Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi

Chương 41

Sau khi trở về khách sạn, nhìn hai chiếc giường đơn đặt sát nhau, Lục Tuyết Minh có chút hối hận vì đã đặt căn phòng này. May mắn là Lâm Tiêu không nhắc lại chuyện ở bên cầu Đoạn nữa, mà còn chủ động nói về kế hoạch ngày mai, khiến tâm trạng y thả lỏng hơn nhiều.

Sáng hôm sau, bọn họ đến một ngôi thiền tự nổi tiếng nhất trong vùng, chỉ riêng việc tham quan thôi đã tốn cả buổi sáng.

Sau đó, cả hai lần lượt rút thẻ xăm. Lúc giải xăm, Lục Tuyết Minh không để Lâm Tiêu đứng bên cạnh. Về phần những lời vị đại sư giải xăm nói, Lâm Tiêu nghe không hiểu, mà y cũng không biết Lâm Tiêu cầu điều gì. Nhưng nhìn vẻ mặt thoải mái khi Lâm Tiêu bước ra, y đoán rằng xăm văn chắc hẳn không tệ.

Buổi trưa có một trận mưa rào kèm sấm sét, bọn họ ăn xong bữa cơm chay liền ngồi một lát ở trà thất bên cạnh.

Lục Tuyết Minh chưa từng thử trải nghiệm cảm giác vừa thưởng trà trong một trà thất mang đậm phong vị cổ xưa, vừa ngắm cảnh mưa rơi. Lâm Tiêu ngồi bên cạnh y, trò chuyện đôi câu rồi lấy giấy vẽ phác thảo mua hôm qua ra, bắt đầu phác họa cảnh rừng trúc và ao cá trong sân.

Lục Tuyết Minh ngồi bên cạnh nhìn. Tay của Lâm Tiêu vẫn đang quấn băng, nhưng giống như ngày hôm qua, chỉ lát sau, một bức tranh sống động về tiểu viện trong mưa đã hiện lên trên giấy. Nhìn những chiếc đèn lồng đỏ treo hai bên cánh cửa gỗ sơn son, Lục Tuyết Minh tiếc nuối nói: “Giá mà là tranh màu nước thì hay biết mấy.”

Lâm Tiêu khẽ cười mà không đáp, cây bút vẽ trên tay vẫn tiếp tục phác họa, chẳng mấy chốc đã có một bóng lưng che ô đứng giữa sân hiện lên trên giấy.

Phần thân trên của người đó bị chiếc ô giấy dầu che khuất, nên không thể nhìn thấy khuôn mặt. Khi vẽ xong nhân vật này, Lâm Tiêu lại tiếp tục vẽ một bóng dáng khác dưới hiên trà thất.

Đó cũng là một bóng lưng, dựa vào cánh cửa kéo, dõi mắt nhìn về phía người trong sân.

Ban đầu, Lục Tuyết Minh định đợi Lâm Tiêu vẽ xong rồi mới hỏi, nhưng khi anh thêm một búi tóc đuôi ngựa phía sau đầu nhân vật, kết hợp với dáng vẻ đó, Lục Tuyết Minh lập tức hiểu ra.

Lâm Tiêu đang vẽ bọn họ.

Bức tranh này làm Lục Tuyết Minh nhớ lại chiều tối hôm qua. Đó là lần đầu tiên Lâm Tiêu vẽ họ trên cùng một tờ giấy, phía sau là cảnh đẹp mê hồn của Đoạn Kiều và Tây Hồ. Trong tranh, cả hai đều đang mỉm cười. Dù chỉ là những nét vẽ đen trắng, nhưng người xem vẫn có thể cảm nhận được sự an yên trong khoảnh khắc ấy.

Thế nhưng, bức phác họa hôm nay lại mang một ý vị hoàn toàn khác. Dù cùng là gam màu đen trắng, nhưng nó phảng phất một nỗi cô quạnh.

Trong tranh, y đang nhìn cánh cửa gỗ sơn son đóng kín, che ô mà không biết đang nghĩ gì. Còn Lâm Tiêu, đứng dưới hiên với hai tay cho vào túi quần, ánh mắt hướng về phía y, cũng mang một vẻ thất thần.

Lâm Tiêu đưa bức tranh cho y rồi hỏi: “Xem thử xem có gì cần sửa không?”

Y nhìn vào khuôn mặt của Lâm Tiêu, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng ánh sáng trong đôi mắt ấy dường như không còn rạng rỡ như lúc họ ăn trưa nữa.

Y cau mày, nói: “Vẽ lại bức khác đi, bức này không đẹp.”

Lâm Tiêu không ngờ y lại nói như vậy, liền hỏi: “Sao lại không đẹp? Vậy em muốn xem cái gì?”

Lục Tuyết Minh khẽ vuốt mép tờ giấy, đang nghĩ xem nên nói thế nào thì điện thoại của Lâm Tiêu vang lên. 

Y nhìn Lâm Tiêu nghe điện thoại, nói được hai câu vẻ mặt anh liền trở nên nghiêm túc, còn nghe được những từ như “tình huống thế nào”, “có nghiêm trọng không”.

Sau khi cúp máy, Lục Tuyết Minh hỏi có phải xảy ra chuyện gì không. Lâm Tiêu nói là bác cả ở nhà gọi, ông nội của anh bị tái phát bệnh tim, đã được đưa vào bệnh viện, vì không tìm thấy cha Lâm Tiêu nên bác phải gọi báo cho anh.

Trước đây khi còn ở bên Lâm Tiêu, Lục Tuyết Minh đã nghe qua một ít chuyện về gia đình anh. Tính cách lạnh lùng và không thích giao tiếp của Lâm Tiêu chủ yếu là do môi trường trưởng thành.

Mẹ anh qua đời từ khi anh còn nhỏ, cha anh tuy rất thành công trong sự nghiệp, nhưng lại không phải một người cha hoàn hảo. Sau khi mẹ anh qua đời, ông bắt đầu thay phụ nữ không ngừng, thường cả tháng cũng không về nhà một lần, mọi thứ trong cuộc sống của Lâm Tiêu đều do người giúp việc lo liệu, mà cha anh thì ngoài việc đưa tiền ra, thậm chí còn không quan tâm đến thành tích của anh.

“Vậy bây giờ phải làm sao? Anh phải quay về ngay à?” Lục Tuyết Minh hỏi.

Lâm Tiêu nắm lấy tay y, vẻ mặt có chút do dự. Y hiếm khi không rút tay lại, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh, cho đến khi Lâm Tiêu quyết định: “Ừ, anh phải về trước.”

Lục Tuyết Minh gật đầu, đỡ Lâm Tiêu đứng dậy, nhìn anh mở cửa đi ra ngoài thanh toán, tâm trạng y như cơn mưa tí tách không ngừng rơi trong sân, vừa ngột ngạt lại vừa phức tạp.

Quan hệ của Lâm Tiêu với cha anh rất tệ, nhưng với ông nội thì lại tốt. Bây giờ ông cụ gặp chuyện lớn như vậy, Lâm Tiêu chắc chắn đang rất lo lắng.

Lục Tuyết Minh thu dọn máy ảnh và ba lô, lại nhìn thấy bức phác thảo bị Lâm Tiêu bỏ quên trên tatami.

Y cầm lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng v.uốt v.e bóng lưng dưới hiên, cho đến khi Lâm Tiêu thanh toán xong quay lại gọi mình đi, y mới hoàn hồn, cuộn bức tranh lại và cẩn thận nhét vào ba lô.

Trở lại khách sạn, y giúp Lâm Tiêu sắp xếp hành lý, nhìn anh đứng trước cửa sổ sát sàn đặt vé máy bay và gọi taxi. Phía trước anh là Tây Hồ, mặt hồ rộng lớn, xanh biếc và yên tĩnh, không còn ánh sáng chói lòa của những gợn sóng như hôm qua, như thể sự sống đã mất đi sắc màu, trở nên u ám và ngột ngạt.

Bóng lưng của Lâm Tiêu hòa vào cảnh sắc này, khiến y nhớ đến bóng lưng của mình trong bức tranh lúc nãy. Đột nhiên, một cảm giác không nỡ dâng lên trong lòng. Nhưng y vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ mang hành lý đưa Lâm Tiêu xuống dưới lầu.

Trước khi lên taxi, Lâm Tiêu lại một lần nữa nắm lấy tay y: “Đợi anh đến đó rồi gọi cho em.”

Lục Tuyết Minh gật đầu, y không nhìn vào mắt Lâm Tiêu, chỉ chăm chú nhìn vào lòng bàn tay hai người đang chạm vào nhau, rồi nói: “Chú ý an toàn, vết thương của anh còn chưa khỏi hẳn.”

Lâm Tiêu nhẹ nhàng đáp lại: “Anh sẽ cẩn thận, sẽ không làm em lo lắng nữa.”

Lục Tuyết Minh “ừ” một tiếng, rồi lại rơi vào im lặng. Lâm Tiêu cũng không nói thêm gì, chỉ khẽ v.uố.t v.e ngón tay y.

Y biết Lâm Tiêu đang đợi mình nói tiếp, y cũng hiểu người này muốn nghe gì, nhưng y vẫn không thể nói ra. Cho đến khi Lâm Tiêu thật sự buông tay, cho đến khi chiếc taxi dần khuất khỏi tầm mắt, cho đến khi y quay lại căn phòng chỉ còn lại một mình.

Nhìn chiếc giường có chút bừa bộn, nhưng sẽ không còn ai ngủ trên đó nữa, y mới chậm rãi nhận ra cảm xúc mà mình đã lâu không cảm nhận được là gì.

Hai ngày tiếp theo, Lục Tuyết Minh một mình dạo quanh thành phố này. Dù có nhiều địa điểm đẹp đáng để chụp ảnh, nhưng y lại không còn hứng thú để cầm máy ảnh lên nữa. Sáng ngày thứ ba, y hủy vé tàu đã mua cho chặng tiếp theo, trực tiếp đặt vé máy bay trở về Phương Châu.

Y không nói cho Lâm Tiêu biết hôm nay sẽ về, nhưng lại tình cờ gặp anh ở dưới tòa nhà ký túc xá, khi Lâm Tiêu đang chuẩn bị lái xe ra ngoài.

Khi thấy y đột ngột quay lại, Lâm Tiêu vui mừng khôn xiết, vừa xuống xe đã ôm y vào lòng. Lục Tuyết Minh đẩy hai lần mà không thể thoát ra, đành để mặc Lâm Tiêu ôm chặt, cho đến khi anh buông tay, y mới nhìn rõ vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt anh.

Nhớ đến tình hình ông nội của Lâm Tiêu, Lục Tuyết Minh không nhịn được hỏi: “Ông nội anh thế nào rồi?”

“Đã tốt hơn nhiều rồi.” Lâm Tiêu nhẹ nhõm đáp: “Cấp cứu kịp thời, không có gì nguy hiểm.”

Lục Tuyết Minh thở phào, lại hỏi: “Vậy sao trông anh mệt mỏi thế?”

“Lần này đi gấp quá, công việc chất đống, hai ngày nay tôi phải xử lý.” 

Lâm Tiêu giải thích, rồi hỏi tiếp: “Không phải em định ở chơi thêm vài ngày nữa sao? Sao lại về sớm thế?”

Lục Tuyết Minh đáp: “Tôi cũng còn nhiều việc tồn đọng chưa làm.”

Lâm Tiêu nhìn đồng hồ trên tay, nói: “Bây giờ anh phải đi gặp một người, tối nay chúng ta cùng ăn cơm nhé? Đến lúc đó từ từ nói.”

Lục Tuyết Minh định từ chối, nhưng Lâm Tiêu không đợi y trả lời, đã coi như y đồng ý, còn tự mình quyết định: “Tối anh sẽ về đón em.”

Lâm Tiêu có vẻ thật sự rất gấp, nói xong liền lái xe rời đi.

Lục Tuyết Minh đành lên lầu trước, dọn dẹp nhà cửa xong lại ra siêu thị mua vài thứ. Đến chiều, Lâm Trĩ Ngu gọi điện đến, biết y đã trở về liền hẹn ra ngoài ăn cơm trò chuyện. Đúng lúc y chưa sẵn sàng để đối mặt với Lâm Tiêu, liền đồng ý.

Lên xe của Lâm Trĩ Ngu, y gửi một tin nhắn WeChat cho Lâm Tiêu.

【Tối nay tôi có việc, không thể đi ăn được.】

Tin nhắn vừa gửi đi, Lâm Tiêu chưa kịp nhìn thấy, vì anh đang xác nhận thực đơn với nhà hàng cho bữa tối. Sau khi kết thúc cuộc gọi, lại có người vào đưa tài liệu, mãi đến khi Lâm Tiêu nhìn thấy tin nhắn thì đã trễ nửa giờ.

Nhìn thấy tin nhắn đó, nghĩ đến bữa tối dưới ánh nến mà mình khó khăn lắm mới chuẩn bị, Lâm Tiêu không khỏi thở dài. Nhưng chưa kịp gọi lại cho Lục Tuyết Minh, màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên một cuộc gọi từ số lạ.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói bằng tiếng phổ thông không quá trôi chảy. Đối phương chỉ nói hai câu, Lâm Tiêu liền nhận ra là ai.

“Lưu Dập? Cậu làm sao biết số điện thoại của tôi?” Lâm Tiêu ngạc nhiên nói.

“Tôi hỏi giáo sư mà ra. Cậu đúng là đồ vô tâm, về nước lâu như vậy mà không thèm liên lạc với tôi.” Lưu Dập trách móc, nhưng giọng điệu đầy vẻ hài hước kèm theo tiếng cười sảng khoái.

“Tôi bận quá.” Lâm Tiêu cũng bật cười: “Nhưng sao cậu lại gọi bằng số điện thoại trong nước? Cậu cũng về rồi à?”

“Đúng vậy, mới về được vài ngày. Thế nào, tối nay có rảnh đi ăn tối ôn chuyện không?”

Lâm Tiêu định từ chối, nói mình đã có hẹn, nhưng lại nhớ đến việc Lục Tuyết Minh cho anh leo cây, còn bàn ăn tối nay thì không thể hủy. Nghĩ vậy, anh dứt khoát hẹn Lưu Dập gặp tại nhà hàng ven sông mà mình đã chuẩn bị.

Lưu Dập là bạn cùng phòng của Lâm Tiêu ở Đức, cũng là người ngày ngày nấu món Tứ Xuyên trong căn nhà trọ chung, cuối cùng huấn luyện Lâm Tiêu ăn được đồ thật cay.

Nhà hàng mà Lâm Tiêu chọn nằm trên tầng thượng của một tòa nhà bên bờ sông Y Tình, là nơi có thể nhìn bao quát gần hết thành phố Phương Châu. Lưu Dập, vốn từng trải nghiệm đủ loại mỹ thực, khi biết bữa ăn này ban đầu được chuẩn bị để mời người mà Lâm Tiêu thích, cũng không bận tâm. Thậm chí, hắn còn nhiệt tình nhận xét từng món ăn, tiện thể gợi ý cho Lâm Tiêu vài món lần sau có thể đến thử.

Nhưng khi Lâm Tiêu đang nghiêm túc ghi lại tên các món ăn, Lưu Dập bỗng hỏi một câu: “Có phải lâu lắm rồi cậu không liên lạc với Khang Văn Úc không?”

Cái tên này đã ba năm không xuất hiện trong thế giới của Lâm Tiêu, anh không khỏi ngẩn người, cau mày hỏi: “Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”

Bình Luận (0)
Comment