Tư thế ấy quá gần gũi, như những cặp tình nhau ôm nhau.
Sự hiện diện của Thương Tòng Châu rất mạnh mẽ.
Cơ thể, dáng vẻ, hơi thở của anh như ngọn núi lửa phun trào, dòng dung nham nóng bỏng dồn dập áp lên Thư Ngâm. Cô cứng người, nhưng khi dòng dung nham lan rộng qua người, thân thể cô cũng mềm nhũn đi.
Không gian trong phòng im ắng, tiếng thở dồn dập vang lên từng hồi.
Bất chợt, Thương Tòng Châu mở mắt, nhận ra tình hình hiện tại, giọng yếu ớt: "Xin lỗi."
Đó hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh. Lúc đó trong đầu anh trống rỗng, bước chân chênh vênh, ngực ngột ngạt như sắp nổ tung. Vì có cô ở đó, ngay cả tiếng ho cũng phải kiềm chế.
Anh hơi cúi mắt, nhìn thấy cô tựa vào lòng mình, mi mắt run nhẹ, mũi nhỏ xinh, môi hồng mọng. Trong hơi thở của cô thoảng ngát mùi ngọt ngào đặc trưng. Đôi môi cô cách yết hầu của anh chỉ khoảng hai ba phân.
Yết hầu của anh không thể kiềm chế, chuyển động lên xuống chậm rãi, cổ họng ngứa ngáy khó chịu.
"Em có ổn không?" Anh kịp rút lui, ngồi vững trên ghế sofa, tay xoa xoa giữa hai chân mày, nói: "Thư Ngâm, trên bàn ăn có một túi thuốc, trong đó có thuốc hạ sốt, em lấy giúp anh với."
Thư Ngâm điều chỉnh hơi thở, cố tình lờ đi chuyện vừa rồi, đáp: "Vâng."
Trên bàn có một túi thuốc.
Cô tìm thấy thuốc hạ sốt, theo chỉ dẫn lấy thêm vài viên thuốc giảm ho.
Cô nhìn quanh, thấy chiếc máy nước nóng lạnh trên quầy bếp, lấy một chiếc cốc, rót nước ấm rồi đem thuốc đến bên Thương Tòng Châu.
Anh nhận thuốc, uống cùng với nước.
Anh cao lớn, ngồi cong người thu mình trên ghế sofa trông rất bức bối.
Thư Ngâm hỏi: "Anh có muốn về phòng nằm nghỉ không?"
Im lặng một lúc, anh thở nhẹ ra: "Ừ."
Đột nhiên bàn tay đặt trên tay vịn giơ lên, cô nhìn thấy, vô thức nắm lấy tay anh. Ý định của cô là giữ anh khỏi ngã. Khi chạm vào, không gian như ngừng lại một nhịp.
Đây không phải lần đầu cô nắm tay anh.
Một tiếng trước cô còn nắm tay anh, giới thiệu thân phận anh trước ba mươi người.
Lúc đó cô không có nhiều cảm xúc, có thể vì không khí náo nhiệt, không tạo được sự mờ ám lãng mạn.
Nhưng giờ đây nghe anh gọi cô là vợ chưa cưới với vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng cô dấy lên những tưởng tượng ngọt ngào không đáng có.
Cô hơi cúi đầu, giấu khuôn mặt ửng đỏ trong bóng tối.
"Khụ khụ khụ" Tiếng ho vang bên tai.
Thư Ngâm tự nhắc mình: anh đang ốm, chăm sóc người bệnh mới quan trọng, những rung động nhỏ nhặt phải gác lại.
Cô nói: "Phòng ngủ ở đâu, để em dìu anh vào."
Thương Tòng Châu đứng dậy.
Nằm hay ngồi còn ổn, nhưng vừa đứng lên, khoảng cách chiều cao thể hiện rõ. Anh đứng gần như vậy, nhiệt lượng từ người anh tràn trề, mạnh mẽ bao phủ không khí quanh cô.
Cô nín thở, hỏi: "Anh tự đi được chứ?"
"Được." Anh khịt mũi, giọng khàn khàn, tiếng cười vang lên vừa trầm ấm vừa mê hoặc.
Tiếng anh ngay sát bên tai cô, hơi thở phả vào khiến cô ngứa ngáy.
Thương Tòng Châu tự nhiên nắm lấy tay cô, bàn tay đan chặt lấy nhau, kéo cô đến cửa phòng ngủ.
Rồi mới thả tay, chỉ về phía căn phòng đối diện: "Đây là phòng khách, chưa từng có ai ngủ ở đây. Nếu em thấy mệt có thể ngủ ở đây. Trong phòng có đủ thứ..." Anh ngập ngừng một chút, sửa lại: "... Nhưng hình như không có đồ ngủ, để anh tìm cho em bộ đồ ngủ sạch sẽ chưa dùng nhé?"
Một người bệnh lại đi tìm đồ ngủ sao?
Thư Ngâm đẩy nhẹ anh: "Không cần đâu, anh nhanh về giường nằm nghỉ đi."
Thương Tòng Châu hỏi: "Còn em thì sao?"
Thư Ngâm đáp: "Anh đừng lo cho em, việc quan trọng bây giờ là anh phải hạ sốt thật nhanh."
Rèm cửa sổ lớn được kéo ra, ánh trăng sáng như nước, sáng rõ không khác gì đèn đêm.
Thương Tòng Châu nằm trên giường, Thư Ngâm đắp chăn cho anh, ngẩng mắt lên, giọng dịu dàng, an ủi người bệnh: "Anh ngủ đi, lát em sẽ đo nhiệt độ cho anh. Nếu hạ sốt rồi thì em sẽ về. Nếu chưa hết sốt... em sẽ gọi cấp cứu 120."
Câu nói nghiêm túc của cô khiến Thương Tòng Châu bật cười, rồi anh cũng an ủi cô: "Yên tâm đi, sẽ nhanh hạ sốt thôi."
Thư Ngâm nhếch môi: "Anh đâu phải bác sĩ mà biết..."
—
May mắn là nửa tiếng sau khi Thư Ngâm đến đo lại nhiệt độ, Thương Tòng Châu đã hạ sốt, nhiệt độ trở lại bình thường.
Anh ngủ say rồi.
Cô nhìn đồng hồ.
Chín giờ rưỡi.
Chưa muộn.
Cô suy nghĩ rồi vẫn quyết định không ngủ lại chỗ anh.
Không có đồ thay, cô không quen, sợ ngủ không yên. Hơn nữa, môi trường lạ lẫm, cứ nghĩ đến việc ngủ cùng dưới một mái nhà với Thương Tòng Châu... Thư Ngâm vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện ngày mai họ sẽ đi đăng ký kết hôn.
Dù đó là cô đề xuất trước.
Trong căn phòng yên tĩnh, cô lặng lẽ rời đi, trở về nhà mình.
Nơi quen thuộc, chiếc giường quen thuộc, cô mặc đồ ngủ của mình nhưng vẫn trằn trọc, không thể chợp mắt. Trong đầu liên tục hiện lên cảnh cô nói với Thương Tòng Châu: "Chúng ta kết hôn đi."
Cảm giác ngượng ngùng đến muộn màng.
Cô đã cầu hôn Thương Tòng Châu sao?
Một người trước giờ không dám thổ lộ tình cảm lại dám cầu hôn.
Thư Ngâm cào cào đầu, đứng dậy, đi vào phòng để đồ. Cô nhớ đến quảng cáo về viên uống melatonin mà Thẩm Dĩ Tinh từng đóng.
Phòng chứa đồ chất đầy thứ linh tinh, vừa vào cô đã vấp trúng một cái thùng, mở ra thì thấy bên trong đầy bao cao su. Cô hít một hơi thật sâu rồi vứt chiếc thùng ấy vào góc.
Lục tung phòng, cuối cùng cô tìm được melatonin dạng kẹo mềm, theo hướng dẫn uống hai viên.
Chẳng mấy chốc mắt cô bắt đầu nặng trĩu, ngủ thiếp đi.
Đêm đó, Thư Ngâm nằm mơ.
Cô mơ thấy mình ngủ lại nhà Thương Tòng Châu, anh tìm cho cô một bộ quần áo làm đồ ngủ.
Bộ quần áo là áo sơ mi của anh, rộng thùng thình, vừa phủ qua gốc đùi cô.
Thương Tòng Châu đứng ở cửa phòng ngủ chính, nhìn cô tắm xong bước ra, người còn ẩm ướt sương mờ của phòng tắm, vừa trong sáng vừa quyến rũ. Anh quay mặt đi, nhẹ ho một tiếng. Tiếng ho không giống trước, mang chút ngượng ngùng không thoải mái.
"Chúng ta đã kết hôn rồi," Anh nghiêm túc nói như đang khẳng định một sự thật: "Vợ chồng phải ngủ cùng phòng, em nghĩ sao?"
Cô kéo áo sơ mi xuống, cố che chắn đôi chân nhưng vô ích.
Cô giữ giọng điềm tĩnh, nhẹ nhàng đáp: "Đúng là nên ngủ cùng phòng."
Rồi cô bước vào phòng ngủ phía sau anh.
Cảnh tượng thay đổi, cô và Thương Tòng Châu cùng nằm trên một chiếc giường.
Cô ngồi lên người anh, từng cúc áo trên người bị anh từ từ cởi ra.
Trong lúc xúc cảm dâng trào, anh nắm eo cô, theo nhịp lên xuống, giọng khàn khàn nói: "Em có nhớ không, đêm đó anh cũng cởi cúc áo em như vậy, rồi em ngồi lên người anh?"
Thư Ngâm đỏ bừng cả người, cắn môi, nhẹ nhàng nói: "Em nhớ."
Giấc mơ dừng lại ở đó.
Khi tỉnh dậy, cô nhận ra mình bị chuông báo thức điện thoại đánh thức.
Cô tắt chuông rồi thở dài nằm ngửa ra giường.
Những giây đầu tỉnh giấc, đầu óc cô trống rỗng, tim đập nhanh đến mức như muốn bật ra khỏi lồng ng.ực.
Cô vốn là người đơn thuần ngây thơ, giờ lại mơ những giấc mơ... về chuyện tình cảm.
Thư Ngâm giận bản thân, muốn tìm một cái hố mà chui xuống cho xong.
Chuông báo thức lại reo.
Cô chỉ tạm dừng chuông chứ chưa tắt hẳn, nên chuông cứ lặp lại sau mỗi năm phút. Lần này cô lấy điện thoại tắt hẳn, kéo cơ thể mệt mỏi cùng đầu óc mơ màng vào phòng tắm rửa ráy.
Rửa mặt xong, cô vào bếp nấu cháo.
Trong lúc nấu cháo, cô nhắn tin cho Thương Tòng Châu. Khi cháo chín, cô cho vào hộp giữ nhiệt thì điện thoại reo.
Anh nhắn lại: [Em về nhà rồi à?]
Thư Ngâm nhắn: [Ừm, em nấu cháo cho anh rồi, lát nữa em mang cho anh nhé.]
Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: [Anh có thể xuống dưới đón em không?]
Nhà anh thiết kế theo kiểu mỗi tầng một căn, phải quẹt thẻ mới lên được.
Sau khi Thương Tòng Châu trả lời "Được", Thư Ngâm sợ anh phải đợi lâu, vội cho hộp giữ nhiệt vào túi rồi nhanh chân ra cửa thay giày.
Thang máy từ trên tầng đi xuống.
Cánh cửa thang máy bằng kim loại mở ra, bên trong đứng một người, phong thái lạnh lùng, vẻ mặt điển trai.
Một mùi hương gỗ nhẹ nhàng thoảng vào mũi cô, Thư Ngâm đứng lặng hai giây rồi hỏi: "Anh đi làm à?"
Trần Tri Nhượng gật nhẹ, ánh mắt nhìn xuống tay cô.
Tay cô đang cầm một túi, trông như hộp đựng cơm.
Anh mím môi, nhíu mày lạnh lùng, giọng đều đều hỏi: "Sao dậy sớm vậy?"
Thư Ngâm đáp: "Có chút việc."
Trần Tri Nhượng hỏi: "Cần giúp không?"
Cô lắc đầu: "Không cần."
Trong thang máy, nút bấm sáng lên là tầng một và tầng hầm.
Thang máy đi xuống, giống như trò tàu lượn siêu tốc, lên đỉnh rồi bất ngờ rơi thẳng xuống, tạo cảm giác mất trọng lực.
Trong lòng Trần Tri Nhượng thoáng có cảm giác ấy, mơ hồ, ảo diệu, kỳ lạ khó tả.
Anh cố nhịn cảm giác khô khốc trong cổ họng, trầm giọng hỏi: "Còn lâu mới đến giờ làm, em đi đâu? Anh có thể đưa em đi."
"Không cần," Cô lại từ chối, giải thích: "Em sang khu bên cạnh thôi."
"Khu... bên cạnh." Anh lặp lại hai từ ấy.
Thang máy đến nơi.
Thư Ngâm mỉm cười nhẹ bước ra, vừa đi vừa nói: "Thương Tòng Châu bị ốm, em sang thăm anh ấy."
Dáng người cô nhỏ nhắn, mảnh mai, chạy nhanh ra ngoài.
Ánh bình minh ngoài trời chiếu rọi khắp người cô, vàng rực rỡ, nhẹ nhàng. Nhưng trong mắt anh, ánh sáng ấy chói đến mức khiến anh đau mắt, như bị lưỡi dao sắc lẹm quét qua.
Cánh cửa thang máy khép lại, tiếp tục xuống dưới.
Dừng tầng hầm để xe.
Trần Tri Nhượng đứng im rất lâu không động đậy, như bị đóng băng.
Cánh cửa thang máy lại đóng kín, không ai bấm nút, nó cứ như vậy dừng ở tầng hầm.
Bên trong cabin, xung quanh đều là tường kim loại, phản chiếu hình ảnh anh lúc này: vẻ mặt rối bời, ngơ ngác đầy thất vọng.
Rất lâu sau, anh chầm chậm hạ mắt, đường nét khuôn mặt sâu sắc trầm xuống uể oải.
Đôi môi anh nhếch lên một nụ cười, lạnh lùng và khắc nghiệt.
Cuối cùng thì anh cũng đã đạt được điều mình mong muốn.
Anh lại ngẩng lên, ánh mắt bình thản, khuôn mặt không còn một tia ấm áp, bước thẳng ra ngoài.
Phía sau anh, cánh cửa thang máy không có người lặng lẽ khép lại.
Gió xuyên qua hành lang lạnh buốt, cuốn một chiếc lá khô trên mặt đất xoay tròn vài vòng, rồi biến mất.
—
Ở đầu bên kia.
Thư Ngâm cúi đầu khi cánh cửa thang máy mở ra, bóng dáng trong thang máy chồng lên bóng dáng cô.
"Thư Ngâm."
Giọng Thương Tòng Châu vang lên, cô ngẩng đầu nhìn anh rồi bước vào thang máy.
Không khí im lặng đến lạ.
Cô nhìn chăm chú vào bóng phản chiếu của Thương Tòng Châu trên tấm kính trong thang, hỏi: "Anh đã đỡ hơn chưa?"
"May mà tối qua có em chăm sóc, đỡ hơn nhiều rồi." Anh dừng lại một chút, hỏi tiếp: "Sao em không ngủ lại nhà anh?"
Nhà anh.
Mặt Thư Ngâm trở nên nóng dần, giọng cô lạnh lùng nhưng điềm tĩnh trả lời: "Em vẫn thích mặc quần áo của mình ngủ hơn."
Hình ảnh trong mơ chợt hiện lên trong đầu cô.
Cô mặc chiếc áo sơ mi của Thương Tòng Châu, ngồi trong lòng anh.
Thang máy đến tầng.
Thương Tòng Châu bước ra trước, đợi vài giây không nghe tiếng cô bước theo, quay lại nhìn —
Biểu cảm trên mặt Thư Ngâm lúc này chẳng hiểu sao lại có chút... e thẹn?