"Thầm thích có gì sai? Chỉ cần em không tỏ tình, thì mãi mãi sẽ không bị anh từ chối. Yêu anh trở thành chuyện của riêng em, mãi không liên quan đến anh."
——《Mười sáu, mười bảy》
Bình thường đi học, Thư Ngâm đều dậy lúc năm rưỡi sáng. Thói quen sinh hoạt lâu ngày khiến cô dù nghỉ cuối tuần cũng thức dậy đúng giờ đó.
Đêm qua có cơn mưa nhẹ rả rích, theo đợt không khí lạnh tràn vào thành phố.
Thư Ngâm vừa hé chăn ra đã cảm nhận được làn lạnh thấm vào người.
Cô mở tủ đồ, định lấy một chiếc áo khoác bông mặc vào.
Bất ngờ, trong tủ lại thấy chiếc thẻ xe buýt mà cô từng làm rơi.
Dự định đợi giặt quần áo xong sẽ đi làm lại thẻ giờ đỡ phải đi rồi.
Lịch trình Chủ nhật của cô gần như không thay đổi:
Buổi sáng dọn dẹp nhà cửa, học thuộc từ vựng, ăn trưa rồi đến thư viện thành phố đọc sách. Nếu may mắn, còn có thể tìm được chỗ trong phòng nghe nhìn xem một bộ phim.
Thư viện thành phố cách nhà cô không xa, đi xe buýt chỉ hai trạm, nhưng mỗi chuyến lại cách nhau tận nửa tiếng.
Vì vậy, Thư Ngâm quyết định tự đi xe đạp đến.
May mà hôm nay trời nắng to, ánh sáng nhẹ nhàng, ấm áp.
Khi cô vừa dừng xe, bất chợt nhìn thấy một chiếc xe đạp màu hồng.
Đó là chiếc xe mà Thẩm Dĩ Tinh từng nói, trên toàn Nam Thành chỉ có một chiếc như vậy.
Chẳng mấy chốc, cô đã thấy Thẩm Dĩ Tinh.
Cô ấy đang dựa vào lan can kính ngoài phòng tự học, trời lạnh mà vẫn ăn kem.
Bất ngờ thấy Thư Ngâm, Thẩm Dĩ Tinh vui vẻ nhíu mày, hạ giọng chào hỏi: "Sao cậu cũng đến đây rồi?"
Thư Ngâm đáp: "Tớ đến đây làm bài tập."
Thẩm Dĩ Tinh thở dài: "Tớ thật không hiểu tại sao các cậu lại yêu thích học hành đến thế?"
Thư Ngâm nghĩ "các cậu" mà cô ấy nói là chỉ bạn bè trong lớp.
Nhưng không ngờ, "các cậu" mà Thẩm Dĩ Tinh nhắc đến không chỉ có Trần Tri Nhượng mà còn có người khác nữa.
Nhưng lúc đó cô không suy nghĩ sâu xa thế.
Cô hỏi Thẩm Dĩ Tinh: "Vậy còn cậu thì sao?"
Thẩm Dĩ Tinh thản nhiên đáp: "Tớ đương nhiên là ra ngoài vừa phơi nắng vừa chơi điện thoại rồi."
Cô ấy khoe chiếc điện thoại trong tay — loại mới nhất của Apple, giá trị một chiếc điện thoại như vậy đủ để cô đóng học phí cho cả ba năm cấp ba.
"Cậu biết mà, tớ nhìn sách là buồn ngủ. Thà tớ không chiếm chỗ công cộng ngủ còn hơn, để dành chỗ cho người cần hơn." Thẩm Dĩ Tinh tỏ vẻ hy sinh thân mình vì đại cuộc.
Thư Ngâm mỉm cười: "Trong phòng chắc vẫn còn chỗ đó chứ."
Thẩm Dĩ Tinh không nài nỉ: "Nếu cậu không tìm được chỗ thì cứ ngồi vị trí của tớ."
Nói xong, cô ấy nhanh nhẹn bước xuống cầu thang.
Phòng tự học yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Thư Ngâm đi đi lại lại, không ngờ hôm nay người đông khác thường.
Cũng như Thẩm Dĩ Tinh nói, thật sự không còn chỗ trống.
Chỉ còn một chỗ trống, có người tiến đến thì bị người ngồi bên cạnh nhắc nhở, đành ngậm ngùi rời đi.
Thư Ngâm đi lại, cúi người gõ nhẹ lên bàn của Trần Tri Nhượng.
Trần Tri Nhượng ngẩng đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Nhìn ánh mắt đó là biết anh ta không nhận ra Thư Ngâm.
Cô mím môi, ngượng ngùng mà có chút lúng túng giới thiệu bản thân: "... Em là bạn cùng bàn với Thẩm Dĩ Tinh, đàn anh, không biết anh còn nhớ em không?"
Thật ra Trần Tri Nhượng không có ấn tượng gì rõ rệt, nhưng anh ấy vẫn gật đầu: "Là em à? Có chuyện gì không?"
Trong lúc nói chuyện, điện thoại của Trần Tri Nhượng để trên bàn rung lên vài cái.
Cả hai đồng loạt nhìn sang.
Màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị người gửi cùng nội dung tin nhắn: [Anh trai, nếu bạn cùng bàn em chưa tìm được chỗ, anh bảo cô ấy ngồi chỗ em đi.]
Một tin nhắn khác đến ngay sau đó: [Em đi mua sắm đây!]
Sắc mặt Trần Tri Nhượng không thay đổi nhiều, chỉ im lặng một giây, rồi khóe môi khẽ cong lên, nở nụ cười cưng chiều.
Dù sao cũng là em gái ruột, tính cách thế nào anh ấy hiểu rõ nhất.
Trần Tri Nhượng nói: "Em ngồi đi."
Thư Ngâm đáp: "Cảm ơn."
Cô đặt đồ xuống rồi đi vào khu sách chọn một quyển Anne of Green Gables, bản tiếng Anh.
Vừa đọc, cô vừa ghi chép lại cẩn thận, tập trung đến mức không hề để ý người ngồi cạnh đã rời đi từ lúc nào.
Nắng trưa nhàn nhạt, trong phòng mở hệ thống sưởi, hơi ấm lan tỏa khiến người ta có phần mơ màng, dễ buồn ngủ.
Thư Ngâm bị ánh nắng làm cho đầu óc lơ mơ, dứt khoát gấp sách lại, nằm gục xuống bàn nghỉ ngơi.
Phòng tự học của thư viện tỉnh có hai bên là cửa sổ sát đất, nhìn ra sông Nhất Tuyến với mặt nước lăn tăn gợn sóng.
Gần cửa sổ còn trống một chỗ ngồi, Thương Tòng Châu giơ điện thoại lên chụp một bức ảnh, gửi cho Trần Tri Nhượng để xác nhận.
[Vị trí này được không?]
Nhận được câu trả lời khẳng định, Thương Tòng Châu nhẹ nhàng bước vào phòng.
Khi rời đi, Trần Tri Nhượng đã đẩy ghế sát vào dưới bàn. Lúc Thương Tòng Châu kéo ra, vô tình khiến chân ghế ma sát mặt đất, tạo ra âm thanh khá rõ.
Thương Tòng Châu theo phản xạ liếc nhìn người ngồi gần nhất.
Là một cô gái.
Cô đang ngủ gục trên bàn.
Làn da cô trắng mịn, dưới ánh nắng trực tiếp gần như trong suốt. Toàn thân được ánh sáng ôn hòa bao phủ, tựa như được viền quanh bằng một tầng nhung ấm áp. Cảnh tượng ấy khiến anh chợt nhớ đến chú thỏ em họ từng nuôi thuở nhỏ — sạch sẽ, dịu dàng, không góc cạnh, khiến người ta không khỏi muốn đưa tay xoa nhẹ má cô.
Tất nhiên, Thương Tòng Châu không làm thế.
Họ vốn không quen biết.
Dù có quen, với sự giáo dưỡng của anh, anh cũng sẽ không bao giờ làm ra hành động vượt giới hạn như vậy.
Bỗng nhiên, cô gái đang ngủ nhíu mày.
Cô nghiêng đầu, đổi tư thế ngủ.
Thấy cô không bị tiếng động khi anh kéo ghế đánh thức, Thương Tòng Châu tiếp tục hành động, kéo ghế ra rồi ngồi xuống. Sau đó anh lấy bài thi ra.
Tờ giấy được lật qua lật lại nhiều lần.
Cô gái bên cạnh cũng trở mình.
Lần này, quay mặt về phía anh.
Anh nhận ra cô lại khẽ nhíu mày.
Im lặng một lúc, Thương Tòng Châu chậm rãi giơ tay trái lên, che đi ánh nắng đang rọi thẳng vào gương mặt cô, tạo thành một vùng bóng râm dịu nhẹ. Những nếp nhăn nơi chân mày cô cũng nhờ vậy mà dần giãn ra...
Thương Tòng Châu khẽ bật cười không thành tiếng.
—
Ban đầu giấc ngủ trưa của Thư Ngâm khá trằn trọc, trở mình liên tục, chẳng mấy yên ổn. Nhưng không biết từ lúc nào, cô lại ngủ rất sâu và yên tâm.
Tỉnh dậy, cô mất khoảng nửa phút để hoàn toàn lấy lại tinh thần. Sau đó liền lấy bài tập toán mang theo ra làm, tập trung giải từng bài, hoàn toàn không để tâm đến "Trần Tri Nhượng" ngồi bên cạnh mình.
"Trần Tri Nhượng" ngồi phía bên trái, nếu không cố tình liếc sang, thì cô cũng chẳng thể biết anh ta đang làm gì.
Tuy nhiên, sự hiện diện của "Trần Tri Nhượng" lại vô cùng rõ rệt —
Có không ít người đi ngang qua sau lưng Thư Ngâm, cúi người thì thầm với "Trần Tri Nhượng": "Bạn học, có thể cho mình xin thông tin liên lạc được không?"
Ngoài ra, còn có mấy bạn cùng bàn nhét giấy ghi chú cho anh. Nội dung bên trong không nói cũng biết là gì.
Ngay cả cô bạn ngồi bên phải Thư Ngâm cũng nhờ cô chuyển giúp một tờ giấy.
Việc truyền giấy này đối với Thư Ngâm chẳng có gì mới — trước đây cô cũng từng làm "cầu nối" đưa giấy cho Thẩm Dĩ Tinh.
Hai anh em nhà họ đúng là cùng sở hữu gương mặt thu hút mọi ánh nhìn.
Thư Ngâm nhận tờ giấy bằng tay phải, chuyển sang tay trái, không thèm quay đầu lại, cứ thế đẩy tờ giấy đến trước mặt "Trần Tri Nhượng". Kỹ năng truyền giấy của cô đã đạt đến mức thành thạo như phản xạ tự nhiên.
Dù vậy, cô vẫn không bị ảnh hưởng chút nào, tiếp tục cắm cúi làm bài tập như thể thế giới bên ngoài không liên quan gì đến mình.
Thế nhưng cô hoàn toàn không hay biết —
Người ngồi bên trái cô không phải Trần Tri Nhượng, mà là Thương Tòng Châu.
Thương Tòng Châu ngả lưng ra sau, dáng ngồi có phần uể oải.
Anh cúi đầu nhìn điện thoại, đường nét dưới cằm ẩn hiện trong ánh sáng mờ, gương mặt nghiêng mang vẻ lạnh lùng, lộ ra vài phần bực bội.
Trên màn hình là khung trò chuyện.
Anh gõ chữ rất nhanh, như thể sự khó chịu của mình sắp trào ra ngoài màn hình.
∞: [Tôi nói này, cậu đúng là tử tế ghê. Giữ chỗ cho tôi hoá ra là để tránh bị làm phiền vì người ta cứ hỏi xin liên lạc à?]
czr: [Có thể sao?]
∞: [Đừng giả vờ nữa.]
czr: [Cậu tìm mãi không được chỗ ngồi, tôi nhường chỗ mình cho cậu, cậu lại không vui?]
∞: [Bị làm phiền phát chán rồi. Cảm giác mình không phải đến học mà là tới... tìm bạn gái vậy.]
czr: [Haha, thế thì cậu cũng có thể tìm một người đi.]
∞: [Không có hứng.]
Ngoài cửa sổ, trời dần tối.
Tờ bài thi vẫn còn một câu cuối cùng chưa làm xong. Không phải vì không biết làm, mà là do bị đám người xin thông tin liên lạc làm phiền đến mức không còn thời gian để làm tiếp.
Thương Tòng Châu đến phòng tự học là để tìm sự yên tĩnh, không ngờ lại gặp tình cảnh thế này.
Anh cất điện thoại, gấp đôi hai tờ bài thi lại, nhét cùng cây bút vào túi quần.
Khi đứng dậy chuẩn bị rời đi, anh bất ngờ thấy cô gái ngồi bên cạnh đưa sang một tờ giấy.
Tờ giấy không được gấp lại, nội dung hiện rõ ràng trước mắt: [Chào bạn, mình là nữ sinh ngồi bên tay phải bạn, hàng thứ hai. Mình muốn hỏi... bạn còn độc thân không?]
Những dòng phía sau, anh chẳng buồn đọc tiếp.
Không hứng thú.
Ngay bên cạnh tờ giấy là quyển vở ghi chép của cô gái ngồi bên, nét chữ đẹp đẽ, ngay ngắn. Dù là tiếng Anh hay tiếng Trung, từng dòng chữ đều mềm mại mà chắc chắn, lực bút mạnh mẽ, như người viết có nội tâm rất ổn định.
Ánh mắt Thương Tòng Châu khẽ dừng lại nơi phía sau đầu cô — người từ đầu đến cuối vẫn quay lưng về phía anh, im lặng làm bài.
Một lúc sau, anh rời đi, vẻ mặt không có chút biểu cảm, ánh mắt cũng không gợn sóng.
—
Sáng thứ Hai.
Hai tiết đầu tiên là Toán và Vật Lý.
Lễ chào cờ được tổ chức vào tiết thứ hai, trong khoảng thời gian nghỉ giữa tiết kéo dài.
Mỗi lớp đều xếp hàng ra sân trường dự lễ, lớp phó thể dục phụ trách dẫn hai hàng, một cho nam, một cho nữ. Thẩm Dĩ Tinh kéo Thư Ngâm xuống cuối hàng.
Giáo viên chủ nhiệm đứng ở đầu hàng, những trò chuyện lén lút hay hành động nhỏ nhặt ở cuối hàng, thầy hoàn toàn không nhìn thấy cũng không nghe được.
Sau lễ chào cờ là phần phát biểu dưới cờ.
Đến lượt đại diện học sinh xuất sắc khối mười lên phát biểu.
Người trên sân khấu nói chuyện đầy khí thế, còn học sinh dưới sân thì co ro vì gió lạnh.
Thẩm Dĩ Tinh đứng ngay sau lưng Thư Ngâm, trước ngực gần như dán vào lưng cô. Vì cả hai đều mặc đồng phục mùa đông dày cộp, nên cơ thể áp vào nhau nhưng hoàn toàn không cảm nhận được chút đường nét nào.
Thẩm Dĩ Tinh gác cằm lên vai Thư Ngâm.
Khi cô cất tiếng, Thư Ngâm có thể nghe rõ tiếng hàm răng cô lập cập va vào nhau vì rét.
"Cậu thấy ai đẹp trai hơn, Thương Tòng Châu hay Trần Tri Nhượng?"
Gió lạnh từng đợt thốc vào cổ họng, nhưng giọng Thư Ngâm vẫn bình tĩnh:
"Tự dưng hỏi mình câu này làm gì?"
"Có người bảo Trần Tri Nhượng đẹp trai hơn, có người lại nói Thương Tòng Châu mới là cực phẩm. Nhưng cậu biết đấy, mình lớn lên cùng hai người họ, nhìn mãi thành ra ngán rồi. Trong mắt mình, họ cũng chỉ như mấy nam sinh trong lớp thôi. Mình chỉ muốn biết, thật sự họ có được gọi là "soái ca" không?"
Nếu người khác nói thế, chắc chắn sẽ bị ghét bỏ. Nhưng từ miệng Thẩm Dĩ Tinh nói ra, lại chẳng ai nỡ giận cô.
Còn Thư Ngâm... thì phải trả lời sao đây?
Nói trong mắt cô chỉ có Thương Tòng Châu, tất nhiên là vì... trong lòng cô, anh là người đẹp trai nhất.
Thương Tòng Châu là tâm sự thầm kín mà cô đã giấu sâu suốt bao lâu nay. Cô sợ rằng chỉ một chút sơ hở thôi, bí mật ấy sẽ lộ ra.
Do dự một lúc lâu, Thư Ngâm lấp lửng đáp: "Tớ chưa nhìn kỹ hai người đó bao giờ... nên khó mà so sánh."
Nghe vậy, Thẩm Dĩ Tinh quay sang nhìn cô với ánh mắt đầy nghi ngờ: "Sao lại thế được? Chiều hôm qua chẳng phải Thương Tòng Châu ngồi ngay cạnh cậu để tự học à?"
Cơn gió lạnh dường như cũng khiến đầu óc Thư Ngâm tê dại.
Cô phản ứng chậm nửa nhịp: "...Hôm qua? Hôm qua người ngồi cạnh tớ là Trần Tri Nhượng mà?"
"Ban đầu là Trần Tri Nhượng, sau đó anh ấy về sớm để chuẩn bị hành lý, nên Thương Tòng Châu mới qua ngồi vào chỗ đó. Thẩm Dĩ Tinh giải thích xong thì mới sực nhớ ra điều gì: ?Không lẽ... cậu không nhận ra Thương Tòng Châu?"
Thư Ngâm im lặng rất lâu.
Thẩm Dĩ Tinh không hiểu được sự im lặng ấy ẩn chứa điều gì.
Làm sao để diễn tả nét mặt của Thư Ngâm lúc này?
Là ngỡ ngàng, lúng túng, vui mừng muộn màng xen lẫn xót xa hụt hẫng.
Như thể có một lỗ hổng lớn bị khoét vào giữa tim.
Gió lạnh cứ thế ùa vào lồng ng.ực.
Thì ra, đã từng có lúc họ ở rất gần nhau, chỉ cần cô xoay người lại, là có thể thấy anh ngay bên cạnh.
Nhưng cô đã không làm thế.
Số phận từng đưa anh đến ngay trước mắt cô...Vậy mà cô lại để anh trượt qua kẽ tay, như nắm một nắm cát — dễ dàng vuột mất, không chút níu giữ.