Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi

Chương 42

Lâm Trĩ Ngu vừa gắp miếng thịt bò nhúng chín đặt vào bát của Lục Tuyết Minh, thấy Lục Tuyết Minh vẫn không có vẻ gì là hứng thú, liền nói:

“Quán lẩu này có thịt bò mềm rất ngon, cậu thử xem.”

Lục Tuyết Minh gắp miếng thịt lên, chấm một chút nước sốt lẩu rồi đưa vào miệng. Miếng thịt bò được nhúng qua nước lẩu đỏ au đậm đà, tươi mềm và cay nồng, khi nhai trong miệng có cảm giác mềm mịn như đậu hũ non. Nhưng y chỉ ăn một miếng rồi dừng lại, ánh mắt thất thần nhìn ra khung cảnh dòng sông  Y Tình bên ngoài cửa sổ.

Từ khi lên xe, tâm trạng của y đã không ổn. Lâm Trĩ Ngu vì bận nghe một cuộc gọi quan trọng trên đường nên chưa có dịp hỏi han. Giờ thấy vậy, cậu đặt đũa xuống, hỏi: “Cậu với Lâm Tiêu có chuyện gì à?”

Ánh mắt của Lục Tuyết Minh vẫn hướng về dòng sông Y Tình bên dưới, hai bên bờ rực rỡ những dải đèn neon quyến rũ, khiến y bất giác nhớ đến con sông nhỏ ở cổ trấn Tây Bình. Hình ảnh ai đó đứng trên cầu đá xanh, cùng y chụp lại cảnh đêm bên sông lại hiện về trong tâm trí.

“Tuyết Minh?” Thấy y không phản ứng, Lâm Trĩ Ngu lại gọi một tiếng.

 Lục Tuyết Minh hoàn hồn, lắc đầu đáp: “Không có chuyện gì cả.”

“Nhìn cậu đâu có giống như không có chuyện gì. Nói ra đi, giữ mãi trong lòng chẳng giúp ích được gì,” Lâm Trĩ Ngu khuyên nhủ.

Lục Tuyết Minh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Một lúc sau, y mới lên tiếng: “Vốn dĩ tối nay anh ấy hẹn tôi đi ăn.”

“Thế cậu từ chối rồi à?” Lâm Trĩ Ngu hỏi, thấy y gật đầu liền hỏi tiếp: “Tại sao? Giữa hai người không thuận lợi sao?”

Lục Tuyết Minh không trả lời câu hỏi đó mà hỏi ngược lại: “Vì sao cậu nghĩ tôi nhất định sẽ quay về bên anh ấy?”

“Tôi không nghĩ nhất định sẽ như vậy.” Lâm Trĩ Ngu nói: “Mọi chuyện đều không có gì là tuyệt đối. Nếu cậu không có cảm giác với anh ấy, cậu sẽ không bận tâm việc có nên quay lại hay không, mà sẽ từ chối dứt khoát như cách cậu đã làm với Chí Hanh.”

Bị Lâm Trĩ Ngu nói thẳng như vậy, Lục Tuyết Minh có chút nghẹn lời. Nhưng khi nghe nhắc đến Dương Chí Hanh, y liền hỏi: “Anh ấy dạo này thế nào?”

“Rất ổn, Khởi Hạc nói anh ấy gần đây bận rộn với dự án mới của công ty, suốt ngày bay đi bay lại.”

Kể từ khi Lục Tuyết Minh đề nghị kết thúc, Dương Chí Hanh từng ngỏ ý muốn tiếp tục làm bạn. Nhưng mối quan hệ giữa họ dẫu sao cũng không còn như trước, nên chỉ thỉnh thoảng y mới nhận được những lời hỏi thăm từ anh.

Đối với Dương Chí Hanh, Lục Tuyết Minh luôn mang cảm giác áy náy. May mắn anh không phải là người dễ buồn bã, hơn nữa mối quan hệ giữa họ cũng chưa thật sự bắt đầu. Đây chính là điều y thấy nhẹ nhõm nhất, chí ít đã dừng lại trước khi làm tổn thương sâu hơn.

Y từng nghĩ mình có thể trở về thế giới cô đơn của một người và tiếp tục sống như trước, nhưng Lâm Tiêu đã xé toang lớp màn mỏng manh ấy, không chút do dự mà đuổi theo y đến tận nơi. Y từng nghĩ mình có thể tiếp tục từ chối, nhưng kết quả lại là bản thân dễ dàng bị khuất phục.

Chuyến hành trình ngắn ngủi ấy, rõ ràng chưa từng xảy ra chuyện gì thực sự thân mật, nhưng lại khiến y bắt đầu quen với việc có người này ở bên.

Giống như khi Lâm Tiêu nhận được cuộc gọi báo tin ông nội gặp chuyện, dù toàn bộ sự chú ý của Lục Tuyết Minh lúc đó đều dồn vào cảm xúc của Lâm Tiêu, nhưng không thể phủ nhận rằng, khi Lâm Tiêu nắm lấy tay y, y hoàn toàn không còn bận tâm đến sự đụng chạm vượt ranh giới ấy.

“Điều mà cậu thực sự bận lòng là gì? Là không tin rằng Lâm Tiêu có thể hoàn toàn thay đổi sao?” 

Giọng nói của Lâm Trĩ Ngu kéo y ra khỏi dòng suy nghĩ. Lục Tuyết Minh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lâm Trĩ Ngu, đôi mắt lộ rõ sự không chắc chắn.

Y đang bận lòng điều gì về Lâm Tiêu?

Lục Tuyết Minh luôn né tránh không dám nghĩ đến câu trả lời, nhưng có lẽ Lâm Trĩ Ngu đã đúng, y không biết Lâm Tiêu có thể kiên trì với những thay đổi này được bao lâu.

Thực ra, y không còn nghi ngờ về tình cảm chân thành của Lâm Tiêu nữa. Dù cuối cùng họ chia tay vì lý do gì, thì những ngày tháng ngọt ngào từng có bên nhau vẫn là minh chứng rõ ràng. Ngày đó họ chia xa cũng không phải vì hết yêu.

Giờ đây, Lâm Tiêu đã thay đổi không ít, luôn chủ động quan tâm đến y, có lẽ y thực sự không nên lo lắng quá nhiều nữa.

Lục Tuyết Minh chống tay lên cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi dòng sông Y Tình đang phản chiếu những sắc màu mê hoặc. Một lúc lâu sau, y mới nói: 

“Có lẽ, tôi đã nghĩ quá nhiều rồi.”

“Tôi không phải là cậu, hiểu biết về Lâm Tiêu cũng có hạn, nên cũng không thích hợp để nói gì nhiều.” Lâm Trĩ Ngu nói, “Nhưng nếu cậu chỉ vì sợ hãi mà đứng im một chỗ, thì thực sự không cần phải thế đâu.”

“Giống như tôi, lúc đó Khởi Hạc theo đuổi tôi, tôi cũng rất sợ. Tình huống của tôi và cậu không giống nhau, nhưng cậu biết đấy, tính cách của anh ấy hoàn toàn khác tôi, lúc đầu tôi chẳng thể nào thích nghi với anh ấy.”

“Nếu lúc đó tôi cứ đứng im một chỗ, một ngày nào đó anh ấy cũng sẽ mất kiên nhẫn, vì tình cảm cần sự trao đi và nhận lại.”

“Anh ấy từng hỏi tôi, nếu không thử sao biết là chúng tôi không hợp?”

Có lẽ nhớ lại một kỷ niệm nào đó, nụ cười của Lâm Trĩ Ngu càng thêm dịu dàng, cậu tóm gọn lại: “Cậu và Lâm Tiêu đã chia tay sáu năm rồi. Trong sáu năm đó, cậu đã thay đổi, anh ấy cũng sẽ thay đổi. Nếu trong lòng hai người vẫn còn có nhau, thì đừng tự dằn vặt mình nữa.”

Lục Tuyết Minh nhìn vào mắt Lâm Trĩ Ngu, lần này mãi cho đến khi nhân viên phục vụ đến hỏi có muốn thêm nước dùng hay không, y mới tựa lưng vào ghế.

Mặc dù y vẫn chưa nói gì, nhưng sắc mặt đã thoải mái hơn nhiều. Khi quay lại nhìn cảnh đêm trên dòng sông Y Tình, khóe môi y không tự chủ mà nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Bữa ăn này lúc đầu khiến Lục Tuyết Minh cảm thấy phiền muộn, nhưng sau khi suy nghĩ thông suốt, bầu không khí đã trở nên thoải mái hơn. Tuy nhiên, họ không biết rằng, ngay lúc này, Lâm Tiêu ở nhà hàng tầng trên đang nhíu mày nghe Lưu Dập nói về một người khác.

Lưu Dập không phải là người vừa gặp đã nhắc đến Khang Văn Úc để khiến Lâm Tiêu khó chịu. Là bạn cùng phòng nhiều năm, hắn hiểu rõ Lâm Tiêu vốn rất lạnh nhạt trong chuyện tình cảm. Vậy nên, khi biết Lâm Tiêu vừa mới về nước đã có người mình thích, Lưu Dập không khỏi tò mò.

Trong những năm ở Đức, ngoài Khang Văn Úc, Lưu Dập không thấy ai khác xuất hiện bên cạnh Lâm Tiêu. Tuy nhiên, quan hệ giữa Lâm Tiêu và Khang Văn Úc chỉ kéo dài chưa đầy ba tháng rồi kết thúc. Lần chia tay đó xảy ra trong phòng của Lâm Tiêu sau một cuộc cãi vã. Giọng của Khang Văn Úc lớn đến mức Lưu Dập ở phòng bên cạnh cũng phải nghe từ đầu đến cuối.

Khang Văn Úc mắng Lâm Tiêu vô tâm, nói rằng họ ở bên nhau lâu như vậy mà vẫn không cảm nhận được tình yêu của Lâm Tiêu, nghi ngờ trong lòng Lâm Tiêu có người khác. Lâm Tiêu có giải thích, nhưng vì giọng nói quá nhỏ nên Lưu Dập không nghe rõ. Sau khi Khang Văn Úc rời đi, Lưu Dập đã kéo Lâm Tiêu ra ngoài uống rượu để an ủi anh.

Lâm Tiêu ban đầu không nói gì, nhưng sau khi uống say, anh bất ngờ hỏi một câu rất kỳ lạ. Anh hỏi liệu mình có thật sự tệ lắm không, hỏi Lưu Dập rằng anh phải làm gì để trở thành một người bạn trai tốt.

Lưu Dập và Lâm Tiêu học cùng trường nhưng khác khoa nên không học cùng một lớp, tuy nhiên ngoài giờ học, họ dành khá nhiều thời gian bên nhau. Lâm Tiêu là người ít nói, thời gian rảnh chủ yếu dùng để luyện vẽ, anh rất chậm chạp trong chuyện tình cảm. Vì vậy, khi Lâm Tiêu đồng ý yêu Khang Văn Úc, Lưu Dập cảm thấy khá bất ngờ.

Dù sao, tính cách của hai người này hoàn toàn trái ngược nhau. Khang Văn Úc vui vẻ, chủ động, lại có ngoại hình đẹp và ăn nói rất khéo léo, đặc biệt là từ khi vào trường, cậu ta luôn dính vào những tin đồn tình ái. Lưu Dập đã từng hỏi Lâm Tiêu vì sao lại chọn Khang Văn Úc, nhưng Lâm Tiêu không giải thích gì.

Với câu hỏi của Lâm Tiêu, Lưu Dập không biết phải trả lời thế nào. Tuy nhiên, khi hắn hỏi Lâm Tiêu có thật lòng thích Khang Văn Úc không, Lâm Tiêu thở ra một hơi rượu rồi nói rằng anh thích, anh thích tính cách của Khang Văn Úc.

Câu trả lời đó khiến Lưu Dập càng không biết nói gì thêm. Vài ngày sau, Lưu Dập thấy Khang Văn Úc cùng một người đàn ông khác đi cạnh nhau, còn đùa giỡn và động chạm thân mật.

Sau đó, Lâm Tiêu không yêu ai nữa, hắn luôn nghĩ rằng là vì Khang Văn Úc, nhưng không ngờ bây giờ một người sắp kết hôn, một người đã có người mình thích.

Với kết quả này, Lưu Dập cảm thấy an lòng, vì vậy hắn mới nói về việc Khang Văn Úc sắp kết hôn.

Khi biết Lưu Dập chỉ muốn thông báo về việc Khang Văn Úc kết hôn, ấn đường của Lâm Tiêu giãn ra, nói: “Cậu ấy có thể tìm được người thực sự yêu thương mình là chuyện rất may mắn, thật tốt.”

“Vậy còn cậu? Người cậu thích bây giờ có phải là người thật sự trong lòng cậu không?”

Đối diện với sự quan tâm của Lưu Dập, Lâm Tiêu mỉm cười, nâng ly rượu lên uống một ngụm rồi mới nói: “Em ấy là người đầu tiên tôi thích, cũng là người sau bao nhiêu năm tôi vẫn muốn ở bên.”

Khi trở lại dưới tòa nhà ký túc xá, Lâm Tiêu nhìn lên cửa sổ tầng năm.

Đèn ở hai bên đều tắt, có vẻ như Lục Tuyết Minh chưa về.

Tối nay anh đã uống khá nhiều rượu, lúc này cảm thấy hơi nóng, nên định ngồi trên chiếc xích đu ở góc sân chờ Lục Tuyết Minh về.

Chiếc xích đu này có thể ngồi hai người, Lâm Tiêu ngồi bên phải, nhẹ nhàng vu.ốt v.e vị trí bên trái. Anh nghĩ về những khoảnh khắc trước đây, khi cùng Lục Tuyết Minh ngồi trên xích đu, trong mắt anh tràn đầy nỗi nhớ nhung.

Giờ đây, Khang Văn Úc đã tìm được hạnh phúc đích thực, lại sắp kết hôn, còn anh thì sao? 

Khi nào Lục Tuyết Minh mới đồng ý quay lại bên anh?

Lâm Tiêu tựa người vào lưng ghế, nhìn chằm chằm vào màn đêm xanh thẫm, đầu óc mơ màng.

Có lẽ vì nhắc đến cái tên đã lâu không xuất hiện, anh lại nhớ về khoảng thời gian Khang Văn Úc theo đuổi mình.

Khang Văn Úc và Lục Tuyết Minh chẳng có gì giống nhau, nhưng khi cậu ấy chủ động theo đuổi anh, khi cười với anh, hay khi thất vọng buồn bã, tất cả những khoảnh khắc ấy lại khiến Lâm Tiêu nhớ đến người đang ở tận đầu kia của trái đất.

Anh biết Khang Văn Úc luôn có vô số tin đồn, cũng biết mình không nên vội vàng chấp nhận mối quan hệ này.

Nhưng lúc ấy, anh thật sự nghĩ rằng mình có thể làm được, có thể buông bỏ Lục Tuyết Minh.

Kết quả lại là một lần nữa anh bị đá, mà lý do chia tay lại giống y như lần trước.

Ánh sáng đèn xe chiếu vào sân, Lâm Tiêu mở mắt, nhìn thấy chiếc xe đang từ từ tiến vào cổng.

Anh cất tai nghe, đợi đến khi Lục Tuyết Minh tiễn Lâm Trĩ Ngu đi rồi mới gọi một tiếng.

Lục Tuyết Minh quay đầu, nhìn thấy bóng dáng cô đơn dưới ánh trăng mờ.

Lâm Tiêu không đứng dậy, chỉ đưa tay phải về phía y, nói: “Lại đây được không?”

Lục Tuyết Minh do dự một lát, cuối cùng vẫn bước đến trước mặt Lâm Tiêu, nhưng không chạm vào tay anh.

Lâm Tiêu chủ động nắm lấy tay y, thấy y không rút tay lại thì kéo người ngồi xuống bên cạnh mình, hỏi tối nay vì sao lại từ chối lời mời của anh.

Lục Tuyết Minh dưới sự khuyên nhủ của Lâm Trĩ Ngu đã suy nghĩ thông suốt, nhưng lúc này đối diện với Lâm Tiêu vẫn có chút không thích ứng được, liền nói rằng Lâm Trĩ Ngu có chuyện cần tìm mình, rồi tiện thể đi ăn một bữa.

Lâm Tiêu khẽ vu.ố.t v.e ngón tay y, nói: “Tối nay anh chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, vốn định tạo bất ngờ cho em, thế mà em lại đi ăn với người khác.”

Lâm Tiêu thoáng lộ vẻ tiếc nuối, y không muốn thấy người này buồn thêm nữa, bèn nói: “Xin lỗi, tôi…”

Y muốn xin lỗi nhưng lại không biết phải nói gì. Đúng lúc đó, y thấy Lâm Tiêu mỉm cười, dùng ngón trỏ của bàn tay không nắm tay mình ấn nhẹ lên môi y, nói: “Vậy mai em ăn tối với anh nhé, không được cho anh leo cây nữa đó.”

Nhìn vào đôi mắt dịu dàng dưới ánh trăng ấy, Lục Tuyết Minh không kìm được mà khẽ gật đầu. Y định nói đồng ý thì chợt cảm thấy Lâm Tiêu vén nhẹ tóc mái của mình, rồi nghiêng người tới, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán y.

Lục Tuyết Minh sững người lại. Lâm Tiêu hôn xong cũng không lập tức buông ra mà giữ nguyên tư thế ấy, cho đến khi y căng thẳng đến mức hơi thở trở nên gấp gáp, anh mới ngồi thẳng lại.

Chỉ vì nụ hôn ấy, đầu óc y lại trở nên trống rỗng, trong tai chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập. Khi Lâm Tiêu lại nhìn vào mắt y, Lục Tuyết Minh thấy anh đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt đang nóng bừng của mình, rồi cúi xuống lần nữa, lần này là một nụ hôn đặt lên môi y.

Bình Luận (0)
Comment