Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi

Chương 6

Lâm Tiêu không cho Lục Tuyết Minh cơ hội suy nghĩ lung tung. Anh mở tủ quần áo, lấy một bộ áo choàng tắm do nhà nghỉ cung cấp, rồi thay dép lê, nói: 

“Em không phiền nếu anh tắm trước chứ?”

Lục Tuyết Minh lắc đầu, ánh mắt có chút không tự nhiên, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Không sao, anh tắm đi.”

Lâm Tiêu bước vào, trước khi đóng cửa lại, anh bổ sung một câu: “Nếu em mệt thì nằm nghỉ trước đi, anh sẽ cố gắng tắm nhẹ nhàng.”

Lục Tuyết Minh đáp lại một tiếng “ừ”, đợi đến khi cửa phòng tắm khóa lại, y mới mệt mỏi ngồi xuống giường.

Sau một lúc đầu óc hỗn loạn, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh lại để suy nghĩ, lúc này y càng nhận thức rõ ràng hơn về tình huống hiện tại thật là ngượng ngùng.

Y không phải kiểu người hay e dè, mà họ cũng đã chia tay sáu năm rồi, cho dù hôm nay gặp lại nhiều lần, y vẫn có thể giữ được bình tĩnh. Nhưng Lục Tuyết Minh không ngờ, ngay ngày đầu gặp lại, họ đã phải ở chung một phòng.

Dù chỉ là một đêm, dù Lâm Tiêu chủ động nói sẽ ngủ trên sofa.

Ánh mắt của y dừng lại ở chiếc sofa sát tường. Vì phòng khá nhỏ nên chiếc sofa này giống như một món đồ trang trí, hai người đàn ông ngồi lên cũng khó, huống chi là Lâm Tiêu, người cao hơn 1m8.

Thực ra, chiếc giường này đủ để hai người nằm chung mà không cần phải sát gần nhau. Nhưng y không thể nào nói ra ý tưởng đó, đành nhìn lên trần nhà, cố gắng không suy nghĩ thêm nữa.

Lâm Tiêu tắm rất nhanh, chưa đầy nửa giờ đã xong, sau khi sấy tóc xong bước ra. Lục Tuyết Minh không nhìn lên, vẫn chăm chú vào điện thoại, cảm nhận Lâm Tiêu mở cửa phòng, hình như anh đặt một thứ gì đó ra ngoài hành lang rồi đóng cửa lại.

Lục Tuyết Minh không động đậy, nhưng khi một phần chân trần của Lâm Tiêu lọt vào tầm mắt, y có chút căng thẳng. Tuy nhiên, Lâm Tiêu không dừng lại bên giường, chỉ đi vòng qua chân giường rồi ngồi xuống sofa, nói: 

“Em đi tắm đi, tắm xong rồi nghỉ ngơi sớm.”

Lục Tuyết Minh lại đáp một tiếng “ừ”, mãi cho đến khi không còn động tĩnh gì từ phía sofa, y mới quay đầu nhìn.

Lâm Tiêu nằm nghiêng, mặt quay vào tường, mặc chiếc áo choàng tắm trắng, từ đầu gối trở xuống hoàn toàn trống trải, một đôi chân dài duỗi ra quá nửa chiếc sofa, tư thế đó khiến y nhìn mà cảm thấy khó chịu.

Làm sao mà ngủ được đây?

Lục Tuyết Minh nhíu mày nhưng ngay sau đó y nhận ra mình đang nghĩ những điều vô nghĩa, liền lấy balo đi vào phòng tắm. Lúc đầu y định mặc đồ ngủ, nhưng sau đó lại chọn một bộ đồ thể thao, rồi nằm xuống giường.

Mưa bên ngoài vẫn rơi tí tách, y tắt đèn ngủ, ánh trăng yếu ớt lập tức trở nên rõ ràng hơn, xuyên qua cửa sổ chiếu lên chiếc sofa.

Khi y tắm xong ra ngoài, Lâm Tiêu đã xoay người, nằm ngửa ngủ say. Không còn bị dây chun tóc cản trở, tóc anh dài đến vai rũ xuống, khuôn mặt vốn bị tóc mái che khuất giờ hoàn toàn lộ ra.

Lục Tuyết Minh ép bản thân không nhìn nữa, nhưng trong bầu không khí yên tĩnh như thế này, cùng với người quen mà lạ, y không thể kiểm soát được mình, tâm trí lại quay về quá khứ.

Lúc đó họ vẫn đang học năm hai đại học, Lâm Tiêu tóc dài nhưng chưa đủ để buộc lại. Các đường nét trên khuôn mặt anh rất đẹp, mang một vẻ lạnh lùng lại luôn ít nói, ai nhìn vào cũng cảm thấy khó tiếp cận. 

Lục Tuyết Minh lần đầu gặp Lâm Tiêu, chính là bị khuôn mặt ấy cuốn hút.

Y và Lâm Tiêu học ở hai khoa khác nhau, thậm chí các tòa nhà giảng đường cũng được phân chia ở hai khu vực đối diện trong trường. Nhưng từ lần đầu gặp Lâm Tiêu, Lục Tuyết Minh đã phải nghĩ đủ mọi cách để tìm đến khoa Mỹ thuật. Tuy nhiên, lúc đó y vẫn chưa có kinh nghiệm yêu đương, không biết làm thế nào để thu hút sự chú ý của Lâm Tiêu. Sau đó, chính bạn bè đã khuyên y thử thổ lộ tình cảm trực tiếp.

Y biết mình cũng có chút lợi thế, dù sao thì về ngoại hình y cũng khá nổi bật. Nhưng y chưa bao giờ nghe nói Lâm Tiêu có cảm tình với người cùng giới, mà thông tin y nghe được đều là các cô gái tìm đến anh để tỏ tình.

Tuy nhiên, một tháng sau, có một chuyện xảy ra khiến y nảy sinh ý định táo bạo. Đó là hoa khôi trường – Hoàng Ấu Nhàn cũng đến tỏ tình với Lâm Tiêu và kết quả là chẳng đi đến đâu.

Về chuyện này có nhiều lời đồn, mà lời đồn lan truyền mạnh mẽ nhất là Lâm Tiêu không hứng thú với hoa khôi, có thể là không có nhu cầu về mặt ấy hoặc là thích đàn ông.

Y vẫn nhớ như in hôm đó, khi lướt diễn đàn của trường thấy những bình luận này, dù đó đều là những lời nói xấu về Lâm Tiêu, nhưng y lại cảm thấy vui mừng đến nỗi suýt nữa nhảy cẫng lên.

Sau đó không lâu, y cũng nóng lòng đi tỏ tình với Lâm Tiêu.

Khi nghĩ lại cái cách Lâm Tiêu nhìn mình nhưng lại như không nhìn thấy gì, thái độ đó khiến Lục Tuyết Minh chỉ muốn cười nhạo sự ngây ngô của bản thân.

Tuy nhiên, núi băng đâu phải sẽ mãi mãi là núi băng, giống như Lâm Tiêu của hôm nay, sự dịu dàng và kiên nhẫn với các cô gái hoàn toàn là điều mà trước đây y chưa bao giờ dám mơ tưởng.

Lục Tuyết Minh lại quay đầu nhìn người đang ngủ say trên sofa.

Lâm Tiêu lại lật người, lần này nằm đối diện với Lục Tuyết Minh. Bộ áo choàng tắm vốn chỉ được thắt bằng một sợi dây lưng, giờ sau khi xoay người vài lần, cả vùng ngực của anh đều lộ ra ngoài.

Y nhìn vào cơ ngực vững chãi ấy, cổ họng không tự chủ mà có chút thắt lại.

Khi họ còn yêu nhau, Lâm Tiêu vẫn là người thân hình chẳng có cơ bắp gì. Nhưng giờ thì khác hẳn, dù là phần ngực rắn rỏi hay phần đùi săn chắc lộ ra lúc áo choàng tuột xuống, đều chứng tỏ anh đã luyện tập.

Lục Tuyết Minh không biết lý do gì đã khiến Lâm Tiêu thay đổi như vậy, nhưng dù sao thì đã sáu năm trôi qua, y còn thử yêu đương với các cô gái, huống chi Lâm Tiêu chưa bao giờ thiếu người tỏ tình.

Suy nghĩ này khiến lòng y càng thêm lạnh lẽo, đành quay người lại, lưng đối diện với Lâm Tiêu.

Sáng hôm sau, hội thảo bắt đầu lúc 8 giờ sáng, nhưng do tối qua mệt mỏi, tâm trạng không tốt, Lục Tuyết Minh mãi đến hơn 4 giờ sáng mới ngủ được. Khi chuông báo thức reo lên, đầu óc y hoàn toàn chưa tỉnh táo, ấn tắt chuông rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Lâm Tiêu cài chuông báo thức sớm hơn Lục Tuyết Minh 15 phút, nhưng anh đã thức dậy trước khi chuông reo.

Giấc ngủ đêm qua quả thật không dễ chịu chút nào, chiếc sofa vừa nhỏ lại cứng, nhưng vấn đề là anh không cảm thấy lạnh, sáng dậy lại phát hiện cổ họng đau rát, mũi bị nghẹt, đầu hơi choáng váng.

Lâm Tiêu vốn sức khỏe tốt nên cũng không để tâm, dậy rửa mặt xong, mở cửa phòng thì phát hiện đồ đã gửi cho Tiểu Phương giặt khô tối qua vẫn chưa được trả lại, đành đóng cửa, lấy điện thoại định liên lạc với Tiểu Phương.

Khi anh gửi tin nhắn, chưa kịp nhận hồi đáp thì Lục Tuyết Minh trên giường đã lật người. Có lẽ vì nóng, một chân y đã đạp chăn ra ngoài.

Lục Tuyết Minh ngủ trong bộ đồ thể thao, đắp chăn lâu quá sẽ cảm thấy nóng. Thấy y vùi mặt vào gối, chân kẹp một chiếc gối khác, Lâm Tiêu không kìm được, bỏ điện thoại xuống, bước tới giường nhìn y.

Sáu năm xa cách, trong vài lần gặp gỡ gần đây, Lâm Tiêu chưa có cơ hội nhìn kỹ Lục Tuyết Minh bây giờ.

Lâm Tiêu nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, vén tóc mái của y lên, để khuôn mặt đã không còn nét non nớt hiện ra. Ngày xưa, Lục Tuyết Minh thường hay thích ôm lấy khuôn mặt Lâm Tiêu và khen ngợi vẻ đẹp của anh, nhưng thực ra trong mắt Lâm Tiêu, chính Lục Tuyết Minh mới là người có ngoại hình nổi bật.

Khi xưa, y có vẻ ngoài của một chàng trai trẻ đầy sức sống, tươi sáng và hoạt bát, nhưng giờ đây đã không còn dáng vẻ dễ thương, ngọt ngào đó nữa. Đôi mắt và khóe miệng đều toát lên sự lạnh lùng xa cách, nhưng lại mang một vẻ đẹp khác khiến Lâm Tiêu không thể rời mắt.

Lâm Tiêu từng nghĩ rằng việc buông tay sẽ khiến Lục Tuyết Minh sống tốt hơn, nhưng từ những gì anh biết lúc này, có vẻ như Lục Tuyết Minh vẫn chưa tìm được người có thể yêu thương và bên cạnh y.

Ngón tay Lâm Tiêu nhẹ nhàng v.uố.t v.e gò má của Lục Tuyết Minh, dừng lại trên vành tai mềm mại.

Lục Tuyết Minh có đôi tai rất nhạy cảm, ngày xưa mỗi khi anh muốn Lục Tuyết Minh chú ý, chỉ cần khẽ chạm vào tai y là liền đỏ ửng, rồi cả cơ thể cũng trở nên nóng bừng.

Lâm Tiêu vẫn nhớ như in dáng vẻ Lục Tuyết Minh như một con mèo cưng trong vòng tay anh, đôi mắt hồng hồng ngấn lệ, lông mi dày cũng không thể che giấu sự ngại ngùng và khát khao trong ánh nhìn.

Cái cổ trắng mịn và mong manh ấy ngẩng lên, giống như một sự mời gọi, như thể chỉ cần một chút động tác của anh là sẽ làm nó vỡ vụn. Mỗi lần như vậy, Lâm Tiêu phải kìm nén rất nhiều mới không bị mê hoặc bởi những tiếng r.ê.n r.ỉ như tiếng mèo kêu ấy.

Khi đó, Lâm Tiêu không dưới một lần tự hỏi, tại sao người này lại mềm mại đến thế? Nhưng lại có thể kiên quyết như vậy?

Tiếng điện thoại rung kéo sự chú ý của Lâm Tiêu trở lại, anh cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Tiểu Phương nói trong vòng nửa giờ sẽ giao đến.

Anh vừa định trả lời thì cảm thấy giường hơi rung, ngẩng đầu lên, Lục Tuyết Minh mắt đang lim dim nhìn anh. Tuy nhiên, biểu hiện trên khuôn mặt y rõ ràng là chưa tỉnh hẳn, nếu không thì làm sao lại nhìn thấy nụ cười hiếm hoi ấy và bàn tay đang vươn ra, vặn vẹo sợi dây lưng áo choàng của anh.

Lâm Tiêu nuốt một ngụm nước bọt, chưa kịp suy nghĩ xem có nên kéo tay của Lục Tuyết Minh ra không, thì đã nghe thấy một tiếng gọi nhẹ nhàng.

Lục Tuyết Minh gọi tên anh, không còn xa lạ như hôm qua, mà là như mỗi sớm mai trước kia, đầy yêu thương và trìu mến.

“Ừm… Lâm Tiêu…”

Bình Luận (0)
Comment