"Sau này nghĩ lại, em vẫn thường tự hỏi: Vì sao biết rõ anh ở xa em đến thế mà em vẫn cứ thích anh? Có lẽ là vì những ngày tháng thích anh năm ấy mà em đã dần trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.
Tuổi thanh xuân ảm đạm của em là vì có anh mà bắt đầu có ánh sáng."
—— Mười bảy, hai mươi bảy
—
Từng viết nháp trong đầu không biết bao nhiêu lần.
Nên gọi anh là "anh", hay là "anh Thương Tòng Châu"?
Nhưng đến cuối cùng...
Vẫn chỉ thốt lên được một tiếng lúng túng, ngượng ngập: "Bóng...bóng của anh."
Đến dũng khí gọi tên anh cô cũng không có.
Thư Ngâm cúi đầu, uể oải bước về phía toà nhà nghệ thuật.
Trên đường đi, có một chai nước suối rỗng vô tình bị cô đá trúng, đáng lẽ đang yên vị bên lề đường lại vô tình chịu "tai bay vạ gió".
Chai nước lăn lóc một đoạn, cô thở dài, vừa trách bản thân vừa bước tới nhặt nó lên, đảo mắt tìm thùng rác quanh đó.
Chai nước lăn đi một đoạn, Thư Ngâm thở dài, vừa tự trách mình vừa bước tới nhặt nó lên. Cô đảo mắt tìm thùng rác quanh đó.
Vừa ngẩng đầu, cô bất giác khựng lại.
Sân trường ngày chủ nhật vắng lặng, phía xa có một người đang đứng lặng lẽ – Trần Tri Nhượng, đơn độc và lạnh lùng.
Hiển nhiên, mọi hành động của cô khi nãy anh ấy đều thấy hết.
Thư Ngâm nghẹn lời, bối rối giải thích: "Chai này... không phải em vứt đâu ạ."
Ánh mắt Trần Tri Nhượng phủ một tầng sương lạnh, giọng anh nhạt như gió mùa đông: "Ừ, tôi biết."
Thư Ngâm lặng lẽ ném chai vào thùng rác.
Họ cùng đi đến toà nghệ thuật.
Không ai nói lời nào, bầu không khí tĩnh lặng đến mức ngột ngạt.
Không hiểu vì sao, ở cạnh Trần Tri Nhượng lại khiến Thư Ngâm căng thẳng hơn cả khi ở bên Thương Tòng Châu.
Có lẽ vì anh ấy mang khí chất lạnh lẽo, như một đỉnh núi quanh năm tuyết phủ.
Còn Thương Tòng Châu lại là một bến cảng dịu dàng, dù giá lạnh đến đâu cũng không bao giờ đóng băng.
Để phá tan bầu không khí căng thẳng, Thư Ngâm chủ động lên tiếng: "Đàn anh, lúc nãy Thẩm Dĩ Tinh nói ba giờ là kết thúc tập dợt sau đó sẽ qua xem chúng ta tập dẫn chương trình. Cậu ấy không đi cùng anh sao?"
Trần Tri Nhượng đáp: "Em ấy đi mua trà sữa rồi."
Ngừng vài giây, anh ấy liếc sang cô một cái, giọng nhẹ như gió thoảng: "Chắc em ấy có nhắn cho em, em xem thử đi."
Được nhắc nhở, Thư Ngâm vội lấy điện thoại trong túi ra.
Có vài tin nhắn nằm đó từ lâu.
Vì cô để chế độ im lặng nên không biết.
Là tin của Thẩm Dĩ Tinh, cô ấy nói đang đi mua trà sữa, hỏi Thư Ngâm muốn uống gì.
Thấy không có hồi âm, cô ấy lại nhắn: "Thôi để tớ chọn đại, tớ uống gì thì cậu uống cái đó nhé."
Thư Ngâm vội trả lời: [Tớ vừa thấy tin nhắn, cậu mua xong chưa?]
Mải nhìn điện thoại, cô không để ý Trần Tri Nhượng liếc sang, giữa chân mày có chút nhăn lại.
Thẩm Dĩ Tinh nhắn lại: [Mua rồi.]
Vốn Thư Ngâm muốn bảo cô ấy đừng mua nhưng giờ muộn rồi.
Khác với những cô gái luôn miệng nói giảm cân rồi lập tức lên kế hoạch ăn kiêng, Thư Ngâm dành phần lớn thời gian cho việc học. Giữa học hành và giảm cân, cô biết rõ cái nào quan trọng hơn.
Giảm cân cần 70% là ăn, 30% là tập. Mà tập thì cô không kham nổi, đành dựa vào khẩu phần ăn.
Dù vậy, cũng chẳng thể ăn ít — học hành vốn đã hao sức, nếu còn đói nữa thì chịu không nổi. Thế nên cô chỉ cố ăn thanh đạm, ít dầu mỡ. Bữa sáng bỏ món khoái khẩu là bánh bao, dầu cháo quẩy; bữa trưa ăn cơm căn-tin, cũng may đồ ăn ở đó vốn đã nhạt nhẽo, không dễ tăng cân. Còn bữa tối bà nấu gì cô ăn nấy.
Bỏ hoàn toàn đồ ăn vặt, thức uống ngọt.
Cứ như vậy, mỗi tháng cô giảm được khoảng 2–3 cân.
Nghe thì không nhiều, nhưng Thư Ngâm chưa bao giờ thiếu quyết tâm. Trong người cô dường như có một luồng sức mạnh âm thầm: chưa đạt được mục tiêu thì không chịu dừng lại.
Học hành là quá trình tiến bộ dần dần, giảm cân cũng thế.
Từ tháng 12 năm ngoái đến tháng 4 hiện tại, đã năm tháng trôi qua. Cô giảm được 13 cân.
Từ 63kg xuống còn 51kg.
Với chiều cao 1m68, cân nặng này là vừa đẹp. Thậm chí, với dáng người quả lê như cô, khi trời ấm lên, cởi áo khoác ra mới thấy rõ vóc dáng gầy gò, cùng vòng eo thanh mảnh như dải lụa.
Nhưng do ngày nào cũng soi gương, cô chẳng thấy mình khác mấy.
Cả Thẩm Dĩ Tinh cũng không phát hiện ra.
Cho đến khi cô ấy cầm trà sữa đến đứng bên ngoài phòng vẽ 203.
Bên trong phòng có hai nam hai nữ đang đứng. Từ phía sau, cô ấy nhìn Thư Ngâm mà thoáng cảm thấy lạ lẫm.
Áo phông ngắn tay phối với áo gile, chân váy dài màu chì.
Nhìn từ sau lưng, cô toát lên nét thanh tú và có phần cổ điển, dáng người cao gầy mảnh mai.
Suýt chút nữa, Thẩm Dĩ Tinh không nhận ra đó là Thư Ngâm.
Không biết từ khi nào mà cô đã gầy đi rõ rệt.
Đang mải suy nghĩ thì trong phòng có người nhìn thấy Thẩm Dĩ Tinh.
Là Ông Thanh Loan lên tiếng: "Tri Nhượng, em gái cậu tới kìa."
Vì quan hệ thân thiết, Ông Thanh Loan biết rõ hai người là anh em.
Thẩm Dĩ Tinh tươi cười vẫy tay: "Hi, em chỉ mang trà sữa đến thôi, không quấy rầy mọi người tập luyện đâu."
Cô ấy chia trà sữa cho từng người. Ly cuối cùng là phần mình chọn riêng cho Thư Ngâm, cố tình giữ lại, khẽ đưa qua, thì thầm nói: "Yên tâm, không đường đâu, uống không sợ mập."
Thư Ngâm mỉm cười nhẹ.
Ông Thanh Loan thấy hai người thì thầm, không nhịn được trêu: "Gì đó? Tâm sự gì riêng tư thế?"
Thẩm Dĩ Tinh tỉnh bơ đáp lời: "Em đang hỏi Ngâm Ngâm tập thế nào rồi. À mà chị Thanh Loan, em nghe nói là chị chọn bạn ấy làm MC à? Thật sự không chỉ mắt thẩm mỹ cao mà cả người cũng xinh."
Ông Thanh Loan bình thản: "Đúng thế. Không thì sao chị lại thích Thương Tòng Châu chứ?"
Lời vừa thốt ra, khiến không khí như ngừng lại trong chốc lát.
"Phụt ——"
Ống hút của Thư Ngâm đâm vào nắp mà không xuyên qua được, bị gập cong.
Cô ngại ngùng cười với mọi người, cúi đầu định chỉnh lại ống hút.
Nhưng dù chỉnh thế nào, cũng không cắm nổi vào.
Bực mình, đang lúc cô suýt thì ném cả ly đi thì bỗng một bàn tay chìa ra trước mặt.
Là Trần Tri Nhượng.
Anh ấy nói: "Để tôi."
Thư Ngâm đưa ly cho anh ấy.
Anh nhanh chóng cắm ống hút vào rồi đưa lại cho cô.
Sau đó quay sang nói với Ông Thanh Loan: "Đã bị từ chối rồi thì thôi nhắc lại làm gì. Cậu còn lưu luyến gì nữa? Hay tính quay lại theo đuổi người ta?"
Ông Thanh Loan nhún vai: "Không đâu, chờ tôi sang Stanford tha hồ có trai đẹp theo đuổi."
Cô ấy cười: "Đến lúc đó nhớ giới thiệu bạn cậu cho tôi."
Trần Tri Nhượng đáp lại bằng một tiếng cười khẽ, không rõ cảm xúc: "Tôi sang Stanford là để học, không phải làm mai mối cho cậu."
Ông Thanh Loan chép miệng: "Chán chết, đúng là không có chút lãng mạn nào."
Thẩm Dĩ Tinh gật gù đồng tình: "Anh em là điển hình trai thẳng không hiểu phong tình."
Đến lúc ấy, Thư Ngâm mới biết Trần Tri Nhượng sẽ đi Stanford.
Stanford... là trường, hay là tên thành phố nhỉ?
Cô thật sự không biết.
Kết thúc buổi tập, cô mở điện thoại tra cứu.
Hoá ra Stanford là một trường đại học danh tiếng ở bang California, Mỹ.
Xa xôi, xa đến lạ lẫm.
Rồi không hiểu sao, cô lại mở trình duyệt, tìm kiếm từ khoá "Học viện Ngoại giao."
Là người ở Nam Thành, cô từng nghe danh Học viện Ngoại giao, nhưng chỉ là nghe qua. Chưa từng biết ai học ở đó. Trường cấp ba của cô từng có vài thủ khoa, phần lớn đều vào các trường top đầu cả nước.
Thư Ngâm chẳng chú ý gì nhiều, chỉ để tâm đúng một dòng: Đây là trường duy nhất trực thuộc Bộ Ngoại giao.
Cô nhớ đến cuộc trò chuyện giữa Thương Tòng Châu và mẹ anh – không ngoài dự đoán, con đường anh muốn là trở thành một nhà ngoại giao.
Ngoại giao.
Nghe còn xa vời hơn cả nước Mỹ.
Phải chăng... đợi đến khi Thương Tòng Châu tốt nghiệp rồi, nếu Thư Ngâm muốn gặp anh, cũng chỉ có thể nhìn anh qua bản tin thời sự?
Nhận ra điều đó, cô bỗng thấy hoảng loạn.
Khoảng cách ấy tưởng chừng xa xôi.
Lại hóa ra ở ngay trước mắt.
Cô thậm chí còn chưa từng có một cuộc trò chuyện tự nhiên, trọn vẹn với anh.
Thậm chí... cô còn chưa từng nói cho anh biết tên mình.
Có lẽ do tối qua thức khuya làm bài, cộng thêm việc cả ngày hôm nay bận rộn chạy đi chạy lại, đêm nay Thư Ngâm ngủ sớm hơn hẳn.
Mới hơn mười giờ, cô đã buồn ngủ đến mức không chịu nổi, leo lên giường đi ngủ.
Rồi cô mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cô đang viết lưu bút tốt nghiệp cho ai đó.
Giấc mơ vốn chẳng có logic gì cả. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại viết lưu bút cho Thương Tòng Châu. Huống hồ đã thời đại nào rồi, còn ai viết lưu bút nữa đâu?
Ánh sáng cam vàng phủ lên mọi thứ một lớp màu ấm dịu dàng.
Khi đặt bút, cô do dự thật lâu, cuối cùng chỉ viết đúng một câu: "Chúc anh tiền đồ như gấm."
Viết xong, cô gập cuốn lưu bút lại, đưa cho Thương Tòng Châu.
Anh nhận lấy, rồi ánh mắt dừng lại nơi cô.
Khí chất của anh khi ấy là sự giao thoa giữa thiếu niên và người đàn ông trưởng thành — lúc không cười thì có vẻ xa cách khó gần, nhưng khi cười lại mang dáng vẻ rạng rỡ đầy sức sống, còn ấm áp hơn cả gió xuân.
"Cảm ơn em, Thư Ngâm." Anh cất giọng, từng chữ từng chữ, lạnh nhạt mà trịnh trọng.
Giấc mơ dừng lại ở đó.
Tỉnh dậy, nhìn ra khung cửa sổ là bầu trời xám trắng mênh mang, tim cô như bị khoét đi một mảng lớn.
Trống rỗng. Cô đơn. Lạc lõng.
Cô chợt nhận ra, điều mình khao khát xưa nay... không phải là sự yêu mến của anh.
Mà là chỉ mong anh gọi tên cô.
Chỉ mong anh nhớ đến cô, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Một giây, một phút cũng được.
Chỉ như vậy thôi.
Cô thật sự đã được rất nhiều rồi, không nên tham lam quá...
Không biết đã trôi qua bao lâu, cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt lặng lẽ rơi.
Lau khô nước mắt, lại là một ngày mới.
Cô phải chỉnh đốn lại tâm trạng. Còn phải đến trường nữa.
Buổi diễn văn nghệ 1/5 được tổ chức vào chiều hôm trước khi nghỉ lễ.
Chiều hôm đó, toàn trường được nghỉ.
Học sinh khối 10 và 11 sẽ tới hội trường xem biểu diễn. Riêng học sinh lớp 12 sẽ tranh thủ hôm đó chụp ảnh kỷ yếu — dù gì ngày thi đại học cũng đã cận kề, từng ngày trôi qua đều là thời gian vàng không thể lãng phí.
Hôm ấy là thứ Năm.
Ăn trưa xong, Thư Ngâm mang theo bản dẫn chương trình tới phòng phát thanh ở hậu trường hội trường.
Thẩm Dĩ Tinh đi cùng, còn mang theo váy diễn cho Thư Ngâm. Tuy không mang đôi giày lấp lánh giống nhau, nhưng may mà dáng người Thư Ngâm là dáng quả lê, phần trên gầy, phần dưới đầy đặn nên có thể mặc vừa đồ của Dĩ Tinh.
Thư Ngâm ngồi xuống, để Thẩm Dĩ Tinh trang điểm giúp.
Cô khẽ than: "Sao lại thành ra là tớ dẫn chương trình, còn cậu thì lo cho tớ từ A đến Z — từ quần áo, giày dép đến cả trang điểm?"
Quãng thời gian làm bạn với Dĩ Tinh, cô luôn thấy mình nói cảm ơn quá nhiều.
"Cảm ơn cậu nhé, Tinh Tinh."
Thẩm Dĩ Tinh bĩu môi: "Cảm ơn gì mà cảm ơn? Cậu cũng giúp tớ bao nhiêu lần rồi còn gì. Hồi xưa toàn chép bài của người khác, từ lúc quen cậu đến giờ, bài nào cũng tự làm được hết."
"Vì cậu có ý muốn học." Thư Ngâm nhẹ giọng đáp.
Nếu bản thân không thực sự muốn học thì người khác có giảng thế nào cũng vô ích.
Dĩ Tinh vừa tán phấn nền vừa cảm thán: "Da cậu đẹp thật đấy, trắng mà không thấy lỗ chân lông đâu. Cậu dùng mỹ phẩm gì thế?"
Thư Ngâm suy nghĩ: "Chắc là... kem em bé?"
Dĩ Tinh cắn răng: "Trời ơi, ghét kiểu da đẹp bẩm sinh như cậu thật sự luôn đó."
Miệng thì nói "ghét", nhưng giọng điệu lại ngập tràn ghen tị.
Thư Ngâm bật cười: "Tớ còn ghen với việc cậu xinh gái thế cơ."
Dĩ Tinh ồ lên một tiếng: "Tớ lại ghen với điểm số của cậu."
Cô ấy ngừng tay, ghé sát ngắm mặt Thư Ngâm: "Mi còn dài nữa, như nối mi vậy."
Đôi mí của Thư Ngâm khá nông, chỉ cần thức khuya là sưng húp lên, có hôm ngủ dậy còn thành mắt một mí. Lúc mở mắt thì không thấy mi dài, nhưng nhắm lại mới rõ hàng mi dày đen cong vút.
"Cái mặt này này, không nói điêu, mai sau chắc chắn là nhan sắc gây hoạ."
"Thiệt hả?" Thư Ngâm bán tín bán nghi: "Cậu đừng dùng bộ lọc bạn thân mà nhìn tớ đấy nhé."
Dĩ Tinh lè lưỡi tinh nghịch.
Trang điểm xong, cả hai ngồi lại trong phòng phát thanh trò chuyện.
Một lúc sau, Thư Ngâm ra ngoài đi vệ sinh.
Còn hơn nửa tiếng nữa mới bắt đầu buổi biểu diễn, cô vẫn chưa thay váy, trên người vẫn là đồng phục học sinh.
Ra khỏi nhà vệ sinh, cô thấy có người đang khiêng đàn piano, còn Dĩ Tinh thì đang dặn dò: "Cẩn thận một chút!"
Cạnh cô ấy là một nam sinh đang xách theo chiếc đàn cello của Dĩ Tinh.
Từ phía sau, Thư Ngâm nhận ra đó là Thương Tòng Châu.
Anh mặc một bộ trường bào kiểu Trung Sơn, dáng người cao lớn, vai rộng eo thon — ánh đèn hậu trường mờ tối, tấm thảm đỏ dưới chân và bức rèm nhung dày màu rượu vang khiến cả khung cảnh như quay ngược thời gian.
Nhìn anh khiến người ta có cảm giác anh chính là công tử từ thời dân quốc trở về.
Thư Ngâm nhớ lại tiết mục anh sẽ biểu diễn với Dĩ Tinh rõ ràng chẳng liên quan gì đến thời dân quốc. Sao anh lại mặc trường bào?
Chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thì bóng dáng Thương Tòng Châu lại xuất hiện trong tầm mắt.
Cô đứng ngay lối ra vào hậu trường, rất dễ bị chú ý.
Dù trong đầu có tưởng tượng bao nhiêu kịch bản, nhưng mỗi khi thật sự chạm mặt anh, phản ứng của cô vẫn luôn chậm nửa nhịp.
Vẫn là Thương Tòng Châu mở lời trước: "Trùng hợp thật, anh nghe nói hôm nay em làm MC?"
Giọng anh bình thản tự nhiên, khơi chuyện nhẹ nhàng đến mức khiến người ta tưởng như họ đã thân quen từ lâu.
Thư Ngâm tim đập loạn: "Ừm... Là Dĩ Tinh nói với anh à?"
"Ừ, cô ấy bảo bạn thân của mình sẽ dẫn chương trình."
"Ừm."
Câu chuyện dừng lại đột ngột.
Thư Ngâm không giỏi ăn nói, lại quá căng thẳng khi đối mặt với anh nên phản ứng gần như bằng không.
Lúc anh sắp đi ngang qua, Thư Ngâm bỗng hỏi: "Anh... sao lại mặc trường bào vậy ạ?"
Câu hỏi không mấy khéo léo.
Thương Tòng Châu quay đầu, trong mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
Thư Ngâm nghĩ, có lẽ anh chủ động bắt chuyện chỉ là do phép lịch sự. Dù sao trước kia anh từng đưa cô về, không thể coi như người xa lạ.
Đó là sự tử tế. Một kiểu phép xã giao tối thiểu giữa người với người.
Nhưng câu hỏi của cô, lại giống như hai người họ rất quen thân, như là bạn bè quan tâm nhau vậy.
Cô có đang tự đề cao vị trí của mình? Có phải vì được anh đưa về một lần mà nghĩ hai người đã đủ thân để hỏi han?
Cô bỗng ghét bản thân sao lại ăn nói năng vụng về như thế? Không nghĩ ra nổi một câu chuyện tử tế để mở lời.
Nhưng dù sao, cô cũng đã cố gắng... cố gắng mở lời với anh rồi.
Ánh mắt anh ẩn trong bóng tối, mang theo nét thâm trầm khó đoán.
Nhìn vào mắt cô, như thể có thể đọc được cả những điều cô giấu tận sâu đáy lòng.
Người đang yêu thầm luôn giống một tên trộm sợ hãi. Chỉ một chút động tĩnh cũng đủ khiến trái tim họ hoảng hốt.
Vài giây sau, Thương Tòng Châu trả lời rất rõ ràng, sợ cô chưa hiểu: "Hôm nay tụi anh chụp ảnh kỷ yếu. Lớp anh chọn concept dân quốc nên anh mặc đồ này. Sao thế? Anh mặc vậy trông lạ lắm à?"
Thư Ngâm vội vàng lắc đầu: "Không lạ! Không hề!"
Không những không kỳ lạ.
Mà còn rất đẹp trai.
Thấy cô không hỏi gì thêm, anh lịch sự gật đầu chào rồi xoay người bước đi.
Thư Ngâm đứng nguyên tại chỗ, trái tim vẫn đập loạn vì niềm vui nhỏ bé khi cuối cùng đã đủ can đảm nói chuyện với anh. Một lúc sau, cô mới quay về phòng phát thanh.
Không biết Ông Thanh Loan tới từ lúc nào. Vừa nhìn thấy Thư Ngâm cô ấy đã chau mày.
Thư Ngâm dè dặt hỏi: "Chị... có chuyện gì vậy ạ?"
Ông Thanh Loan nghiêm mặt: "Ai trang điểm cho em thế? Sao má đỏ như mông khỉ vậy hả?"
Thư Ngâm vội cầm gương soi.
Trong gương, hai gò má cô đỏ rực lên như người mới học trang điểm, chẳng biết tiết chế tay.
Nhưng Thư Ngâm biết rất rõ — Thẩm Dĩ Tinh chưa hề đánh má hồng cho cô.