Yêu Lại Mối Tình Đầu - Mộ Chi

Chương 4

"Tôi từng thấy một đoạn video được lan truyền trên mạng, có một cô gái mặc váy cưới xinh đẹp đi xem concert của thần tượng mình. Có người hỏi cô vì sao lại mặc váy cưới, cô trả lời rằng: cô đã thích nam ca sĩ ấy suốt mười năm. Mặc váy cưới không phải để lấy anh ấy, mà là để dành cho bản thân một cái kết trọn vẹn cho tuổi thanh xuân mười năm ấy.

Cô yêu anh, nhưng còn yêu bản thân – người đã luôn kiên trì và thủy chung suốt mười năm – nhiều hơn.

Ừ, nếu anh là người đó, em cũng sẽ mặc váy cưới đến gặp anh. Không vì điều gì khác, chỉ là để được nhìn anh từ xa, và cùng mọi người hò reo vì anh."

— "Mười Sáu, Hai Sáu"

Tháng Mười Hai, Nam Thành bắt đầu bước vào mùa đông dài và lạnh giá.

Giờ thể dục được chuyển vào nhà thi đấu.

Sau vài vòng chạy quanh sân bóng rổ, thầy giáo cho cả lớp tự do hoạt động. Đám con trai phần lớn kéo nhau chơi bóng rổ, một số ít thì cùng mấy bạn nữ trong lớp chơi cầu lông.

Thấy vậy, Thẩm Dĩ Tinh cười nhạt: "Nhìn thì tưởng đang chơi cầu lông, thực ra là đang đưa tình bằng ánh mắt đấy."

Thư Ngâm lấy từ túi áo ra một cuốn sổ từ vựng nhỏ, cười khẽ: "Cậu ghen à?"

Dĩ Tinh hừ một tiếng, vẻ khinh thường: "Sao có thể? Chỉ là nhìn thấy không thuận mắt thôi."

Người đang chơi cầu lông kia chính là lớp trưởng kiêm bí thư đoàn của lớp họ.

Lớp phó học tập tên là Chu Linh Linh, ngồi ngay phía trước Thẩm Dĩ Tinh, hai người chỉ giao tiếp khi cần chuyền bài tập.

Thẩm Dĩ Tinh không ưa nổi hai người đó, phần lớn là vì trong lớp có không ít người ghét cô, mà cô cũng chẳng có thói quen "mặt nóng dán mông lạnh".

Thấy Thư Ngâm định lấy cuốn sổ từ vựng ra định học, Thẩm Dĩ Tinh không nhịn được, lên tiếng:

"Hiếm lắm mới có một tiết thể dục, cậu cũng phải tranh thủ học từ mới cho bằng được à? Thư Ngâm, cậu yêu việc học đến thế sao?"

Thư Ngâm đáp gọn: "...Chẳng qua là vì chán thôi."

"Vậy tụi mình đi chơi cầu lông nhé?"

"Lúc nãy tìm rồi mà, đâu còn vợt hay cầu gì đâu."

Thời điểm đó có mấy lớp cùng học thể dục, nên đồ trong phòng thiết bị đã bị lấy gần hết.

Thẩm Dĩ Tinh và Thư Ngâm vốn là kiểu người chậm rãi, đến nơi thì mấy quả cầu lông còn sót lại cũng đã rụng hết lông, chẳng dùng được nữa.

"Hay là đi xem đám con trai chơi bóng rổ đi?" – Thẩm Dĩ Tinh gợi ý.

Thư Ngâm lắc đầu: "Không hứng thú."

Thẩm Dĩ Tinh nhún vai: "Cũng đúng, con trai lớp mình vừa xấu vừa chơi tệ, chả có gì đáng xem. Mà đi xem lớp khác chơi lại dễ bị cho là mê trai, chi bằng khỏi đi."

Thư Ngâm kết luận: "Thôi thì học từ vựng vẫn hơn."

Thẩm Dĩ Tinh thở dài như than, rồi thò hai tay vào túi áo đồng phục.

Tay trái cô lấy ra hai viên kẹo mút, đưa cho Thư Ngâm một viên. Tay phải thì lôi điện thoại ra. Cô ấy cởi áo khoác ngoài, đặt áo phao dày lên đùi, rồi giấu điện thoại dưới lớp áo.

Một lúc sau, Thư Ngâm nghe thấy Thẩm Dĩ Tinh nói:

"Anh tớ và Thương Tòng Châu được vào đội tuyển quốc gia rồi."

Thư Ngâm đang học từ mới thì bỗng trong đầu hiện lên một từ:

Abandon – từ bỏ.

Cô không học nổi nữa.

Mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cuốn sổ từ vựng, nhưng lại chẳng thấy nổi một chữ cái.

Giọng cô đều đều, không gợn sóng: "Là cái trại đông đó à?"

Thẩm Dĩ Tinh gật đầu: "Ừ, hai người họ đều đạt huy chương vàng Olympic Hóa học, top 50 sẽ được chọn vào đội tuyển quốc gia, còn được xét tuyển thẳng đại học. Nhưng họ đều từ chối."

"Vì sao lại từ chối?"

"Anh tớ muốn đi du học, còn Thương Tòng Châu thì không muốn xét tuyển thẳng. Anh ấy muốn thi và giành thủ khoa kỳ thi đại học. Trại đông đó họ chỉ tham gia vì giáo viên nhà trường năn nỉ mãi, mục đích cũng là để mang thành tích về cho trường thôi."

Trong lòng Thư Ngâm như có cả ngàn con bướm trắng mùa đông vỗ cánh, rồi tan biến thành tro tàn.

"Thủ khoa đại học..."

"Ừ, nhà Thương Tòng Châu đặt kỳ vọng rất cao vào anh ấy, mà với thực lực của anh ấy, khả năng giành thủ khoa là rất lớn." Thẩm Dĩ Tinh nói, rồi nhanh chóng quay lại đề tài về bản thân: "Còn tớ thì, lên lớp 12 mà có được học bổng của trường là tớ chuồn ngay. Tớ muốn đi chơi thỏa thích, chứ chẳng đời nào chịu thi đại học như địa ngục kia đâu."

Lông mi Thư Ngâm khẽ run lên, bỗng nghe một tiếng "tách".

Cô quay đầu nhìn, thấy Thẩm Dĩ Tinh đang chụp ảnh selfie, làm mặt xấu trước điện thoại.

Thẩm Dĩ Tinh nháy mắt trêu: "Tớ làm sticker chọc mẹ tớ cười, rồi nhân tiện xin tiền mua quần áo luôn."

Cô ấy là một công chúa vô lo vô nghĩ, những điều khiến cô bận tâm mỗi ngày chỉ có hai chuyện:

Một là: Sao chưa hết tiết? Mình muốn ra ngoài chơi!

Hai là: Lại chẳng có gì để mặc rồi! Phải nghĩ cách moi tiền mẹ mua đồ thôi.

Thư Ngâm thầm ghen tị với sự hồn nhiên, trong trẻo, không chút bụi trần nơi cô bạn ấy.

Sáng thứ Sáu, vào tiết sinh hoạt tập thể buổi sáng, Thư Ngâm được giáo viên đoàn gọi lên văn phòng.

Thầy cô đưa cho cô một tờ giấy đỏ chót, bên trên in dòng chữ to:

"THƯ CHÚC MỪNG"

"Giữa trưa, trước khi phát nhạc, em đọc to tin mừng này một lần nhé."

"Dạ vâng." – Thư Ngâm cầm lấy tờ thư.

Buổi trưa, trong tiết tự học, sẽ có nửa tiếng phát thanh giữa giờ.

Từ thứ Hai đến thứ Năm, chương trình phát thanh trưa giống như một kênh radio nhỏ, đọc những đoạn văn hay, xen giữa là vài bài hát nhẹ nhàng.

Còn thứ Sáu lại là tiết mục đặc biệt – giờ phát thanh yêu cầu ca khúc của học sinh. Một bài hát giá hai tệ, học sinh có thể gửi kèm một lời chúc, được phát thanh viên đọc lên qua loa phát trường.

Đài phát thanh đặt ở tầng năm tòa nhà dạy học khối 12.

Thư Ngâm bước lên lầu với một niềm mong đợi âm ỉ, dù cô biết, khả năng gặp được Thương Tòng Châu là gần như không có – chỉ một phần vạn.

Dĩ nhiên, trước đây cô cũng từng có hy vọng. Nhưng chưa từng lần nào thật sự chạm mặt.

Mỗi tầng chỉ có bốn lớp học. Tầng bốn là khối Văn, còn Thương Tòng Châu – học lớp chọn Lý 1, ở tận tầng hai.

Vì thế, khi lên đến tầng ba, cô đã sớm thu lại ánh mắt lén lút tìm kiếm, không còn trông mong gì nữa.

Nhưng đúng lúc không ôm hy vọng gì, thì định mệnh lại như muốn trêu đùa cô – lặng lẽ gửi đến một chút ánh sáng le lói.

Cuối hành lang có nhà vệ sinh, bên trong đang náo nhiệt, tiếng con trai cười nói, nô đùa vang vọng ra cả ngoài.

Có vài người đứng ở hành lang nhìn về phía ấy, lâu lâu lại hô lên ầm ĩ.

Thư Ngâm chẳng mấy quan tâm đến mấy chuyện của người lạ, vì thế, khi bước đến đoạn cầu thang giữa tầng bốn và năm, cô vẫn cứ cắm cúi bước đi.

Ngay lúc đó, một loạt tiếng bước chân rối rít vang lên sau lưng – càng lúc càng gần.

Tiếng con trai trêu chọc vang lên: "Thương Tòng Châu, cậu chạy gì thế?!"

"Đây là bánh kem đặc biệt mua để mừng cậu đoạt huy chương vàng đấy!"

Bước chân Thư Ngâm như bị đóng đinh, cứng đờ ngay tại chỗ, không sao nhúc nhích được.

Lông mi cô run lên khẽ khàng. Cô quay đầu lại, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc.

Là bóng lưng cô từng nhìn biết bao lần. So với khuôn mặt, bóng lưng ấy mới là thứ cô quen thuộc nhất.

Thương Tòng Châu không mặc đồng phục mùa đông, anh chỉ mặc áo khoác mỏng mùa thu màu trắng, rộng thùng thình.

Bộ đồng phục đơn điệu, quê mùa kia, mặc trên người anh lại như có một thần thái rất riêng – lạnh lùng như tuyết đầu khe, kiêu hãnh như tùng xanh đứng giữa núi cao.

"Đừng bôi kem lên mặt tôi nữa, rửa bằng nước lạnh mùa đông đau lắm." Giọng anh dịu nhẹ, như gió xuân thoảng qua núi, mát lành nhưng xa vắng.

Gió xuân ấy chạm vào đáy lòng cô, như thiêu đốt, khiến cô tình nguyện lao mình vào biển lửa.

Mải mê trong dòng cảm xúc mông lung, bỗng vai Thư Ngâm nặng trĩu.

Ai đó va vào cô, mạnh đến mức cô loạng choạng mấy bước, suýt nữa ngã ngửa ra sau. May mà bên cạnh có tường, cô tựa lưng vào đó mới giữ được thăng bằng.

Cảm giác va trúng người khác, Thương Tòng Châu vội vàng quay lại.

Anh dùng một tay giữ lấy cánh tay cô, tay kia theo bản năng chống lên bức tường bên cạnh.

Khoảng cách giữa họ gần đến mức nguy hiểm, tư thế... cực kỳ mờ ám.

Thời gian dường như dừng lại, không gian bỗng trở nên im ắng.

Đúng lúc đó—

Một người bước lên cầu thang.

"Má ơi?"

Câu cảm thán ấy vừa vang lên, Thương Tòng Châu lập tức buông tay, lùi ra sau hai bước.

Lông mày, gương mặt, thậm chí trên áo anh vẫn còn dính đầy kem bị trét nghịch ngợm. Nhưng ánh mắt cúi thấp, giọng nói ôn hòa khi cậu nói với Thư Ngâm... lại chẳng hề có vẻ bối rối hay xấu hổ nào.

"Xin lỗi." Giọng anh bình thản, lại nhắc lại lần nữa: "Thật ngại quá, tôi không cố ý đụng vào cậu đâu."

Thư Ngâm lảng tránh ánh nhìn của anh, lí nhí: "Không sao..."

Mọi người xung quanh đều nhìn về phía họ.

Cô vốn không quen với việc bị chú ý, huống hồ ánh nhìn ấy đầy những soi mói, trêu chọc, ghen tị... tựu trung lại là chẳng tốt lành gì.

May mà đồng phục mùa đông có cổ cao, cô vùi nửa gương mặt vào áo phao, nhỏ giọng nói: "Em có việc, đi trước nhé."

Cô giống như chạy trốn, vội vã rẽ vào cầu thang thứ hai. Ngay lúc đó, cô nghe thấy dưới tầng vang lên tiếng trêu chọc:

"Thương Tòng Châu, cậu thấy không? Em gái lớp dưới mặt đỏ bừng kìa, cậu ôm người ta rồi, phải chịu trách nhiệm đó nha!"

"Chỉ là giữ tay em ấy, không phải ôm."Giọng anh lạnh hơn cả khi nãy, thái độ rõ ràng cứng rắn: "Đừng đùa kiểu đó, ảnh hưởng không tốt đến con gái người ta."

"......"

"......"

Thư Ngâm dừng bước.

Trong hành lang dài và tĩnh lặng của tầng năm, ánh nắng trải dài bóng hình cô, mỗi hạt bụi lơ lửng trong không khí như những mảnh vụn trái tim đang thổn thức.

Trong phòng phát thanh chỉ có mình Thư Ngâm.

Cô ôm tờ Thư chúc mừng trước ngực, cảm nhận nhịp tim đang đập thình thịch không ngừng.

Cái ôm không ra ôm, một khoảnh khắc tình cờ giữa hỗn loạn, lại đủ khiến cô vui mãi thật lâu.

Cô khẽ cong môi, mở tờ thư, bật hệ thống phát thanh.

12 giờ 10 phút trưa.

Giọng đọc vang lên đều đặn qua loa toàn trường.

Tại lớp học tầng dưới, ngay sát vách phòng phát thanh.

Với chiều cao nổi bật, Thương Tòng Châu được giáo viên chủ nhiệm xếp ngồi bàn cuối lớp.

Anh đang dùng khăn giấy lau sạch kem dính trên áo, giọng có phần bất lực:

"Cái bánh kem đang ngon lành, các cậu không ăn mà đem ra nghịch, sao không chia cho các bạn nữ lớp mình?"

Một cậu bạn huýt sáo: "Cái bánh mua cho Trần Tri Nhượng chia cho con gái rồi còn gì?"

"...Thế sao cái bánh mua cho tôi lại bôi đầy lên người? Không phải đưa cho con gái ăn à?"

Cậu bạn nghịch ngợm cười toe: "Vì cậu hiền, dính đầy kem cũng không nổi giận. Chứ Trần Tri Nhượng mà bị bôi lên mặt, chắc đấm tôi một cái rồi."

Thương Tòng Châu nhướng mày, nửa cười nửa không: "Hiền cũng là tội hả?"

Cả đám phá lên cười, trêu chọc không ngừng.

Mà thường con trai khen nhau cũng chẳng nghiêm túc, toàn dùng mấy từ khoa trương nghe phát mệt.

Thương Tòng Châu phẩy tay: "Thôi được rồi, tai tôi nghe sắp đau luôn rồi."

Thái độ của cậu như thế là chuyện đã khép lại. Mọi người cũng biết điều, ai về chỗ nấy, tiếp tục việc học. Dù gì thì... đã là lớp 12, chỉ còn 186 ngày nữa là đến kỳ thi đại học.

Sau một hồi ồn ào, lớp học lại chìm vào tiếng lật sách lật vở, xen lẫn trong đó là giọng phát thanh phát ra từ chiếc loa trên bục giảng.

Giọng đọc nữ nhẹ nhàng, trong trẻo, như tiếng chim họa mi hót trong rừng chiều.

Ghế bên cạnh có người ngồi xuống.

Trần Tri Nhượng xuất hiện, vừa đến đã mang theo một tin động trời: "Tôi nghe nói lúc nãy cậu và một cô gái lớp 11 ôm ôm ấp ấp trong hành lang? Gì thế, băng giá như cậu mà cũng biết yêu rồi à?"

Đúng lúc ấy, hệ thống phát thanh phát ra tiếng rè rè chói tai.

"Bíp——"

Âm thanh chói tai kéo dài tới năm sáu giây.

Cả lớp đều kêu lên khó chịu.

Thương Tòng Châu khẽ cau mày. Sau khi tiếng rè ngắt, phát thanh viên lịch sự lên tiếng:
"Xin lỗi vì sự cố vừa rồi."

Ngay sau đó, Thương Tòng Châu nói, giọng thản nhiên:

"Tin vớ vẩn ở đâu ra thế? Tôi vô tình va trúng cô ấy, đỡ một cái, chỉ vậy thôi. Với lại... cô ấy là học sinh lớp 11 á? Học sinh lớp 11 chạy lên khu lớp 12 làm gì?"

Trong bầu không khí căng thẳng của khối 12, bất cứ chuyện gì không liên quan đến học hành đều dễ dàng bị thổi phồng thành chuyện lớn.

Trần Tri Nhượng gật gù: "Ai mà biết, chắc là tìm bạn trai lớp 12 chứ gì."

Dù là trường học quy củ thế nào thì vẫn có những mối tình tuổi học trò âm thầm diễn ra.

Mười bảy, mười tám tuổi – cái tuổi dễ đỏ mặt, cũng là độ tuổi dễ rung động, dễ mơ mộng về tình yêu.

Ngay trong lớp họ cũng đã có vài cặp yêu nhau, yêu bạn lớp dưới, yêu người lớp bên, hay yêu một "ai đó" nào đấy.

Thế nên, nếu nói cô gái bị Thương Tòng Châu va trúng đến tìm bạn trai, cũng chẳng phải chuyện không hợp logic.

Thương Tòng Châu cắm cúi làm bài, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.

Rất nhanh sau đó, anh đã gạt bỏ hoàn toàn chuyện xảy ra lúc trưa ra khỏi đầu.

Bình Luận (0)
Comment