Phố xá rực rỡ, ánh đèn neon kéo dài thành những dải sáng lấp lánh, thắp sáng đêm tối đơn điệu.
Âm thanh của người và gió hòa lẫn hỗn độn.
Thương Tòng Châu và Thư Ngâm đứng đối diện nhau, yên lặng như không thuộc về thế giới này.
Nói xong, Thư Ngâm ngẩng đầu, mắt không chớp, nhìn chăm chú vào Thương Tòng Châu.
Mấy ngày không gặp, trông anh có vẻ gầy đi, mí mắt có vệt xanh xám. Anh khẽ ho vài tiếng, yếu ớt như tờ giấy mỏng manh.
"Anh tưởng em sẽ nói vài câu mở đầu chứ," Anh nói: "Ai ngờ gặp mặt là vào thẳng vấn đề."
Trong mắt Thương Tòng Châu có chút ngạc nhiên lẫn bối rối, anh không hiểu vì sao cô lại quyết tâm như thế, nhưng không hỏi, chỉ giơ tay cài từng nút áo khoác gió trên người cô.
"Trời lạnh, sao ra ngoài lại mặc ít thế?"
"Thương Tòng Châu," Thư Ngâm vén áo khoác ra, vội vàng nắm lấy tay anh: "Em nói rồi, em sẽ chịu trách nhiệm với anh."
Ánh mắt anh nhìn xuống, dừng lại ở bàn tay cô nắm chặt tay mình.
Bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại, thận trọng đặt vào lòng bàn tay anh, run nhẹ.
Anh âm thầm siết chặt lòng bàn tay, bao lấy tay cô thật chặt, như sợ cô chạy mất.
Giọng anh trầm khàn: "Anh nghe rồi."
"Vậy anh..." Cô nói.
"Đã muộn rồi."
Cô nghĩ anh muốn nói câu trả lời đến muộn.
Tim cô khựng lại, gió thổi từ mọi hướng như bão tuyết lạnh buốt tháng chạp, ùa đến xô ngã cô.
"Giờ này nhân viên ở phòng đăng ký kết hôn đã tan ca hết rồi," Ánh đèn xung quanh nhấp nháy, trong mắt anh xuất hiện tia cười, chậm rãi nói: "Mai mình đi đăng ký được chứ?"
Mày cô giãn ra, trong tiếng tim đập rối loạn, cô nghe mình đáp: "Được."
—
Áo cô bỏ quên ở nhà hàng.
Thương Tòng Châu cùng cô đến lấy.
Ngoài nhà hàng có sân nhỏ, hàng rào treo đầy những chiếc đèn hình ngôi sao.
Qua cửa sổ, mờ mờ ảo ảo thấy bên trong mọi người nâng ly vui vẻ.
Nam thanh nữ tú tươi trẻ, khuôn mặt rạng rỡ, cười tươi, gật đầu hăng hái.
Ánh đèn màu cam ấm áp, làm bầu không khí thêm phần náo nhiệt.
Thương Tòng Châu hỏi: "Bên trong tổ chức tiệc kỷ niệm à?"
"Là kỷ niệm thành lập studio của một đàn chị." Thư Ngâm giải thích: "Chắc anh còn nhớ chị ấy, hôm tiệc mừng thọ của giáo sư Giang em và chị ấy ngồi cùng bàn. Trước đây khi học chung rất thân, sau này chị ấy mở studio dịch phim, bận quá thì nhờ em hỗ trợ."
Anh nhớ rất rõ đàn chị mà cô nói.
Cà phê trong tay cô vô tình đổ lên áo anh, sau đó có một người phụ nữ đến kéo cô ra khỏi tầm mắt anh.
Thư Ngâm ngoảnh mặt về phía anh, hỏi: "Anh có vào cùng em không?"
Chỉ là vào lấy cái áo thôi, Thương Tòng Châu thắc mắc, liệu có phải cô chỉ đơn giản vậy?
Biết cô đã lâu, anh nghĩ cô không phải kiểu người khoe tình cảm hay giới thiệu bạn trai với bạn bè.
Anh lướt qua các bài đăng trên mạng xã hội của cô, không có bất kỳ bài nào chỉ bạn bè xem, đều công khai.
Những bài ít ỏi chủ yếu là quảng bá cho studio dịch phim, không có gì về cuộc sống hay công việc riêng cô.
Không ai có thể biết được cuộc sống hay công việc của cô qua mạng xã hội.
Nhưng anh vẫn đồng ý: "Được."
Anh vốn dễ nói chuyện, huống chi người yêu (hay đúng hơn là vị hôn thê) đứng trước mặt anh.
Không, không phải người yêu.
Là vị hôn thê.
Bàn tay Thư Ngâm và Thương Tòng Châu vẫn không rời nhau.
Họ bước vào nhà hàng, cả không gian chợt im bặt một lúc. Khoảnh khắc yên tĩnh ấy ngắn ngủi như chớp mắt rồi tan biến, ngay sau đó là những ánh mắt tò mò, bàn tán dồn dập đổ dồn về phía họ.
Thư Ngâm đi về chỗ mình ngồi.
Hùng Tử San ngồi quay lưng về phía họ, thấy cô trở lại thì thở phào nhẹ nhõm: "Em về lấy đồ rồi à? Chị gọi mấy cuộc mà em không nghe máy, tưởng em không cần cái áo khoác này nữa."
Ánh mắt của Hùng Tử San liếc thấy bên cạnh Thư Ngâm có một người đàn ông, cô ấy hơi khó chịu, ngẩng đầu lên từ từ nhìn rõ mặt Thương Tòng Châu, rồi bỗng nhiên sửng sốt: "Anh ấy..."
Thư Ngâm cầm lấy áo khoác của mình, giọng nói nhẹ nhàng giới thiệu:"Đây là Thương Tòng Châu."
"Còn đây là đàn chị của em, Hùng Tử San, cũng là học trò của giáo sư Giang. Hai người đã gặp nhau rồi đấy."
Thương Tòng Châu cúi đầu nói: "Chào chị."
Trên mặt Hùng Tử San lộ vẻ khó xử: "...Chào anh."
Cô ấy hỏi Thư Ngâm: "Hai người... là gì của nhau?"
Thư Ngâm mỉm cười nhẹ, đáp: "Anh ấy là vị hôn phu của em."
Nhớ lại những lời trước đó, Hùng Tử San như bị sét đánh, sắc mặt thay đổi nhanh chóng.
Thư Ngâm nắm chặt tay Thương Tòng Châu, lễ phép chào hỏi mọi người rồi thong dong bước đi.
Như thể muốn giành lại một điều gì đó.
Dù người khác mắng nhiếc, hạ thấp và coi thường Thương Tòng Châu, cô vẫn ngược lại, không rời xa anh, mà còn càng gắn bó chặt chẽ hơn.
Phản nghịch ư? Có thể.
Thông cảm ư? Cũng có thể.
Nhưng hơn hết là sự thương xót.
Thương xót anh khi trong mắt người ngoài anh chỉ có thế thôi.
Anh rõ ràng tốt đẹp, ưu tú biết bao.
Mọi người đều ca ngợi Thư Ngâm tuyệt vời và ưu tú thế nào, nhưng chỉ có Thư Ngâm biết động lực giúp cô trở nên xuất sắc là Thương Tòng Châu.
Ảnh hưởng anh mang đến cho cô lớn lao như tiếng vọng trong thung lũng, vang vọng sâu xa, mười năm trôi qua, tiếng vang ấy vẫn văng vẳng bên tai cô.
Người mà cô yêu suốt mười năm, sao họ lại có quyền hạ thấp anh?
—
Chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn, làn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, mang theo cái lạnh se sắt.
Ra khỏi nhà hàng, Thư Ngâm cởi chiếc áo khoác trên người trả lại cho Thương Tòng Châu: "Anh có bị ốm không?"
Thương Tòng Châu chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng bên trong, chẳng có gì giữ ấm. Anh khoác lại áo khoác, khan khàn ho vài tiếng, giọng yếu ớt: "Cảm cúm nặng rồi."
Thư Ngâm quan tâm:"Đã đi khám bác sĩ chưa?"
Thương Tòng Châu mỉm cười: "Rồi."
Khi hai người mặc áo khoác vào, tay họ lặng lẽ rời nhau.
Bàn tay cô tự nhiên chui vào túi áo, còn tay anh thì trống trải, không biết tìm cớ gì để giữ lại, đành để không khí lạnh lẽo lấp đầy từng kẽ ngón tay.
"Em đi xe riêng hay gọi taxi?" Anh hỏi.
"Xe riêng." Cô đáp rồi hỏi lại: "Còn anh?"
"Anh đi nhờ xe bạn."
Lúc đó cô mới nhớ ra: "Sao anh lại ở đây? Là đi làm hay gặp bạn bè ăn tối?"
Xung quanh là những nhà hàng, quán cà phê lớn nhỏ san sát.
Anh khẽ cúi mắt nhìn cô, nói nhẹ: "Đi ăn với bạn, giữa chừng cậu ta nhận điện thoại của bạn gái rồi về, một mình ăn cũng chẳng còn vui nên đi dạo dạo. Không ngờ lại gặp được em."
Cô hỏi tiếp: "Vậy anh đã ăn no chưa?"
"Gần đủ."
" 'Gần đủ' là sao?"
Trong ánh đèn mờ ảo, anh nhìn cô, giọng nhẹ nhàng: "Ý là nếu em chưa no, anh có thể cùng em ăn thêm chút nữa."
Cô nhìn anh ngạc nhiên, mắt mở to, đứng ngẩn người một lúc, quên cả hành động.
Anh cười: "Em đã ăn no chưa?"
"...Ừ, em sắp về nhà rồi."
"Có thể tiện đường chở anh về không?" Giọng anh ấm áp, mang theo nụ cười trầm ấm rất dễ nghe.
Cô nhìn anh, ánh sáng hắt lên người anh, nghe tiếng anh ho liên tục, gò má đỏ lên vì sốt.
"Anh thật sự chỉ bị cảm thôi à?" Cô hỏi: "Có chỗ nào không khỏe nữa không?"
"Có thể hơi sốt." Anh đưa tay lấy tay chạm lên trán, mắt lờ đờ buồn ngủ, vẻ mệt mỏi ốm yếu, giọng khàn khàn, mang chút lạ lùng hấp dẫn: "Về nhà uống viên thuốc hạ sốt là ổn."
Cô vừa nghi ngờ vừa lo lắng.
Anh thúc giục: "Xe em đâu? Đứng đây ngoài gió lâu thế này, bệnh anh chắc sẽ nặng hơn mất."
Nghe vậy cô vội vàng không dám chần chừ dẫn anh đi tìm xe.
Xe cô đậu ở khu vực đậu xe ven đường, cô lái xe không giỏi, lái lùi ra khỏi chỗ đậu, liên tục chỉnh vô lăng, đạp phanh, đạp ga, thỉnh thoảng nhìn camera sau, tay lái vụng về mà căng thẳng.
Anh dựa người ngả nhẹ vào ghế phụ, thấy cô như vậy rất đáng yêu.
Nửa tiếng đi xe.
Trong xe chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Cô thi thoảng nhìn anh, trong khoang xe tối mờ, anh khép mắt, thở dài, xen lẫn tiếng ho nhẹ. Mỗi lần ho anh đều quay đầu về phía cửa xe, nắm tay chống lên môi, nhỏ giọng ho.
Gần tới khu chung cư của anh, đèn đường sáng rực chiếu thẳng vào xe.
Cô thấy mồ hôi lấm tấm trên trán anh, mặt trắng bệch không chút màu sắc, môi cũng tái nhợt.
"Anh còn khỏe không?" Cô hỏi.
Giọng anh khàn hơn trước: "Về nhà uống thuốc rồi ngủ một giấc là ổn thôi."
Cô mím môi: "Nhà anh có giúp việc không?"
Anh nói: "Có, người giúp việc thường đến dọn nhà mỗi sáng."
Đến cổng khu chung cư.
Anh với tay tháo dây an toàn, bấm nhiều lần mới mở được.
"Em cũng về nghỉ đi, ngày mai anh đến đón em." Anh nói rồi xuống xe.
Trong đêm tối, anh bước đi chậm rãi, lưng hơi khòm, như thể lúc nào cũng có thể gục ngã.
Trong lòng anh đếm ngược từng con số.
Mười.
Chín.
Tám.
Tiếng bánh xe lăn trên mặt đường, tiếp theo tới tiếng khóa cửa xe.
Một tiếng "Cạch" nhẹ nhàng, khẽ khàng.
Thương Tòng Châu bước chậm lại, ánh mắt ẩn trong màn đêm dần ánh lên nụ cười đầy toan tính.
"Thương Tòng Châu!" Một giọng nói vội vã vang lên phía sau.
Anh quay lại, trước mắt là khuôn mặt lo lắng của cô.
Bước chân cô càng đến gần lại càng chậm rãi hơn: "Để em đưa anh về nhà."
Thư Ngâm không yên lòng được. Anh sống một mình, nếu bệnh mà không ai hay biết thì sao? Ngày mai người giúp việc mới tới, đến lúc đó, dù chỉ sốt cao thôi cũng có thể làm anh mê man.
Hơn nữa, anh còn bị vấn đề ở tai, cô lo sẽ gây ra phản ứng dây chuyền.
Cô tự biện hộ trong lòng: "Em sợ anh không tự chăm sóc bản thân được, mai bệnh tình nặng hơn sẽ không đi làm thủ tục đăng ký kết hôn được."
Thương Tòng Châu dừng lại một lát, giọng trầm khàn: "Thảo nào mọi người đều muốn kết hôn, hóa ra ốm đau vẫn có vợ chưa cưới chăm sóc."
Vợ chưa cưới.
Phải chăng anh đang trả lời lời cô giới thiệu anh là "chồng chưa cưới" trước mặt Hùng Tử San?
Lúc ấy, khi giới thiệu, trong lòng cô không có nhiều biến động, có lẽ vì hoàn cảnh ồn ào, không khí vui tươi nên không tạo được cảm giác lãng mạn ngọt ngào.
Nhưng giờ đây nghe anh gọi mình là vợ chưa cưới với vẻ mặt lạnh lùng thanh thản, trong lòng Thư Ngâm vẫn không khỏi nảy sinh những tưởng tượng mơ màng không nên có.
Cô khẽ cúi đầu, giấu khuôn mặt hơi ửng đỏ trong bóng tối của đêm khuya.
—
Đây là lần đầu tiên Thư Ngâm đến nhà Thương Tòng Châu.
Thiết kế thang máy trong tòa nhà, cửa thang mở ra là tới trước sảnh nhà anh.
Cảm giác về nhà anh khiến cô liên tưởng đến nhà của Trần Tri Nhượng, y hệt nhau.
Phong cách tối giản với tông màu trầm, kết hợp đen xám uể oải, đậm chất biệt thự sang trọng. Sạch sẽ đến lạnh lẽo, không hề có hơi ấm gia đình. Không giống nhà, giống như phòng mẫu của dự án bất động sản hơn.
Bước vào là phòng khách rộng rãi, một bên là cửa kính lớn từ trần đến sàn phản chiếu ánh đèn thành phố lung linh ngoài kia.
Anh mở tủ giày, lấy ra một đôi dép mới tinh.
Cô vô thức liếc nhìn vào trong, toàn bộ đều là dép nam màu đen. Cô biết chắc vì kích cỡ mỗi đôi đều rất lớn, kể cả đôi anh đưa cho cô cũng to.
"Xin lỗi, trong nhà không có dép nữ." Anh cúi đầu, nét mặt có chút bất lực: "Mai anh sẽ đi mua."
"Không cần!" Cô phản ứng rất nhanh.
Anh nhắc nhở cô: "Thư Ngâm, chúng ta sắp kết hôn rồi đấy."
Thư Ngâm bỗng nhiên im lặng, càng thêm bối rối.
Thương Tòng Châu nói thẳng: "Từ giờ trở đi đây không chỉ là nhà anh mà còn là nhà em nữa, Thư Ngâm. Là chủ nhân của căn nhà, em không có một đôi dép riêng, như vậy có được không?"
"... Không được." Thư Ngâm vội né tránh ánh mắt anh, cô không thể nghiêm túc và thẳng thắn như anh được.
Cô không thể phản bác lại anh.
Khi tham lam nhất, cô chỉ mong anh nhớ được tên mình thôi.
Ai ng số phận như một đoàn tàu trật bánh, lao đi không thể kiểm soát.
Thư Ngâm không chỉ được Thương Tòng Châu nhớ tên, ngày mai, tên cô sẽ còn được ghi trên một cuốn giấy chứng nhận kết hôn cùng anh.
Cô đổi dép, dép quá to khiến từng bước đi của cô chậm rãi, sợ chỉ cần sơ ý là dép sẽ tuột khỏi chân.
Từ sảnh ra là phòng khách rộng lớn. Trước mắt là một bức tường kính lớn, bên ngoài là ánh đèn thành phố rực rỡ.
"Bếp ở đâu?" Cô quay lại hỏi anh.
Dưới ánh đèn rọi, gương mặt anh tái nhợt đến đáng thương, hai mày cau lại, mỗi lần ho vai cổ lại rung lên. Nghe cô hỏi, anh ngước đầu nhìn về phía cô, cả người bỗng nhiên gục xuống.
Thư Ngâm hoảng hốt, bước vội lên phía trước. Anh to lớn, chênh lệch sức nặng giữa nam nữ quá lớn, cô muốn đỡ anh nhưng không kịp, bị anh đè lên người, ngã thẳng ra sau.
Phía sau là chiếc sofa da mềm mại.
Phía trước là cơ thể anh, hơi ấm lan tỏa, hơi thở nặng nề áp lên người cô.