Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi

Chương 56

Lục Tuyết Minh mỉm cười với người nhân viên trẻ, câu chào mừng ở đây vẫn không thay đổi, giống hệt sáu năm trước.

Y ngẩng đầu nhìn tấm bảng bưu thiếp trải dài bên phải, hỏi Lâm Tiêu: “Anh có muốn chọn không?”

“Em muốn viết cho ai?” Lâm Tiêu vừa hỏi vừa quan sát các ô bưu thiếp.

Mỗi ô vuông trong suốt đều chứa một tấm bưu thiếp với các họa tiết khác nhau, có tấm là ảnh chụp thực tế, có tấm là tranh vẽ tay, còn có những tấm mang phong cách trừu tượng, nhưng tất cả đều là cảnh đẹp của đảo Thư Lan và những địa điểm nổi tiếng ở thành phố Tân La.

“Viết cho Trĩ Ngu một tấm.” Lục Tuyết Minh dừng mắt ở một vị trí cao, nói với Lâm Tiêu: “Giúp em lấy cái bưu thiếp thứ hai từ trên xuống đi.”  

Vị trí đó khá cao, ngay cả Lâm Tiêu cũng phải nhón chân mới lấy được. Lục Tuyết Minh nhận tấm bưu thiếp, là cảnh bãi biển Gió Dừa dưới ánh hoàng hôn, không có người, chỉ có vài cây cọ sừng sững trên bãi cát trắng, nước biển xanh thẳm phản chiếu bầu trời hơi đỏ. Có lẽ tấm này đã được treo lâu nên không còn mới như những tấm thường xuyên thay đổi khác.  

Y cầm tấm này, rồi chọn thêm một tấm ở giữa với cảnh phố xá của đảo Thư Lan rất đặc trưng. Thấy Lâm Tiêu không có ý định viết, y liền đi đến quầy thu ngân thanh toán, rồi mua thêm hai phong bì và tem. Sau đó, y ngồi xuống chiếc bàn gần đó bắt đầu viết.

Lâm Tiêu cũng ngồi xuống theo, nhìn y chọn tấm bưu thiếp phố phường, viết vài lời gửi cho Lâm Trĩ Ngu, rồi bỏ vào phong bì dán tem. Sau đó, y lấy tấm bưu thiếp hơi cũ kia, lật mặt có cảnh bãi biển và bắt đầu vẽ.  

Lâm Tiêu nhìn một lúc rồi mỉm cười. Lục Tuyết Minh đã vẽ một bóng người đứng dưới cây cọ bên phải, đang mang đàn guitar và hát. Người ấy mặc áo sơ mi trắng và quần tây, tóc buộc thành đuôi ngựa phía sau, không cần nhìn mặt cũng biết là anh.

Vẽ xong, Lục Tuyết Minh đưa cây bút cho anh, nói: “Vẽ em vào đi.”  

Lâm Tiêu nhận lấy cây bút, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Lục Tuyết Minh, liền cười nói: “Em muốn tư thế gì? Ngồi hay đứng?”  

Lục Tuyết Minh mở chai trà ô long uống một ngụm, rồi đưa cho Lâm Tiêu, nói:

“Đã bảo anh vẽ rồi thì đương nhiên là anh quyết định, anh muốn em tạo dáng thế nào thì cứ vẽ.”

Lâm Tiêu theo động tác y đưa chai, uống một ngụm rồi bắt đầu vẽ. Lục Tuyết Minh nhìn anh vẽ một lúc, nhanh chóng cảm thấy tai nóng bừng, mặt cũng có chút đỏ lên.  

Lâm Tiêu vẽ xong, đẩy tấm bưu thiếp về phía y rồi hỏi có hài lòng không.

Trong bức tranh, Lục Tuyết Minh hai tay đan chặt lại phía sau lưng, mười ngón tay căng thẳng xoắn vào nhau, chân hơi nhón lên, tạo dáng như muốn hôn Lâm Tiêu. 

Dù không nhìn thấy mặt của người trong tranh, nhưng y ngay lập tức bị bầu không khí ấy làm cảm động, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.

Thấy y im lặng nhìn bưu thiếp, Lâm Tiêu lại lấy một tấm giống hệt và tiếp tục vẽ.  

Y lặng lẽ quan sát. Góc trái của tấm bưu thiếp này dần xuất hiện một đôi tình nhân nắm tay đi dạo, trang phục giống với tấm bưu thiếp trước đó, họ tay trong tay nhìn nhau đầy âu yếm, trên bãi cát phía sau còn vẽ một chuỗi dấu chân dài dẫn tới dưới cây cọ.

Lâm Tiêu đặt hai tấm bưu thiếp cạnh nhau, nhìn y và hỏi: “Thích không?”  

Lục Tuyết Minh gật đầu, ánh mắt ngập tràn ngượng ngùng đã được nụ cười thỏa mãn thay thế. Anh lật hai tấm bưu thiếp ra, viết ngày tháng và địa điểm ở mặt sau, rồi đóng dấu “Tam Sinh Hữu Tín”, cẩn thận đặt chúng vào trong ba lô.

Khi bước ra khỏi cửa tiệm, y quay đầu nhìn thoáng qua tấm biển màu xanh bạc hà đó.

Sáu năm trước, khi chia tay, y cũng từng đứng một mình ở đây.  

Lúc đó, ngoài nỗi đau lòng, Lục Tuyết Minh không còn cảm nhận được gì nữa, cũng không ngờ rằng sau bao năm rẽ lối, Lâm Tiêu lại quay về bên y, lại đứng ở đây và cùng y nghe lại câu “Tam Sinh may mắn gặp được em.”

Nhìn ánh sáng mặt trời gay gắt trên phố, Lâm Tiêu quay đầu đưa tay về phía y, nói: “Đi thôi.”  

Một làn gió thổi nhẹ qua tóc mai của Lâm Tiêu, dù anh có đeo kính râm màu xám đậm, nhưng vẫn không thể che giấu được sự dịu dàng trong đôi mắt dành cho y.

Nhìn người đã luôn khiến trái tim mình mãi vấn vương từ ngày xưa đến tận bây giờ, Lục Tuyết Minh lại mỉm cười, nắm chặt tay anh: “Ừ, đi thôi.”

Hoàn chính văn

Bình Luận (0)
Comment