Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi

Chương 31

L

âm Tiêu châm điếu thuốc thứ tư. Dù đã hạ kính xe, không khí trong xe vẫn nồng nặc mùi nicotine.

Vừa nãy anh đi theo Dương Chí Hanh, vốn chỉ là tiện đường, lại không ngờ bắt gặp cảnh Dương Chí Hanh hôn Lục Tuyết Minh.

Dẫu biết rằng với mối quan hệ hiện tại của họ, những hành động thân mật như vậy là điều bình thường, anh vẫn không thể chịu được việc tận mắt chứng kiến. Gần như chẳng cần suy nghĩ, anh mở cửa xe, định bước xuống để ngăn cản.

Nhưng ngay khoảnh khắc cánh cửa vừa mở, anh bỗng nhớ đến buổi sáng hôm nay. Lục Tuyết Minh trước mặt Dương Chí Hanh còn bảo anh ra ngoài.

Lục Tuyết Minh đã không cần anh nữa, người ấy đã sớm không còn lưu luyến gì với anh. Ngày ấy chính tay anh đã đẩy y ra xa. Giờ đây, kết cục này chẳng phải chính là lựa chọn mà anh từng đưa ra hay sao?

Lâm Tiêu nắm chặt tay cầm cửa xe, dừng lại trong giây lát rồi mạnh tay đóng sầm cửa lại. Sau đó, anh xoay vô lăng, lùi xe, lái về một hướng khác.

Cơn gió mùa hạ mang theo hơi nóng hầm hập phả vào mặt anh, khiến tàn thuốc nơi đầu ngón tay lúc sáng lúc tắt. Lâm Tiêu lái xe lang thang qua từng con phố, dù lòng rối bời, đầu óc vẫn không thể ngừng lại. Cứ như người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, không ngừng tua đi tua lại hình ảnh Dương Chí Hành hôn Lục Tuyết Minh.

Dòng người phía trước đông dần lên, buộc anh phải giảm tốc độ. Đến một ngã tư đèn đỏ, ánh mắt anh lướt qua tấm biển của một phòng khám nha khoa bên lề đường.

Bảng hiệu xanh trắng của phòng khám, chợt khơi lên một ký ức cũ trong tâm trí anh.

Có lần hai người đi dạo phố, họ tình cờ đi ngang qua một phòng khám nha khoa. Lục Tuyết Minh bảo anh đứng đợi bên ngoài, y bước vào hỏi vài câu.

Sau này anh mới biết, Lục Tuyết Minh không hài lòng với chiếc răng khểnh của mình, muốn hỏi xem bác sĩ có thể chỉnh được không.

Nhưng anh lại thấy răng khểnh khiến nụ cười của y thật đáng yêu. Anh liền hỏi: “Sao lại muốn chỉnh làm gì?”

Khi ấy, Lục Tuyết Minh nghiêm túc nhìn anh, rồi ghé sát vào tai anh, nói nhỏ: “Anh không thấy mỗi lần hôn em, cái răng này cấn vào lưỡi anh sao?”

Lúc đó họ mới yêu nhau không lâu, đang trong giai đoạn ngọt ngào nhất, khi cả hai đều sẵn sàng bao dung mọi điều về đối phương. Vậy nên khi nghe Lục Tuyết Minh nói thế, anh chỉ cười, véo nhẹ má y rồi đáp: 

“Đừng nghĩ lung tung, anh không cảm thấy gì cả.”

Sau đó, Lục Tuyết Minh nói gì anh không nhớ rõ, nhưng anh nhớ nụ cười rạng rỡ của y. Trên suốt đoạn đường về, y nắm tay anh không rời, thi thoảng còn tựa vào người anh cười ngốc nghếch.

Tiếng còi xe vang lên dồn dập từ phía sau, kéo Lâm Tiêu về thực tại. Anh đạp ga, tâm trạng bức bối dường như được kỷ niệm tươi đẹp ấy xoa dịu phần nào, nhưng thay vào đó là cảm giác xót xa len lỏi trong lòng, quấn lấy trái tim anh.

Anh lái xe về studio, sau đó tự nhốt mình trong phòng làm việc để vẽ.

Bức tranh nàng tiên cá lần trước vẫn còn đặt trên sàn. Anh ngắm nhìn nó hồi lâu, rồi cầm bút bắt đầu vẽ một bức tranh khác.

Bức tranh lần này cũng có kích thước tương đương, cùng tông màu và cảnh biển làm nền, nhưng nhân vật chính là một thiếu niên đứng bên bờ biển.

Thiếu niên chân trần, gấu quần thể thao xắn lên. Dẫu đang quay mặt ra biển, nhưng đầu lại hơi nghiêng, ánh mắt hướng về phía những mỏm đá kéo dài đến tận chân trời.

Bức tranh này mất hơn hai tiếng để hoàn thành, nhờ bố cục đơn giản hơn nàng tiên cá, anh nhanh chóng hoàn thiện được phần lớn, chỉ còn vài chi tiết nhỏ. Nhưng đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên.

Trước đó Lâm Tiêu đã dặn Trần Hạ Hòa đừng làm phiền khi anh đang vẽ. Hiển nhiên lúc này phải là việc gì đó rất quan trọng.

Anh đành đứng dậy ra mở cửa, chợt khựng lại khi thấy người đứng bên ngoài.

Lục Vân Ni vẫn khoác lên mình bộ trang phục công sở chỉn chu, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn anh:
“Lâm tiên sinh, thật ngại vì đã làm phiền.”

Lâm Tiêu gật đầu chào, hỏi: “Sao cô không báo trước khi đến?”

Trần Hạ Hòa đứng bên cạnh giải thích: “Cô Lục nói ở khu vực trưng bày có một số đồ trang trí cần thay gấp, cô ấy mang mẫu đến để cậu xem qua.”

Lâm Tiêu nhìn xuống tay mình, nói: “Xin lỗi, để tôi rửa tay cái đã. Cô ngồi chờ một chút nhé.”

Lục Vân Ni bước theo anh vào trong. Cô vừa định ngồi xuống sofa tiếp khách thì ánh mắt liếc qua góc phòng, nơi chiếc giá vẽ lớn không được che phủ, còn trên sàn đặt bức tranh sơn dầu vẽ nàng tiên cá dài khoảng một mét rưỡi.

Dạo gần đây, để chuẩn bị tốt nhất cho buổi triển lãm, Lục Vân Ni đã dành nhiều thời gian nghiên cứu các tác phẩm của Lâm Tiêu.

Tranh của anh không ít, hầu như mỗi tháng đều có ba, bốn bức mới, khi có cảm hứng thì vẽ nhiều hơn. Đề tài phong phú, nhưng chủ yếu là chân dung và phong cảnh. Với cách sử dụng màu sắc táo bạo, phần lớn tranh của Lâm Tiêu đều mang sắc thái rực rỡ, hầu như không bao giờ thấy những gam màu u tối hay nặng nề.

Nhưng hai bức tranh ở góc phòng lại có sắc thái mờ ảo, dù tông màu chủ đạo là xanh biển, vẫn mang lại cho người ta một cảm giác trầm lắng và cô tịch.

Lục Vân Nghi bất giác đứng ngẩn người trước hai bức tranh, không kiềm được mà tiến đến quan sát kỹ hơn. Hai bức tranh, một đặt trên sàn, một treo trên giá, đều vẽ cùng một bối cảnh.

Bức bên trái là nàng tiên cá ngồi trên tảng đá ngầm, hướng mặt ra biển với đầu hơi nghiêng. Bức bên phải là một thiếu niên đứng ở góc xa, dù cũng quay mặt ra biển nhưng ánh mắt lại dừng nơi nàng tiên cá.

Cô định thầm cảm thán rằng dáng vẻ người cá cụp mắt xuống thật sự rất đẹp, nhưng lời chưa kịp thốt ra thì đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Khuôn mặt của người cá này, hình như cô đã từng thấy ở đâu đó?

Không nghĩ ra được ngay, nhưng khi ánh mắt dừng lại trên hình xăm nơi eo nàng tiên cá, cô chợt bừng tỉnh.

Hình xăm này giống hệt của Lục Tuyết Minh.

Khi đã liên kết được hai điều đó, Lục Vân Ni nhìn lại khuôn mặt nàng tiên cá, lập tức hiểu ra.

Nhưng không đúng, Tuyết Minh đâu quen Lâm Tiêu. Sao Lâm Tiêu lại vẽ y? 

Hơn nữa, bức tranh này còn khiến người ta phải liên tưởng một cách đầy ám muội?

Không đợi Lục Vân Ni suy nghĩ thêm, cánh cửa nhà vệ sinh trong văn phòng mở ra. Lâm Tiêu bước ra, thấy cô đang đứng bên cạnh hai bức tranh chăm chú nhìn, ánh mắt anh thoáng vẻ bối rối, nhưng nhanh chóng che giấu đi.

Anh chỉ tay về phía sofa, nói: “Ngồi đi, để tôi xem mẫu mà cô mang đến.”

Lục Vân Ni thu lại sự chú ý, dù trong lòng đầy nghi vấn, vẫn phải tập trung vào công việc. Cô đưa một tập tài liệu mẫu cho anh, giải thích rằng bộ trang trí ban đầu không dùng được vì lí do bất khả kháng, còn đây là những mẫu thay thế tốt nhất mà cô tìm được.

Lâm Tiêu cẩn thận xem qua các mẫu, chọn ra bộ phù hợp nhất. Sau đó, hai người thảo luận chi tiết. Đến khi Trần Hạ Hòa gõ cửa, báo rằng phía bên Đức có việc gấp cần xử lý, Lục Vân Ni mới rời đi.

Xuống dưới lầu, nhớ ra chuyện lúc nãy quên hỏi, cô ngước nhìn tòa nhà phía sau. Nghĩ một hồi, cô quyết định trước tiên nên hỏi Lục Tuyết Minh đã.

Khi nhận được cuộc gọi của Lục Vân Ni, Lục Tuyết Minh đang ngồi trong văn phòng ở phòng tranh, thất thần.

Hôm nay y đến dạy học, nhưng học viên lại bận việc đột xuất không đến được. Y định tranh thủ nghỉ ngơi một lát, nhưng tâm trí chẳng thể yên tĩnh nổi, không ngừng nghĩ về lời nói của Dương Chí Hanh vừa rồi.

Y biết, việc từ chối sẽ khiến Dương Chí Hanh tổn thương, nhưng kết thúc ngay bây giờ vẫn tốt hơn tiếp tục kéo dài, để anh ta lún sâu hơn.

Huống hồ, khi Dương Chí Hanh hy vọng hai người có thể trở lại làm bạn bè bình thường, y càng cảm thấy áy náy.

Thật ra, Dương Chí Hanh là một người rất xuất sắc. Nhưng y vẫn không cảm thấy rung động. Thậm chí khi anh định hôn y, phản ứng của Lục Tuyết Minh lại là muốn tránh đi.

Khoảnh khắc ấy, y đã hiểu, y không thể tiếp tục thử thêm nữa.

Khoảng sáu giờ chiều, khi bước vào nhà, y thấy Lục Vân Ni đã đeo tạp dề, bận rộn trong bếp như lần trước.

Rửa tay xong, y định vào giúp. Lục Vân Ni đưa cho y bó rau muống. Thấy y ngồi xổm bên thùng rác nhặt rau mà không nói gì, cô liền nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn trong đầu.

“Bạn chị có một cô em gái vừa tốt nghiệp đại học Mỹ thuật. Tuần trước con bé trở về, dự định ở lại Phương Châu phát triển.”

Ngữ điệu của Lục Vân Ni rất tự nhiên:

“Chị từng gặp cô bé đó rồi, lớn lên rất xinh đẹp, ăn nói duyên dáng, sở thích lại khá giống em. Hôm nào rảnh, dành thời gian gặp gỡ người ta nhé.”

Động tác nhặt rau khựng lại, Lục Tuyết Minh khẽ thở dài, rồi nói:

“Chị à, đừng giống ba mẹ nữa được không? Khi nào muốn cưới, em tự tìm mà.”

“Em mấy năm nay chỉ quen có hai cô bạn gái, mà toàn chưa đến một tháng đã chia tay”, Lục Vân Ni nhíu mày, nói. “Em năm nay 26 rồi, thật sự nghĩ mình còn nhỏ à?”

Lục Tuyết Minh hiểu rõ chị mình nói vậy là muốn tốt cho y, nhưng chủ đề này thật sự không hợp để nhắc đến hôm nay. Y đã mệt nhoài vì chuyện của Lâm Tiêu và Dương Chí Hanh rồi, bèn đáp qua loa:

“Để sau đi chị.”

Thái độ hờ hững của y càng khiến Lục Vân Ni chắc chắn phán đoán của mình có lẽ không sai. Cô lại tiếp lời:

“Nhìn Trĩ Ngu kìa, chỉ hơn em một tuổi thôi mà đã trải qua bao nhiêu kỷ niệm ngày cưới rồi?”

Nói xong, cô vỗ nhẹ lên vai Lục Tuyết Minh, giọng nói mang theo sự nghiêm túc sâu sắc: “Tuyết Minh, nói thật cho chị nghe, có phải em không thích con gái không?”

Bình Luận (0)
Comment