Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi

Chương 32

Lục Tuyết Minh im lặng.

Dù hôn nhân đồng giới đã trở thành hiện tượng xã hội phổ biến, nhưng từ khi còn đi học, y đã biết ba mẹ luôn kỳ vọng mình sẽ tìm được một cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn làm bạn đời. Vì vậy, những người được gia đình giới thiệu cho y đều thuộc kiểu mẫu này.

Trước khi quen Lâm Tiêu, y không chắc chắn về xu hướng thực sự của mình. Hồi đó, ba năm cấp ba, y chỉ biết cắm đầu học tập. Ba mẹ hy vọng y ở lại Phương Châu để học đại học, y muốn rời xa nhà một chút để thay đổi không khí, nên đã chọn Đại học Mỹ thuật Tân La trên đảo Thư Lan.

Đại học Tân La được mệnh danh là một trong mười khuôn viên đẹp nhất.

Bất luận là bầu trời xanh, biển xanh, bờ cát trắng trải dài hay những con đường đi bộ rợp bóng cây nhiệt đới xanh mướt, hoặc là những cửa hàng nhỏ xinh với tường gạch đỏ và mái ngói xanh.

Ở đây, chỉ cần mua một cốc trà sữa, bạn đã có thể ngồi cả buổi chiều bên ô cửa sổ bưu điện, lắng nghe những giai điệu lãng mạn lặp đi lặp lại từ tai nghe, ngắm nhìn những khuôn mặt thoải mái, rạng rỡ của người qua đường.

Mọi ngóc ngách trên đảo Thư Lan đều có thể là một bức tranh tuyệt đẹp. Nhưng cảnh tượng thực sự khắc sâu trong lòng y, cũng chính là lý do khiến y phải rời khỏi nơi đó.

Lần đầu tiên trong đời, y yêu một người sâu đậm đến thế, để rồi người đó mang đi cả trái tim y.

Dù sau này y có thể quen với những người khác ngoài Lâm Tiêu, nhưng y không thể phủ nhận rằng không ai trong số đó làm y rung động.

Y không biết vấn đề nằm ở đâu, tại sao lại khó gặp được một người có thể khiến trái tim mình rung động như thế?

Y cứ cúi đầu im lặng. Thấy vậy, Lục Vân Ni hiểu rằng mình đã đoán đúng. 

Cô tiếp tục hỏi: “Em từng ở bên Lâm Tiêu, đúng không?”

Lục Tuyết Minh chậm rãi ngẩng đầu lên. Đôi mắt ngước nhìn về phía cô, ánh lên sự giằng xé, lần đầu tiên khiến Lục Vân Ni nhận ra rằng hóa ra mình đã không còn hiểu rõ đứa em trai này nữa.

Họ là chị em cách nhau bốn tuổi, từng rất thân thiết, cùng nhau chia sẻ mọi chuyện, từ nghịch ngợm đến những tâm sự thầm kín. Nhưng từ khi Lục Vân Ni vào cấp ba và chuyển khỏi nhà, mối quan hệ ấy dần nhạt phai.

Lục Vân Ni nhìn thẳng vào mắt y, nghĩ lại lần cuối cùng họ ngồi nói chuyện thật lòng với nhau là khi nào? 

Hình như đó là lúc Lục Tuyết Minh đăng ký nguyện vọng vào trường cấp ba.

Thì ra đã lâu đến vậy.

Cô thở dài, kéo Lục Tuyết Minh ngồi xuống sofa phòng khách, nói:

“Kể cho chị nghe chuyện giữa em và Lâm Tiêu đi. Đừng lo, chị sẽ không để ba mẹ biết đâu.”

Về xu hướng tính dục của mình, Lục Tuyết Minh chưa từng có ý định giấu giếm mãi. Từ trước đến nay, y chỉ cố gắng kéo dài thời gian, đợi đến khi không thể kéo dài hơn được nữa thì mới nói rõ với gia đình.

Lục Tuyết Minh không muốn nói dối, nhưng cũng không muốn làm ba mẹ thất vọng quá sớm. Phần khác, chính y cũng chưa tìm thấy cảm giác yêu đương thật sự với bất kỳ ai ngoài Lâm Tiêu. Y cảm thấy bản thân còn quá mơ hồ về chính mình.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lục Vân Ni, y xoa xoa mặt, im lặng vài giây rồi hỏi:

“Chị làm sao biết được?”

Lục Vân Ni không chắc về tình trạng hiện tại giữa y và Lâm Tiêu, cũng không muốn đề cập ngay đến bức tranh nàng tiên cá. 

Cô chỉ đáp: “Chị là chị của em. Gần đây chị thường xuyên tiếp xúc với cậu ta, em nghĩ có thể giấu được bao lâu?”

“Anh ấy biết chị là chị gái em không?” Lục Tuyết Minh tiếp tục hỏi.

Lục Vân Ni đáp. “Chắc là không, trước khi hợp tác, chị chưa từng gặp mặt cậu ta.”

Lục Tuyết Minh gật đầu. Lần tham gia buổi giao lưu trước đó, dù đi cùng chị nhưng Lâm Tiêu không trực tiếp gặp Lục Vân Ni. Nghĩ lại, sự hợp tác này hẳn chỉ là trùng hợp. Nếu không, Lâm Tiêu đã phải nói gì đó với y.

“Em vẫn chưa nói cho chị biết em với cậu ta là thế nào? Lâm Tiêu chẳng phải vừa từ Đức về sao? Hai người bắt đầu khi nào? Lúc còn học đại học à?” Lục Vân Ni tiếp tục hỏi.

Lục Tuyết Minh dựa người vào ghế sofa, ánh mắt dừng lại ở vết bẩn trên trần nhà. Sau một hồi im lặng, y bắt đầu kể lại đoạn quá khứ của mình.

Lục Vân Ni lặng lẽ lắng nghe, không chen ngang hay hỏi thêm gì. Chỉ đến khi Lục Tuyết Minh dừng lại, cô mới nhẹ nhàng hỏi:

“Vậy các em làm sao lại chia tay?”

Có lẽ nhìn trần nhà quá lâu khiến mắt anh đau, Lục Tuyết Minh khép mắt lại: “Anh ấy muốn đi du học.”

“Chỉ vì lý do đó thôi sao?” Lục Vân Ni nhìn y không hiểu nổi.

Vừa rồi y không nhắc đến vấn đề gì giữa mình và Lâm Tiêu, giờ lại lấy lý do này để giải thích, khiến Lục Vân Ni cảm thấy không hợp lý.

Nếu là vì du học, thì chẳng phải có thể tiếp tục yêu xa sao, sao lại đến mức phải chia tay?

“Có phải giữa hai người có hiểu lầm gì không?” Lục Vân Ni tiếp tục truy vấn.

Hiểu lầm ư?

Lục Tuyết Minh cười nhạt trong lòng.

Giữa y và Lâm Tiêu, làm sao chỉ một câu “hiểu lầm” là có thể bao quát hết được?

Lâm Tiêu đối với y, là thói quen nhiều hơn là tình yêu. Hai người thường không chung nhịp suy nghĩ. Y không biết Lâm Tiêu thực sự không hiểu cách yêu hay chỉ đối xử với y như vậy. Nhưng y đã chán ngấy việc nửa kia chỉ nhận ra vấn đề sau mỗi lần mình nổi giận, thậm chí khi hiểu ra rồi vẫn không thay đổi.

Lâm Tiêu từng nói giữa anh và Hoàng Ấu Nhàn không có gì, nhưng khoảng thời gian đó hai người gần như không có sự thân mật nào.

Chính từ lúc ấy, y nhận ra rằng Lâm Tiêu làm bất cứ điều gì cũng không hề nghĩ đến cảm nhận của y. Dù đã bên nhau một năm, y vẫn chưa bao giờ là trọng tâm trong cuộc sống của anh.

Vì hoàn thành nhiệm vụ do trường giao, Lâm Tiêu có thể bỏ qua cảm xúc của y, tiếp tục qua lại với Hoàng Ấu Huyên. Thậm chí, anh còn có thể chiến tranh lạnh với y đến cùng.

Thực ra, nghĩ lại thì mọi thứ đều có dấu hiệu rõ ràng. Từ đầu, họ chưa bao giờ thực sự hòa hợp trong những khoảnh khắc thân mật. Y không biết sai ở đâu, chỉ cảm thấy mọi thứ không giống như những gì từng đọc trong sách hay xem trên phim.

Có lẽ Lâm Tiêu cũng nhận ra điều đó nên mới tìm đến Hoàng Ấu Nhàn. Thậm chí giấu y để cân nhắc việc đi du học. Đến khi y phát hiện giấy tờ du học trong ngăn kéo, anh cũng không phủ nhận.

Y cứ nghĩ mình đã quên cảm giác lúc đó, nhưng l.ồ.n.g ng.ực âm ỉ nhói đau lại nhắc nhở bản thân còn nhớ rõ. Nhớ khoảnh khắc họ chia tay, nhớ lúc Lâm Tiêu nói dừng lại mà y vẫn không nghĩ đến việc níu kéo. 

Y đã dùng thái độ còn lạnh lùng hơn để đáp lại: “Được thôi.”

Có phải là y của ngày xưa không? Người đã từng yêu Lâm Tiêu đến mức nghĩ rằng không có anh thì cả thế giới này sẽ ngừng quay?”

Lục Tuyết Minh không biết nên tóm gọn lý do chia tay thế nào. Những cảm xúc ấy đã chôn giấu quá lâu, giờ nhắc lại cứ như một giấc mơ, chẳng thể phân biệt được nữa.

Nhìn đôi môi nhợt nhạt và hàng lông mày hơi nhíu lại của y, Lục Vân Ni không gặng hỏi thêm. Chỉ hỏi điều quan trọng nhất:

“Vậy em thực sự đã buông bỏ cậu ta chưa?”

Lục Tuyết Minh mở mắt ra. Đập vào mắt vẫn là vết bẩn trên trần nhà. Nhưng qua vài giây, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn, vết bẩn ấy đã thu lại thành một chấm nhỏ.

Y nhìn chằm chằm vào đó hồi lâu, đôi môi khẽ động mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra được lời nào.

Đêm đó, Lục Tuyết Minh không trở về ký túc xá mà ngủ lại ở nhà. Một là vì tâm trạng không yên, không muốn động đậy. Hai là vì không muốn quay lại, nếu gặp phải Lâm Tiêu, y càng thêm phiền lòng.

Y cứ nghĩ mình đã buông bỏ đoạn tình cảm đó. Nhưng chỉ một câu hỏi của Lục Vân Ni đã khiến y quay trở lại điểm xuất phát, những cảm xúc từng ám ảnh y lâu nay lại ùa về từ khắp nơi.

Lục Tuyết Minh trằn trọc trên giường suốt đêm, không thể kiểm soát được bản thân mà liên tục hồi tưởng lại từng khoảnh khắc bên Lâm Tiêu. Mỗi khi y cố gắng ngừng nghĩ về chuyện đó, câu hỏi của Lục Vân Ni lại hiện lên làm ảnh hưởng đến y.

“Em thật sự đã quên cậu ấy chưa?”

Khi y mãi chẳng thể đưa ra câu trả lời, Lục Vân Ni thở dài rồi nói: “Tuyết Minh, chị đã từng có một cuộc hôn nhân thất bại. Chị biết rõ việc hai người cảm thấy không hợp mà vẫn phải cố gắng bên nhau thì đau khổ như thế nào, vì vậy chị luôn khuyên bố mẹ đừng ép em.”

“Thực ra, em không cần phải lo lắng quá đâu. Dù em tìm người yêu là nam hay nữ, miễn là em hạnh phúc, bố mẹ cũng sẽ không thật sự bận tâm người đó là cao to hay nhỏ nhắn đâu.”

Y biết Lục Vân Ni đang cố gắng an ủi mình, nhưng y vẫn không thể thốt nên lời. Sau đó, Lục Vân Ni vỗ nhẹ vai y, bảo y hãy suy nghĩ thật kỹ rồi đi vào bếp nấu ăn.

Đợi đến khi phòng khách chỉ còn lại một mình, Lục Tuyết Minh dựa người vào ghế sofa. Tâm trạng vốn dĩ như dòng nước ngầm cuộn trào, dần dần lắng xuống.

Rõ ràng là đang phơi bày mối tình thất bại trong quá khứ trước mặt người khác, rõ ràng là đang bóc trần vết thương để đối diện với những đau đớn còn rỉ máu. Vậy mà y lại không cảm thấy quá đau khổ, thậm chí cả nỗi nghẹn ngào đè nặng trong lòng cũng vơi đi rất nhiều.

Y cứ nghĩ mình sẽ không có cảm giác thèm ăn, vậy mà khi Lục Vân Ni bày cả một bàn đầy thức ăn lên, y lại thấy ngon miệng bất ngờ. Chỉ có điều, suốt bữa cơm hôm ấy, hai chị em không ai nhắc lại chuyện của Lâm Tiêu.

Những ngày sau đó bình yên trở lại. Không còn những tin nhắn mỗi ngày từ Dương Chí Hanh, Lục Tuyết Minh cũng chẳng cảm thấy khó chịu hay trống vắng. Trái lại, vì bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ của học sinh, y bị cuốn vào công việc đến mức quay cuồng. Nói gì đến Dương Chí Hanh, ngay cả Lâm Tiêu y cũng không có thời gian để nghĩ đến.

Tuy nhiên, y lại nghe được tin từ Lục Vân Ni rằng triển lãm tranh của Lâm Tiêu rất thành công.

Vào cuối tuần cuối cùng của tháng sáu, trường học chính thức bước vào kỳ nghỉ hè dài hai tháng. Các thầy cô sẽ tận dụng hai tháng này để tham gia các khóa đào tạo, chuẩn bị cho công việc giảng dạy của học kỳ sau, nhưng so với thường ngày, họ vẫn có nhiều thời gian riêng tư hơn.

Lục Tuyết Minh thu dọn hành lý, gửi chú mèo Điềm Đậu ở một cửa hàng thú cưng quen thuộc, rồi lên tàu cao tốc đến trấn cổ Tây Bình.

Ngày y rời đi, cũng trùng hợp là ngày diễn ra tiệc mừng triển lãm tranh của Lâm Tiêu.

Nửa tháng qua, Lâm Tiêu không cố tình tránh mặt Lục Tuyết Minh, nhưng có lẽ vì lịch trình bận rộn không trùng khớp, họ chưa từng chạm mặt. Chỉ có hai lần, khi đang ngâm mình trong bồn tắm, Lâm Tiêu nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm bên cạnh.

Khoảng thời gian mười mấy phút ngắn ngủi ấy, đối với Lâm Tiêu thật quý giá, như một khoảnh khắc riêng tư chỉ thuộc về anh và Lục Tuyết Minh. Nhưng mỗi lần nghĩ đến việc Lục Tuyết Minh dành nhiều thời gian hơn cho Dương Chí Hanh, cảm giác thất bại và bất lực lại tràn ngập trong lòng, khiến những phút giây ấy biến thành sự dày vò dài đằng đẵng.

Để xuất hiện với trạng thái tốt nhất trong triển lãm tranh, anh buộc mình không được nghĩ đến những điều đó. Sau khi triển lãm thành công, các tác phẩm của Lâm Tiêu nhận được hàng loạt lời khen ngợi. Anh cũng nhân cơ hội quen biết được một số người có thể giúp ích cho sự nghiệp tương lai.

Trong buổi tiệc mừng, Lâm Tiêu nâng ly rượu vang đi chào từng bàn. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhất, quần tây đen, đeo một chiếc đồng hồ cơ trên cổ tay phải, mái tóc được buộc gọn sau đầu. Trang phục hết sức tùy ý nhưng không hề làm giảm đi khí chất thanh lịch và trang nhã trước mọi người.

Dù đi đến đâu, ngoại hình điển trai và phong thái nhẹ nhàng của anh cũng thu hút ánh mắt xung quanh. Khi uống đến cao hứng, thậm chí có nhà tài trợ còn cố tình bắt chuyện, muốn giới thiệu bạn gái cho anh.

Lâm Tiêu khéo léo từ chối, không để lộ bất kỳ dấu vết nào. Lục Vân Ni quan sát anh suốt buổi, không biết có phải do thời gian gần đây tiếp xúc nhiều hơn mà cô nhận ra nụ cười của Lâm Tiêu dường như chỉ là để che đậy, chứ thực sự chẳng xuất phát từ niềm vui.

Đến khoảng 9 giờ rưỡi tối, Lục Vân Ni tiễn hai đồng nghiệp quen biết rời đi, quay lại hội trường định tìm trợ lý để nói chút chuyện. Đúng lúc đó, cô bắt gặp Lâm Tiêu cầm một chai rượu đi ra ban công phía đông, nhẹ nhàng vén bức rèm cửa dày và nặng để bước ra ngoài.

Cô tò mò đi theo, tưởng rằng Lâm Tiêu ra ngoài trò chuyện với ai đó. Nhưng đợi một lúc lâu không thấy động tĩnh gì, cô vén rèm nhìn ra thì thấy Lâm Tiêu đứng quay lưng lại tựa vào lan can chạm trổ hoa văn của ban công, phần thân trên ngả ra sau, khiến cả người như chênh vênh, một nửa cơ thể lơ lửng giữa không trung.

Tay trái cầm chai rượu, ngón trỏ tay phải hướng lên bầu trời, không biết đang làm gì.

Lục Vân Ni đã thấy anh uống bao nhiêu trong hôm nay, liền vội vàng nắm lấy cổ tay anh kéo lại, đợi người đứng vững mới nói:

“Cậu đang làm gì thế? Có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không?”

Lâm Tiêu uống hơi nhiều, dù hai gò má đã thoáng đỏ nhưng rõ ràng vẫn chưa say hẳn.

Thấy Lục Vân Ni cau mày nhìn mình, anh thoáng chốc thất thần, rồi lắc đầu tự giễu, cười nhạt: “Tôi chỉ đang vẽ tranh thôi.”

“Muốn vẽ thì có thể về văn phòng”, Lục Vân Ni vẫn cau mày, “Nếu không cẩn thận ngã xuống, lỡ tổn thương tay thì sao?”

Lâm Tiêu lắc nhẹ chai rượu trong tay, vẻ mặt ban đầu vẫn thờ ơ, nhưng khi nghe thấy câu đó, anh lại một lần nữa thất thần, ánh mắt chăm chú nhìn Lục Vân Ni không rời.

Bị ánh mắt đó nhìn chăm chăm, Lục Vân Ni cảm thấy không thoải mái. Nhưng những thắc mắc cô giữ trong lòng mấy ngày qua lại trỗi dậy.

Ngoại trừ đường nét quanh mắt, Lục Tuyết Minh và cô không có nhiều điểm giống nhau. Tuy nhiên, Lục Tuyết Minh có đôi mắt hai mí rõ ràng, còn cô trước đây lại là mí lót, mãi đến gần đây mới đi cắt mắt hai mí.

Nghĩ đến đây, cô bất chợt nhớ ra một chuyện.

Lần đầu đến gặp Lâm Tiêu, anh từng hỏi cô liệu họ đã gặp nhau ở đâu chưa?

Lúc ấy, cô thực sự không có ấn tượng mình đã từng gặp qua Lâm Tiêu.

Giờ ngẫm lại, chắc anh thấy cô giống Lục Tuyết Minh nên mới hỏi vậy.

Nhìn bức rèm dày phía sau, Lục Vân Ni chần chừ một lúc rồi lên tiếng:

“Bức tranh nàng tiên cá của cậu là Tuyết Minh phải không?”

Bình Luận (0)
Comment