Yêu Lại Mối Tình Đầu - Mộ Chi

Chương 21

Mẹ của Thương Tòng Châu, Hoa Ánh Dung, là con thứ hai trong nhà, trên có một anh trai, dưới có một em gái. Cậu chú tiếp quản công ty của ông ngoại, công việc tiếp khách nhiều đến mức hiếm khi có mặt ở nhà, thậm chí còn ít khi ở trong nước.

Dì Hoa Liên Dung làm việc tại Viện Nghiên cứu Đông y Trung Quốc, công việc mang tính bảo mật cao, giờ giấc không cố định, rất ít khi có ngày nghỉ.

Còn họ hàng bên phía ba của Thương Tòng Châu thì hầu như đều làm chính trị, quanh năm suốt tháng nhìn thấy họ qua truyền hình còn nhiều hơn gặp mặt trực tiếp.

Vì vậy giáo sư đại học Giang Ngũ Nhất lại chính là người thân mà Thương Tòng Châu gặp mặt nhiều nhất.

Giang Ngũ Nhất còn là giáo viên ngoại ngữ đầu tiên dạy Thương Tòng Châu, ông dạy anh tiếng Anh và tiếng Đức.

Cho nên tiệc mừng thọ của Giang Ngũ Nhất, Thương Tòng Châu không có lý do gì để từ chối tham dự.

Theo quy trình thông thường tiệc mừng thọ sẽ được tổ chức vào buổi tối.

Thương Tòng Châu đã đặc biệt dặn dò nhân viên của "Lưu Quang" giữ lại một phòng riêng cho mình.

Lưu Quang là một trong những câu lạc bộ cao cấp nhất thành phố, độ bảo mật và an toàn cực cao, nội thất vô cùng sang trọng, thiết kế mang phong cách đặc biệt, nhiều ngôi sao và nghệ sĩ thường chọn nơi đây để dùng bữa.

Tuy nhiên Giang Ngũ Nhất lại nói tiệc mừng thọ chia làm hai buổi, một buổi trưa và một buổi tối.

Buổi trưa là dành cho các học trò của ông.

Buổi tối tất nhiên dành cho người thân trong gia đình và họ hàng.

Thương Tòng Châu nghĩ ngay: "Cháu sẽ đi buổi tối."

Giang Ngũ Nhất lại rất cương quyết: "Cháu phải tham gia cả hai buổi."

Lộ trình cuộc đời ban đầu của Thương Tòng Châu đã được định sẵn.

Vào học viện ngoại giao rồi làm việc ở bộ ngoại giao, tương lai rộng mở xán lạn.

Nhưng hiện tại anh lại không làm việc ở bộ ngoại giao mà đi theo con đường kinh doanh.

Thương Tòng Châu là người đầu tiên trong gia đình kinh doanh.

Dù là kinh doanh hay công tác ngoại giao như dự định ban đầu đều cần một người có khả năng quan sát nhạy bén.

Một người thông minh như Thương Tòng Châu nhanh chóng nhận ra có điều bất thường.

Học trò của Giang Ngũ Nhất, trong số mười người có đến tám người là nữ.

Việc ép Thương Tòng Châu tham dự dường như là hình thức ngầm mai mối.

Dù sao đây cũng là tiệc mừng thọ 60 tuổi, Thương Tòng Châu không muốn phá hỏng không khí, đành gật đầu: "Được, trưa cháu sẽ qua chúc thọ cậu."

Vấn đề cá nhân của Thương Tòng Châu vẫn luôn là trọng tâm chú ý của cả gia đình.

Năm ngoái bố anh vừa được thăng chức lên làm chỉ huy trưởng. Công việc bận rộn, mẹ anh cũng lui về phía sau hậu trường.

Bà Hoa có mối quan hệ xã hội hạn chế, chỉ giới thiệu toàn người trong giới giải trí hoặc những cô gái cùng lớn lên trong khu quân đội với Thương Tòng Châu.

Điều này khiến Thương Tòng Châu đau đầu.

Giới giải trí lắm thị phi, anh không muốn đụng vào;

Những cô gái cùng lớn lên thì đều là mấy em gái từng bám đuôi gọi anh là "anh hai," nghĩ đến chuyện hẹn hò với họ khiến anh cảm giác như bản thân đang yêu em gái ruột, về mặt đạo đức và luân lý không thể chấp nhận được.

Vậy nên Hoa Ánh Dung luôn nhờ người thân bạn bè giới thiệu đối tượng phù hợp cho anh.

Hoa Liên Dung rất quan tâm đến chuyện này, thường xuyên gửi tin nhắn WeChat cho Thương Tòng Châu.

"Cô gái này thế nào?"

"Cháu xem thử nhé."

"Xinh đẹp, thông minh và năng lực."

"Điều kiện cháu rất tốt, đừng yêu cầu đàng gái cũng phải xuất sắc như thế, có duyên là được."

"Nhà mình không đặt nặng chuyện môn đăng hộ đối, chỉ cần cháu thích là được."

"Cháu sắp ba mươi rồi, không nhanh thì mấy cô gái cùng tuổi bị người khác chọn hết rồi."

Bị nhắc đi nhắc lại nhiều lần, Thương Tòng Châu cũng không thấy phiền.

Anh chỉ lặp đi lặp lại một câu: "Dì ơi, hiện tại cháu chưa muốn yêu, dì đừng bận tâm, cũng đừng làm phiền người ta."

Ban đầu Hoa Liên Dung nghe có vẻ vào nhưng vài ngày sau lại tiếp tục giới thiệu đối tượng khác cho anh.

Trên đường lái xe đến khách sạn Park Hyatt, Thương Tòng Châu nghĩ cần phải nói chuyện thẳng thắn với mọi người, để họ chuyển hướng suy nghĩ, đừng cố gắng mai mối cho mình nữa.

Anh thật sự chưa từng có ý định kết hôn, cũng không nghĩ đến chuyện yêu đương.

Khi bước vào phòng tiệc, cảnh tượng bên trong đúng như anh dự đoán.

Nhìn quanh toàn là nữ giới. Mọi người đều là sinh viên ngành ngoại ngữ, ai nấy đều xinh xắn, dáng vẻ ưa nhìn, mỗi người một vẻ đẹp riêng biệt.

Phần lớn đều đeo nhẫn ở ngón giữa hoặc ngón áp út.

Chỗ ngồi của Thương Tòng Châu được sắp xếp ngay bên cạnh Giang Ngũ Nhất.

Xung quanh râm ran tiếng xì xào, ánh mắt tò mò liên tục dõi về phía anh. Một cô gái hoạt bát hỏi: "Thầy ơi, anh đẹp trai này nhìn lạ quá, cũng là học trò của thầy sao?"

Giang Ngũ Nhất cười đáp: "Cháu vợ tôi."

Thương Tòng Châu ngồi yên, nét mặt điểm một nụ cười nhạt, lịch sự nhưng có phần khách sáo.

Bữa trưa bắt đầu lúc mười một giờ.

Khách đã gần đầy đủ, chỉ còn trống một chỗ ở bàn Giang Ngũ Nhất.

Có người hỏi: "Bao giờ Sylvia đến vậy?"

Sinh viên ngoại ngữ ai cũng có một cái tên tiếng Anh. Trong lớp thầy cô thường gọi tên đó cho dễ nhớ. Trong nhóm bạn gọi nhau bằng tên tiếng Anh cũng trở thành thói quen, giống như dùng biệt danh vậy.

"Cô ấy nói đang ở dưới tầng rồi."

"Giờ cô ấy làm gì?"

"Phiên dịch toàn thời gian."

"Thật không? Tớ đang có một dự án dịch, bận không xoay kịp, lát hỏi thử xem cô ấy có thời gian không."

"Nếu cậu trả giá bèo thì phí công cô ấy gọi cậu là sư huynh bao nhiêu năm nay rồi."

"Yên tâm, giá chắc chắn khiến cô ấy hài lòng."

Những cái tên, những câu chuyện mọi người đang bàn, Thương Tòng Châu không hiểu rõ, cũng chẳng liên quan gì đến anh.

Đúng lúc điện thoại anh reo lên, màn hình hiện tên người gọi: Dung Ngật.

Dung Ngật là người anh quen lúc đi du học, nhỏ hơn anh vài tuổi. Sau này cả hai được Hách Dĩ Nam mời về làm cho Hách Thị, trở thành một trong những tổng giám đốc cấp cao.

Dung Ngật không phải kiểu người sẽ gọi điện nếu không có chuyện gì nghiêm trọng.

Nhân lúc mọi người đang trò chuyện, Thương Tòng Châu rời khỏi phòng để nghe máy.

Giang Ngũ Nhất nhanh tay giữ anh lại, ánh mắt có phần dè chừng: "Cháu định đi rồi sao?"

Thương Tòng Châu đại khái đoán được người được sắp xếp gặp mặt hôm nay chính là Sylvia – học trò cưng của Giang Ngũ Nhất, và cũng là người duy nhất chưa đến.

Anh nói nhẹ nhàng: "Cháu chỉ ra ngoài nghe điện thoại thôi."

Giang Ngũ Nhất hỏi tiếp: "Nghe xong có quay lại không?"

Thương Tòng Châu bất đắc dĩ: "Sẽ quay lại. Hôm nay là tiệc mừng thọ sáu mươi của cậu, cháu đã hứa sẽ cùng ăn cơm rồi mà."

Lúc này Giang Ngũ Nhất mới yên tâm buông tay, còn không quên nhắc khéo: "Nghe xong thì về ngay nhé, món ăn dọn ra rồi, để nguội mất ngon."

Thương Tòng Châu không buồn vạch trần, chỉ khẽ cười: "Cháu biết rồi."

Rồi anh rời khỏi phòng.

Muốn tìm nơi yên tĩnh để nghe điện thoại, anh đi dọc hành lang. Vừa rẽ vào một góc thì bất ngờ bị thứ gì đó va mạnh vào người. Ngay sau đó, phần áo sơ mi trước ngực bị thấm ướt bởi cà phê nóng.

Người gây ra chuyện cúi đầu xuống, mái tóc xoăn dài màu nâu nhạt mềm mại rũ xuống tự nhiên.

Cô ngẩng lên – khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng, ngũ quan thanh tú, ánh nhìn dịu dàng. Lúc này, vẻ mặt đầy vẻ bối rối và áy náy.

Trong ký ức anh, vẫn là gương mặt đó nhưng trước kia vẫn luôn lạnh nhạt, xa cách.

Tựa như áng mây treo lơ lửng cuối chân trời – dịu dàng, mềm mại, nhưng vĩnh viễn không thể chạm tới.

Thời trung học, mỗi lần nói chuyện với cô cũng chỉ vài ba câu. Thương Tòng Châu không rõ cô vốn dĩ ít nói hay chỉ là chẳng muốn trò chuyện với anh.

Nhưng giọng nói của cô thì rất đặc biệt – mềm mại, ngân nga như tiếng chim họa mi lúc đêm khuya.

Tên cô, cũng mang theo âm sắc của thanh âm.

Trí nhớ của anh rất tốt. Đến mức chưa kịp suy nghĩ gì thì cái tên ấy đã bật ra khỏi miệng: "Thư Ngâm."

Vẫn giống như trong ký ức.

Cô thoáng sững người, dường như đang cố nhớ xem anh là ai.

Rồi chậm rãi gật đầu, khóe mắt hơi cong lên, ánh mắt mang theo chút thăm dò: "Lâu rồi không gặp."

Năm mười bảy tuổi, điều Thư Ngâm mong mỏi nhất là được Thương Tòng Châu nhớ đến.

Thời gian trôi đi, ở tuổi hai mươi sáu, khi nghe anh gọi đúng tên mình, cô lại bình thản một cách kỳ lạ.

Cô chợt nhận ra mình đã không còn cố chấp như trước nữa.

Chỉ là khi cất lời, cổ họng như nuốt phải không khí lẫn những cảm xúc hỗn loạn. Nhưng những cảm xúc ấy là gì – ngay cả cô cũng không rõ.

"Thương Tòng Châu." Cô lặp lại tên anh.

Nhiều năm trước, cô từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần cảnh hai người gặp lại và nói chuyện ra sao. Vậy mà cuối cùng, tám năm sau điều đó mới trở thành hiện thực.

Ánh mắt Thư Ngâm chỉ dừng lại trên gương mặt Thương Tòng Châu trong vài giây rồi rất nhanh đã di chuyển xuống phần áo trước ngực anh – nơi bị cà phê loang ướt thành mảng lớn.

Áo sơ mi trắng xuất hiện một vệt ố màu nâu nhạt nổi bật.

"Thật xin lỗi. Lúc nãy em không chú ý có người đi tới."

Thương Tòng Châu nhẹ nhàng đáp: "Không sao đâu."

Thư Ngâm nói khẽ: "Nhưng áo anh bị bẩn rồi..."

Thương Tòng Châu vẫn bình thản: "Bẩn thì giặt là được mà."

Thư Ngâm im lặng trong giây lát, rồi khẽ hỏi: "Anh tới đây... có hẹn với ai sao?"

Tầng 63 khách sạn Park Hyatt – nơi này vốn chỉ dành cho các bữa tiệc riêng trong phòng VIP. Nếu anh có hẹn, mà cô lại làm bẩn áo anh ngay trước giờ gặp mặt thì đúng là có lỗi thật.

Thương Tòng Châu trả lời: "Người nhà tôi tổ chức sinh nhật."

Lúc này Thư Ngâm mới thật sự thấy áy náy: "Anh có cần thay áo không?"

"Thật sự không sao."

"Nhưng mà..."

"Chỉ là một chiếc áo thôi, bẩn thì bẩn, đừng bận tâm." Anh dịu dàng trấn an.

Dù áo đã ướt đẫm một mảng nhưng anh vẫn không hề tỏ ra khó chịu. Đứng trước mặt cô vẫn là dáng vẻ ôn hòa như thuở ban đầu.

Vẫn dịu dàng, vẫn kiên nhẫn – thậm chí còn chu đáo đến mức khiến người đối diện cảm thấy áy náy hơn.

Trên người anh là áo sơ mi trắng phối cùng quần âu đen dáng suông mỏng nhẹ – sự điềm đạm và vẻ cấm dục lạnh nhạt pha trộn một cách vừa vặn. Vết cà phê thấm trên áo, nhìn kỹ lại chẳng giống vết bẩn, mà như là một phần thiết kế tự nhiên, có màu, có nét riêng biệt.

Có những người, chỉ cần khoác áo lên là đã mang theo khí chất của riêng mình.

Không gian rơi vào yên lặng trong giây lát.

Cho đến khi trong hành lang vang lên một giọng quen thuộc: "Sylvia?"

Thư Ngâm theo phản xạ quay đầu lại. Là đàn chị khóa trên, Hùng Tử San.

Ánh mắt Hùng Tử San đảo qua lại giữa hai người, vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Hai người... đang làm gì thế?"

Thư Ngâm hơi cúi đầu, giải thích đầy áy náy: "Em không cẩn thận làm đổ cà phê lên người anh ấy."

Thương Tòng Châu tiếp lời: "Không sao đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Ánh mắt Hùng Tử San lướt qua giữa hai người có chút không thiện chí, dường như đang muốn nói gì đó. Nhưng vừa lúc ấy điện thoại trong tay cô ta rung liên tục, hình như có người đang hối thúc.

Cô ta liền kéo tay Thư Ngâm, thúc giục: "Muộn rồi đấy! Sinh nhật Giáo sư Giang mà còn bắt thầy đợi, em đúng là to gan! Mau lên, mau lên!"

Trước khi rời đi, cô ta còn quay đầu lại nói: "Anh đẹp trai, thật ngại quá. Nhưng nếu anh không để bụng chuyện này thì bọn tôi xin phép đi trước. Còn có việc quan trọng nữa."

Thương Tòng Châu dõi mắt nhìn hai người họ rời đi.

Thư Ngâm sải bước nhanh phía trước nhưng vẫn quay đầu lại nhìn anh thêm một lần nữa. Chỉ trong thoáng chốc, rồi cô thu ánh mắt lại.

Ngay sau đó, cô đẩy cửa bước vào phòng tiệc.

Biến mất khỏi tầm mắt anh.

Ánh nhìn của Thương Tòng Châu dần dịu lại, nơi đáy mắt như phủ một tầng ánh sáng nhẹ và mơ hồ.

Vừa rồi... người kia gọi cô là gì nhỉ?

À.

Anh nhớ rồi.

Sylvia.

Bình Luận (0)
Comment