Yêu Lại Mối Tình Đầu - Mộ Chi

Chương 22

Trong phòng tiệc, Thư Ngâm đảo mắt nhìn quanh thấy toàn là những gương mặt quen thuộc.

So với một bữa tiệc sinh nhật, nơi này càng giống tiệc tri ân thầy cô hơn.

Nhiều anh chị khóa trên xen lẫn với vài gương mặt xa lạ — không cần đoán cũng biết chắc là sinh viên cao học hiện tại của thầy Giang Ngũ Nhất.

Thư Ngâm bị Hùng Tử San kéo ngồi vào bàn chính, nơi thầy Giang đang ngồi.

Vừa ngồi xuống cô liền chào hỏi mọi người rồi quay sang nói với thầy Giang: "Chúc thầy sinh nhật vui vẻ ạ."

Thầy cười hớn hở: "Em đến là thầy vui rồi."

Chào hỏi xong, cô nghe Hùng Tử San trò chuyện với người bên cạnh: "Không phải bảo có trai đẹp à? Trai đẹp đâu rồi?"

"Vừa mới ra ngoài."

"Chắc chắn là ra ngoài chứ không phải bày trò lừa tôi đấy chứ?"

"Tôi lừa cô làm gì? Thật sự là siêu cấp đẹp trai luôn."

Hùng Tử San bán tín bán nghi, lại kéo tay Thư Ngâm xác nhận: "Hồi đại học không phải em hay tới nhà thầy Giang ăn cơm à, có từng gặp cháu trai thầy chưa?"

Thư Ngâm ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: "Hình như chưa từng."

Hùng Tử San nói: "Người ta thường bảo cháu trai thường giống cậu. Nếu thật thế thì có khi đúng là rất đẹp trai đấy?"

Tuy thầy Giang đã ngoài năm mươi nhưng vẫn rất phong độ, nhìn qua như mới chỉ ngoài bốn mươi — nho nhã, điềm đạm, có khí chất riêng của người học thức.

Một chị khóa trên bên cạnh lên tiếng giải thích: "Là cháu bên vợ thầy."

Lúc này Hùng Tử San mới hiểu ra.

"Nhưng mà..." Đàn chị kia ghé lại gần, nhìn qua Tử San, sau đó ánh mắt đầy tò mò dừng lại ở Thư Ngâm: "Chị nghe nói thầy Giang đang muốn tác hợp em với cậu cháu đẹp trai đó đấy."

Thư Ngâm hơi cau mày.

Hùng Tử San thì vui vẻ nói: "Em cũng nên có bạn trai đi là vừa."

Thư Ngâm mím môi, không trả lời.

Đúng lúc đó cửa phòng tiệc bật mở, có người bước vào.

Chỗ Thư Ngâm ngồi quay lưng lại cửa nên cô không để ý có ai đến.

Lúc cô đang cúi đầu uống nước thì đột nhiên bị Hùng Tử San phấn khích cấu nhẹ vào tay rồi ra hiệu: "Đối tượng xem mắt kia của em thật sự rất đẹp trai!"

Thư Ngâm suýt chút nữa bị sặc nước: "Cái gì mà 'đối tượng xem mắt'? Chị đừng nói linh tinh."

"Không cần biết có phải đối tượng xem mắt hay không, nói chung là quá đẹp trai rồi!"

Thư Ngâm nhìn sang theo, ánh mắt cô chợt khựng lại.

Chỗ trống bên cạnh giáo sư Giang có người ngồi xuống.

Vị trí của Thư Ngâm và người đó vừa hay đối diện nhau. Anh cũng nhìn sang, ánh mắt thẳng thắn, rõ ràng.

Cô lịch sự mỉm cười nhẹ. Anh cũng đáp lại bằng một nụ cười tương tự.

Hùng Tử San bên cạnh ngạc nhiên: "Không phải anh chàng đẹp trai lúc nãy bị em hất cà phê sao?"

Thư Ngâm khẽ cụp mắt, đáp một tiếng "Ừ".

Tử San trêu chọc: "Hai người đúng là có duyên thật đấy."

Thư Ngâm ngập ngừng, định kể chuyện cô và Thương Tòng Châu quen biết nhưng chưa kịp nghĩ xem có nên nói hay không thì giọng giáo sư Giang vang lên, hỏi Thương Tòng Châu: "Áo cháu bị sao vậy?"

Thương Tòng Châu cười khẽ: "Lỡ tay làm bẩn thôi ạ."

Giáo sư Giang trách nhẹ: "Lớn thế này rồi còn hậu đậu."

Nghe vậy, Thư Ngâm càng cúi đầu thấp hơn.

Chẳng bao lâu sau, cô nghe giáo sư gọi tên mình.

Giáo sư Giang hào hứng giới thiệu: "Đây là học trò xuất sắc nhất của cậu– Thư Ngâm."

Những người cùng bàn đều biết Thư Ngâm. Mọi người hiểu ngay lời giới thiệu này là nhắm đến Thương Tòng Châu.

Thư Ngâm đành gượng cười.

Không ngờ Thương Tòng Châu lại lên tiếng: "Tụi em quen nhau."

Không khí dừng lại một chút.

Mọi người bắt đầu nhìn họ chằm chằm, như thể vừa phát hiện ra điều gì đó đầy bất ngờ.

Giáo sư Giang tò mò: "Quen từ khi nào thế? Sao cậu chưa từng nghe cháu nhắc đến?"

Thương Tòng Châu đáp ngắn gọn: "Hồi cấp ba."

Thư Ngâm bổ sung: "Anh ấy học trên em một khóa, là đàn anh của em."

Rồi cô nói thêm, nhẹ và nhanh như gió thoảng: "Bọn em cũng không thân lắm."

Thương Tòng Châu nhìn ánh mắt lảng tránh của cô, gương mặt vẫn không thay đổi, chỉ khẽ "Ừ" một tiếng.

Giáo sư Giang liền nói: "Trước kia không thân thì bây giờ tiếp xúc nhiều sẽ thân thôi."

"Phải không mọi người?"

Mọi người cười ồ lên, hưởng ứng nhiệt liệt, bầu không khí náo nhiệt hẳn.

Đúng lúc nhân viên nhà hàng mang đồ ăn lên, tạm cắt ngang câu chuyện.

Buổi tiệc mừng thọ bắt đầu trong tiếng cười nói rôm rả. Chuyện vừa rồi như một đoạn xen ngắn, nhanh chóng bị cuốn trôi, chẳng mấy ai nhớ tới.

Thậm chí cả Thư Ngâm cũng suýt quên.

Cho đến khi buổi tiệc sắp kết thúc, ai nấy bắt đầu ra về, giáo sư Giang gọi với theo: "Thư Ngâm, lại đây."

Hùng Tử San chọc cô: "Tập một, về nước; tập hai, xem mắt; tập ba, cưới luôn."

Thư Ngâm lườm cô ấy một cái. Nhưng ánh mắt của cô không hề sắc, ngược lại lại mềm như sương, nhẹ như gió. Cô gái dịu dàng chẳng góc cạnh, đến cả khi giận cũng giống như đang làm nũng.

Thư Ngâm rón rén bước đến chỗ giáo sư.

Giáo sư hỏi: "Lát nữa còn việc gì không?"

Cô đáp: "Dạ không, chắc về nhà thôi ạ."

"Đi xe à?"

"Dạ không, em bắt taxi đến."

"Vậy thì tốt rồi. Tòng Châu." Giáo sư gọi Thương Tòng Châu vừa mới thanh toán xong lại, ánh mắt đầy ẩn ý: "Thư Ngâm không có xe, cháu đưa con bé về nhé."

Thư Ngâm vội vàng từ chối khéo: "Vậy thì phiền anh ấy quá..."

Giáo sư xua tay: "Có gì đâu mà phiền, chỉ là vài cái nhấn ga thôi mà."

Ông cố tình nháy mắt ra hiệu với Thương Tòng Châu, chẳng hề che giấu chút nào khiến Thư Ngâm cũng ngượng ngùng.

Sau một khoảng lặng ngắn, Thương Tòng Châu hỏi: "Em ở khu nào? Biết đâu tiện đường."

Cô đọc tên khu chung cư của mình.

Thương Tòng Châu nói: "Anh ở Khu Kim Tú Hòa Phú, cách chỗ em chỉ một con phố."

Nói tới mức này, Thư Ngâm không còn lý do gì để từ chối nữa: "Vậy làm phiền anh."

Thương Tòng Châu nhẹ nhàng: "Tiện đường mà, không phiền."

Giáo sư Giang không quên dặn dò: "Về nhà nhớ thay áo, lần sau làm việc cẩn thận chút, đừng để áo quần bẩn như vậy nữa, đâu phải con nít ba tuổi."

Giọng Thương Tòng Châu trầm thấp, từ cổ họng thoáng bật ra một tiếng cười nhẹ: "Vâng, sau này chắc chắn sẽ cẩn thận hơn."

Thư Ngâm không biết anh đang cười chọc cô hay chỉ là cười theo thói quen.

Cô bối rối quay về chỗ mình cầm túi xách lên.

Hùng Tử San không chọc cô nữa. Còn người chị khóa trên – hiện làm trong ngành quảng cáo lúc nãy nói chuyện rất hợp với Hùng Tử San, lúc này lại rất vui vẻ: "Tựa phim: Khi tôi đi xem mắt gặp lại đàn anh khóa trên' nghe ổn đấy chứ?"

Thư Ngâm uể oải, không còn hơi sức phản bác: "Phải là 'Khi tôi đi xem mắt và gặp lại người mình từng thầm thích thời cấp ba' mới đúng."

Đàn chị khóa trên giơ ngón cái: "Ý tưởng không tồi."

Hùng Tử San lườm Thư Ngâm: "Em mà cũng biết thầm thích ai à? Suốt ngày chỉ biết học thôi."

Thư Ngâm thở một hơi dài.

Đúng vậy, ai cũng nghĩ cô không biết yêu, càng không biết thầm yêu ai.

Cô quá ngoan.

Một đứa con gái ngoan như cô, thời đi học chỉ nên chăm chăm vào sách vở, không nên nảy sinh chút tình cảm nào với con trai. Vì trong mắt người khác, học sinh giỏi chính là biểu tượng của sự nghiêm túc và quy củ, tuyệt đối không được làm điều gì trái nội quy nhà trường.

Không yêu sớm. Cũng không biết yêu.

Chiếc xe của Thương Tòng Châu được nhân viên đỗ xe của khách sạn đưa tới, dừng ngay trước cửa khách sạn Park Hyatt.

Nhân viên lễ tân chu đáo mở cửa ghế phụ cho Thư Ngâm.

Cô lên xe không chút do dự.

Phía bên kia, Thương Tòng Châu cũng đã lên xe.

Thư Ngâm biết khu chung cư anh đang ở, là khu căn hộ vườn cao cấp đắt đỏ bậc nhất thành phố. Tọa lạc ngay trung tâm, khu nhà có hẳn một câu lạc bộ giải trí rộng ba nghìn mét vuông. Ngay từ lúc mở bán, nơi này đã quảng bá với khẩu hiệu "tìm kiếm sự yên tĩnh giữa lòng đô thị náo nhiệt", thu hút vô số người mua.

Giá cả cao ngất ngưởng khiến người mua nhà cũng phải qua nhiều vòng sàng lọc khắt khe.

Anh ở đó, vừa bất ngờ, lại cũng hợp lý.

Trong xe lặng đi một lúc.

May mà tiếng nhạc từ hệ thống phát thanh lấp đầy khoảng không.

Thương Tòng Châu đột nhiên lên tiếng: "Không ngờ em lại là học trò của cậu anh."

Thư Ngâm đáp: "Không hẳn đâu ạ. Thầy là trưởng khoa của em, chỉ dạy em hai học kỳ thôi."

Hồi năm ba đại học, để chuẩn bị cho kỳ thi chuyên ngành tiếng Anh cấp bốn, khoa của cô tổ chức một lớp thao giảng. Thư Ngâm nhờ đó mới có cơ hội gặp thầy Giang.

Còn các anh chị ngồi cùng bàn hôm nay phần lớn là học trò cao học được thầy trực tiếp hướng dẫn, đó mới thực sự là học trò đúng nghĩa.

Thương Tòng Châu gật gù, như đang suy nghĩ điều gì.

Anh hỏi tiếp: "Bây giờ em làm gì?"

Thư Ngâm đáp: "Em làm phiên dịch tự do. Có việc thì đi làm, không có thì ở nhà."

Thương Tòng Châu: "Không ra ngoài chơi sao?"

Thư Ngâm bật cười: "Thỉnh thoảng cũng đi chơi với Tinh Tinh."

"Thẩm Dĩ Tinh à?"

"Vâng."

"Lâu rồi anh không gặp cô ấy." Thương Tòng Châu vừa nói vừa xi-nhan, bàn tay điều khiển vô lăng một cách ung dung, hờ hững: "Giờ cô ấy làm gì?"

Thư Ngâm để ý tới bàn tay anh – làn da trắng, những đường gân nổi rõ trên mu bàn tay như những dãy núi uốn lượn.

Ngón tay thon dài, đốt tay rõ ràng, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật được chạm trổ tỉ mỉ – vừa tinh xảo, vừa nổi bật.

Chủ đề chuyển nhanh quá, Thư Ngâm mất mấy giây mới phản ứng kịp: "Cô ấy làm beauty blogger. Anh cũng biết mà, hồi học cấp ba cô ấy đã mê trang điểm rồi."

Thương Tòng Châu đáp: "Anh nhớ. Lúc đó cô ấy còn trang điểm cho em."

Tại sao...

Sao anh có thể nhớ cả những chuyện nhỏ như vậy, trong khi chính cô cũng gần như đã quên.

Thấy cô im lặng, Thương Tòng Châu quay sang liếc nhìn: "Anh nhớ nhầm à?"

"Không, anh nhớ đúng rồi." Thư Ngâm khẽ siết chặt lòng bàn tay, chậm rãi nói: "Không ngờ anh vẫn nhớ những chuyện nhỏ như vậy."

Thương Tòng Châu đáp nhẹ như không: "Anh nhớ dai mà."

"..."

Không biết im lặng bao lâu.

Thư Ngâm chợt hỏi: "Sau này anh không thi làm nhà ngoại giao sao?"

Thời điểm cô mê anh đến mức không lối thoát đã gần như phát điên.

Cô điên cuồng tìm kiếm mọi dấu vết của anh trên mạng, như một kẻ trộm nấp trong góc tối, gõ mọi từ khóa có thể nghĩ ra. Nhưng khi gõ "Thương Tòng Châu – ngoại giao", lại không có bất kỳ tin tức nào liên quan.

Thương Tòng Châu nói: "Không. Giờ anh kinh doanh nhỏ."

Anh nói nhẹ như gió thoảng: "kinh doanh nhỏ".

Trong khi lúc cô tra tên "Thương Tòng Châu", thông tin hiện lên là sơ yếu lý lịch, chức vụ hiện tại, kèm theo một dòng nổi bật: Mười doanh nhân trẻ xuất sắc nhất Nam Thành.

Có lẽ do Thư Ngâm chưa diễn đạt rõ, điều cô thực sự muốn hỏi là – tại sao anh không theo đuổi nghề ngoại giao nữa?

Cô vẫn còn nhớ, ngày đó trong cầu thang vắng vẻ, ánh sáng mờ nhòe, anh nói về ước mơ của mình, giọng nói đầy tự tin, kiên định và nhiệt huyết.

Như một ngọn lửa thắp sáng cả khu rừng âm u, từng đốm lửa bùng lên, lan tỏa rực rỡ.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn không hỏi tiếp.

Vì giữa họ vẫn chưa đủ thân để chia sẻ những điều tận đáy lòng.

Không biết từ khi nào, xe đã đến cổng khu chung cư.

Thư Ngâm tháo dây an toàn, nói cảm ơn: "Cảm ơn anh đã đưa em về."

Ngập ngừng giây lát, ánh mắt cô dừng lại nơi chiếc áo dính bẩn của anh: "Thật sự xin lỗi vì đã làm bẩn áo anh. Hay là... mình kết bạn WeChat nhé, sau này nếu mang đi giặt khô mất bao nhiêu tiền, anh cứ nhắn em, em chuyển khoản."

Cô dám chắc, lúc nói câu này, trong lòng cô hoàn toàn không có ý đồ riêng tư nào.

Thương Tòng Châu hơi nhướn mày, giọng điệu bình thản: "Được."

Bình Luận (0)
Comment