Yêu Lại Mối Tình Đầu - Mộ Chi

Chương 15

"Cuối cùng cũng gom đủ dũng khí chụp với anh một tấm ảnh, vậy mà anh vẫn chẳng nhớ nổi tên em.

Không sao cả, Thư Ngâm mười bảy tuổi... chỉ đơn thuần thích Thương Tòng Châu mà thôi."

— "Mười sáu, mười bảy"

"Nhưng hôm nay em trang điểm trông cũng đẹp phết đấy chứ, từ gì nhỉ... đúng rồi, 'thần công quỷ xảo'."

Ông Thanh Loan nhìn chằm chằm khuôn mặt Thư Ngâm một lúc rồi cười mỉm: "Em dùng mi giả loại gì vậy, trông tự nhiên ghê."

"Em không dán mi giả." Thư Ngâm đáp.

"Thật hả? Vậy là mi thật à, vừa dài vừa dày thế này..."

Không hiểu sao Thư Ngâm cảm thấy nụ cười của cô ấy có chút gì đó ẩn ý, không đơn thuần.

Chờ đến khi cảm giác nóng bừng trên mặt nguôi bớt, Thư Ngâm mới đứng dậy thay váy và đi giày cao gót.

Chiếc váy cô mặc là kiểu đơn giản cơ bản. Khi đưa váy cho cô, Thẩm Dĩ Tinh còn nói: "Váy này rẻ lắm, tớ mua trên mạng. Cái tớ đang mặc cũng mua cùng chỗ luôn."

Đã là hàng mạng thì chắc cũng không đắt mấy.

Thư Ngâm yên tâm mặc vào, không chút áp lực.

Còn giày thì cô mang theo một đôi giày bệt vì vốn dĩ không quen đi giày cao gót. Hơn nữa, bạn nam dẫn chương trình cùng cô chỉ cao tầm 1m7, nếu cô đi cao gót, chắc chắn sẽ cao hơn cậu ta.

Lúc nhìn thấy chiếc váy cô mặc, Ông Thanh Loan đưa tay sờ thử rồi hỏi: "Cái váy này chắc mắc lắm nhỉ?"

Thư Ngâm: " Em không rõ nữa, váy này do Dĩ Tinh cho em mượn."

Cô cố tình nhấn mạnh chữ "mượn".

Ông Thanh Loan cũng nhấn mạnh lại: "Mượn á?"

Có ấy cười cười: "Dĩ Tinh đối xử với em tốt thật, váy bốn năm triệu mà nói mượn là mượn luôn."

Câu nói khiến tim Thư Ngâm chợt khựng lại.

Cô hoàn toàn không nghĩ váy này lại đắt đến vậy.

Rõ ràng Thẩm Dĩ Tinh từng nói "rẻ lắm mà".

Khoé miệng cô thoáng vị đắng chát.

Cô nghĩ trong mắt Dĩ Tinh, thứ váy bốn năm triệu như thế này chắc chỉ là loại "rẻ tiền" thôi.

Chẳng mấy chốc, bốn MC đều có mặt đầy đủ.

Tuy là bốn người, nhưng thực chất gánh vác phần lớn chương trình vẫn là Ông Thanh Loan và Trần Tri Nhượng. Hai người họ đảm nhận 60% nội dung dẫn chương trình, Thư Ngâm và nam MC còn lại phụ trách 40% phần còn lại.

Nam MC kia tên là Chu Khải, học sinh lớp 10.

Là con lai Trung-Mỹ, phát âm và ngữ điệu mang đậm chất Mỹ.

Tính cách Chu Khải rất hoạt bát, lại rất thân thiện, vừa gặp đã nói chuyện rôm rả với Ông Thanh Loan.

Còn Thư Ngâm thì chỉ lặng lẽ cúi đầu xem lại kịch bản — bản mà cô đã học thuộc lòng từ lâu.

Trần Tri Nhượng bước vào, cảm thấy không khí trong phòng có phần kỳ lạ nhưng anh ấy đã quen với việc giữ khoảng cách. Trên tay cầm một túi nước, lấy ra một chai đưa cho Thư Ngâm.

Cô hơi bất ngờ, rồi khẽ nói: "Cảm ơn đàn anh."

Anh khẽ gật đầu, sau đó quay qua đưa nước cho những người khác.

"Cảm ơn." Ông Thanh Loan nhận nước rồi nói: "Còn mười phút nữa là bắt đầu rồi. Hai em có thấy hồi hộp không?"

Thư Ngâm nhận ra đang được hỏi, vội vàng dừng tay, đáp: "Em thấy cũng bình thường ạ."

Cô không nhận ra ánh mắt Trần Tri Nhượng dừng lại nơi ngón tay cô đang nắm chặt chai nước.

Dừng lại vài giây rồi mới lặng lẽ dời đi.

Khi lên sân khấu chờ diễn, Ôn Thanh Loan và Trần Tri Nhượng đi phía trước, Thư Ngâm và Chu Khải đi phía sau.

Chu Khải căng thẳng đến mức tay run lên: "Chị không hồi hộp chút nào sao?"

Thư Ngâm lúc này mới sực nhận ra mình không thấy hồi hộp gì cả: "Ừ."

"Chị dẫn chương trình nhiều lần rồi hả?"

Thư Ngâm lắc đầu: "Hôm nay là lần đầu tiên."

Chu Khải trợn mắt kinh ngạc rồi càng khâm phục: "Chị siêu thật đó."

Đến khu vực chờ, Ông Thanh Loan vô thức quay lại nhìn họ nhưng ánh nhìn ấy không hề là liếc qua vô ý mà giống như bị một lực hút vô hình kéo về phía sau.

Lần đầu gặp, Thư Ngâm hơi tròn trịa, ánh mắt rụt rè — kiểu con gái mờ nhạt đến mức lọt vào đám đông là chẳng thấy đâu.

Không biết từ khi nào cô đã gầy đi nhiều, dáng người cao thanh thoát, làn da trắng như tuyết. Ngũ quan tuy không quá nổi bật nhưng kết hợp lại lại toát lên vẻ đẹp thanh tú, dịu dàng.

"Này." Ôn Thanh Loan quay sang Trần Tri Nhượng: "Cậu có thấy Thư Ngâm dạo này trông xinh lên không?"

Trần Tri Nhượng đứng trong bóng tối, vẻ mặt càng thêm thờ ơ: "Vậy à? Không nhận ra."

Ông Thanh Loan thở dài: "Tôi quên mất, chắc cậu chẳng nhớ nổi lúc đầu cô ấy trông thế nào đâu."

Buổi biểu diễn bắt đầu.

Bốn người đồng loạt lên sân khấu dẫn chương trình khai mạc.

Tiết mục mở màn là màn song tấu piano và cello của Thương Tòng Châu và Thẩm Dĩ Tinh.

Bản nhạc: You Are The Reason.

MC lui xuống, nhường sân khấu cho người biểu diễn.

Thư Ngâm là người xuống sau cùng, cô vén váy bước từ vùng sáng vào vùng tối.

Cùng lúc đó, Thương Tòng Châu lại từ vùng tối đi ra vùng sáng.

Ánh sáng và bóng tối có một đường ranh rõ ràng — họ gặp nhau ngay tại lằn ranh ấy.

Vừa vặn lướt qua nhau.

Rèm sân khấu kéo lại, Thương Tòng Châu ngồi xuống trước cây đàn piano.

Từ góc độ này, Thư Ngâm có thể nhìn thấy rõ tấm lưng anh.

Cô đã nhìn tấm lưng ấy suốt gần hai năm — là thứ trên người anh mà cô thuộc nhất.

Ngay sau đó, sân khấu mở ra, ánh đèn bừng sáng như cả dải ngân hà đổ tràn xuống sàn diễn.

Trong khu vực chờ, ánh sáng mờ mờ.

Thư Ngâm nhìn chăm chú vào bóng lưng ấy rất lâu.

Đến khi bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên khắp khán phòng.

Ông Thanh Loan và Trần Tri Nhượng lên sân khấu tiếp tục dẫn chương trình.

Rèm sân khấu khép lại, học sinh kéo đàn piano xuống, rồi chuyển đạo cụ lên cho tiết mục tiếp theo. Thương Tòng Châu và Thẩm Dĩ Tinh đi xuống — anh dường như có việc, vừa xuống là rời đi luôn.

Thẩm Dĩ Tinh chạy đến bên Thư Ngâm, thở phào: "Cuối cùng cũng xong!"

"Biểu diễn hay lắm." Thư Ngâm khen.

Thẩm Dĩ Tinh kiêu ngạo: "Tất nhiên rồi, tớ là ai chứ!"

Thư Ngâm phụ họa: "Đệ nhất mỹ nữ vô địch thiên hạ."

Khu vực chờ lúc này khá lộn xộn, học sinh chen chúc đợi biểu diễn.

Dĩ Tinh cũng rời đi, nói: "Tớ về phòng phát thanh chờ cậu. Tớ dặn anh trai mang máy ảnh chụp lấy liền đến rồi. Lúc kết thúc tụi mình đi tìm anh ấy chụp ảnh kỷ niệm nha!"

Thư Ngâm chưa kịp gật đầu, đã phải vội vã trở lại sân khấu.

Khi buổi biểu diễn kết thúc đã là 3 giờ 30 chiều.

Thư Ngâm đang định quay lại phòng phát thanh để thay đồ thì thấy Thẩm Dĩ Tinh chạy tới, tay cầm chiếc máy ảnh chụp lấy liền màu nâu sẫm: "Đừng thay đồ vội, chụp tấm ảnh đã!"

Cô ấy nhét máy vào tay Trần Tri Nhượng: "Anh, chụp cho bọn em tấm nhé!"

Dù đang gấp rút thay đồ để đi chụp ảnh tập thể nhưng anh ấy vẫn nén lại chụp cho họ một tấm.

Trong lúc chờ ảnh hiện lên, Thẩm Dĩ Tinh lại quay sang nhờ Ông Thanh Loan: "Chị ơi, chụp cho ba người bọn em một tấm nhé!"

Thư Ngâm khựng lại, khẽ từ chối: "Thôi, tớ không chụp cùng hai anh em nhà cậu đâu..."

Không ngờ Trần Tri Nhượng im lặng nãy giờ bỗng liếc mắt, giọng lạnh như sương: "Em ghét tôi à?"

Không muốn chụp ảnh = ghét anh?

Thư Ngâm không hiểu, nhưng cũng vội đáp:"Không, không ghét."

"Vậy chụp đi."

Anh ấy bước đến đứng cạnh Thẩm Dĩ Tinh. Thư Ngâm đứng bên còn lại.

Ông Thanh Loan giơ máy ảnh: "Chuẩn bị dáng nào, cười lên nhé!"

"Xong rồi!"

Máy ảnh từ từ nhả ra mảnh giấy trắng, Ông Thanh Loan lấy tay quạt cho ảnh hiện hình rồi đưa cho Dĩ Tinh.

Dĩ Tinh cười rạng rỡ: "Cảm ơn chị, đẹp quá chừng!"

Ông Thanh Loan: "Tại mấy đứa đẹp sẵn rồi."

Hai tấm ảnh đều được Dĩ Tinh giữ lại.

Bởi vì chỉ có cô ấy là mặc đồng phục, còn lại ai cũng còn mặc trang phục biểu diễn, chưa thay đồ.

Sau khi chụp ảnh, mọi người mới đi thay đồ.

Thư Ngâm cực kỳ cẩn thận khi cởi váy, sợ làm bẩn hay làm rách. Thay đồ xong, cô ôm váy ra ngoài, định hỏi Dĩ Tinh giá thật của chiếc váy.

Nhưng nghĩ rồi lại thôi.

Dĩ Tinh muốn giữ thể diện cho cô, cô cũng không nên vạch trần mà phá vỡ sự tử tế đó.

Họ mang váy về lớp cất. Dọc hành lang, trong sân trường, khắp nơi đều rộn ràng náo nhiệt.

Khối 10 và 11 được nghỉ sau chương trình nên không bị giáo viên giữ lại. Khối 12 thì bận rộn chụp ảnh kỷ yếu — có người mặc lại đồng phục cũ, có người mặc áo lớp.

Ngoài ảnh tập thể, học sinh còn mê chụp ảnh riêng để selfie, chụp với bạn, chụp từng nhóm nhỏ.

Một số học sinh lớp dưới còn kéo các anh chị thân quen chụp ảnh chung.

Lúc này, thầy cô đều tạm nhắm mắt làm ngơ chuyện học sinh đem điện thoại lên trường.

Khối 12 chia theo từng lớp từ 1 đến 22 để lần lượt chụp ảnh.

3:30 mới bắt đầu chụp, nhưng thường bị kéo dài vì phải xếp hàng, tìm giáo viên chủ nhiệm, chưa kể đến việc chỉnh trang đội hình.

Khi Thư Ngâm và Dĩ Tinh đến quảng trường vừa đúng lúc lớp 12A1 đang chụp.

Phong cách thời dân quốc của họ rất nổi bật, khiến cả sân trường trầm trồ.

Thẩm Dĩ Tinh kiễng chân nhìn quanh: "Bao giờ mới xong đây? Tớ cũng muốn chụp!"

Thư Ngâm cười: "Cậu muốn chụp với ai?"

Dĩ Tinh kể ra mấy cái tên, Thư Ngâm chỉ nhận ra một người.

Chính là Thương Tòng Châu.

"Mai mốt tốt nghiệp rồi, chắc khó có cơ hội gặp lại. Phải có tấm ảnh làm kỷ niệm chứ."

"Mẹ cậu và mẹ anh ấy là bạn thân cơ mà, chắc cậu và anh ấy sẽ còn gặp nhau chứ?"

"Không đâu." Dĩ Tinh lắc đầu.

"Vì sao chứ?"

Thư Ngâm không hiểu.

Dĩ Tinh ngập ngừng.

Biết nói sao đây? Nhà Thương Tòng Châu giàu có đến mức vượt ngoài tưởng tượng. Ngay cả Dĩ Tinh cũng không thể đặt chân vào thế giới thuộc về anh. Ở nơi đó, anh vẫn dịu dàng, vẫn lễ độ, ai cũng gọi anh là "Nhị ca". Anh có tiếng nói tuyệt đối, ai cũng nghe theo anh. Và ai cũng đang vì tương lai của anh mà trải đường.

Rốt cuộc, Dĩ Tinh chẳng nói gì.

Cô ấy chỉ cười hồn nhiên như mọi khi: "Thì tụi tớ đâu có học cùng trường đại học. Sau này học khác nơi, rồi ai cũng lập gia đình, đâu còn cơ hội gặp lại nữa?"

Tuổi mười mấy khi nói về tương lai, người ta hay mang theo những ảo tưởng rất trong sáng.

Tưởng rằng đời người là một bài kiểm tra, trong đáp án có học hành, có kết hôn, có sinh con.

Tim Thư Ngâm như thắt lại.

Sau này Thương Tòng Châu cũng sẽ yêu một người.

Mà anh, một người dịu dàng đến thế... lúc yêu, sẽ dịu dàng đến mức nào?

Cô không dám nghĩ tiếp nữa.

Cổ họng như ống nước bị tắc trong mùa đông — mở vòi ra, cũng chỉ rỉ được một hai giọt, phần còn lại đều kẹt cứng trong ống, có cố thế nào cũng không thể chảy ra thêm một giọt nào.

Thế nhưng hơi thở của cô vẫn gọn gàng, từng nhịp hít vào, thở ra đều dứt khoát.

Thật ra, giải băng rất đơn giản — chỉ cần dội một lượt nước sôi lên từ đầu đến cuối. Nóng đến mức khiến cả ống thép bỏng rát, băng tuyết tất sẽ tan.

Nóng không?

Nóng.

Khó chịu không?

Khó chịu.

Ánh mắt của cô xuyên qua đám đông hỗn tạp, chỉ một cái liếc nhìn đã bắt gặp bóng dáng của Thương Tòng Châu.

Bóng người đông đúc, nhưng anh đứng đó, giữa muôn người, lưng thẳng tắp, tách biệt hoàn toàn.

Thế nhưng Thư Ngâm biết gương mặt anh nhất định đang thấp thoáng một nụ cười dịu dàng.

Giống như nước nóng đang dội thẳng lên toàn thân, cô nóng ran khắp người — không phải là cái nóng từ thể xác mà là dòng máu sôi trào trong huyết quản, là tiếng tim đập dồn dập, là khúc ca ngợi lòng can đảm đang ngân vang trong lồng ng.ực.

Cô cố gắng giữ giọng thản nhiên, nói: "Tớ cũng muốn chụp một tấm với Thương Tòng Châu."

Vừa nói xong đã thấy Thẩm Dĩ Tinh kéo tay cô chen qua đám đông: "Đi thôi, tìm Thương Tòng Châu chụp ảnh nào!"

Trong thời gian ở trường, Thương Tòng Châu giữ chức Chủ tịch Hội học sinh. Tính tình tốt, nhân duyên tốt, người tìm anh chụp ảnh kỷ niệm đông đến kể không xuể — vừa có bạn cùng khóa, vừa có các em lớp dưới.

Dù bận thế nào, anh vẫn kiên nhẫn gật đầu đồng ý với từng người một.

Cho đến khi anh nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt.

Anh nửa đùa nửa thật: "Không chụp với anh trai em à?"

Thẩm Dĩ Tinh hừ nhẹ: "Chụp rồi. Với lại anh ấy là anh em, ngày nào cũng gặp, có gì đáng chụp đâu."

"Không đáng chụp mà vẫn chụp à?"

"Có đâu, ảnh đó không phải chỉ có anh trai em đâu." Cô ấy chỉ vào mình và Thư Ngâm bên cạnh

"Là bọn em chụp với Trần Tri Nhượng mà."

Nghe vậy, lông mày Thương Tòng Châu khẽ nhướng, bật cười: "Vậy tức là giờ 'bọn em' chụp với anh à?"

Hai chữ "bọn em" được anh cố tình nhấn mạnh.

"Chưa đâu, để em chụp hai người trước đã."

Vừa nói, Thẩm Dĩ Tinh đã giơ máy ảnh lên.

Cô ấy hào phóng nói: "Nhiều phim lắm, đừng tiếc tiền nhé!"

Rồi nghiêng đầu ra sau máy ảnh, nói với Thư Ngâm: "Này bạn cùng bàn, cậu đứng gần Thương Tòng Châu chút đi. Tớ chụp cho hai người một tấm trước."

Thư Ngâm vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh.

Tựa như một viên đá rơi vào hồ nước trong veo, gợn lên sóng lòng cuộn cuộn.

Cô còn chưa kịp hoàn hồn thì anh đã bước lại gần đứng bên cạnh cô.

Hai người cách nhau chừng hai nắm tay, vừa xa vừa gần, là khoảng cách xã giao an toàn.

Anh nghiêng đầu nhìn vào ống kính, hỏi: "Thế này được chưa?"

Thẩm Dĩ Tinh đếm ngược:"Nhìn vào máy này, cười lên nhé!"

Trong khoảnh khắc đếm ngược đó

Thư Ngâm nghe thấy tiếng nói trong lòng mình.

"Ba —"

Thương Tòng Châu.

"Hai —"

Chào anh.

"Một —"

Em là Thư Ngâm.

"Tách ——"

Tiếng màn trập vang lên.

Hình ảnh được chụp lại.

Tấm phim từ từ nhả ra.

Thư Ngâm cầm lấy tấm phim trắng, phải chờ một lúc mới hiện hình. Trong lúc đợi, cô cầm máy ảnh chụp cho Thẩm Dĩ Tinh và Thương Tòng Châu một tấm.

Chụp xong, anh lại bị người khác gọi đi chụp ảnh tiếp, bận tối mắt.

Thẩm Dĩ Tinh cũng đi tìm các anh chị khóa trên để chụp ảnh.

Thư Ngâm vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Xung quanh là đám đông ồn ào hỗn loạn, nhưng với cô, tất cả như ảo ảnh — không một ai liên quan.

Cô nhìn chằm chằm vào tấm ảnh đang dần hiện lên một nam một nữ đứng cạnh nhau.

Cô gái hơi gượng gạo, vai khép sát vào người, nhưng nụ cười trên mặt vẫn khá tự nhiên; chàng trai đứng thẳng, gương mặt tràn đầy khí chất tự tin.

Đây là bức ảnh đầu tiên của họ.

Có thể cũng là bức ảnh cuối cùng.

Thư Ngâm không tham lam.

Từ nay về sau, dù gió tuyết hay nắng trong, cô sẽ mãi ghi nhớ hôm nay.

Thích anh là khi vạn vật đều lặng thinh

Chỉ còn lại một mình em.

Bình Luận (0)
Comment