống cho đến khi Lục Tuyết Minh chuyển đến.

Dù mùa đông lạnh mùa hè nóng, nhưng đã lắp điều hòa thì không vấn đề gì. Điều khiến y hài lòng nhất là một phòng có thể nhìn thấy bình minh, còn một phòng đối diện với hoàng hôn. Vào những ngày trời đẹp, mở rèm cửa, cảnh tượng vô cùng lãng mạn và đầy chất thơ.

Giữa hai phòng có một cánh cửa nối thông nhau, vì phòng bên luôn để trống nên hiệu trưởng đã đồng ý cho y dùng nơi đó để trưng bày tác phẩm điêu khắc. Giờ có người sắp dọn tới, hiệu trưởng yêu cầu y nhanh chóng dọn dẹp phòng bên. Lục Tuyết Minh hỏi hiệu trưởng là giáo viên nào sẽ chuyển đến, hiệu trưởng cười, chỉ nói đó là một giảng viên mỹ thuật đặc biệt, sẽ giới thiệu cụ thể khi người đó nhận chức.

Lúc đó y không nghĩ nhiều, trở về liền thu hết các tác phẩm điêu khắc sang phòng mình, vốn dĩ còn dư chút không gian nhưng giờ đã đầy ắp. Một tuần sau, y vẫn không thấy người chuyển đến, nhưng lại có vài công nhân mang vật liệu đến sửa sang phòng bên cạnh.

Vào buổi chiều hôm đó, khi tan ca, y lên xe của Lâm Trĩ Ngu và vô tình nhắc đến chuyện này.

Lâm Trĩ Ngu nhìn về phía trước, nói: “Tôi cũng nghe chủ nhiệm khoa nhắc qua, nghe nói là người từ Đức về, thành tích trong phác thảo và vẽ tranh sơn dầu đều rất ấn tượng.”

“Đức?” Lục Tuyết Minh nhíu mày, “Là người nước ngoài à?”

Lâm Trĩ Ngu đáp: “Cụ thể tôi cũng không rõ, chỉ biết là một người đàn ông, cũng không quá lớn tuổi.”

Lục Tuyết Minh im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, Lâm Trĩ Ngu liếc nhìn y một lúc rồi hỏi: “Sao vậy? Lo lắng không hợp tính sao?”

Lục Tuyết Minh đáp: “Không có.”

Tới ngã tư phía trước có khá đông người đi bộ, Lâm Trĩ Ngu chú ý đến giao thông, đợi xe qua rồi mới nói tiếp: “Từ khi cậu về từ Tân La, tôi thấy tâm trạng không tốt lắm, có chuyện gì xảy ra ở đó sao?”

Họ dù là đồng nghiệp trong cùng khoa, nhưng do phòng làm việc khác nhau, lịch dạy cũng không giống nhau nên không phải ngày nào cũng gặp. Tuy vậy, Lâm Trĩ Ngu rất hiểu tính cách của Lục Tuyết Minh, việc tác phẩm bị loại trước kia không thể khiến y buồn lâu như vậy.

Lục Tuyết Minh vẫn nói không có gì, nhưng ánh mắt thì không rời khỏi cửa sổ.

Phương Châu nằm ở miền bắc, thời tiết tháng năm vẫn còn hơi se lạnh. Trên vỉa hè, người đi đường vẫn khoác áo khoác để chống lại cơn gió đêm, dáng vẻ vội vã khiến y nhớ lại đêm hôm đó ở đảo Thư Lan.

Cơn sốt của Lâm Tiêu hẳn đã hạ từ lâu, giờ này không biết anh đang ở nơi nào trong Tân La. Nhưng nhà anh cũng ở Phương Châu, liệu có phải anh cũng đã về Phương Châu rồi không?

Người đó ngày trước sang Berlin du học, mấy năm nay chắc đã có sự nghiệp ổn định, lần này về không biết là để làm gì, là ở lại lâu dài hay đã xong việc và trở về Berlin rồi?

Càng nghĩ những chuyện này, y càng không để ý tới Lâm Trĩ Ngu đã đỗ xe trước cửa phòng tranh. Khi họ còn chưa xuống xe, cửa kính phòng tranh đã được mở, một người đàn ông mặc vest bước ra.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt đó, y liền biết tối nay mình lại phải ở đây một mình.

Quả nhiên, người đó bước đến bên xe, tự nhiên cúi xuống hôn Lâm Trĩ Ngu qua cửa xe rồi cười nói: “Vợ yêu, sao hôm nay lại đến sớm hơn nửa tiếng thế?”

Lâm Trĩ Ngu tháo dây an toàn, lấy túi từ ghế sau rồi bước xuống: “Hôm nay không có họp, sao anh lại không báo trước mà đến đây?”

Lương Khởi Hạc cười nói: “Hôm nay anh cũng không có họp, đi ăn thôi, dạo này bận quá không có thời gian ăn cơm cùng em.”

Lâm Trĩ Ngu dừng một chút, có vẻ hơi khó xử nói: “Nhưng em đã hứa với Tuyết Minh là cùng làm việc…”

“Không sao, dù sao cũng không vội, cậu cứ đi ăn với Khởi Hạc đi.” 

Lục Tuyết Minh chủ động cắt lời, từ ghế phụ bước ra, tay khoác lên nóc xe cười: “Hiếm khi tối nay anh ấy có thời gian, nếu cậu không đi thì anh ấy sẽ trách tôi đấy.”

Lâm Trĩ Ngu cũng rất muốn đi ăn cùng Lương Khởi Hạc, vì gần đây cả hai đều bận rộn, lâu lắm mới có cơ hội ăn chung. Tuy nhiên, nghĩ đến việc tâm trạng của Lục Tuyết Minh không ổn, cậu không thể bỏ mặc được, liền thì thầm vài câu với Lương Khởi Hạc.

Lương Khởi Hạc gật đầu, nói mình sẽ đi mua một bao thuốc ở đối diện, khoảng mười lăm phút nữa sẽ quay lại.

Đợi anh đi xa rồi, Lâm Trĩ Ngu mới tiến lại gần Lục Tuyết Minh, nói: 

“Tối mai đi uống rượu ở chỗ lão Tần nhé.”

Lục Tuyết Minh biết rằng Lâm Trĩ Ngu lo lắng cho mình, nhưng chuyện của Lâm Tiêu đã qua lâu rồi, hơn nữa chỉ là một lần tình cờ gặp, nhắc lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên y từ chối một cách nhẹ nhàng: 

“Ngày mai tôi có hẹn gặp một người mẫu, chờ tôi xong việc rồi tính sau.”

Dù Lâm Trĩ Ngu có thể nhìn ra y đang gắng gượng, nhưng cũng không thể ép y nói ra điều gì, chỉ đành an ủi vài câu. Khi Lương Khởi Hạc quay lại, họ bắt đầu chuẩn bị cho buổi dạy tối.

Thời gian cứ trôi qua bình lặng như nước, phòng bên cạnh được sửa chữa suốt năm ngày mới xong, đến sáng thứ bảy, người hàng xóm mà y chưa từng gặp cuối cùng cũng chuyển vào.

Lục Tuyết Minh ăn sáng với bánh mì và cà phê, ôm con mèo Đậu Ngọt nằm trong chăn xem phim đấu súng, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Y khoác áo khoác ra ngoài, phát hiện cửa đối diện mở rộng, một vài người đàn ông đang mang đồ đạc lên tầng, trong đó có một người hơi mập đang đứng quay lưng chỉ huy.

“Cẩn thận đấy, chiếc ghế đơn này là đồ cổ.”

“Còn cậu nữa, bức tranh này thầy Lâm mới vẽ được một nửa, đừng làm hỏng đấy.”

Lục Tuyết Minh nghĩ rằng đây là người chuyển đến, liền nghĩ xem có nên qua chào một tiếng hay không. Lúc này, Đậu Ngọt kêu một tiếng meo mềm mại, người kia quay đầu lại, lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

Khi y nhìn rõ khuôn mặt đối phương, Lục Tuyết Minh sững sờ một chút, sau đó mới phản ứng, ngạc nhiên nói: “Trần Hạ Hòa?! Cậu sao lại ở đây? Lẽ nào người sắp chuyển vào là cậu?”

Bình Luận (0)
Comment