Yêu Lại Mối Tình Đầu - Mộ Chi

Chương 13

"Năm mười sáu, mười bảy tuổi, thích nhất là giả vờ.

Giả vờ là cái liếc mắt không quan tâm, giả vờ nhìn lướt qua một cách thờ ơ, giả vờ như chẳng bị ảnh hưởng bởi bất kỳ lời nói nào.

Không ai biết rằng, giữa đám đông, em chỉ cần một cái liếc mắt liền nhận ra bóng lưng của anh.

Cũng không ai biết, khi ánh sáng chiếu lên khuôn mặt anh, em đã rung động đến nhường nào."

— Trích "Mười sáu, mười bảy"

Thẩm Dĩ Tinh là người nói được làm được.

Vừa ăn trưa xong, cô ấy lập tức kéo Thư Ngâm chạy thẳng đến khu phòng học của học sinh lớp 12.

Giờ nghỉ trưa quý báu, hành lang tầng 3 tòa nhà lớp 12 có không ít học sinh đứng hóng gió, tán chuyện, tắm nắng.

Sự xuất hiện của Thẩm Dĩ Tinh và Thư Ngâm lập tức thu hút nhiều sự chú ý.

Dĩ nhiên, Thư Ngâm biết mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía Thẩm Dĩ Tinh.

Cho đến khi họ dừng lại trước cửa lớp 12A1, Thẩm Dĩ Tinh bắt đầu ngó nghiêng tìm kiếm.

Đúng lúc ấy, phía sau vang lên giọng nam quen thuộc, mát lạnh: "Thẩm Dĩ Tinh?"

Thư Ngâm theo phản xạ quay đầu lại — cách họ chừng hai, ba mét, Thương Tòng Châu dường như vừa bước ra từ nhà vệ sinh, tay còn vương vài giọt nước.

Khóe mắt hơi nhếch lên, môi nở nụ cười nhàn nhạt: "Sao lại chạy tới đây?"

Thư Ngâm đứng im.

Bên cạnh cô, Thẩm Dĩ Tinh đã lao tới trước mặt Thương Tòng Châu.

"Nhị ca~"

Thương Tòng Châu đứng thứ hai trong nhà. Trong nhóm bạn và người quen, những người nhỏ tuổi hơn đều gọi anh là "nhị ca".

Thẩm Dĩ Tinh thường gọi anh là "anh Tòng Châu", khi cần nũng nịu thì thêm một chữ "anh", nhưng nếu cô ấy gọi "Nhị ca", Thương Tòng Châu lập tức hiểu có chuyện gì.

Là có việc muốn nhờ rồi.

Anh cụp mắt: "Có chuyện gì nói thẳng."

Thẩm Dĩ Tinh đi thẳng vào vấn đề: "Buổi biểu diễn ngày Quốc tế Lao động, em thiếu một người đệm đàn piano. Anh giúp em đi!"

Thương Tòng Châu: "Chỉ còn hơn 50 ngày nữa là thi đại học, anh làm gì có thời gian luyện đàn?"

Thẩm Dĩ Tinh ấp úng: "Cũng... cũng không tốn nhiều thời gian đâu mà. Anh chỉ cần dành hai tiếng chơi bóng rổ cuối tuần để luyện đàn cùng em là được."

Cô ấy chu môi năn nỉ: "Nhị ca à, nếu em tìm được người khác thì đâu cần làm phiền một thí sinh đại học như anh? Cả lớp em chỉ có đúng một tiết mục, nếu không tìm được người là coi như tiêu!"

"Từ lúc nào em trở nên có tinh thần tập thể dữ vậy?"

"Trời ơi, em lúc nào chẳng có! Dù em học dở, bạn trong lớp chẳng mấy ai thích em, em cũng chẳng ưa họ... nhưng dù sao em cũng là một phần của lớp mà!"

"..."

"..."

Thương Tòng Châu vốn là người dễ mềm lòng, nếu không Thẩm Dĩ Tinh cũng chẳng tự tin đi nhờ vả như vậy.

Anh nói: "Chủ nhật đến trường tập, hai tiếng thôi."

"Chốt đơn luôn!"

Thẩm Dĩ Tinh cúi đầu, lục lọi túi áo tìm gì đó nhưng trống trơn.

Cô ấy quay sang móc tay vào túi Thư Ngâm, lôi ra một viên kẹo trái cây, dúi vào tay Thương Tòng Châu: "Tiền công nè."

Chứng kiến màn chiếm đoạt trắng trợn này, ánh mắt Thương Tòng Châu lướt qua Thẩm Dĩ Tinh, rơi vào Thư Ngâm: "Cảm ơn nhé đàn em."

Thư Ngâm hơi lúng túng, nhận lời cảm ơn một cách bị động: "Không có gì."

Trên đường trở về, Thẩm Dĩ Tinh vui như Tết vì chuyện đã xong xuôi.

Thư Ngâm đứng cạnh cô ấy, bị lan tỏa năng lượng vui vẻ như thế cũng khẽ cong môi cười.

Còn một tuần nữa là tới buổi biểu diễn.

Tối thứ Bảy, Thư Ngâm ngồi làm bài tập môn Lý. Làm xong, cô duỗi người thư giãn.

Điện thoại rung lên hai cái, mở ra thấy tin nhắn từ Thẩm Dĩ Tinh: [Anh tớ bảo add WeChat của cậu để bàn về phần dẫn chương trình.]

[Tớ đã gửi info cậu cho anh ấy rồi, nhớ đồng ý nhé~]

Thư Ngâm trả lời một chữ "Được", định thoát khỏi màn hình thì điện thoại lại hiện cuộc gọi đến — là mẹ cô.

Chiếc điện thoại mới giúp cô rất nhiều: từ tra từ đến tìm lời giải bài tập cũng không còn phải lần giở từng trang sách nữa.

Nhưng cũng khiến cô mệt mỏi hơn.

Mẹ cô thường xuyên gọi đến, chủ yếu là kiểm tra và dặn chuyện học hành.

Thư Ngâm ngả lưng tựa ghế, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, thẫn thờ mấy giây rồi mới bấm nghe.

Giọng cô bình thản: "Mẹ, con đang làm bài tập."

Cuộc gọi kết thúc khiến cô mệt rã rời.

Có lẽ vì khoảng cách quá xa, tình cảm mẹ con qua một chiếc điện thoại nhỏ bé không thể truyền tải trọn vẹn — chỉ còn lại áp lực đè nặng.

Tắm xong, cô cảm giác như đã quên mất chuyện gì đó, nhưng đứng yên một lát vẫn không nhớ ra.

Thôi vậy.

Mãi đến khi lau tóc xong, cô mới sực nhớ mình còn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của Trần Tri Nhượng.

Cô mở điện thoại, thấy biểu tượng đỏ "1" ở phần danh bạ, vội bấm vào.

WeChat của Trần Tri Nhượng rất đơn giản — là ba chữ cái tên viết tắt: czr.

Ảnh đại diện là tuyết trắng và núi cao.

Y hệt con người anh ấy: lạnh lùng, xa cách, khó gần.

Kết bạn xong, Thư Ngâm nhắn: "Chào đàn anh."

Không lâu sau, Trần Tri Nhượng trả lời: [Tôi lập nhóm rồi, em xem thông báo trong nhóm nhé]

Lạnh nhạt, khách sáo đến vô cảm.

Thư Ngâm: [OK.]

Cô nhanh chóng được thêm vào nhóm — tổng cộng 4 người, hai nam hai nữ.

Cô nhìn lướt qua ảnh đại diện, đoán bạn nữ kia là Ông Thanh Loan, còn bạn nam kia thì không quen.

Trần Tri Nhượng gửi thông báo: [Chiều Chủ nhật lúc 3 giờ tập dợt tại phòng 203, tầng 2, khu nghệ thuật. Mọi người đều đi được chứ?]

Cả ba người còn lại đều phản hồi là được.

Thời gian luyện tập chính thức được ấn định.

Thoát màn hình, Thư Ngâm chần chừ một lúc rồi mở khung chat với Thẩm Dĩ Tinh.

Khi gõ dòng tin nhắn đó, cô thừa nhận mình có tư tâm.

Nhưng lý do cô đưa ra thì đủ "chính đáng" để giấu nhẹm cảm xúc thật.

Re: [Mai cậu lên trường tập đàn với Thương Tòng Châu phải không?]

Một chấm sáng lấp lánh: [Phải nha, sao thế?]

Re: [Bọn tớ cũng đến trường để tập dẫn chương trình.]

Một chấm sáng lấp lánh: [Thật á! Mấy giờ thế?]

Re: [Ba giờ chiều.]

Một chấm sáng lấp lánh: [Á, ba giờ bọn tớ tập xong rồi, tớ còn có thể qua xem các cậu tập nè~]

Kèm theo một sticker hào hứng.

Ánh sáng trong mắt Thư Ngâm lập tức vụt tắt.

Lồng ng.ực nghẹn lại, ngoài cửa sổ đêm đã buông xuống, bầu trời sâu thẳm chỉ lác đác vài vì sao.

Tựa như ánh đèn soi sáng lý trí cô quay về.

Anh rõ ràng là người ở quá xa với cô, đáng lý không nên có bất kỳ giao thoa nào.

Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô nuôi những hy vọng không nên có.

Cô không nên tham lam như vậy.

Thư Ngâm có lịch học riêng của mình.

Trưa Chủ nhật cô chỉ nghỉ ngơi 30 phút, đến 12 giờ rưỡi lại dậy để làm đề tổ hợp tự nhiên.

Lịch bị xáo trộn khiến cô phải dời bài tập đến tối.

Đề thi tổ hợp rối rắm, bao gồm cả ba môn. Sau khi chấm xong còn phải ôn lại từng câu sai.

Cô gần như thức trắng đêm, đến gần 4 giờ sáng mới chợp mắt.

Dù vậy 8 giờ sáng vẫn phải dậy đúng giờ theo tiếng chuông báo thức.

Lớp cô có nhiều bạn đi học thêm, học phí cả ngàn tệ mỗi tiết.

Thư Ngâm hiểu rõ hoàn cảnh gia đình mình,không có điều kiện dư dả, chẳng thể dựa vào ai ngoài bản thân.

Nỗ lực có ích không?

Tất nhiên là có.

Kỳ thi giữa kỳ lần này cô đã vươn lên hạng 13 toàn khối.

Chỉ còn ba hạng nữa thôi.

Nếu vào top 10, ảnh cô sẽ được treo trên bảng thành tích.

Biết đâu một ngày nào đó, Thương Tòng Châu tình cờ đi qua sẽ nhìn thấy.

Rồi nhận ra cô là bạn của Thẩm Dĩ Tinh.

Và ghi nhớ tên cô.

Cô tên là Thư Ngâm.

Không phải "bạn của Thẩm Dĩ Tinh".

Giờ nghỉ trưa, cô tranh thủ làm thêm một đề toán.

Xong bài, đối chiếu đáp án, rà soát lại từng bước giải, nhìn đồng hồ — 2 giờ 07 phút.

Cô sợ mình đến muộn, sợ xe buýt chậm hoặc kẹt đường khiến ba người kia phải chờ.

Thế là cô xuất phát sớm.

May mắn mọi thứ suôn sẻ, cô đến trường trước 15 phút.

Sau khi đưa thẻ học sinh cho bảo vệ, Thư Ngâm bước vào khuôn viên.

Ngay lối vào là một bồn hoa tròn lớn, cảnh quan trường cấp ba này lúc nào cũng được chăm chút kỹ lưỡng.

Cây cối xanh mướt, trải qua cả mùa xuân, tràn đầy sức sống.

Rẽ qua bồn hoa, bên tay phải là lối vào khu nghệ thuật.

Sân bóng rổ ngoài trời nằm ngay sát đó.

Từ xa đã nghe thấy tiếng bóng nảy trên nền xi măng — thình thịch, thình thịch...

Vốn dĩ Thư Ngâm không quá để tâm đến những chuyện không liên quan đến mình, chỉ liếc mắt nhìn sân bóng rổ từ xa.

Bên trong có mấy nam sinh mặc áo thun đang chơi bóng, còn họ là ai thì cô chẳng bận tâm.

Lúc đi ngang qua, đột nhiên nghe thấy tiếng bóng nện mạnh xuống đất "bịch" một tiếng, cô theo phản xạ ngẩng đầu lên thì thấy quả bóng rổ màu nâu đang lăn về phía cô.

Trong sân có người gọi: "Bạn học, phiền cậu nhặt giúp quả bóng."

Thư Ngâm cúi người nhặt bóng lên, rồi hơi bối rối nhìn về phía đám nam sinh.

Cô cũng chẳng hiểu vì sao mình lại có được kỹ năng này, giữa một nhóm người đứng lộn xộn vậy mà ánh mắt cô vẫn có thể dễ dàng khóa chặt vào một người đang ngồi trên ghế nghỉ bên sân bóng.

Không ai khác chính là Thương Tòng Châu.

Anh mặc bộ đồng phục mùa hè của trường, khuỷu tay tì lên đầu gối, một tay cầm điện thoại, chỉ lộ ra nửa gương mặt mơ hồ.

Nhưng Thư Ngâm vẫn nhận ra ngay lập tức.

Bên trong sân, có nam sinh nói: "Bạn học, ném giúp tụi mình quả bóng được không?"

Lại có người phản bác: "Người ta là con gái, làm sao có sức mà ném tới tận đây? Cậu ra mà lấy đi."

"Tôi lười!"

"Tôi cũng lười! Là cậu ném bóng đi xa như vậy mà, tự đi mà nhặt đi!"

Bọn họ cãi cọ qua lại.

Phía bên cạnh, Thương Tòng Châu từ tốn cất điện thoại đi, ngẩng đầu lên.

Nắng đầu hè chói chang chiếu lên gương mặt anh.

Khóe môi cong lên, mang theo nụ cười nhàn nhạt, nếu nhìn kỹ còn thấy có chút lười biếng, có chút ngông nghênh — là nét phóng khoáng đặc trưng của những chàng trai ở tuổi này.

"Được rồi, mấy cậu ai cũng lười, để tôi đi lấy được chưa?"

Nói xong anh đứng dậy, bước ra khỏi sân bóng.

Đi được vài bước, anh bất ngờ nhận ra người đứng đối diện mình.

"...Là em à."

Một cơn gió thoảng qua, như thể thổi tung cả trận bão tố cuộn trào trong cổ họng Thư Ngâm.

Nhưng gương mặt cô vẫn giữ nụ cười nhẹ: "Cái đó... bóng của anh này."

Cô đưa quả bóng cho anh.

Thương Tòng Châu nhận lấy.

Trên nền xi măng, ánh sáng và bóng tối đan xen —

Hai cái bóng in xuống đất, đưa tay về phía nhau.

Vì một quả bóng rổ.

Hai cái bóng ấy có một khoảnh khắc đã giao nhau.

Bình Luận (0)
Comment