Yêu Lại Mối Tình Đầu - Mộ Chi

Chương 47

Khám sức khỏe tiền hôn nhân và khám tổng quát có gì khác nhau?

Thì ra là khác biệt ở khía cạnh này.

Phải là khác biệt ở khía cạnh này, nếu không sao lại đặc biệt nhấn mạnh đó là khám sức khỏe tiền hôn nhân chứ?

Thư Ngâm hận mình hiểu biết quá ít về mặt này nhưng lại không tìm hiểu thêm. Chỉ cần cô nghĩ sâu hơn một chút sẽ biết được điểm đặc biệt của báo cáo khám sức khỏe tiền hôn nhân nằm ở đâu.

Trong lúc tự kiểm điểm, Thương Tòng Châu lên tiếng: "Hâm nóng xong rồi."

Thư Ngâm đột ngột ngẩng đầu: "Được..."

Anh mang bát đũa đến đặt trước mặt cô.

Dưới ánh đèn trắng sữa của phòng ăn, họ ngồi đối diện nhau ăn cơm, không ai nói lời nào.

Khi gắp thức ăn, thỉnh thoảng cô lại nhìn anh.

Những ngón tay khớp xương rõ ràng, đẹp đẽ, ống tay áo vén lên đến khuỷu tay, cổ tay áo được viền chỉ vàng.

Tâm trí không tự chủ được quay về nhiều năm trước, hội trường ồn ào, phòng phát thanh yên tĩnh.

Lễ hội tuyên thệ một trăm ngày trước kỳ thi đại học.

Anh chìa tay về phía cô, đón lấy chiếc micro cô cẩn thận đưa cho anh.

Phòng phát thanh được đóng kín quanh năm, không khí ngột ngạt, ánh sáng lờ mờ, tâm sự của cô được cất giấu trong góc lặng lẽ tự mình ủ men.

Thư Ngâm từng nghĩ mình đã quên anh từ lâu rồi, dù sao cũng đã nhiều năm như thế, chuyện cũ nên được phong ấn trong năm tháng, tình cảm đã qua nên theo gió trăng mà lãng quên.

Nhưng giờ phút này cuối cùng Thư Ngâm cũng nhận ra, cô càng ngày càng yêu Thương Tòng Châu.

Mỗi lần tiếp xúc với anh cô đều có thể bóc tách từng lớp nhớ lại những chuyện đã qua.

Chẳng mấy chốc Thương Tòng Châu hỏi cô: "Thẩm Dĩ Tinh đâu rồi?"

Thư Ngâm chậm rãi nuốt cơm trong miệng, nói: "Cô ấy về nhà bố mẹ rồi."

Dường như nghĩ đến điều gì đó thú vị, khóe mắt cô cong thành một đường. Đôi mắt cô dài và mảnh, cong thành một hình vòng cung như vầng trăng khuyết, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Có một vẻ đẹp tĩnh mịch.

Thương Tòng Châu tò mò: "Cô ấy không cần phòng của mình nữa sao?"

Anh ám chỉ căn phòng khách ở nhà Thư Ngâm.

"Chính vì căn phòng đó mà cô ấy mới đi đấy."

Thư Ngâm vẫn còn nhớ cảnh Thẩm Dĩ Tinh nghiến răng nghiến lợi mắng Thương Tòng Châu là "gian thương".

"Tớ nói đó là phòng của tớ, ý bảo anh ấy dọn đồ rồi cút khỏi phòng của tớ, cút khỏi nhà cậu!"

"Anh ấy thì hay rồi, mặt mày vênh váo như thể hiển nhiên lắm, lại còn nói muốn ngủ chung phòng với cậu?"

"Làm ơn đi, anh ấy chỉ là đối tượng xem mắt của cậu, hôm qua mới được nâng cấp thành bạn trai, dựa vào đâu mà ngủ chung phòng chứ?"

"Anh ấy đâu phải chồng cậu, sao có thể ngang nhiên đến thế?"

Mắng xong Thư Ngâm lại thấy Thẩm Dĩ Tinh như đang nói thay cho Thương Tòng Châu, theo tình theo lý, đúng ra cô phải ngủ chung giường với Thương Tòng Châu.

"Thôi được rồi tớ đi đây, nhường căn phòng này cho Thưong Tòng Châu vậy. Anh ấy cũng thật kỳ lạ, bao nhiêu biệt thự không ở, cứ phải chen chúc với cậu trong cái căn hộ nhỏ bé này." Thẩm Dĩ Tinh thở dài, chuyển hướng đột ngột: "Có lẽ đây chính là tình yêu."

Chỉ là một câu nói đùa, người nói đùa nói với vẻ mặt thờ ơ, sau đó chuyển sang một chủ đề khác.

Thư Ngâm cũng phối hợp, trên mặt mỉm cười rạng rỡ nhưng trong lòng lại như ánh sáng lạnh lẽo tan nát, tâm hồn bụi bặm xao động, một ý nghĩ không thể tin nổi chợt hiện ra.

Đêm đó anh ấy thật sự say sao?

Hay là...

Cô mong anh say thật, hay giả vờ say?

"Hình như Thẩm Dĩ Tinh không đồng ý việc chúng ta hẹn hò." Vẻ mặt Thương Tòng Châu mệt mỏi.

"Không có, cô ấy..." Thư Ngâm im lặng rất lâu, có chút khó nói ra: "Khá ủng hộ."

"Đợi em làm việc xong anh sẽ mời cô ấy đi ăn một bữa."

"Hả?"

Thương Tòng Châu khẽ nhướng mí mắt, mỉm cười: "Làm thân với bạn thân của em một chút."

Trong lòng Thư Ngâm bất giác có chút ngứa ngáy.

Nụ cười của anh khiến lòng người ta ngứa ngáy.

Cảm giác ngứa ngáy đó như hiệu ứng cánh bướm, làm xáo trộn hồ nước yên bình trong lòng cô.

Cô buột miệng nói ra một câu: "Nụ hôn chào buổi sáng, khi nào thì bù?"

Lời vừa nói ra lý trí cô mới quay trở lại. Nhưng cô cũng không thấy xấu hổ, cô đã chấp nhận mối quan hệ vợ chồng son của họ rồi. Giữa vợ chồng, nắm tay, ôm, hôn, thậm chí lên giường đều là hợp lý hợp pháp.

Thương Tòng Châu cụp mắt nhìn cô, giọng nói đầy từ tính: "Lát nữa tắm xong?"

Thư Ngâm hỏi: "Tắm xong rồi vậy là nụ hôn chúc ngủ ngon phải không?"

Anh đáp lại bằng một tiếng cười: "Hai trong một."

Anh nói: "Em hời rồi đấy."

Thư Ngâm ngẩn người, sau đó bật cười: "Cảm ơn anh nhé, anh thật hào phóng."

Ăn tối xong, việc rửa bát giao cho máy rửa bát.

Hai người ngồi không, Thư Ngâm gãi đầu, buông một câu "Em đi tắm đây" rồi vào phòng.

Thương Tòng Châu lặng lẽ ngồi bên bàn ăn, ngón trỏ của bàn tay đặt trên bàn gõ nhẹ lên mặt bàn.

Đêm tối buông xuống, ánh mắt anh dần trầm xuống, bao phủ bởi những tâm trạng sâu thẳm khó lường.

Tiếng nước chảy róc rách như tiếng mưa rơi.

Thư Ngâm cứ ngỡ là ảo giác, ra xem thì thấy những hạt mưa lớn đập vào cửa sổ, phá tan màn đêm tĩnh lặng.

Cô mơ hồ nghe thấy Thương Tòng Châu gọi mình.

Đẩy cửa ra, cô nghe thấy anh ấy thật sự đang gọi mình.

"Có khăn tắm thừa không?" Đầu tóc anh ướt sũng, vầng trán lấm tấm hơi nước, đôi mắt vừa đen vừa sáng, toát lên vẻ lúng túng hiếm thấy: "Anh quên mang khăn tắm rồi."

"Trong tủ nhà vệ sinh có khăn tắm sạch."

Sợ anh không tìm thấy, Thư Ngâm đi về phía nhà vệ sinh khách.

Nhà vệ sinh được thiết kế phần khô và ướt riêng biệt, khăn tắm được để ở bên ngoài.

Thương Tòng Châu đứng ở cửa, nhìn Thư Ngâm càng lúc càng đến gần, cuối cùng dừng lại trước mặt anh.

Cô không nhìn anh một cái, nói: "Anh tránh ra một chút."

Anh đứng đó, cô không tiện mở tủ.

Đợi anh tránh ra, Thư Ngâm cúi người mở tủ, lấy ra một chiếc khăn tắm sạch.

"Của anh."

"..."

Thương Tòng Châu chậm chạp không nhận.

Thư Ngâm đứng thẳng người, ánh mắt dần dần hướng lên, hàng mi khẽ run rẩy.

Đập vào mắt cô là bộ đồ ngủ dính nước của anh, hai cúc áo trên cùng chưa được cài, không biết là do anh quên hay cố tình. Cô không thể đoán được nữa, vì cô đang chịu một cú sốc thị giác mạnh mẽ.

Cơ thể người đàn ông tràn đầy sức sống toát ra hormone, còn phảng phất hơi nóng bỏng rát.

Nóng đến nỗi xương sống cô không kìm được mà mềm nhũn, ánh mắt cô hướng lên trên, đối diện là yết hầu của anh đang lên xuống chậm rãi, như đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan đầy đau khổ.

Cô không dám ngẩng đầu nữa, chỉ chăm chú nhìn yết hầu của anh, giọng nói rất nhẹ: "Anh không cần sao?"

"Xa quá anh không lấy được." Giọng anh thanh lạnh, như tuyết không vướng bụi trần.

Rõ ràng rất gần.

Nhưng cô không phản bác, chỉ ngoan ngoãn tiến về phía trước một bước, rồi hai bước.

Sau đó, cô bị anh đột ngột ôm chặt eo, kéo vào lòng.

Thư Ngâm ngẩng đầu, đón lấy cô là bóng tối bao trùm, không để lại chút kẽ hở nào ập đến cô.

Nhưng anh lại dừng lại bên môi cô, khoảng cách mập mờ muốn hôn mà không hôn.

Hơi thở của anh dường như có thể lọt qua môi răng cô vào khoang miệng cô, cô nếm được mùi bạc hà sảng khoái từ miệng anh: "Nụ hôn chúc ngủ ngon, bây giờ hôn được không?"

Giọng nói hơi khàn, xen lẫn d.ục v.ọng mãnh liệt.

Cô nhìn vào mắt anh, mơ màng hơi ẩm, như những ngày mưa phùn mùa hè, không khí ẩm ướt quấn quýt cơ thể, từng tấc da thịt đều không thoát khỏi.

Không khí không ngừng nóng lên.

Cô như thiếu oxy, cổ họng căng cứng, căng đến mức giọng cô run rẩy: "Nụ hôn chúc ngủ ngon sao?"

Đôi mắt Thương Tòng Châu dần sâu thẳm, hơi thở nhẹ nhàng phả ra, hơi ấm dịu dàng dần trở nên cuồng nhiệt, khàn giọng: "Em đã hứa với anh rồi, còn tính không?"

"...Ừm."

Anh cười, như người say nhẹ, đôi mắt đào hoa nở rộ như quạt, dễ dàng uốn cong thành đường cong quyến rũ.

"Anh muốn hôn em, Thư Ngâm."

Chưa kịp đợi cô trả lời, hơi thở và môi lưỡi anh cùng lúc tiến vào khoang miệng cô.

Đôi môi ấm áp, hơi thở nóng bỏng, kèm theo mùi bạc hà thanh mát hút lấy hơi thở cô, chiếm lấy vị giác của cô, khi mở mắt ra, đối diện với cô là đôi mắt đầy d.ục v.ọng của anh, khóe mắt ửng đỏ.

Bên tai là tiếng mưa gió ào ào bên ngoài, nước mưa như rơi vào lòng cô, khuấy lên từng đợt nóng ẩm, cô bồn chồn không yên, tâm trạng khó bình tĩnh.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Thương Tòng Châu cũng buông tha cho cô.

Thư Ngâm được anh ôm trong lòng, toàn thân mềm nhũn, dựa vào anh mới không ngã xuống đất. Cô như con cá cạn nước, thở hổn hển từng ngụm nhỏ, cố gắng ổn định hơi thở.

Nơi cô tựa đầu vào là ngực anh, trái tim anh đập dữ dội.

Nụ hôn dài, chấn động mạnh, cô như thấy xương cốt han gỉ của mình bùng cháy trong gió mạnh.

Thư Ngâm từ từ thoát khỏi vòng tay anh, bình thản dùng khăn tắm lau tóc cho anh.

"Cúi đầu xuống một chút."

"Được." Anh cúi người, hơi thở ấm áp phả vào xương quai xanh của cô, động tác cô khựng lại một chút, sau đó lại như không có gì xảy ra mà tiếp tục lau tóc cho anh.

Một lát sau, cô nói: "Lau gần xong rồi, anh dùng máy sấy tóc đi."

Cô chỉ vào cánh tủ khác: "Máy sấy tóc ở đây."

Thương Tòng Châu nhìn đôi mắt bình tĩnh của cô, cô là tuyết bao năm, là hồ băng, là sương mù u tối, khó hiểu.

"Thư Ngâm."

"...Đừng gọi tên em." Cô cứng người, môi run rẩy, gần như đang trách móc: "Thương Tòng Châu, nụ hôn chúc ngủ ngon hôm qua không phải như thế này."

Hơi lạnh tỏa ra từ Thường Tòng Châu bỗng chốc dịu đi, anh hỏi ý kiến cô: "Hôm nay anh hơi quá đáng sao?"

Ánh đèn kéo dài bóng cô, trông cứng đờ.

Thư Ngâm nhìn xuống đất: "...Làm ơn đừng hỏi em câu hỏi này."

Làm gì có ai hôn xong rồi lại đi bàn luận nụ hôn đó nhẹ hay nặng, dịu dàng hay thô bạo chứ?

Người vốn có EQ rất cao ngày thường, hôm nay lại đặc biệt không hiểu chuyện, cứ hỏi đi hỏi lại cô: "Tại sao?"

"Thương Tòng Châu, anh thật là vô vị." Thư Ngâm không thể nhịn được nữa, mặt đỏ bừng mắng anh.

Cánh cửa phòng ngủ "rầm" đóng lại.

Tâm trạng của Thương Tòng Châu tốt chưa từng thấy.

Chắc hẳn cô không phải là hồ nước tĩnh lặng, đối mặt với con sóng dữ dội của anh cô cũng sẽ dấy lên những gợn sóng.

Có lẽ nụ hôn đêm đó đã quá đà, mấy hôm sau Thư Ngâm chỉ nhẹ nhàng hôn anh như chuồn chuồn đạp nước.

Trời dần trở lạnh, mùa thu ở Nam Thành lặng lẽ khép lại trong những trận mưa.

Ngày lập đông, Thương Tòng Châu nhận được điện thoại của Hoa Ánh Dung, sau khi cúp máy, anh nhắn tin cho Thư Ngâm báo rằng tối nay anh không về nhà ăn cơm nhưng sẽ có người mang cơm tối đến.

Thương Tòng Châu chăm sóc Thư Ngâm như chăm sóc một nàng công chúa được nuông chiều.

Việc nhà đều do anh làm, ba bữa sáng, trưa, tối hàng ngày cũng do anh lo. Nếu anh không ở nhà thì sẽ gọi người của Duyệt Giang Phủ mang đồ ăn đến.

Thư Ngâm từng nói với anh một lần rằng cô có thể tự lo cho bản thân, bao nhiêu năm nay cô vẫn sống như vậy.

Thương Tòng Châu điềm nhiên đáp lại cô: "Anh chưa từng nghĩ sự xuất hiện của anh có thể giúp em được thêm vinh hoa phú quý, anh mong sự tồn tại của anh không ảnh hưởng đến cuộc sống vốn có của em, mà là mang đến cho cuộc sống của em một ý nghĩa khác."

"Có thể chăm sóc cho em, đối với anh, đó chính là ý nghĩa của cuộc sống."

Kể từ đó Thư Ngâm không nhắc lại chuyện này nữa.

Hôm nay cô cũng ngoan ngoãn trả lời anh: [Vâng.]

Rồi lại là người vợ chu đáo, dặn dò anh: [Anh lái xe cẩn thận nhé.]

Mỗi lần anh đi xã giao, cô chưa bao giờ hỏi đi với ai, cũng không hỏi có phụ nữ hay không, càng không hỏi khi nào về nhà.

Chỉ khi hàng ngày hôn cô anh mới có cảm giác cô thuộc về anh.

Những lúc khác cô như sương mù lãng đãng, khiến anh không thể nắm bắt.

Hoa Ánh Dung rất kén ăn, lại vì thân phận MC trước đây, hiệu ứng người nổi tiếng khiến bà đi đâu cũng có người chụp ảnh. Điều này trái với mục đích ban đầu của bà khi làm MC, MC tin tức không liên quan đến ngôi sao. Vì vậy, bà chọn những câu lạc bộ có biện pháp bảo mật cực kỳ tốt khi ăn uống bên ngoài.

Duyệt Giang Phủ là nơi bà thường lui tới.

Trước khi vào phòng riêng, Thương Tòng Châu có linh cảm trong phòng còn có người khác.

Nếu không phải bạn bè thân thiết thì cũng là người thân của Hoa Ánh Dung.

Trước đây là dì, cô chú các kiểu. Hôm nay người ngồi trong phòng riêng trò chuyện rất vui vẻ với Hoa Ánh Dung là bạn thân nhiều năm của bà, Thẩm Lạc Nghi – mẹ của Trần Tri Nhượng và Thẩm Dĩ Tinh.

Thẩm Lạc Nghi: "Tiểu Châu, dạo này cháu bận gì thế?"

Thương Tòng Châu nói: "Vẫn vậy thôi ạ."

Hoa Ánh Dung bĩu môi: "Thằng bé nó còn bận gì được nữa, dĩ nhiên là công việc rồi, chẳng lẽ còn mong nó hẹn hò sao? Kệ nó đi, con trai cậu sao rồi, hẹn hò chưa?"

Thẩm Lạc Nghi thở dài: "Thằng bé nó đúng là đồ cục đất, nửa ngày không nặn ra được một câu, cái kiểu nó mà có con gái thích thì đúng là ma ám."

Hai người cùng cảnh ngộ đồng loạt nâng ly, chạm ly uống rượu.

Hai cô bạn thân của họ trò chuyện, Thương Tòng Châu đến chủ yếu là để thanh toán.

Giữa chừng, anh ra ngoài một chuyến, cũng là để đặt bữa ăn với quản lý.

Quản lý hỏi: "Vẫn là địa chỉ cũ phải không?"

Thưong Tòng Châu khẽ "ừm" một tiếng, sau đó nói thêm: "Tối nay hóa đơn phòng Thanh Nguyệt cứ ghi vào tài khoản của tôi."

Thương Tòng Châu thường xuyên giao tiếp ở Duyệt Giang Phủ, vào cuối năm khi thanh toán, nhân viên tài chính của anh sẽ đến để thanh toán các hóa đơn.

Khi anh quay lại phòng riêng, trong phòng đã có thêm một người.

Trần Tri Nhượng mặc bộ vest màu xám đậm chỉnh tề, cà vạt cũng được thắt tỉ mỉ. Nhìn thấy Thương Tòng Châu bước vào, anh ta liếc mắt một cách nhàn nhạt, hơi nhướng cằm, coi như chào hỏi.

Thương Tòng Châu đáp lại anh ta bằng cách tương tự.

Chứng kiến cảnh này, hai bà mẹ bạn thân không khỏi thở dài.

Thẩm Lạc Nghi: "Hồi bé hai đứa thân nhau biết bao, cùng một lớp lại còn ngồi cùng bàn, ngày nào cũng ở bên nhau. Lớn lên thì lại xa lạ, đến gặp mặt cũng khó."

Hoa Ánh Dung thì lạnh lùng mỉa mai một cách trịnh trọng: "Thôi đi, một năm tôi cũng chẳng gặp Tiểu Châu được mấy lần."

Thương Tòng Châu bất lực: "Không phải lần nào mẹ gọi con cũng có mặt sao?"

Hoa Ánh Dung: "Mẹ không gọi thì con không muốn gặp mẹ nữa đúng không, trong lòng con có còn người mẹ này không?"

Hàng mi Thương Tòng Châu rũ xuống, dáng vẻ ngoan ngoãn, mặc cho bà nói gì cũng không phản bác.

Hoa Ánh Dung nhìn sang Trần Tri Nhượng, giọng điệu tốt hơn nhiều so với khi đối diện Thương Tòng Châu: "Tiểu Nhượng à, cháu hẹn hò chưa?"

Giọng nói Trần Tri Nhượng có thể nói là ôn hòa: "Chưa ạ."

Hoa Ánh Dung lo lắng: "Hai đứa làm sao đấy? Đứa nào đứa nấy đều độc thân."

"Đừng kéo con vào được không?" Giọng nói đầy hứng thú của Thương Tòng Châu thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng, anh khẽ nhướng mày, vẻ mặt nửa cười nửa không: "Con có bạn gái rồi."

Trên mặt anh có một vẻ phong lưu bất cần đời, khiến người ta nghi ngờ tính xác thực trong lời nói.

Ban đầu Hoa Ánh Dung ngẩn người, sau đó đôi mắt bà ánh lên sự ngạc nhiên: "Thật không?"

Thương Tòng Châu cười khẩy: "Mẹ thấy con giống người sẽ dùng chuyện này để lừa mẹ sao?"

Lời vừa dứt, điện thoại của anh reo lên, vẻ mặt anh hơi nghiêm nghị: "Có chút việc công, con xin phép ra ngoài nghe điện thoại."

Xưa nay Thường Tòng Châu không bao giờ nghe điện thoại công việc khi ở cùng Hoa Ánh Dung. Mẹ con họ rất ít khi gặp mặt, anh không muốn vì công việc mà bỏ mặc mẹ. Vì vậy trừ khi là cuộc gọi công việc cực kỳ quan trọng, nếu không anh sẽ từ chối.

Hoa Ánh Dung hiểu cho anh: "Con cứ đi nghe điện thoại trước đi, nghe xong rồi quay lại nói cho mẹ về con dâu tương lai của mẹ."

Thương Tòng Châu thực sự bất lực.

Anh rời khỏi phòng riêng, tìm một góc yên tĩnh để nghe điện thoại.

Cầu thang đặc biệt yên tĩnh, thi thoảng lại nghe thấy tiếng vọng của những lời nói.

Cuộc gọi công việc kéo dài gần mười phút, sau khi cúp máy, anh xoa xoa lông mày, đứng dậy quay về phòng.

Bước ra khỏi cầu thang là cuối hành lang.

Cửa sổ mở, gió thổi vù vù, khiến hơi ấm trong nhà cũng lạnh đi vài phần.

Đầu ngón tay Trần Tri Nhượng có một vết đỏ sẫm, đôi mắt sau làn khói thuốc mờ mịt, u ám và tàn nhẫn.

Thương Tòng Châu đứng nguyên tại chỗ: "Học hút thuốc từ khi nào?"

Trần Tri Nhượng nói: "Năm đầu tiên đi làm, áp lực rất lớn, không kìm được hút một điếu. Sau đó không dừng lại được." Thuốc lá rất dễ gây nghiện, anh ta không phải người có ý chí kém, thế nhưng vẫn nghiện thuốc lá.

Anh ta hỏi: "Cậu đã vượt qua thế nào?"

Thương Tòng Châu khẽ nhíu mày: "Cái gì?"

Bàn tay Trần Tri Nhượng cầm điếu thuốc chỉ vào tai mình.

Thương Tòng Châu bình thản nói: "Thẩm Dĩ Tinh nói với cậu à?"

Người nhíu mày giờ lại là Trần Tri Nhượng: "Em ấy biết chuyện này sao?"

Thương Tòng Châu nhạt giọng: "Thư Ngâm nói cho em ấy biết rồi."

Hành động đưa thuốc của Trần Tri Nhượng khựng lại một chút, giọng anh ta vô cùng bình tĩnh, nhưng lại khàn đặc, không biết là khàn do thuốc lá hay do tâm sự đè nặng: "Bạn gái của cậu là Thư Ngâm sao?" Rõ ràng là câu hỏi nhưng lại mang ý khẳng định.

"Ừm." Thương Tòng Châu nhìn ra ngoài cửa sổ phía sau Trần Tri Nhượng, bên ngoài là những ánh đèn neon rực rỡ của thành phố, trong mắt anh cũng lấp lánh ánh sáng rực rỡ.

Trần Tri Nhượng gạt tàn thuốc trên tay, tàn thuốc bay tứ tung, rơi lên bộ vest không tì vết của anh ta.

Đột nhiên anh ta cong khóe môi, nụ cười lạnh lẽo: "Cậu có biết tại sao tôi thích cô ấy bao nhiêu năm rồi mà vẫn không thể theo đuổi được cô ấy không?"

Sự thẳng thắn đột ngột.

Vẻ mặt Thương Tòng Châu dần đông cứng lại.

Trần Tri Nhượng cười lạnh: "Bởi vì trong lòng cô ấy có một người. Tôi đã dùng gần mười năm mà vẫn không thể vượt qua anh ta, Thương Tòng Châu, cậu dựa vào đâu mà nghĩ rằng sự xuất hiện đột ngột của cậu, làm những việc mà tôi từng làm cho cô ấy, có thể lay động Thư Ngâm, khiến cô ấy thích cậu?"

Anh ta dập tắt điếu thuốc, ánh mắt khinh miệt và khinh bỉ, như những chiếc đinh đóng thẳng vào Thương Tòng Châu.

Có gió thổi qua, đối diện là một viên đạn vô hình.

Đâm mạnh vào trái tim Thương Tòng Châu.

Anh bị đánh bại ngay lập tức.

Bình Luận (0)
Comment