Yêu Lại Mối Tình Đầu - Mộ Chi

Chương 23

Tối qua Thư Ngâm thức trắng đến tận rạng sáng nên hiện giờ cực kỳ thiếu ngủ.

Vừa về đến nhà cô chỉ kịp tắm sơ qua, vừa đặt lưng xuống giường chưa được mấy phút đã thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy, bầu trời ngoài cửa sổ đã chìm trong bóng tối. Cô ngồi dựa đầu vào giường, mắt mơ màng hé mở, bóng đêm dần phủ kín hàng mi, cho đến khi màn hình điện thoại sáng lên, một tia sáng nhỏ như thắp lên cả căn phòng.

Cô như vừa tỉnh mộng, đưa tay với lấy điện thoại — là tin nhắn từ nhà mạng.

Mở WeChat ra, thấy mấy tin nhắn chưa đọc.

Toàn bộ đều từ Hùng Tử San.

Hùng Tử San: "Thế nào rồi, thế nào rồi?"

Hùng Tử San: "Em với anh ấy sao rồi?"

Hùng Tử San: "Chị rất gấp, thật sự rất gấp muốn biết diễn biến sau buổi xem mắt!"

Thư Ngâm ngẩn ra vài giây rồi bật cười, nhắn lại: [Em vừa tỉnh.]

Hùng Tử San nhắn từ hai giờ chiều, giờ đã hơn sáu giờ tối.

Khoảng thời gian cách nhau quá xa, cô cảm thấy mình cần giải thích lý do vì sao không trả lời sớm.

Thư Ngâm không nghĩ Hùng Tử San sẽ trả lời ngay vì thế nhắn xong liền ra phòng khách lấy nước uống. Vừa rót nước xong điện thoại liền "ting" một tiếng, báo có tin nhắn đến.

Hùng Tử San: "???"

Hùng Tử San: "Mới thế mà đã ngủ với nhau rồi hả? Tiến triển nhanh vậy sao!"

Hùng Tử San: "Đừng trách chị nhiều chuyện, nhưng... hai người có dùng biện pháp an toàn không đấy?"

Thư Ngâm vừa đọc vừa uống nước, suýt chút nữa thì phun ra hết.

Thư Ngâm: "Chị đang nghĩ đi đâu vậy!"

Thư Ngâm: "Anh ấy đưa em đến cổng khu là rời đi rồi."

Thư Ngâm: "Vừa về nhà là em đi đi ngủ luôn."

Sao lại tự nhiên thành ra... đã ngủ với nhau?

Cô cạn lời.

Hùng Tử San tỏ ra thất vọng: "Chán thật."

"Em nghĩ hai người còn cơ hội không?"

Thư Ngâm ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: "Không."

Không còn cơ hội nữa.

Cô đã sớm buông bỏ rồi, dù trong lòng vẫn còn tình cảm, cô cũng không phải kiểu người sẽ chủ động theo đuổi. Vì thế, sẽ không có chuyện gì tiếp theo nữa.

Ngày hôm sau, Thư Ngâm thu dọn đồ đạc, bắt xe buýt về quê.

Sau khi giải tỏa, gia đình cô được chia cả nhà và tiền, nhưng bà cô vẫn không quen sống trong khu chung cư. Thành phố như một khu rừng sắt thép lạnh lẽo, con người với nhau càng ngày càng xa cách.

Bà chọn quay về quê sống sau đó lấy một phần tiền bồi thường xây một căn biệt thự ở quê.

Bên trong trang trí theo phong cách cổ điển Trung Hoa, không bao giờ lỗi thời, ngoài ra bà còn rất thích.

Trước khi về, Thư Ngâm đã gọi điện báo trước với bà.

Khi cô về đến nơi, trên bàn ăn đã bày đầy thức ăn, toàn là những món ngon nóng hổi — gà, vịt, cá, món nào cũng có.

Thấy bà vẫn đang tất bật trong bếp. Thư Ngâm đặt đồ xuống, đi vào: "Bà ơi đừng nấu nữa, hai bà cháu mình ăn sao hết chừng này món."

"Ôi chao, Ngâm Ngâm về rồi à." Bà cười đến nheo cả mắt lại, dịu dàng nói: "Con nhìn con xem, lại gầy đi rồi, có phải không ăn uống đàng hoàng không?"

Gần đây cô làm việc khuya liên tục, hay quên ăn uống.

Nhưng dù cô có mập hay gầy, trong mắt bà vẫn luôn là... quá gầy.

Người già luôn lo con cháu ra ngoài chịu khổ, nên mỗi lần về thăm bà đều chuẩn bị một bàn tiệc, phần lớn là đồ mặn.

Trong khi bản thân bà ngày thường ăn uống đạm bạc...

Máy hút mùi trong bếp dường như chẳng có tác dụng gì, khói dầu khiến mắt Thư Ngâm cay xè.

Cô mím môi: "Bà ơi, lát nữa con sẽ ăn một bát cơm to, bà cũng phải ăn một bát to nhé."

Bà cười hiền hậu: "Được thôi."

Buổi trưa, hai bà cháu ngồi bên bàn ăn.

Bà nội hỏi: "Dạo này công việc của cháu bận lắm không?"

Thư Ngâm đáp: "Cũng tạm ạ."

"Tiền thì kiếm mãi cũng chẳng dùng hết đâu."

"Cháu biết rồi."

"Đừng cố quá."

"Vâng."

Bà nội cô ăn xong, đặt bát xuống.

Phòng ăn hướng thẳng ra cửa lớn. Đầu tháng Năm, nắng nhẹ nhàng, ấm áp. Bên ngoài cửa thỉnh thoảng có người làng đi qua, phần lớn là các cụ già dắt theo cháu nhỏ. Khung cảnh yên bình, ấm cúng.

Bà chỉ lặng lẽ nhìn, trong mắt hiện lên một tia ghen tị mãnh liệt.

Nhưng cho đến tận khi Thư Ngâm rời đi vào buổi tối, bà vẫn không nói lấy một lời thúc giục kết hôn hay sinh con.

Lúc rời đi, tay Thư Ngâm xách đầy túi lớn túi nhỏ.

Bà nói: "Đây là rau nhà trồng, không hề dùng thuốc, trong thành phố chắc chắn không mua được đâu."

Thời buổi này còn gì mà có tiền không mua được?

Nhưng người già vẫn có cái cố chấp của họ. Thư Ngâm cong mắt cười, thuận theo: "Cháu biết rồi. Nhưng bà ơi, bà trồng ít thôi, rảnh thì sang nhà bà Lưu đánh bài cho vui nhé?"

"Con bé này, lại còn quản cả bà rồi." Miệng nói thế nhưng bà vẫn cười rạng rỡ. Sau đó như chợt nhớ ra điều gì, lần đầu tiên bà thúc giục: "Hay là mua một chiếc xe đi? Có xe thì làm gì cũng tiện. Con xem, xách lỉnh kỉnh thế mà còn phải bắt xe buýt, cực thân lắm."

Thư Ngâm đáp: "Để tính sau ạ."

Bà hỏi lại: "Là không có tiền à? Nếu thiếu bà cho tiền."

Nghe vậy, Thư Ngâm hơi giận: "Cháu có tiền! Tiền của bà, bà giữ mà mua đồ ăn ngon mà bồi bổ. Những lúc cháu không ở nhà, bà cũng phải ăn uống đầy đủ đấy bà nhớ chưa?"

Bà cụ chỉ cười. Cả hai đều giỏi cách đối phó lẫn nhau, cứ "ừ ừ à à" cho qua chuyện.

Rồi bà lại chuyển đề tài: "Xe đến rồi, mau lên xe đi, về đến nhà nhớ gọi cho bà đấy."

Từ xa, chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày đang chầm chậm tiến đến, khoác lên mình ánh hoàng hôn vàng nhạt.

Thư Ngâm bị bà đẩy lên xe.

Chờ cô chọn được chỗ ngồi rồi xe mới bắt đầu lăn bánh.

Cô mở cửa sổ xe, nhìn ra ngoài — bà vẫn ngẩng đầu dõi theo cô.

"Về đến nhà nhớ gọi cho bà."

"Vâng ạ, bà cũng mau về nhà đi."

"Đợi xe chạy rồi bà về." Bà nói.

Xe chạy một đoạn rất dài, bóng dáng người già khuất dần. Bà hơi khom lưng, ánh mắt vẫn dõi theo hướng chiếc xe đi mãi không rời.

Thư Ngâm kéo cửa sổ lại, sống mũi cay xè.

Còn chưa kịp để cảm xúc tuôn trào, cô nhận được cuộc gọi thoại từ Thẩm Dĩ Tinh.

Hai người đã hẹn sáng mai đi du lịch. Thẩm Dĩ Tinh đã về nhà, cô ấy bắt đầu giục Thư Ngâm chuẩn bị hành lý, nhắc nhở rằng sáng mai chuyến tàu cao tốc khởi hành lúc tám giờ, đừng ngủ quên.

Thư Ngâm khẽ đáp: "Ừm."

Thẩm Dĩ Tinh nghe giọng cô có chút khác thường: "Sao vậy? Thư Ngâm Ngâm?"

Thư Ngâm điều chỉnh lại cảm xúc, giọng bình thản: "Không có gì... chỉ là ăn no quá, không muốn nói chuyện thôi."

"Bà cậu coi cậu như heo mà vỗ béo ấy nhỉ, heo Ngâm Ngâm~" Giọng Thẩm Dĩ Tinh vui vẻ, trêu chọc cô.

Thư Ngâm tựa đầu vào cửa sổ xe, khóe môi cong lên thành một nụ cười.

Hai người lại tiếp tục chuyện trò một lúc. Khi xe sắp đến trạm gần nhà, họ mới tắt máy.

Về đến nhà, Thư Ngâm xách đống đồ xuống xe, chia từng món nhỏ bỏ vào tủ lạnh để bảo quản.

Vì sáng sớm hôm sau phải đi tàu cao tốc, cô tranh thủ tắm rửa sớm rồi đi ngủ.

Sáu giờ sáng, chuông báo thức vang lên đánh thức cô dậy.

Cô rửa mặt chải đầu, kéo vali cùng Thẩm Dĩ Tinh đến ga tàu.

Thư Ngâm không mấy khi chụp ảnh. Thẩm Dĩ Tinh thì ngược lại, cô ấy rất thích ghi lại từng khoảnh khắc. Trên đường đi, Thư Ngâm bất đắc dĩ trở thành "nhiếp ảnh gia riêng", liên tục chụp đủ kiểu ảnh cho cô bạn thân.

Tối về khách sạn, Thẩm Dĩ Tinh đăng bài lên Moments (Bạn bè). Thư Ngâm mở lên xem, phát hiện trong đó có một tấm ảnh chụp mình.

Là ảnh chụp trộm.

Thư Ngâm: "Cậu chụp lúc nào thế?"

Thẩm Dĩ Tinh: "Quên rồi~ Mà chuyện đó không quan trọng, quan trọng là bức ảnh rất đẹp đúng không?"

Thư Ngâm chỉ cười cười, không để tâm.

Cô nhấn "Thích" bài đăng rồi lướt qua.

Tắm xong bước ra, cô thấy dòng bạn bè có thông báo mới.

WeChat có chức năng nếu bạn bè chung bình luận dưới một bài đăng thì mình cũng sẽ thấy thông báo.

Chấm like của Thương Tòng Châu hiện rõ rành rành trước mắt Thư Ngâm.

Cô kéo xuống xem.

Là đoạn tương tác giữa Thương Tòng Châu và Thẩm Dĩ Tinh.

Thương Tòng Châu: "Đi chơi một mình à?"

Thẩm Dĩ Tinh: "Anh không thấy tấm thứ 9 có đại mỹ nhân sao!"

Thương Tòng Châu: "Thấy rồi."

Ngón tay Thư Ngâm khựng lại.

Cô im lặng quay mặt đi, thoát khỏi đó.

Ngồi lặng hồi lâu, lâu đến mức Thẩm Dĩ Tinh đã gọi xong một cuộc siêu dài cho Đoạn Hoài Bắc cô mới rút điện thoại ra, mở WeChat, gửi cho Thương Tòng Châu một tin nhắn: [Áo sơ mi của anh đã mang đi giặt khô chưa?]

Nội dung vô cùng khách sáo và bình thường.

Tối hôm đó, Dung Ngật sớm nhận ra Thương Tòng Châu đang không yên lòng.

Cả một buổi tối anh cầm điện thoại không rời tay, thỉnh thoảng mở khóa rồi lại tắt màn hình.

Bộ dạng rõ ràng là đang chờ tin nhắn của ai đó.

Dung Ngật không mấy bận tâm đến chuyện riêng tư của anh, cái anh ấy tò mò là tin đồn nghe được gần đây.

Cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: "Nhị ca, em nghe nói mấy hôm trước anh đi xem mắt ở tiệc sinh nhật của cậu anh, cô gái ấy không ưa anh lắm, còn tạt rượu vào mặt anh?"

"......"

"......"

Thương Tòng Châu cau mày: "Nghe ai nói thế?"

"Thì... mọi người đều nói vậy mà."

Thương Tòng Châu: "Không có chuyện đó."

Anh khẽ bật cười, đính chính: "Cô ấy tạt cà phê lên người tôi."

"Vậy tức là anh thực sự đi xem mắt? Mà cô ấy lại không vừa ý anh?" Dung Ngật nhìn anh, ánh mắt như muốn nói "Thật không thể tin được", "Cô ấy chê anh... già à?"

"Trước hết, không thể gọi là xem mắt. Cô ấy là học trò của cậu tôi, tôi và cô ấy cùng đến mừng thọ cho ông ấy."

"Thứ hai, cô ấy không cố ý làm đổ cà phê lên người tôi."

"Cuối cùng, tôi chỉ hơn cô ấy một khóa, so với cô ấy thì tôi chưa đến mức bị gọi là 'già'."

Dung Ngật nhíu mày: "Một khóa là sao? Hai người quen nhau từ trước à?"

Thương Tòng Châu nhàn nhạt đáp: "Ừ, học cùng cấp ba."

Anh vốn không phải là người dễ để người khác trêu chọc mà không phản ứng lại. Vậy nên lời phản đòn cũng rất có lực, giọng thản nhiên mà không mất phần sắc bén: "Cô ấy học cùng khóa với người 'chị gái' đã đá cậu."

Sắc mặt Dung Ngật lập tức tối sầm lại.

"Anh độc miệng thật đấy."

"Cảm ơn đã khen." Thương Tòng Châu vẫn nở nụ cười lịch thiệp, ôn hòa.

Dung Ngật tức đến đau tim.

Chỉ cần nghĩ đến người đó lý trí của cậu liền không còn. Một người luôn được biết đến với hình tượng lạnh lùng và sắc sảo như "tiểu Dung tổng", khi nhắc đến người ấy, liền trở nên trẻ con đến khó tin.

Tối đó Dung Ngật ngủ lại nhà Thương Tòng Châu.

Cậu có phòng riêng tại đây nên sau khi tắm xong thì để quần áo bẩn vào phòng giặt để sáng mai người giúp việc đến thu dọn và mang đi giặt khô.

Vừa bước vào phòng giặt Dung Ngật đã phát hiện chiếc sơ mi trắng đang treo trên thanh phơi.

Trên áo có một vết bẩn lớn, rõ ràng là vết cà phê.

Là một người mắc chứng sạch sẽ nặng, Dung Ngật lập tức nhíu mày.

Đang định buông lời chửi thề thì trong đầu bất chợt vang lên câu nói khi nãy của Thương Tòng Châu: "Cô ấy làm đổ cà phê lên người tôi."

Tính thời gian, chuyện đó đã xảy ra năm ngày trước.

Tức là, chiếc áo dính cà phê này đã bị treo ở đây gần một tuần, mà vẫn chưa được mang đi giặt.

Vậy nhị ca định làm gì?

Dung Ngật rời khỏi phòng giặt, đứng nhìn bóng lưng Thương Tòng Châu trong phòng khách với ánh mắt dò xét, nghi hoặc một lúc lâu.

Thương Tòng Châu ngồi trên sofa, không hề phát hiện ánh mắt đó.

Cuối cùng màn hình điện thoại cũng sáng lên, là âm thanh thông báo có tin nhắn.

Là tin nhắn đến từ Thư Ngâm.

Cô nhắn với giọng điệu lịch sự, có phần khách sáo, giống hệt như với bất kỳ người xa lạ nào khác.

Có lẽ là do thấy Thương Tòng Châu bình luận trong bài đăng của Thẩm Dĩ Tinh mới nhớ đến việc mình vẫn nợ anh tiền giặt khô.

Lúc học cấp ba, mỗi lần tình cờ gặp cô, bên cạnh cô luôn có Thẩm Dĩ Tinh.

Thẩm Dĩ Tinh hoạt bát, sôi nổi, cả ngoại hình lẫn tính cách đều vô cùng nổi bật trong đám đông. Còn cô bạn thân bên cạnh thì trái ngược hoàn toàn — trầm lặng, lạnh nhạt.

Mỗi lần vô tình chạm mắt anh, cô sẽ lập tức né tránh, như thể bị bắt gặp làm điều gì sai trái.

Quanh người cô như phủ một lớp màng chân không, cách biệt với thế giới, khiến ai cũng cảm thấy khó mà tiếp cận.

Đến bản thân Thương Tòng Châu cũng không hiểu rõ mình đang muốn gì.

Chiếc áo lẽ ra phải được mang đi giặt khô từ lâu, người giúp việc đã hỏi vài lần nhưng anh đều từ chối, nói không cần.

Rõ ràng cô chỉ là một người gần như không có quan hệ gì với anh, cũng tỏ rõ là không muốn dính dáng gì tới anh.

Thương Tòng Châu đưa tay xoa nhẹ thái dương, hàng mi hạ xuống rồi lại khẽ nhấc lên, đôi mắt dần trở nên tỉnh táo trở lại.

Anh bình tĩnh gõ một dòng chữ, gửi đi: [Tiền giặt khô chẳng đáng bao nhiêu.]

Thư Ngâm trả lời rất nhanh: [Nhưng vẫn là tiền.]

Giọng điệu của cô như thể đang cố gắng cắt đứt liên hệ với anh.

Thương Tòng Châu cũng chẳng có ý định phát triển gì với cô. Chỉ là mấy chục đồng tiền giặt khô, anh không thiếu chút tiền ấy.

Anh ngập ngừng vài giây, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn phím, chuẩn bị gõ một dãy số, nhưng còn chưa kịp gửi đi thì sau lưng đã vang lên giọng Dung Ngật: "Nhị ca, trợ lý phiên dịch tiếng Pháp của văn phòng tổng giám đốc đi công tác bên Pháp rồi, chắc đến cuối tháng Sáu mới về. Tuần sau em có một cuộc họp, cần người phiên dịch tiếng Pháp. Anh giúp em tìm người được không?"

Trước nay, mấy chuyện thế này đều là do Thương Tòng Châu đứng ra xử lý.

Cậu của anh đang giảng dạy ở trường Đại học Ngoại ngữ, học trò đông vô kể, tìm một phiên dịch viên chẳng khó. Ngay cả vị trợ lý phụ trách tiếng Pháp trong công ty cũng là học trò của giáo sư Giang.

Đầu ngón tay trên bàn phím của anh lặng lẽ đổi vị trí, nhấn phím xóa.

Rồi gõ một dòng chữ mới: [Em giúp anh một việc, coi như trả tiền giặt khô được không?]

Bình Luận (0)
Comment