Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi

Chương 35

Lâm Tiêu cầm cái hộp trong tay đưa lên nhìn, dù đang đeo kính râm nhưng Lục Tuyết Minh vẫn nhận ra sự ngượng ngùng của anh.

Anh giải thích: “Anh cầm nhầm thôi, vốn dĩ định lấy món khác. Bao bì của chúng gần giống nhau, nên…”

Lục Tuyết Minh chưa bao giờ thấy anh lúng túng thế này, cũng không muốn nghe anh viện lý do vô nghĩa, bèn ngắt lời: “Muốn mua gì là chuyện của anh, cứ vậy đi.”

Thấy Lục Tuyết Minh quay người bỏ đi, Lâm Tiêu nhanh chóng nhét cái hộp vào túi, theo sát y và hỏi: “Em vừa nói không đến một mình?”

Lục Tuyết Minh mở nắp chai nước, đáp: “Tôi đi với ai thì có liên quan gì đến anh?”

Câu trả lời của y làm anh nghẹn họng. Nếu là trước đây, có lẽ anh đã dừng lại ở đó. Nhưng lần này, anh đã hạ quyết tâm, bất kể thế nào cũng phải nói rõ ràng, bèn đi sát bên cạnh, khẽ nói: 

“Anh biết trước đây anh quá thụ động, khiến em thất vọng hết lần này đến lần khác. Giờ anh nhận ra sai lầm của mình rồi, anh biết sẽ không dễ để em tha thứ, nhưng hãy cho anh thêm một cơ hội, được không? Hãy để anh chứng minh rằng anh thực sự đã thay đổi.”

Những lời này, Lâm Tiêu đã tự nhủ trong đầu biết bao lần trên đường đến đây, nhưng khi nói ra Lục Tuyết Minh vẫn không phản ứng như anh mong đợi. Y chỉ liếc anh một cách hờ hững, đáp lại: “Tại sao anh muốn thì tôi nhất định phải cho anh cơ hội?”

Lâm Tiêu tháo kính xuống, chân thành nói: “Tuyết Minh, anh yêu em, anh vẫn không thể buông bỏ em.”

Lục Tuyết Minh đang uống nước, bất ngờ trước lời tỏ tình thẳng thắn của anh, suýt nữa phun nước lên mặt Lâm Tiêu. May mà y kịp kiềm chế, nhưng vì thế mà nước lại sặc lên mũi, khiến y khó chịu đến mức ho dữ dội.

Lâm Tiêu lập tức đưa tay xoa ngực và lưng y. Đợi đến khi y khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, anh liền lấy khăn giấy ra cho y lau.

Lục Tuyết Minh ho đến mức mắt đỏ lên, trong lòng vừa bực bội vì khó chịu vừa giận chính mình vì lại mất mặt trước anh ta. Y lau miệng sạch sẽ, rồi đẩy người gây ra tất cả sang một bên:

“Anh chờ đến tận sáu năm mới nói những lời này thì có ý nghĩa gì?”

“Anh biết mà,” Lâm Tiêu cố gắng giải thích: “Anh biết là muộn rồi. Vì vậy anh không dám đòi em phải tha thứ ngay lập tức, chỉ mong em đừng luôn né tránh anh, hãy cảm nhận chút thành ý của anh.”

“Anh có thành ý gì chứ?” Lục Tuyết Minh vặn nắp chai nước, sắc mặt vẫn u ám: “Thành ý của anh là bám đuôi tôi à?”

Lâm Tiêu mím môi, lấy từ ngăn nhỏ của balo ra vài tấm vé được kẹp lại bằng ghim giấy, rồi đưa cho y: “Tối qua anh mới biết em đã chia tay Dương Chí Hanh. Anh vốn định lập tức đến gặp em, nhưng tối qua anh đã uống nhiều rượu, lại còn vài việc phải xử lý và bàn giao, nên chỉ có thể mua vé máy bay sớm nhất hôm nay, sau đó thuê xe chạy thẳng tới đây.”

“Khi đến thì đã gần trưa nhưng anh không biết tìm em ở đâu, đành phải đi loanh quanh. Có lẽ ông trời cũng giúp anh, nên mới thật sự gặp được em.”

Yết hầu của Lâm Tiêu nhấp nhô hai lần, thấy Lục Tuyết Minh vẫn im lặng, anh tiếp tục nói: “Anh không có ý bám đuôi em, chỉ là chưa nghĩ ra cách nào để mở lời với em. Anh…”

Lâm Tiêu nhìn xuống bàn tay y thả lỏng bên người, suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định vươn tay nắm lấy.

Phản ứng đầu tiên của Lục Tuyết Minh là muốn rút tay về, nhưng Lâm Tiêu lại nắm chặt không buông: “Anh không hề hành động bốc đồng, mà đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Anh thực sự yêu em.”

“Tuyết Minh.” Lâm Tiêu nhìn vào mắt Lục Tuyết Minh, tha thiết nói: “Nếu em thật sự không còn chút cảm giác nào với anh, thì hãy nói thẳng cho anh biết, để anh hoàn toàn từ bỏ.”

Khi Lâm Tiêu nói những lời cuối cùng, Lục Tuyết Minh đã quay đầu sang một bên, ánh mắt dừng lại trên những cành liễu đong đưa.

Họ đứng dưới tán cây liễu bên một góc đường lát đá xanh. Cây liễu này không lớn, tán cây cũng nhỏ, từ khi họ dừng lại thì không có ai đến gần. Thế nhưng, dòng người qua lại vẫn tấp nập, có không ít du khách tò mò nhìn về phía họ.

Vẻ ngoài của Lâm Tiêu vốn nổi bật, giờ lại đứng bên cạnh y, còn nắm tay nhau, càng dễ thu hút sự chú ý.

Đã lâu lắm rồi Lục Tuyết Minh không cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay người ấy. Độ ấm từ lòng bàn tay khiến y hơi bần thần, hồi tưởng lại những ngày họ còn yêu nhau, lúc đó y thích nhất là nắm tay Lâm Tiêu đi ngoài phố.

Y thích cảm giác được mọi người chú ý đến, vì điều đó chứng tỏ rằng Lâm Tiêu thuộc về mình. Nhưng cuối cùng, cũng là Lâm Tiêu luôn buông tay trước.

Y biết Lâm Tiêu da mặt mỏng, không quen những cử chỉ thân mật nơi công cộng. Nên cũng chẳng trách anh nhiều, vì trong không gian riêng tư, anh vẫn chiều chuộng y rất nhiều.

Cảm giác ngọt ngào của những ngày tháng ấy thật ngắn ngủi, sao mà dễ dàng mất đi đến vậy? 

Trước đây, y luôn không thể hiểu được. Sau này, giữa những thất vọng nối tiếp và những lần tổn thương, y dần hiểu ra.

Lâm Tiêu tuy cũng thích y, nhưng lại không sẵn lòng thay đổi vì y. Chỉ có y là người luôn nhẫn nhịn, luôn cố gắng dung hòa. Nhưng chính điều đó đã làm tình cảm giữa họ dần dần biến chất. Khi y không còn muốn nhượng bộ nữa, mối quan hệ giữa họ cũng trở nên mong manh như một tờ giấy, dễ dàng bị xé toạc chỉ bằng một vết rách nhỏ.

Lục Tuyết Minh khẽ động đậy ngón tay. 

Lâm Tiêu nắm tay y rất chặt, cái nóng oi ả của mùa hè khiến lòng bàn tay cả hai nhanh chóng đẫm mồ hôi, điều này khiến y nhớ lại đêm đầu tiên Dương Chí Hằng nắm tay mình.

Khi đó, y cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt và dính dấp, thực sự rất khó chịu. Nhưng khi Dương Chí Hằng đổi thành Lâm Tiêu, y lại không thấy khó chịu chút nào.

Khi nhận ra điều này, trong đầu y lại vang lên một tiếng chuông cảnh báo.

Y vội vàng rút tay lại, trước khi Lâm Tiêu kịp lên tiếng, đã mở lời trước:

“Anh nghĩ thế nào là chuyện của anh, tôi đâu cần phải đứng đây nghe anh nói nhiều như vậy.”

Y trả lời chẳng ăn nhập gì với câu hỏi, nói xong liền vòng qua Lâm Tiêu bước đi. Lâm Tiêu lại lần nữa đuổi theo, nhưng vì đây là một con phố đông đúc, anh không có hành động gì quá đáng, chỉ đi bên cạnh, nói: 

“Nếu em không phủ nhận, vậy anh coi như em đã đồng ý.”

Lục Tuyết Minh nhìn thẳng về phía trước, bước chân không hề dừng lại, như thể không nghe thấy gì.

Đi một đoạn, y cuối cùng cũng dừng lại, quay đầu nhìn phía sau.

Trên con phố lát đá xanh tấp nập, không còn bóng dáng Lâm Tiêu đâu nữa.

Y thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng cuối cùng cũng đã thoát được người này. Sau đó, y tiếp tục đi về phía trước, ghé vào một quán ăn Tứ Xuyên, gọi một phần mì lạnh, phu thê phế phiến* và bánh gạo nếp đường nâu làm bữa tối.

*夫妻肺片【phu thê phế phiến】: Món lạnh Tứ Xuyên phổ biến làm từ thịt bò thái mỏng và nội tạng bò.

Trời đã gần chạng vạng, ánh hoàng hôn đỏ rực buông xuống đỉnh núi, nhuộm mây trời thành những sắc màu rực rỡ. Y cầm bữa tối đã được gói mang đi, dự định về khách sạn nghỉ ngơi một lát, tối sẽ xem có muốn ra ngoài chụp ảnh hay không. Nhưng không biết có phải vì những lời nói thẳng thắn và quá mức trực diện của Lâm Tiêu khiến y bận lòng hay không, mà y cứ mãi thất thần, cuối cùng lại lạc đường, loay hoay gần một tiếng đồng hồ mới tìm được đường về chỗ ở.

Chủ nhà nghỉ đang tiếp đón khách, y liền trực tiếp trở về phòng tắm rửa, sau đó ngồi xuống bên bàn, vừa nhìn khung cảnh ban đêm ngoài cửa sổ vừa ăn mì lạnh. Cuộc gọi của Lâm Trĩ Ngu là vào lúc y gần ăn xong.

“Xin lỗi. Tình trạng của ông nội Khởi Hạc lại không được tốt lắm, hôm nay tôi ở bệnh viện cả ngày nên không nghe điện thoại của cậu được.”, Lâm Trĩ Ngu giải thích.

Lục Tuyết Minh vội hỏi: “Nghiêm trọng lắm không?”

“Cũng tốt, bác sĩ nói tạm thời đã ổn định rồi.” Lâm Trĩ Ngu ngừng lại một chút, rồi hỏi: “Lâm Tiêu tìm được cậu rồi à?”

“Ừ.” Lục Tuyết Minh duỗi hai chân đặt lên chiếc ghế đối diện, nửa nằm dài lười biếng nói: “Là chuyện tốt của cậu và chị tôi đấy.”

“Thế anh ta đã nhận lỗi với cậu chưa?” Lâm Trĩ Ngu tiếp tục hỏi.

“Nhận rồi”, Lục Tuyết Minh đáp một cách uể oải: “Anh ta nhận lỗi với tôi ngay trên phố, nói một đống những điều trước đây anh ta tuyệt đối không bao giờ nói.”

Lâm Chí Du hỏi: “Vậy cậu định chấp nhận không?”

Nhìn khung cảnh cổ trấn quyến rũ về đêm ngoài cửa sổ, Lục Tuyết Minh im lặng một lúc lâu rồi mới trả lời: “Tôi không biết.”

“Không biết tức là cậu vẫn đang cân nhắc, nếu không thì đã nói thẳng là không thể rồi.” Lâm Chí Du cười, bóc trần suy nghĩ của y.

Lục Tuyết Minh hiếm khi không phản bác, chỉ lặng lẽ nhìn ánh đèn hắt ra từ một ô cửa sổ xa xa, rồi hỏi: “Cậu nghĩ tôi nên tha thứ cho anh ấy sao?”

Lâm Trĩ Ngu liếc nhìn Lương Khởi Hạc đang lái xe bên cạnh, rồi nói: “Không ai có thể thay cậu đưa ra quyết định. Nhưng cậu có thể tự hỏi bản thân, người mà cậu thực sự muốn ở bên có còn là Lâm Tiêu không? Nếu lần này hai người lại bỏ lỡ nhau, cậu có hối hận không?”

Lục Tuyết Minh cúp máy, ánh mắt lại lần nữa dừng trên ô cửa sổ phát ra ánh sáng dịu dàng ấy.

Homestay Hoa Nhài nơi y ở nằm ngay ven sông, vào ban đêm khi đèn được thắp lên, mặt nước phản chiếu tựa như một dải lụa đen lấp lánh ánh sáng. Trên mặt sông, thi thoảng có những chiếc thuyền nhỏ khua chèo lướt qua, bên bờ tiếng người rộn rã, đâu đâu cũng thấy mọi người đang chụp ảnh và vui đùa.

Sự náo nhiệt ấy giống như một chiếc lồng kính, giam y ở bên ngoài, cũng khiến nơi sâu thẳm trong lòng rất lâu rồi không bị chạm đến – bất giác đau nhói.

Y đóng cửa sổ gỗ lại, bật tivi lên, không muốn nghĩ thêm về người đó nữa. Nhưng dù y đã lật hết các kênh, tìm kiếm những chương trình mình muốn xem, thì mấy kênh phim lại như đã được sắp xếp trước, đồng loạt chiếu những bộ phim tình cảm.

Y tắt tivi, định chơi game trên điện thoại, thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân và âm thanh trò chuyện từ bên ngoài.

Homestay Hoa Nhài là một tòa nhà cổ gần trăm năm tuổi, dù đã được tu sửa nhưng khả năng cách âm vẫn kém. Khi âm thanh quen thuộc lọt vào tai, y còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng khi y đi đến gần cửa, mọi thứ lại im bặt.

Y nhìn đồng hồ trên tường, nghĩ thầm mình mệt đến mức nghe nhầm, rồi lại quay trở lại giường, đặt đồng hồ báo thức để sáng mai dậy sớm chụp ảnh bình minh của thị trấn cổ. Kết quả sáng hôm sau khi tỉnh dậy mở cửa sổ, ngoài trời lại mưa tí tách, tự nhiên lại có một cơn mưa phùn.

Y vươn vai trước cửa sổ, thầm nghĩ quả đúng là Giang Nam, tối qua còn thấy trời âm u sáng nay liền mưa rồi.

Tuy nhiên, khi nhìn ra những đám mây dày đặc và sương mù giăng kín, tạo nên cảnh tượng mờ ảo của thị trấn cổ dưới làn mưa, tâm trạng y lại trở nên tốt hơn.

Cảnh mưa như thế này thật hiếm có, không thể để lãng phí. 

Y rửa mặt xong rồi ra ngoài, đầu tiên ghé vào quán bánh bao ăn sáng, sau đó mặc áo mưa, bắt đầu tìm kiếm những địa điểm thích hợp để chụp ảnh.

Cổng vào cổ trấn Tây Bình mở cửa lúc 9 giờ sáng, vì vậy trước 9 giờ khu vực tham quan chỉ có những du khách ngủ qua đêm, vài nhân viên giao hàng và một số người dân bản địa. Lục Tuyết Minh rất thích chụp những nơi vắng người, vì vậy trong hơn một giờ đó, y chụp ảnh rất thoải mái, hoàn toàn quên mất chuyện Lâm Tiêu đến làm phiền mình.

Đến 10 giờ, lượng người bắt đầu đông hơn, y liền nghĩ tìm một nơi uống gì đó, rồi tranh thủ xem lại những bức ảnh đã chụp sáng nay.

Đi dọc theo khu phơi vải, y thấy phía trước có một quán trà bình đàn**, liền lên tầng hai, ngồi ở vị trí sát cửa sổ, gọi một ấm Đại Hồng Bào*** và hai đĩa đồ ăn nhẹ. Khi người phục vụ đi khỏi, y bắt đầu lật xem album ảnh.

**评弹: Bình đàn (một hình thức văn nghệ dân gian, vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn, lưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang, Trung Quốc)

***大红袍【đại hồng bào】: một loại trà ô long đắt tiền.

Máy ảnh của y có thể kết nối không dây với điện thoại, y chọn vài bức ảnh đẹp rồi chuyển vào điện thoại, mở phần mềm chỉnh sửa ảnh thường dùng để chỉnh sửa một chút, rồi đăng lên vòng bạn bè.

Sau khi đăng xong, y bắt đầu thưởng trà. Nghe tiếng nhạc bình đàn du dương vọng lên từ tầng một, khiến y lắc đầu đung đưa theo nhịp điệu. Nhưng chưa kịp uống ngụm trà thứ hai, điện thoại đã rung lên báo có tin nhắn.

Là tin nhắn WeChat từ Lâm Tiêu: 【Ảnh chụp của em có ý cảnh rất đẹp.】

*意境【ý cảnh】Gợi tả rằng bức ảnh không chỉ đẹp ở hình thức mà còn truyền tải cảm xúc hoặc câu chuyện bên trong.

Lục Tuyết Minh nhíu mày, ngay sau đó điện thoại lại rung lên, tin nhắn thứ hai đến: 【Nhìn sang bên trái, anh đang ở đối diện em.】

Y quay đầu nhìn sang, bên khung cửa sổ tầng hai của quán cà phê đối diện, có một người đàn ông bảnh bao đang đứng đó.

Khi y nhìn qua, Lâm Tiêu nở một nụ cười dịu dàng với y, sau đó gửi một tin nhắn:【Anh có thể qua đó không?】

Lục Tuyết Minh cạn lời, thu ánh mắt lại, gửi lại: 【Không thể.】

Vài giây sau, Lâm Tiêu trả lời: 【Cả đêm anh đều nghĩ về em.】

【Lúc trước em theo đuổi anh, anh đâu có giới hạn em lại gần, em không thể bất công như vậy.】

Cùng với câu nói này là một biểu cảm động được làm từ hình ảnh của Điềm Phi, là cảnh Điềm Phi cọ cọ vào ống quần, trông vừa đáng yêu vừa nũng nịu.

Nhìn thấy biểu cảm này, Lục Tuyết Minh nhớ lại lúc Điềm Phi dụi vào ống quần mình, đôi mắt xanh thẫm đầy vẻ ngây thơ luôn ngước nhìn lên, giống hệt những viên ngọc sapphire.

Y khẽ thất thần trong chốc lát, đến khi hoàn hồn thì liền định tắt mạng đi, nhưng lại nhận được thêm một tấm ảnh nữa.

Là hình Điềm Phi và Điềm Đậu đang ngủ. Điềm Phi nằm ngửa, còn Điềm Đậu thì nằm nghiêng bên cạnh bụng nó, cả hai chú mèo đều mang dáng vẻ ngốc nghếch.

Y không biết bức ảnh này được chụp khi nào, nhưng rõ ràng là do Lâm Tiêu chụp. Y lại nhìn về phía người đối diện.

Lâm Tiêu đã luôn đợi y nhìn qua, lúc này, câu nói đã được soạn sẵn từ trước cũng gửi tới.

【Em nhìn tình cảm của chúng nó xem, em có đành lòng để chúng quay lại chỗ của mình, không bao giờ được gần nhau nữa không?】

Sau câu này là một biểu cảm nữa, là Điềm Phi đang l.iế.m lông của Điềm Đậu, còn Tiểu Đậu thì nằm sấp với vẻ mặt hưởng thụ, mắt híp lại không nhìn thấy gì nữa.

Lục Tuyết Minh: …

【Tuyết Minh, hai người ở bên nhau có thể ăn rất nhiều món ngon. Ví dụ như lẩu cay mà em thích, anh đã đặt chỗ cho bữa trưa rồi, nhà hàng đó có lòng ngỗng rất dai, ăn xong em nhất định sẽ muốn ăn thêm.】

【Còn có kem socola, loại mà em yêu thích ở đây cũng có bán, ăn xong chúng ta sẽ đi mua, được không?】

Bình Luận (0)
Comment