Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi

Chương 34

Lục Tuyết Minh trở mình trên giường, mở một bên mắt để với tay lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.

Đêm qua trước khi đi ngủ, y đã kéo hết rèm che sáng trong phòng lại, nên khi nhìn thấy đã hơn hai giờ chiều, y sững sờ một lát, sau đó xoay người nhìn vào khe hở của rèm cửa.

Rèm che sáng mới thay của homestay này quả thực rất dày, còn chắn sáng tốt hơn rèm ở ký túc xá của y. Y nghĩ lát nữa sẽ hỏi chủ nhà xem rèm này là của thương hiệu nào, để y về cũng mua một cái.

Trong đầu nghĩ về những chuyện lặt vặt như vậy, y nhắm mắt một chút nữa rồi mới ngồi dậy, xem điện thoại.

Có vài cuộc gọi nhỡ của Lục Vân Ni và Lâm Trĩ Ngu, y mở WeChat ra, ngoài vài thông báo thường lệ từ các nhóm và tin nhắn của sinh viên, Lục Vân Ni và Lâm Trĩ Ngu cũng đều gửi tin cho y.

Y nhấp vào khung trò chuyện của Lục Vân Ni, có mấy đoạn tin nhắn thoại vài chục giây. Y lần lượt nhấn nghe, ban đầu còn có vẻ lười biếng, nhưng càng nghe sắc mặt càng ngạc nhiên, đến đoạn cuối còn chưa nghe xong đã gọi ngay lại.

Lục Vân Ni vừa bắt máy, chưa kịp nói gì đã nghe y hỏi: “Chị, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao chị lại nói cho anh ấy biết là em ở đây?”

Lục Vân Ni nói: “Em không nghe mấy đoạn tin nhắn thoại chị gửi sao?”

“Nghe rồi, nhưng em không hiểu. Chị bảo anh ấy biết sai rồi là sao? Lâm Tiêu biết mình sai cái gì?” Lục Tuyết Minh ngơ ngác.

Trong tin nhắn thoại, Lục Vân Ni không nói kỹ lắm, giờ cô mới kể lại mọi chuyện xảy ra tối qua trong cuộc gọi. Lục Tuyết Minh nghe đến mức môi mím chặt, tay trái cũng siết chặt lấy tấm chăn mỏng trên người.

Thấy y không nói gì, Lục Vân Ni khuyên nhủ: “Chị nhìn ra được là em vẫn chưa thể buông bỏ. Dù sao đi nữa, em cũng nên cho bản thân và Lâm Tiêu một cơ hội để đối mặt và nói rõ ràng. Nếu cứ giữ mãi tâm sự trong lòng như thế này, cậu ta sẽ đau khổ, còn em cũng không thể nào thật sự vui vẻ.”

Một lúc lâu sau, Lục Tuyết Minh mới đáp lại một tiếng, nói là y hiểu rồi.

Lục Vân Ni lại an ủi y vài câu, sau khi ngắt điện thoại, y mở khung trò chuyện với Lâm Trĩ Ngu. Tin nhắn của Lâm Trĩ Ngu cũng là tin nhắn thoại, nội dung gần giống với của Lục Vân Ni, nhưng Lâm Trĩ Ngu còn nhắc rằng Lâm Tiêu đã biết chuyện y chia tay với Dương Chí Hanh.

Lúc y gọi lại cho Lâm Trĩ Ngu thì không có ai nghe máy, Lục Tuyết Minh lại nằm trở về giường, nhìn lên trần nhà xa lạ, trong đầu bỗng dưng nghĩ đến đôi chồng chồng mà y gặp trên chuyến tàu cao tốc ngày hôm qua.

Đó là hai người hơn sáu mươi tuổi, phong cách ăn mặc đều có chút hơi hướng giản dị, dáng vẻ cũng đẹp, sức khỏe trông vẫn rắn rỏi. Y nhận ra họ là một đôi vì hai người ngồi đối diện nhau, một người không cẩn thận bị sặc nước, người kia liền rất lo lắng vỗ lưng và xoa ngực cho.

Ban đầu y cũng không để ý lắm, nhưng khi y đi lấy nước thấy họ ở chỗ lấy nước nóng làm mì ăn liền. Người giúp vỗ lưng khi nãy vừa vắt dầu ăn vào mì vừa nhỏ giọng phàn nàn, ý đại khái là sức khỏe không tốt còn cứ thích ăn mấy thứ thiếu dinh dưỡng này nọ, còn người bị phàn nàn thì tựa vào bên cạnh, mặt đầy vẻ hãnh diện nhìn đối phương.

Khi thấy cảnh này, đúng lúc tàu cao tốc đang đi qua một cánh đồng rộng lớn, ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ chiếu lên người họ, chiếu lên khuôn mặt vẫn giữ nét ngây thơ dù đã hằn in dấu vết thời gian, không ngờ lại khiến Lục Tuyết Minh dâng lên một cảm giác ngưỡng mộ.

Y đã quen đi du lịch một mình và thường xuyên bắt gặp các kiểu cặp đôi trên hành trình. Có đôi dính nhau không rời, có đôi cãi vã không ngừng, còn có đôi như người xa lạ chẳng màng đến nhau. Nhưng dù là họ ân ái đến đâu, với y tất cả đều chỉ là thoáng qua, không gợn lên chút cảm xúc nào.

Nhưng hôm nay, cặp đôi mà anh thấy lại khác biệt, có lẽ là vì họ đã lớn tuổi rồi, ai mà chẳng muốn có một người bạn đời để cùng nắm tay đi đến cuối đời?

Lục Tuyết Minh nhắm mắt lại, những lời của Lục Vân Ni và Lâm Trĩ Ngu lại vang lên bên tai.

Bọn họ đều nói Lâm Tiêu biết mình sai rồi, nói rằng Lâm Tiêu sẽ đến tìm y.

Trong đầu y, hình ảnh người đàn ông lớn tuổi cao ráo kia vừa lấy nước xong quay lại mỉm cười với y.

Gương mặt đầy dấu vết thời gian ấy bỗng biến thành Lâm Tiêu, đứng sau chính là bản thân y cũng đã già đi, rồi mỉm cười nói với y lúc này: “Phiền nhường đường một chút.”

Lục Tuyết Minh bật dậy, trong lòng nghĩ đây là thứ cảm xúc lộn xộn gì thế này? Cho dù Lâm Tiêu có đến thì sao? Y đâu có hứa sẽ cho anh cơ hội.

Y vò đầu, muốn gạt bỏ những cảm xúc phiền muộn trong lòng, liền mở app lên bật một bài hát rồi xuống giường đi rửa mặt.

Lục Tuyết Minh đến cổ trấn Tây Bình vào chạng vạng hôm qua, sau đó làm thủ tục nhận phòng tại homestay Hoa Nhài quen thuộc. Đã năm năm liên tiếp y quay lại nơi này, nên chủ nhà nghỉ cũng nhận ra y ngay. Chào hỏi vài câu, trò chuyện đôi chút, tối ăn xong lại được mời uống rượu, chính vì thế mà y ngủ một mạch đến tận chiều hôm sau.

Sau khi rửa mặt, Lục Tuyết Minh thu xếp ba lô, mang theo máy ảnh và ra ngoài.

Y sẽ ở đây bốn ngày. Cổ trấn không lớn, thực ra chỉ cần hai ngày là có thể đi hết, nhưng y thích thong thả dạo bước, để cảm nhận sự biến đổi theo thời gian qua từng năm tháng.

Y ghé vào một quán bán chè trôi nước gần đó, gọi một bát chè nhân đậu phộng và khoai môn, rồi mua thêm vài miếng thịt khô, vừa ăn vừa lang thang ngắm cảnh.

Cổ trấn Tây Bình chia thành hai khu vực đông và tây. Phía tây là nơi tập trung nhiều nhà dân và các công trình cổ, còn phía đông thì sầm uất hơn với những cửa hàng mang đậm phong cách Giang Nam cùng các tiệm nhỏ đậm chất nghệ thuật dọc các con phố cổ.

Y bước dọc theo con đường đá xanh, qua một cây cầu vòm nhỏ, ngắm nhìn dòng nước xanh ngắt chảy qua các trụ cầu, nơi có vài du khách đang chụp ảnh. Y không dừng lại mà tiếp tục đi.

Khi đi qua rạp hát cũ ở Tây Bình, y ghé mắt xem, trước cửa rạp vẫn treo tấm biển quen thuộc thông báo vở kịch tối nay.

Y không hứng thú với kịch nghệ, nên tiếp tục bước đi. Quẹo qua khúc quanh phía trước, y trông thấy một cửa hàng bán sườn xám chưa từng thấy ở đây vào năm ngoái.

Cửa hàng này chiếm bốn gian, trang trí với tông màu bạch ngọc lan, tạo cảm giác thanh nhã. Trong cửa kính bày các mẫu sườn xám xanh lam đậm và xanh nước hồ, phía trên có bảng hiệu đen với chữ “Tiệm may Thẩm Thị” viết bằng sơn đỏ, mang đậm không khí thời Dân Quốc.

Y cho nốt miếng thịt khô cuối cùng vào miệng, lau tay, chuẩn bị chụp ảnh.

Cứ thế, y vừa đi vừa dừng, chụp vài bức rồi lại ngắm nghía một lúc, chẳng mấy chốc mà đã đi hết một phần ba đoạn đường. Cảm thấy khát, y định tìm mua một chai nước, ngẩng lên thấy bảo tàng Tây Bình phía trước đang tổ chức triển lãm.

Y đã đến đây suốt năm năm qua nhưng chỉ hai lần trùng vào dịp triển lãm. Cả hai lần trước đều là những thứ y hứng thú, lần này cũng muốn ghé xem qua là cái gì. Nhưng khi đến gần, y bỗng trợn tròn mắt.

Bảo tàng đang tổ chức triển lãm “Lịch sử văn minh và nghệ thuật đồ lót.”

Một nhân viên mặc đồng phục đen thấy y, liền bật cười rồi đưa cho y tờ truyền đơn giới thiệu. Y nhận lấy, nhìn qua thấy nội dung rất nghiêm túc, nhà tổ chức chính là Hiệp hội Nghệ thuật của khu du lịch.

Cất máy ảnh, Lục Tuyết Minh bước vào bảo tàng.

Ánh sáng ở đây cũng giống như các bảo tàng khác, mặc dù là triển lãm đồ lót nhưng cách bày trí giống như triển lãm văn vật. Triển lãm sử dụng tranh, thư tịch cổ và hiện vật để giải thích về tiến hóa của đồ lót ở phương Đông và phương Tây.

Lục Tuyết Minh chỉ xem phần mở đầu đã bị cuốn hút, triển lãm không hề nhàm chán, ngược lại nhiều lời giải thích còn hài hước, dí dỏm. Trong bảo tàng cũng có nhiều nhân viên làm công tác phổ cập, ngoài các cặp đôi và nhóm bạn đang thì thầm với nhau thì còn không ít người lớn tuổi đang xem. Y chậm rãi đi dạo, khi đến khu vực sân trong thì thấy một bóng người phản chiếu qua cửa kính phía trước.

Đó là bóng của một người đứng cách y không xa, bị phản chiếu qua cửa kính.

Người đó đeo kính râm và đội mũ ngư phủ, nhưng y vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức quay đầu lại.

Ngay khi y quay lại, người kia đã quay lưng về phía y. Dù chỉ mặc một chiếc áo phông trắng và quần thể thao đen đơn giản, balo trên vai cũng không phải là loại thường ngày, nhưng dáng người cao ráo cùng với chỏm tóc đuôi ngựa phía sau đầu lập tức khiến y nhận ra.

Lục Tuyết Minh đứng sững lại.

Hai tiếng trước y mới biết chuyện Lâm Tiêu sẽ đến, nhanh như vậy Lâm Tiêu đã tới rồi?! Không phải hôm qua còn đang tổ chức tiệc mừng triển lãm tranh sao?

Trong lúc y còn ngạc nhiên, bóng dáng giống hệt Lâm Tiêu kia vẫn không quay lại, chỉ giả vờ lấy điện thoại ra gọi.

Lục Tuyết Minh nhìn chằm chằm một lúc, dù không biết Lâm Tiêu nghĩ gì nhưng người này đã không lại chào hỏi, y cũng không cần phải chủ động đi qua bắt chuyện.

Nghĩ vậy, y quay lại xem tiếp.

Nhưng vì sự xuất hiện của Lâm Tiêu, y không còn tập trung như trước để xem các tư liệu cổ. Trong bảo tàng có nhiều cửa sổ kính lớn, vài lần y đi ngang qua đều có thể thấy bóng người kia lén theo sau. Cho đến khi y đẩy cửa ra ngoài, Lâm Tiêu vẫn không có động tĩnh gì.

Lúc vào bảo tàng y đã thấy khát, nên vừa ra ngoài liền đi thẳng đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua nước.

Cửa hàng tiện lợi trong khu du lịch khá lớn, người cũng đông. Y đi đến tủ lạnh bên trong lấy nước, rồi nhìn thấy trên kệ phía dưới có bán đồ dùng một lần nên cúi xuống chọn. Khi vừa đứng lên, y nghe thấy tiếng trẻ con gọi từ phía sau.

Y quay lại nhìn, thấy một đứa trẻ cầm đồ chơi va phải một người đàn ông trẻ. Người đàn ông kia rõ ràng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, trong cửa hàng đông đúc cũng không có chỗ tránh, đành phải cố gắng giữ bình tĩnh đứng im. Cho đến khi Lục Tuyết Minh chủ động vạch trần anh: “Lâm Tiêu.”

Lâm Tiêu thoáng vẻ căng thẳng, nhưng vì đeo kính phi công nên khó nhận ra. Lục Tuyết Minh chỉ thấy anh quay lại, mỉm cười nói: “Trùng hợp thật nhỉ.”

Lục Tuyết Minh câm nín một lúc. Đợi nửa ngày, hóa ra tên này định giả vờ tình cờ gặp à?

Lục Tuyết Minh mặt không cảm xúc bước ngang qua anh, định ra quầy thu ngân thanh toán. Lâm Tiêu gọi một tiếng, thấy y không để ý, bèn tiện tay lấy một món hàng rồi đi theo.

Phía quầy thanh toán có hai người đang xếp hàng, Lâm Tiêu đứng sau Lục Tuyết Minh, hỏi: “Sao em lại ở đây?”

Lục Tuyết Minh hờ hững hỏi lại: “Vậy sao anh lại ở đây?”

Lâm Tiêu đáp: “Anh đến tìm người.”

Lục Tuyết Minh “ồ” một tiếng, không hỏi anh tìm ai, mà chỉ rút điện thoại ra xem.

Lâm Tiêu cắn răng, lại hỏi: “Em đi một mình à?”

Lục Tuyết Minh đáp không phải, khiến Lâm Tiêu chột dạ. Đang định hỏi thêm thì đã đến lượt Lục Tuyết Minh thanh toán.

Lục Tuyết Minh bỏ tất cả đồ mua vào túi, định ra ngoài thì nghe thấy Lâm Tiêu gọi y đợi. Y quay đầu lại, thấy Lâm Tiêu đặt món đồ lên quầy, rút điện thoại ra mở mã thanh toán.

Nhân viên thu ngân là một cô gái trẻ, khi cầm món đồ ấy thì ngượng ngùng, ánh mắt không tự chủ được mà liếc về phía Lâm Tiêu, còn hai cô gái xếp sau cũng che miệng cười khúc khích.

Lâm Tiêu tập trung toàn bộ sự chú ý vào Lục Tuyết Minh, chẳng để ý mình vừa mua gì, quét xong mã thanh toán liền vội vàng đuổi theo.

Lục Tuyết Minh đã ra ngoài, thấy Lâm Tiêu cầm cái hộp kia một cách rất tự nhiên, không nhịn được nói: “Không ngờ sở thích của anh giờ lại táo bạo như vậy.”

Lâm Tiêu ngẩn người: “Cái gì cơ?”

Lục Tuyết Minh chỉ vào cái hộp trong tay anh: “Một cái t-back đỏ rực thế kia, anh mua rồi thì cũng nên bỏ vào túi chứ.”

Bình Luận (0)
Comment