Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi

Chương 33

Ánh mắt say khướt của anh tựa như mặt biển rút đi theo thủy triều. Lâm Tiêu đứng thẳng người dậy, hơi ngạc nhiên nói: “Chị…”

Anh chỉ kịp thốt ra một chữ, nhưng Lục Vân Ni đã hiểu ý anh muốn hỏi, liền đáp thẳng: “Tuyết Minh là em trai tôi.”

Lâm Tiêu hơi khựng lại, như vừa thông suốt điều gì đó, rồi cười tự giễu:
“Vậy thì chẳng trách. Tôi cứ luôn cho là mình suy diễn quá nhiều.”

“Cậu đã nghĩ gì?” Lục Vân Ni nắm ngay trọng điểm trong lời anh, không buông tha: “Thấy tôi giống Tuyết Minh sao?”

Lâm Tiêu quay người, dựa vào lan can, ánh mắt hướng về phía thành phố sôi động dưới chân núi với những ánh đèn neon lấp lánh:
“Chị không giống em ấy, có điều nụ cười và ánh mắt lúc tức giận thì rất giống.”

Lục Vân Ni liền hiểu ra: “Sao cậu không hỏi làm sao tôi nhận ra cậu?”

Lâm Tiêu đáp: “Chị đang hợp tác với tôi, hẳn là do Tuyết Minh nói cho chị biết.”

Lục Vân Ni cũng tựa người vào lan can chạm trổ bên cạnh anh:
“Thằng bé chưa bao giờ nói rõ mối quan hệ thật sự với cậu. Là tôi thấy bức tranh của cậu rồi về hỏi, em ấy mới chịu thừa nhận.”

Trước đây, mỗi lần Lục Vân Ni đến thăm, giá vẽ trong góc văn phòng Lâm Tiêu đều được phủ vải kín. Nhưng hôm đó cô đến bất ngờ, nên đã nhìn thấy nó. Tuy lúc ấy Lâm Tiêu không nghĩ ngợi nhiều, nhưng giờ lại cảm thấy có chút không thoải mái.

Anh im lặng, Lục Vân Ni tiếp tục hỏi: “Cậu vẫn còn nghĩ đến em ấy?”

Hầu kết của Lâm Tiêu hơi di chuyển. Một lúc sau, anh mới lên tiếng: “Tuyết Minh đã nói với chị thế nào?”

“Nói gì cơ?”

“Về chuyện của tôi với em ấy.”

“Thằng bé bảo tình cảm của hai người trước đây rất tốt, sau này thì dần dần nhạt đi.” Lục Vân Ni vén lọn tóc bị gió thổi ngang môi, nói tiếp: “Còn nói vì cậu đi du học nên hai người chia tay.”

Khi cô nói, vẻ ngoài của Lâm Tiêu không hề biểu lộ gì, nhưng ngón tay anh lại không ngừng cào vào nhãn chai rượu. 

Đợi cô nói xong, anh hơi bất ngờ: “Chỉ vậy thôi?”

Lục Vân Ni nhìn thẳng vào mắt Lâm Tiêu: “Có những chuyện em ấy không muốn nói, nhưng tôi nhận ra Tuyết Minh vẫn rất để tâm.”

“Thật sự chỉ vì chuyện cậu đi du học mà chia tay sao?”

Lâm Tiêu dời ánh mắt, ngửa đầu uống thêm hai ngụm rượu. Đợi chất lỏng cay nồng trượt qua cổ họng, anh mới nói:
“Em ấy nghi ngờ tôi có vấn đề với một cô gái khác, nhưng tôi đã giải thích rất rõ ràng. Đó chỉ là nhiệm vụ phải hoàn thành ở trường.”

Lục Vân Ni nhàn nhạt đáp: “Tôi đã nhìn Tuyết Minh lớn lên. Em ấy không phải kiểu người hay vô lý.”

“Tôi biết. Vì thế lúc đó tôi cũng rất bối rối, nhưng tôi không thể chỉ vì em ấy không thích mà từ bỏ việc đó được. Dù sao, nó cũng liên quan đến tín chỉ cuối kỳ.”

Khi nói những lời này, vẻ mặt của Lâm Tiêu trông rất mệt mỏi, không còn chút phong thái tự tin rạng rỡ như lúc ở bữa tiệc.

Lục Vân Ni đã làm việc cùng anh gần một tháng, ít nhiều cũng hiểu rõ về anh.

Bề ngoài, Lâm Tiêu có vẻ lạnh nhạt, luôn giữ khoảng cách vừa đủ với người khác. Nhưng khi đã quen thân, mới nhận ra sự quan tâm tinh tế và ấm áp trong những cử chỉ nhỏ nhặt của anh.

Ví như trong quá trình chuẩn bị triển lãm tranh, luôn có những sự cố không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, Lâm Tiêu chưa bao giờ gây áp lực không cần thiết. Khi Lục Vân Ni đưa ra các giải pháp, anh luôn cố gắng điều chỉnh trong phạm vi có thể chấp nhận được.

Sự nhẫn nại của Lâm Tiêu không chỉ thể hiện trong công việc với cô. Hai lần cô cùng các nhân viên từ studio của anh đi ăn, họ đều tán dương rằng anh là một người sếp dễ gần, tính tình tốt, không hề lên mặt.

Lúc ấy, Lục Vân Ni đã biết chuyện của Lục Tuyết Minh và Lâm Tiêu, nên nhân cơ hội hỏi thăm về tình trạng tình cảm của anh. Một nữ nhân viên trả lời rằng chưa bao giờ thấy anh thân thiết với ai, cả ngày chỉ vùi đầu trong văn phòng hoặc vẽ tranh.

Lục Vân Ni vẫn giữ giọng điệu thản nhiên: “Trừ chuyện du học và vấn đề tình cảm, còn gì khác nữa không?”

Câu hỏi này khiến Lâm Tiêu ngây người trong chốc lát. Nghĩ đến việc mình không thể thỏa mãn được Lục Tuyết Minh, anh siết chặt chai rượu, lắc đầu.

Lục Vân Ni thở dài: “Vậy là cậu thực sự chưa từng làm điều gì có lỗi với Tuyết Minh?”

Lần này, Lâm Tiêu lập tức quay sang nhìn cô: “Không có! Tôi thực sự chẳng làm gì cả! Năm đó, tôi đã luôn giải thích, luôn nói lý với em ấy, nhưng em ấy nhất quyết không chịu nghe.”

Nhìn ánh mắt anh đột nhiên bộc lộ sự kích động, Lục Vân Ni điềm tĩnh nói: “Trừ việc giải thích và nói lý, cậu có làm gì khác để em ấy tin mình không?”

Lâm Tiêu buột miệng nói ra: “Làm gì khác là làm gì?”

Lục Vân Ni hiểu rõ kiểu tư duy của những người đàn ông thẳng tính. Dẫu sao, chồng cũ của cô cũng từng là kiểu người trong sinh nhật lại tặng hoa cẩm chướng. Với những gì cô biết về Lâm Tiêu, anh không phải là người cứng nhắc, nhưng tính cách hiện tại không đại diện cho quá khứ, cô liền nói:

“Vậy cậu kể cho tôi nghe cụ thể xem hai người đã cãi nhau như thế nào.”

Lâm Tiêu im lặng.

Những điều này anh chưa từng kể với ai. Nhưng người đang hỏi lại là chị gái ruột của Lục Tuyết Minh, anh không muốn tiếp tục bị hiểu lầm, nên kể lại toàn bộ câu chuyện về thời gian y chiến tranh lạnh với mình.

Giống như lần trước lắng nghe Lục Tuyết Minh tâm sự, Lục Vân Ni không chen ngang hay đặt câu hỏi, chỉ yên lặng đợi anh nói xong.

Đến lúc Lâm Tiêu ngừng lời, cô mới cất tiếng: “Tuyết Minh không phải kiểu người vô lý, nhưng điều tôi không thể hiểu là, trong lúc em ấy đã tức giận và hiểu lầm cậu, tại sao cậu không dùng hành động thực tế để em ấy cảm nhận được vị trí của mình trong lòng cậu?”

Lục Vân Ni cau mày: “Cậu yêu thằng bé, nhưng lại nghĩ rằng tình yêu này không cần phải nói ra, em ấy tự nhiên sẽ hiểu. Nhưng cậu rõ ràng biết Tuyết Minh và mình không phải kiểu người suy nghĩ giống nhau. Em ấy cần sự thể hiện của cậu, chứ không phải thứ tình yêu bị giấu kín, không nhìn thấy, cũng không chạm vào được.”

Lâm Tiêu ngẩn người nhìn Lục Vân Ni. Những lời này khiến anh nhớ tới một người khác. Dù nội dung có phần khác biệt, ý nghĩa lại giống nhau.

Thực ra, anh cũng hiểu rằng trong chuyện tình cảm, anh đã thất bại hai lần vì cùng một lý do. Sau đó, anh suy nghĩ rất nhiều, dần nhận ra những điều mình không nói ra quan trọng với đối phương đến nhường nào.

“Tôi biết rồi.” Lâm Tiêu đưa tay che mắt, cổ họng đau nhức như nghẹn lại, khiến giọng anh khàn hẳn đi.

“Tôi biết vấn đề là ở mình. Tôi đã nói quá ít, làm cũng quá ít. Nhưng bây giờ, biết cũng chẳng để làm gì nữa, đã quá muộn rồi…” Anh vừa nói vừa lắc đầu.

“Muộn cái gì?” Lục Vân Ni khó hiểu. 

Trong trí nhớ của cô, khi Lục Tuyết Minh tâm sự với mình, em ấy vẫn mang dáng vẻ chưa thể buông bỏ. Giờ đây, Lâm Tiêu lại đầy hối hận và tự trách. Cả hai người rõ ràng vẫn còn tình cảm, sao lại nói là muộn?

Ngay khi cô định gặng hỏi thêm, Lâm Tiêu cuối cùng cũng trả lời: “Em ấy đã có người khác bên cạnh rồi.”

Lần này, đến lượt Lục Vân Ni sững sờ.

Dáng vẻ đó của Lục Tuyết Minh, nhìn thế nào cũng đều không giống có người bên cạnh.

“Cậu nghe ai nói em ấy có người khác? Em ấy đi du lịch lần này cũng là đi một mình, làm gì có người nào khác?” Lục Vân Ni không hiểu hỏi.

Hô hấp của Lâm Tiêu khựng lại, anh mở mắt nhìn cô: “Em ấy đi một mình? Không phải đang ở cùng…”

Lâm Tiêu nói đến nửa chừng thì dừng lại. Trước vẻ khó hiểu của Lục Vân Ni, một ý nghĩ anh từng tưởng tượng vô số lần bỗng dưng bùng lên mãnh liệt trong đầu.

Lẽ nào, Lục Tuyết Minh và Dương Chí Hanh không thuận lợi? Hai người bọn họ không còn bên nhau nữa?!

Ý nghĩ này khiến hơi thở của Lâm Tiêu trở nên dồn dập. Anh nắm lấy cổ tay Lục Vân Ni, hỏi gấp: “Em ấy đi đâu du lịch? Đi khi nào?”

Lục Vân Ni cố chịu cảm giác đau khi bị anh siết tay, nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi lại: “Nói cho cậu thì sao, cậu sẽ đi tìm em ấy à?”

Lâm Tiêu không chút do dự, mạnh mẽ gật đầu: “Nếu em ấy đang một mình, tôi nhất định phải tìm được em ấy.”

“Tìm được rồi, thì sao?” Lục Vân Ni vẫn không buông tha, tiếp tục nhìn xoáy vào anh.

“Tôi…” Lâm Tiêu vừa mở miệng thì nghẹn lời. Những lời tiếp theo, cả đời anh chưa từng nói ra. Nếu là ngày thường, anh sẽ không để bản thân thất thố đến mức này, nhưng hôm nay thì khác.

Người đứng trước mặt anh là chị ruột của Lục Tuyết Minh, còn hôm nay lại là ngày buổi triển lãm tranh đầu tiên anh tổ chức khi trở về nước đã thành công rực rỡ.

Anh đã đạt được danh tiếng và sự công nhận trong ngành. Nhưng tại buổi tiệc mừng hôm nay, nhìn những vị khách đi cùng người thân, bên cạnh anh lại chỉ là một khoảng trống lạnh lẽo.

Không có ai cùng anh chia sẻ niềm vui này, không có ai như năm đó, còn vui mừng hơn cả anh khi anh hạnh phúc, thậm chí kích động đến mức đè anh xuống, cướp đi nụ hôn của anh.

Không còn ai nhìn anh bằng ánh mắt nồng nhiệt và chân thành như thế, không còn ai sẽ ôm lấy anh khi anh uống say rồi đứng trong gió lạnh.

Nhưng tất cả những điều này đều là anh tự chuốc lấy. Anh yêu Lục Tuyết Minh, nhưng lại không chịu vì y mà thay đổi bản thân. Ngay cả khi phát hiện sự không hòa hợp giữa họ trong chuyện ấy, anh cũng không chủ động tìm cách giải quyết. Điều anh nghĩ đến chỉ là cảm giác mất mặt, là sự chối bỏ khi phải đối diện với Lục Tuyết Minh. Khi y hiểu lầm anh với Hoàng Ấu Nhàn, hay khi y phát hiện giấy tờ du học của anh, anh chưa từng thực sự cố gắng trấn an người đó. Đối diện với những nghi ngờ ngày càng dày đặc và thái độ lạnh lùng của Lục Tuyết Minh, anh chỉ cảm thấy ngạt thở.

Lúc đó, anh không hiểu tại sao “mặt trời nhỏ” của mình lại trở nên như vậy. Nhưng giờ đây, anh đã hiểu tất cả.

Là anh đã gây ra, là anh đã tự tay đẩy Lục Tuyết Minh rời xa mình. Nhưng anh thực sự đã nhận ra sai lầm, anh thực sự muốn một lần nữa ôm lấy người đó, muốn một lần nữa hôn lên đôi môi ấy, muốn một lần nữa nhìn thấy chàng trai đã từng xua tan u ám trong thế giới của anh.

Anh nuốt trọn cảm giác cay đắng đang nghẹn trong cổ họng, ngẩng đầu nhìn Lục Vân Ni, nói: “Tôi yêu Tuyết Minh, tôi thực sự muốn tìm lại em ấy.”

Người đàn ông cao 1m83 đứng trước mặt cô cúi đầu, mắt đỏ hoe, sống mũi cũng đỏ, nhưng ánh mắt lại sáng ngời và kiên định. Lục Vân Ni im lặng hồi lâu mới rút tay lại:

“Tôi không thể thay Tuyết Minh quyết định, hơn nữa tôi cũng không biết em ấy ở đâu.”

“Nhưng ít nhất chị cũng biết em ấy đi đâu chứ?” Lâm Tiêu truy hỏi.

“Em ấy đến thị trấn cổ Tây Bình. Mỗi năm vào kỳ nghỉ hè, em ấy đều ở đó vài ngày.”

Lâm Tiêu lập tức lấy điện thoại, bấm một số. Anh kéo rèm cửa sổ định bước vào trong, đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu nhìn Lục Vân Ni, nói: “Cảm ơn chị.”

Lục Vân Ni không biết nên diễn tả cảm giác lúc này thế nào. Cô không rõ mình làm vậy là đúng hay sai, cũng không biết điều này có thực sự tốt cho Lục Tuyết Minh hay không. Nhưng nhìn hai người rõ ràng vẫn còn yêu nhau, vậy mà lại tự dày vò vì những sai lầm trong quá khứ, cô không thể nhẫn tâm làm ngơ.

Đặc biệt, khi Lâm Tiêu biết Lục Tuyết Minh đi du lịch một mình, biểu cảm của anh rõ ràng là sự vui mừng đến tột độ, như thể tìm lại được thứ đã đánh mất. Cô không hiểu sao Lâm Tiêu lại có phản ứng như vậy, nhưng cô thực sự bị cảm động.

Cô quay đầu, nhìn xa xăm về phía những ánh đèn neon mờ ảo nhưng rực rỡ dưới chân núi. Bất kể thế nào, cô biết những gì mình có thể làm chỉ đến đây mà thôi.

Lâm Tiêu quay trở lại phòng tiệc, vội vã nói vài câu với Trần Hạ Hòa rồi rời đi, mặc kệ hắn gọi với theo sau.

Trở lại xe, anh tìm số WeChat của Lâm Trĩ Ngu từ nhóm trường, rồi gọi vào số điện thoại được lưu trên đó.

Lần đầu tiên, chuông reo đến khi ngắt máy cũng không ai bắt máy. Lần thứ hai, ngay khi sắp hết chuông thì có người nhấc máy.

Giọng Lâm Trĩ Ngu so với thường ngày có chút khàn, hơi thở cũng không ổn định. Nghe thấy Lâm Tiêu vội vã giới thiệu tên, cậu sững người một lúc rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Anh cũng không bận tâm đến việc mình hoàn toàn không thân thuộc với Lâm Trĩ Ngu, mà đi thẳng vào vấn đề: “Tuyết Minh và Dương Chí Hanh đã chia tay rồi đúng không?”

Lâm Trĩ Ngu lại bị hỏi đến ngẩn người, thấy Lương Khởi Hạc bên cạnh tỏ vẻ khó chịu, định lấy điện thoại, cậu chau mày ra hiệu cho đối phương đợi một chút.

“Anh hỏi chuyện này để làm gì?” Lâm Trĩ Ngu hạ giọng, âm điệu trầm xuống.

“Thầy Lâm, tôi biết ấn tượng của thầy về tôi không tốt, nhưng tôi mong thầy hãy bỏ qua định kiến”, Lâm Tiêu chân thành nói: “Tuyết Minh thực sự rất quan trọng đối với tôi. Tôi đã nhận ra sai lầm trong quá khứ, tôi thực sự không muốn mất em ấy một lần nữa.”

Anh siết chặt tay lái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hàng rào cây cối tối đen trước xe. Tiếp tục nói: “Hơn nữa, tôi vừa nói chuyện với Vân Ni. Chị ấy nói với tôi rằng Tuyết Minh đã đến thị trấn cổ Tây Bình.”

Một con đom đóm nhỏ không biết từ đâu bay tới, mang theo ánh sáng xanh yếu ớt, đậu lại ở một góc, một lát sau nhẹ nhàng rung cánh, chậm rãi bay về phía một chiếc lá bên ngoài hàng rào.

Chính con đom đóm nhỏ bé đó đã mang lại chút ánh sáng cho bóng tối trước mắt, cũng khiến tâm trạng Lâm Tiêu càng thêm phấn chấn. Anh lần nữa cầu khẩn:

“Thầy Lâm, tôi không muốn để Tuyết Minh tiếp tục chịu tổn thương nữa.”

“Lẽ nào anh và cậu ấy ở bên nhau thì sẽ không đau khổ sao?” Cuối cùng, Lâm Trĩ Ngu lên tiếng, giọng nói lạnh lùng và sắc bén.

Lâm Tiêu không chút do dự, lập tức nhận lỗi: “Trước đây là tôi sai, tôi không đủ trưởng thành, không hiểu được em ấy thực sự cần gì. Nhưng giờ tôi đã hiểu. Tôi tin mình có thể mang lại hạnh phúc cho em ấy! Chúng tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian, tôi không muốn chờ đợi thêm nữa.”

Lâm Trĩ Ngu lại chìm vào im lặng.

Nhìn Lương Khởi Hạc đang nằm trên người cậu, bĩu môi bất mãn vì phải đợi cậu nói chuyện điện thoại, Lâm Trĩ Ngu bất giác nhớ lại bản thân trong quá khứ. Trước khi gặp Lương Khởi Hạc, cậu cũng giống như Lâm Tiêu, không biết cách bày tỏ tình cảm, chỉ luôn giữ kín trong lòng.

Dù là bạn thân của Lục Tuyết Minh, nhưng trong khoảnh khắc này, cậu lại đồng cảm sâu sắc với Lâm Tiêu.

Cậu nắm lấy bàn tay Lương Khởi Hạc, xen những ngón tay mình vào giữa những ngón tay của người đó, cuối cùng lên tiếng: 

“Họ đã chia tay rồi. Tuyết Minh đi du lịch một mình để giải tỏa. Cậu ấy sẽ ở lại trấn cổ Tây Bình vài ngày, sau đó sẽ đến vùng đầm lầy Thanh Khê. Nhưng lịch trình của cậu ấy thay đổi tùy theo tâm trạng, tôi cũng không biết chắc khi nào cậu ấy sẽ rời đi.”

Lương Khởi Hạc tròn mắt nhìn cậu, định nói gì đó nhưng bị ánh mắt của Lâm Trĩ Ngu ngăn lại.

Đầu dây bên kia, giọng nói lo lắng của Lâm Tiêu vang lên: “Vậy cậu có biết em ấy ở khách sạn nào không?”

“Không biết.” Lâm Trĩ Ngu đáp.

Khi kết thúc cuộc gọi, Lâm Tiêu vừa định khởi động xe thì có người đập mạnh vào cửa.

Người chặn anh lại chính là Trần Hạ Hòa. Vừa nãy hắn bị vài người giữ chân nên không thể đuổi theo anh ngay. Thấy anh vẫn còn ở đây, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức mắng anh có phải đã quên mình uống rượu rồi không mà còn dám lái xe.

Lâm Tiêu lúc này mới nhận ra mình quả thực đã uống không ít. Anh đành tắt máy và gọi dịch vụ lái xe thuê.

Trần Hạ Hòa hỏi anh liệu có thực sự quyết định rồi không, nhưng anh chẳng còn thời gian để trả lời. Trong lúc chờ tài xế đến, anh mở ứng dụng du lịch, bắt đầu tìm kiếm thông tin về trấn cổ Tây Bình.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Tiêu xách hành lý, bắt đầu hành trình tới Tây Bình.

Bình Luận (0)
Comment