Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi

Chương 55

Bốn ngày sau

Miền Nam vào tháng tám nóng hơn miền Bắc rất nhiều, dù trong phòng chờ phà từ Tân La đi đảo Thư Lan có bật điều hòa, nhưng vẫn không tránh khỏi không khí ngột ngạt.

Lâm Tiêu cầm quạt nhỏ, thổi vào người đang nằm trong lòng anh. Khi thấy Lục Tuyết Minh hơi cựa quậy không thoải mái, anh cúi đầu hỏi:

“Vẫn đau à?”

Lục Tuyết Minh hơi nhíu mày, tay xoa bụng, đáp: “Một chút.”

Lâm Tiêu liếc nhìn khu vực phà đông đúc, nói: “Cố chịu thêm chút nữa, đến đảo Thư Lan là có thể nghỉ ngơi trong phòng rồi.”

“Ừm.” Lục Tuyết Minh gật đầu, tựa mặt vào cổ Lâm Tiêu. Nơi đó có mùi hương trúc xanh, là loại nước hoa y đã chọn cho Lâm Tiêu khi đi dạo phố hai hôm trước, hương thơm nhẹ nhàng, rất thích hợp cho mùa hè.

Y hít sâu vài hơi, hương thơm dễ chịu từ từ len lỏi vào phổi, có vẻ như cơn đau bụng cũng giảm đi ít nhiều.

Lâm Tiêu vuốt tóc y, ôm Lục Tuyết Minh chặt hơn. Một vài phút sau, loa thông báo hành khách lên tàu. Lâm Tiêu một tay cầm hành lý, tay còn lại khoác lên vai Lục Tuyết Minh, cùng mọi người qua cửa kiểm tra.

Sau khi lên tàu, cả hai tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ tầng một. Lục Tuyết Minh lại tựa vào lòng Lâm Tiêu, đưa quạt nhỏ cho anh cầm.

Bên ngoài cửa sổ là những cơn sóng nóng hầm hập, ánh mặt trời giữa trưa chiếu xuống mặt biển, như những mảnh vàng vỡ trôi nhẹ theo làn nước. Cảnh sắc thực sự đẹp, nhưng cũng khiến người ta nhìn đến hoa cả mắt.

Lâm Tiêu muốn Lục Tuyết Minh chợp mắt một chút, nhưng y không nỡ rời mắt khỏi cảnh tượng mê hoặc ấy, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Con tàu hôm nay giống với con tàu họ đã đi lần trước đến đảo Thư Lan, cả bố cục trong khoang tàu cũng tương tự. Y nhìn từ vai Lâm Tiêu ra sau, thấy cầu thang liền cười, thì thầm vào tai anh: 

“Lần trước anh đến tham gia hội thảo cũng đi tàu kiểu này đúng không?”

Lâm Tiêu không để ý, nhưng khi được nhắc, anh nhìn quanh một lượt mới nhớ ra, đáp: “Đúng rồi.”

Lục Tuyết Minh tiếp lời: “Thật ra em cũng ở trên tàu hôm đó, còn nhìn thấy anh nữa. Nhưng anh đi nhanh quá, còn lên tầng hai, sau đó em lên trên cũng không thấy anh đâu.”

Vì viêm dạ dày tái phát, Lục Tuyết Minh từ nửa đêm đến giờ vẫn thấy bụng không khỏe, dù đã uống thuốc nhưng vẫn cảm thấy uể oải. Nhắc đến chuyện cũ, y cảm thấy đỡ hơn, khuôn mặt cũng nở nụ cười.

Lâm Tiêu không biết rằng Lục Tuyết Minh đã phát hiện ra mình, nên anh thẳng thắn thú nhận rằng lúc đó anh đã luôn theo sau y lên tàu, rồi vì muốn tránh mặt y mà lên tầng hai.

Lục Tuyết Minh nghe xong ngẩn người, sau khi Lâm Tiêu nói xong, y không vui đấm vào ngực anh một cái, nói: “Sao vậy? Anh không muốn gặp em đến thế sao?”

Lâm Tiêu nắm tay y, đặt lên ngực mình xoa nhẹ, cười nói: “Anh chỉ không biết nên nói gì với em, cũng sợ em không muốn gặp anh, sẽ thấy ngại.”

Lục Tuyết Minh và Lâm Tiêu nhìn nhau, một lúc sau y lại tựa vào vai anh, nói: “Cũng đúng, lúc đó đúng là rất ngại.”

Lâm Tiêu ôm eo y, tiếp tục nói: “Lúc đó anh còn hiểu lầm chị Vân Ni là bạn gái của em, nghĩ em sao lại có cảm giác với phụ nữ vậy.”

Lục Tuyết Minh không trả lời.

Y m.ơn tr.ớn những ngón tay của Lâm Tiêu, mắt nhìn những đợt sóng trắng nhẹ nhàng vỗ vào bờ, đột nhiên nói:

“Hay là chúng ta đừng ở căn biệt thự nhìn ra biển nữa.”

Lâm Tiêu đã đặt phòng biệt thự nhìn ra biển phía sau bãi cát Gió Dừa, vì muốn có thể ở trong phòng cùng y ngắm biển. Nghe vậy, anh liền hỏi:

“Vậy em muốn ở đâu?”

Lục Tuyết Minh cười với anh: “Cứ ở trong căn phòng được sắp xếp sau khi ống nước vỡ lần trước ấy.”

Lâm Tiêu định nói rằng căn phòng đó khá nhỏ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đầy mong đợi của y, anh hiểu ngay ý của Lục Tuyết Minh. Vậy là anh hôn nhẹ lên môi y, cười nói: “Được rồi, tất cả theo y em.”

Khi đến đảo Thư Lan, hai người lên xe tham quan, thẳng tiến đến nhà nghỉ mà họ đã ở lần trước.

Không biết có phải vì quay lại đảo Thư Lan khiến tâm trạng tốt không, Lục Tuyết Minh không còn biểu hiện khó chịu nữa, ngược lại y tỏ ra rất hào hứng, nhìn ngắm xung quanh.

Lộ trình của xe tham quan là cố định, không đi đến những điểm mà du khách yêu cầu. Khi đến trạm gần nhất với nhà nghỉ, Lâm Tiêu dẫn Lục Tuyết Minh xuống xe, kéo hành lý đi theo hướng chỉ dẫn.

Hòn đảo này sau sáu năm đổi thay đã có chút khác biệt so với trước kia. Đặc biệt là tên các cửa hàng dọc theo con phố, phần lớn đều là những cái tên lạ lẫm với họ, mãi đến khi đi qua khu phố giao nhau ở trung tâm, họ mới thấy vài cửa hàng với tên gọi quen thuộc.

Lục Tuyết Minh giống như một du khách, đeo ba lô máy ảnh, đội mũ bóng chày và đeo kính râm tròn. Lâm Tiêu cũng ăn mặc khá thoải mái, dù trang phục đơn giản và đeo kính phi công, anh vẫn thu hút ánh nhìn của không ít cô gái trẻ.

Lục Tuyết Minh đã quen với những tình huống như thế này, dù sao năm xưa y cũng từng là một trong số những người qua đường kia. Nhưng quen thì quen, y vẫn đứng rất gần Lâm Tiêu, thỉnh thoảng lại ghé sát tai anh thì thầm.

Ban đầu, họ dự định mang hành lý đến nhà nghỉ trước, nhưng khi đi qua ngã tư trung tâm, Lục Tuyết Minh nhìn thấy một cửa tiệm vô cùng quen thuộc.

Y kéo lấy cánh tay Lâm Tiêu, vui mừng nói: “Là Tam Sinh Hữu Tín!”*

Lâm Tiêu nhìn theo hướng tay y chỉ, cũng mỉm cười: “Đúng vậy, cửa tiệm này vẫn còn.”

Lần trước khi họ đến tham gia hội thảo, cả hai đã đi dạo qua đây, nhưng vì thời gian hạn hẹp cộng với tâm trạng không tốt nên họ không đi xa đến khu vực này, cũng chẳng phát hiện ra cửa tiệm bưu thiếp mà họ thường ghé ngày trước vẫn còn mở cửa.

Tuy nhiên, mặt tiền của tiệm này đã có chút thay đổi. Khung cửa kính trong suốt cùng bảng hiệu nền xanh lá chữ trắng mang lại cảm giác tươi mới hơn nhiều so với trước kia.

Lục Tuyết Minh và Lâm Tiêu cùng nhau đi tới, khi đến cửa, y đưa tay chạm vào hòm thư hình tròn bên trái, mỉm cười nói: “Không ngờ nó vẫn còn ở đây.”

Dù cửa tiệm đã được trang hoàng lại đẹp đẽ hơn, nhưng chiếc hòm thư mang dấu ấn thời gian này vẫn y nguyên như trong ký ức.

Lục Tuyết Minh từng gửi không ít bưu thiếp qua chiếc hòm thư này, có bưu thiếp gửi cho bạn bè, bạn học cũ, người nhà. Và cả cho Lâm Tiêu.

Trong khoảng thời gian khi y mới bắt đầu yêu thầm Lâm Tiêu, Lục Tuyết Minh thường xuyên đến đây chọn những tấm bưu thiếp mình thích, viết tâm trạng lên đó, rồi chọn một chiếc phong bì, dán lại và ghi địa chỉ là ký túc xá của chính mình.

Đã có vài lần y thử viết số phòng ký túc xá của Lâm Tiêu, nhưng khi đứng trước hòm thư, y lại không dám bỏ thư vào.

Lúc đó, y ngày nào cũng lo lắng bất an, không biết Lâm Tiêu khi nào mới nhận ra tình cảm của mình, cũng không biết liệu người ấy có thể thích y hay không.

Khi tay chạm vào miệng hòm thư đã bị mòn sơn, Lục Tuyết Minh khẽ nhếch miệng cười, rồi quay sang nói với người bên cạnh: “Vào trong viết một tấm bưu thiếp đi.”

Lâm Tiêu đồng ý, rồi thấy Lục Tuyết Minh nắm tay mình, đẩy cửa kính đi vào.

Chuông gió bằng vỏ sò phát ra tiếng “két két”, bây giờ là buổi trưa, trong tiệm chỉ có hai khách hàng, nhân viên đứng sau quầy thu ngân, thấy họ bước vào liền mỉm cười và nói: 

“Hi, Tam Sinh may mắn gặp được bạn.” 

***

*Chú thích: 三生有信” (Tam Sinh Hữu Tín) có thể hiểu là “Duyên ba đời, tin tưởng mãi mãi.

Tác giả có lời muốn nói: Đây là một câu chuyện bán hư cấu, đừng quá để ý đến các địa điểm nhé~

Bình Luận (0)
Comment