Nhờ sự chăm sóc chu đáo của Lục Tuyết Minh, vết thương của Lâm Tiêu nhanh chóng hồi phục, đến ngày thứ ba đã có thể ra ngoài.
Điểm đến dự kiến ban đầu là thủ đô thời Dân Quốc, nơi bảo tàng lịch sử đang tổ chức triển lãm nhiếp ảnh hoài niệm cấp quốc gia. Nhưng Lục Tuyết Minh bỗng dưng rất muốn ghé thăm cầu Đoạn Kiều* ở Tây Hồ, thế là họ thay đổi điểm đến.
*Đoạn Kiều hay Cầu Đoạn là tên một cây cầu nổi tiếng ở Tây Hồ (Hàng Châu), thường gắn với truyền thuyết “Bạch Xà truyện”, nơi Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh lần đầu gặp nhau.
Khi đến khách sạn ven bờ Tây Hồ, vì đi bất ngờ lại đúng vào mùa cao điểm của kỳ nghỉ hè, khách sạn đã không còn hai phòng đơn. Y định đổi sang khách sạn khác, nhưng ngoảnh lại thấy Lâm Tiêu đang ngồi nghỉ trên ghế sofa cách đó không xa, y nhớ ra người này vẫn đang bị thương. Đổi khách sạn đồng nghĩa với việc lại phải chạy ngược chạy xuôi.
Thế là y đồng ý với đề nghị của quầy lễ tân, đặt một phòng đôi với hai giường lớn.
Với quyết định này của Lục Tuyết Minh, Lâm Tiêu không có biểu hiện gì ngạc nhiên, sau khi sắp xếp hành lý và nghỉ ngơi một lúc, anh đã cùng y đi ra ngoài tham quan Tây Hồ.
Vì vết thương ở chân của Lâm Tiêu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, Lục Tuyết Minh không chọn lộ trình đi bộ đường dài mà bảo taxi dừng ở lối vào gần Đoạn Kiều nhất.
Lâm Tiêu cầm gậy leo núi làm điểm tựa, chậm rãi bước theo bên cạnh Lục Tuyết Minh. Chẳng mấy chốc, họ đã đến quầy bán vé xe tham quan trong khu thắng cảnh.
Lục Tuyết Minh mua hai vé thông hành. Sau khi ngồi lên xe tham quan, y thấy Lâm Tiêu xoa nhẹ lên chân trái, liền hỏi hắn có sao không, liệu vết thương có đau không.
Lâm Tiêu cười nói không sao, còn chủ động bắt chuyện về cảnh quan Tây Hồ.
Lục Tuyết Minh đã đến đây vài lần, còn Lâm Tiêu thì chưa từng có cơ hội ghé thăm. Vì thế, y liền đảm nhận vai trò hướng dẫn viên, bắt đầu giới thiệu những cảnh sắc dọc đường khi xe tham quan khởi hành.
So với những chuyến đi trước đây, khi mà Lâm Tiêu chưa bị thương và họ rất ít trò chuyện, hôm nay Lục Tuyết Minh dường như thoải mái hơn nhiều. Không chỉ nói nhiều hơn, mà khi nhắc đến những điều khiến y vui, y còn bật cười.
Lâm Tiêu dành nhiều thời gian để nhìn y hơn là ngắm cảnh vật. Thấy làn gió không ngừng lướt qua gò má Lục Tuyết Minh, thổi tung những sợi tóc nâu nhạt trên trán, cùng nụ cười nhàn nhạt vương nơi khóe môi. Anh không nhịn được mà đưa tay ra, định nắm lấy bàn tay đối phương đang đặt trên đùi.
Ban đầu, Lục Tuyết Minh rất thoải mái, nhưng khi Lâm Tiêu nắm tay mình, y ngẩn người rồi vô thức rụt tay lại, lúng túng quay đầu đi nhìn chỗ khác.
Y lại có phản ứng như vậy, nhưng Lâm Tiêu không vì thế mà thất vọng, giả vờ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, anh lại chỉ tay về phía trước, hỏi y về một tiểu cảnh trên hồ.
Xe tham quan chạy thêm khoảng mười phút thì tới khu vực cầu Đoạn.
Đây là một cây cầu vòm dài bắc ngang qua hồ. Dù đang là buổi trưa nắng gắt, vẫn có không ít du khách đứng trên cầu chụp ảnh và thưởng thức cảnh đẹp. Bên cạnh còn có hai quầy vẽ tranh chân dung, thu hút không ít bạn trẻ xếp hàng chờ đến lượt.
Lục Tuyết Minh và Lâm Tiêu sóng vai bước đi, hai bên là mặt hồ lấp lánh ánh sáng, những cây liễu xanh mướt lay động trong gió. Mặc dù ở Phương Châu cũng có một con sông Y Tình rất đẹp, nhưng so với cảnh sắc xinh đẹp của Giang Nam thì vẫn thiếu chút gì đó về mặt nghệ thuật.
Lục Tuyết Minh cầm máy ảnh lên, lại bắt đầu tìm góc chụp hình.
Lâm Tiêu ngồi trên chiếc ghế đá dưới bóng cây, chăm chú nhìn theo Lục Tuyết Minh. Một lát sau, phía bên kia ghế đá có một ông lão ngồi xuống. Trông như người địa phương, đội mũ rơm, đi dép quai hậu, tay cầm chiếc quạt hương bồ lớn.
Lâm Tiêu gật đầu chào ông lão, ánh mắt lại nhanh chóng quay về phía Lục Tuyết Minh. Không lâu sau, ông lão chủ động bắt chuyện:
“Chàng trai trẻ, cậu đi cùng bạn gái phải không?”
Lâm Tiêu đáp: “Là bạn trai ạ.”
Ông lão phe phẩy chiếc quạt trong tay vừa tiếp lời: “À đúng rồi, cầu Đoạn này có một truyền thuyết đã tồn tại mấy trăm năm, các cặp đôi trẻ như các cậu rất thích đến đây vẽ chân dung, ai cũng hy vọng tình cảm của mình sẽ suôn sẻ.”
Vừa nói, ông lão vừa cười: “Hồi trẻ, bà nhà tôi cũng tin mấy chuyện này. Sau đó, chúng tôi định cư ở Hàng Châu, bà ấy còn nhất quyết dọn đến gần Tây Hồ, ngày nào cũng kéo tôi ra cầu Đoạn đi dạo.”
Lâm Tiêu cười đáp: “Đó chẳng phải là do phim truyền hình dựng lên sao? Cháu cũng chưa từng nghe nói việc vẽ chân dung có thể khiến tình cảm suôn sẻ đâu.”
Ông lão nhìn anh một cách nghiêm túc: “Phim truyền hình là bịa, nhưng truyền thuyết thì có thật đấy! Chàng trai trẻ, đừng không tin. Cậu qua bên cầu Đoạn mà xem, trên bia đá ở đó có khắc rõ ràng lắm.”
Lâm Tiêu nhìn theo hướng chỉ tay của ông lão, quả nhiên bên cầu có một tấm bia đá xanh. Anh cảm ơn ông lão rồi bước đến xem, trên tấm bia là những dòng chữ giải thích nguồn gốc của tên gọi cầu Đoạn và câu chuyện phía sau nó.
Sau khi đọc kỹ, anh mới phát hiện ra rằng câu chuyện trong phim là do người ta bịa đặt, nhưng lại bắt nguồn từ một câu chuyện tình yêu có thật của dân gian. Còn truyền thuyết về việc vẽ tranh trên cầu Đoạn cũng xuất phát từ câu chuyện của đôi vợ chồng nọ: chồng là một tú tài nghèo bán tranh dạo, còn vợ là một tiểu thư khuê các, trong lần du ngoạn bên hồ đã lọt vào mắt xanh của chàng tú tài, được chàng vẽ lại bằng nét mực đầy lưu luyến, để mãi khắc ghi bóng hình nàng.
Trong lúc Lâm Tiêu đang xem tấm bia đá xanh, bên cạnh có một đôi tình nhân trẻ. Xem xong, cô gái liền kéo bạn trai đi xếp hàng để vẽ chân dung. Chàng trai miệng thì nói rằng mình không tin, nhưng vẫn kiên nhẫn chiều theo ý bạn gái.
Lâm Tiêu quay sang nhìn Lục Tuyết Minh đang đứng ở giữa cầu. Đã đến đây nhiều lần như vậy, chắc hẳn Lục Tuyết Minh cũng từng nghe qua truyền thuyết này.
Mặc dù không biết Lục Tuyết Minh đã từng vẽ chân dung với ai khác chưa, nhưng Lâm Tiêu vẫn cảm thấy đây là một cơ hội tốt. Anh bước lại gần, chờ khi Lục Tuyết Minh nhận ra, liền cười nói:
“Chúng ta cũng đi vẽ một bức chân dung nhé.”
Lục Tuyết Minh ngẩn người một lúc, đang định từ chối thì Lâm Tiêu bổ sung thêm: “Nghe nói những cặp đôi đến đây mà không vẽ thì sẽ không có kết quả tốt đâu.”
Đây hoàn toàn là lời bịa đặt của Lâm Tiêu, Lục Tuyết Minh đương nhiên chưa từng nghe qua, liền phản bác: “Anh nghe ai nói nhảm thế?”
Lâm Tiêu không trả lời câu hỏi của cậu mà chỉ tiếp tục hỏi: “Vậy ý em là, dù không vẽ tranh thì các cặp đôi cũng sẽ không gặp vấn đề gì sao?”
Lục Tuyết Minh lúc nãy đã tìm được một góc chụp đẹp, định chụp mặt hồ, nhưng chụp mấy lần mà không thể ghi lại ánh sáng phản chiếu như ý, lúc này tâm trạng hơi phân tán, bèn đáp:
“Ừm, anh đừng tin mấy người bán tranh đó nói linh tinh.”
Y cầm máy ảnh lên, đang định điều chỉnh lại góc chụp, thì bất chợt cảm thấy một làn gió nóng thoảng qua bên tai, ngay sau đó là giọng nói trầm thấp của Lâm Tiêu vang lên:
“Vậy là em thừa nhận rồi, chúng ta là một đôi đúng không?”
Lục Tuyết Minh ngây người, không ngờ Lâm Tiêu lại kết luận câu chuyện đến điểm này. Nhưng chưa kịp phản bác, Lâm Tiêu đã nắm lấy tay y, tiếp tục thì thầm: “Chúng ta vẫn nên vẽ một bức đi, biết đâu truyền thuyết này là thật thì sao?”
Trong những ngày qua, Lâm Tiêu luôn giữ phép tắc với y, có vài lần không kiềm chế được đã nắm tay y, nhưng đều bị Lục Tuyết Minh rút tay lại ngay. Nhưng lần này Lâm Tiêu không buông ra, còn nhìn y bằng vẻ mặt có chút buồn bã.
“Anh biết trong lòng em vẫn chưa hoàn toàn gỡ bỏ được khoảng cách với anh,” Lâm Tiêu nói với vẻ áy náy, “nhưng mà mọi người đều tin vào truyền thuyết này, nếu nó thật sự linh nghiệm thì sao? Anh không muốn chúng ta lại phải mạo hiểm đâu.”
Lục Tuyết Minh muốn phản bác lại, nói rằng một người đã từng du học như anh sao lại tin vào những chuyện này, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của Lâm Tiêu, y không khỏi nhớ lại truyền thuyết về cầu Đoạn.
Truyền thuyết này y đã nghe khi lần đầu tiên đến Tây Hồ. Tuy nhiên, lúc đó chỉ có một mình, nên Lục Tuyết Minh cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều. Sau này, mỗi năm đều quay lại đây, năm nào cũng thấy hai quầy vẽ tranh giống nhau, nhìn những cặp tình nhân xếp hàng với ánh mắt tràn đầy hy vọng về hạnh phúc. Nhiều lần như vậy, y cũng bắt đầu cảm thấy có chút ghen tị.
Dù sao đi nữa, có một người yêu thương mình, cùng nhau làm những việc mà chỉ các cặp đôi mới có thể làm, thật sự là điều quý giá. Y cũng từng đứng trên cây cầu này mà nghĩ rằng, nếu ngày đó có thể cùng Lâm Tiêu đến đây, liệu họ có tránh được kết cục chia tay không.
Nhìn thấy đoàn người xếp hàng dài, cùng những khuôn mặt kiên nhẫn chờ đợi dưới cái nắng nóng gay gắt, Lục Tuyết Minh trở nên trầm tư.
Y không rút tay về, mặc dù lòng bàn tay cả hai đã bắt đầu ướt đẫm mồ hôi. Y chỉ cúi đầu im lặng, cho đến khi Lâm Tiêu nhận ra, kéo y đi về phía cuối hàng.
Họ phải xếp hàng gần hai giờ mới đến lượt. Người vẽ tranh rất thành thạo, chỉ khoảng mười phút đã vẽ xong chân dung của cả hai lên cùng một tờ giấy. Lâm Tiêu trả tiền, khi quay lại bên Lục Tuyết Minh thì nghe y nói: “Người này vì vội vàng mà vẽ sơ sài quá.”
Lâm Tiêu nhìn vào bức tranh trong tay y, ngay lập tức nhận ra vấn đề, liền nói: “Vậy chúng ta tự vẽ đi, anhvẽ em, rồi em vẽ anh.”
Lục Tuyết Minh chưa hiểu ý của Lâm Tiêu, nhưng Lâm Tiêu không giải thích thêm, mà quay lại quầy vẽ tranh mua bút chì và bảng vẽ, rồi kéo y đi đến bờ đê bên cạnh, chọn một chỗ có thể nhìn thấy toàn bộ cầu Đoạn để y ngồi xuống.
Lâm Tiêu vẽ rất nhanh, chỉ sau mười mấy phút đã vẽ xong hình dáng toàn thân của Lục Tuyết Minh. Anh đưa bút và giấy cho y, nhưng không để y đứng dậy, mà ngồi bên cạnh, bắt đầu làm mẫu để y vẽ.
Khi Lục Tuyết Minh đứng dậy bắt đầu vẽ, nhìn thấy Lâm Tiêu nghiêng đầu, tay trái duỗi ra tạo thành một tư thế ôm eo.
Khi đôi mắt chứa đầy ý cười của Lâm Tiêu nhìn vào mắt y, Lục Tuyết Minh liền hiểu ra ý anh. Mặc dù cách vẽ này có hơi gượng gạo, nhưng y vẫn vẽ Lâm Tiêu bên cạnh mình trong bức tranh, với tư thế là Lâm Tiêu ôm eo y, đầu tựa vào vai.
Khi vẽ xong, Lâm Tiêu kéo Lục Tuyết Minh ngồi xuống, bắt đầu chỉnh sửa những chi tiết trong bức tranh.
Gió từ bờ sông thổi qua làm tóc Lâm Tiêu bay, một sợi tóc mềm mại chạm vào má Lục Tuyết Minh, khiến y có cảm giác ngứa ngáy.
Y nhìn người bên cạnh, Lâm Tiêu cúi đầu tỉ mỉ chỉnh sửa dáng vẻ của hai người trong bức tranh. Các đường nét dần dần được làm đậm, bóng đổ và ánh mắt được thêm vào. Cuối cùng khi dừng lại, bức tranh trở nên sống động, dù hai người không nhìn nhau, nhưng thần sắc trên khuôn mặt lại toát lên sự vui vẻ và thỏa mãn giống nhau.
Lâm Tiêu đưa bức tranh cho y, nói: “Cuộn lại, về nhà tìm một cái khung tranh, đóng khung rồi treo ở chỗ em.”
Nhìn bức tranh sinh động và chân thực này, Lục Tuyết Minh cảm thấy tai mình hơi đỏ, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn: “Bên tôi không còn chỗ để treo, anh giữ lấy đi.”
Lâm Tiêu tiến lại gần y, nói: “Được, vậy treo ở chỗ anh, khi nào em muốn nhìn thì cứ đến.”
Lâm Tiêu ngồi gần đến mức hơi thở ấm áp chạm vào cổ Lục Tuyết Minh. Y định tránh đi, nhưng Lâm Tiêu đã ngồi thẳng dậy trước, sau đó nhìn về phía xa, thở dài: “Cảnh sắc ở đây đẹp thật, mây hồng* chiếm hơn nửa bầu trời, rất hiếm khi được thấy, chúng ta đúng là may mắn.”
*火烧云【huǒshāoyún】- ráng đỏ; mây hồng (xuất hiện lúc ban mai hoặc hoàng hôn)
Lục Tuyết Minh theo tầm mắt của anh, nhìn về phía xa. Bầu trời như một tấm vải vẽ bị đổ màu, từ xanh nhạt dần chuyển sang đỏ thẫm, ông mặt trời màu vàng đỏ nghiêng mình nấp sau sườn núi, những đám mây xung quanh như sóng biển cuộn trào, hòa cùng tiếng sóng vỗ vào bờ, quả thật là một cảnh đẹp khó quên.
“Đúng vậy, phong cảnh Tây Hồ quả thật rất quyến rũ.” Y đồng tình, đang định giơ máy ảnh lên để ghi lại khoảnh khắc này, thì bất chợt cảm giác có bàn tay chạm vào tay mình.
Đầu tiên là ngón út, rồi đến ngón áp út, ngón giữa, cuối cùng là ngón trỏ.
Đầu óc của Lục Tuyết Minh dần dần trở nên trống rỗng, thậm chí hơi thở cũng trở nên căng thẳng, y không thể rời mắt khỏi những đám mây đỏ rực ở phía chân trời. Khi bốn ngón tay đã được nắm chặt, hơi thở nóng bỏng lại lướt qua bên mặt y.
“Tuyết Minh.” Lâm Tiêu nhẹ nhàng gọi tên y.
Anh không yêu cầu Lục Tuyết Minh phải nhìn mình, chỉ khẽ thì thầm bên tai: “Dù sau này em đi đâu, có thể để anh ở bên cạnh em không?”
“Anh muốn nhìn thấy những cảnh vật mà em đã từng thấy, muốn nắm tay em cùng nhau trải qua quãng đời còn lại.”
Hơi thở ấm áp của Lâm Tiêu như một sợi chỉ mềm mại lướt qua tai y, khiến y ngứa ngáy, cơ thể run lên, trái tim cũng bắt đầu loạn nhịp.
“Anh yêu em, rất yêu em. Trở về bên anh nhé, được không?”
Lâm Tiêu dùng tay phải bị thương nhẹ nhàng v.uố.t v.e khuôn mặt y, khiến Lục Tuyết Minh phải quay lại đối diện với mình. Khi thấy sự hoảng loạn không thể che giấu trong ánh mắt của y, Lâm Tiêu cuối cùng nghiêng đầu, muốn hôn lên môi y.
Nhưng ngay khoảnh khắc môi họ sắp chạm vào nhau, Lục Tuyết Minh đột nhiên đứng dậy, mạnh mẽ rút tay mình ra khỏi tay Lâm Tiêu, nói: “Muộn rồi, chúng ta mau về thôi.”
Y nói xong rồi đi luôn, chẳng bận tâm đến dáng vẻ bản thân có đang hoảng loạn bối rối không, trong lòng chỉ toàn suy nghĩ không thể ở lại đó thêm nữa.
Y dùng mu bàn tay chạm vào khuôn mặt đang nóng rực của mình, nếu tiếp tục ngồi lại, có lẽ y thật sự sẽ không thể từ chối nữa.