Yêu Lại Mối Tình Đầu - Mộ Chi

Chương 7

"Em mong mình hiện diện trong ánh mắt của anh, nhưng lại không dám xuất hiện trong đó. Em nghĩ mình giống như một tờ giấy nháp nhàu nát, là vết bẩn trên nền tuyết trắng, là một bài thơ đầy ẩn dụ khó hiểu. Đến cả chính em cũng không thể hiểu nổi bản thân. Nhưng khi anh nhìn em, em lại nghĩ... anh mới là tờ giấy, là tuyết trắng, là thi sĩ."

—— "Mười sáu, mười bảy"

Phòng chiếu phim chật kín người.

Sau khi được Thẩm Dĩ Tinh "giáo dục nhanh", Thư Ngâm mới biết, tám mươi phần trăm khán giả đến đây đều vì nam chính.

Thư Ngâm không phải người đu thần tượng, nhưng khi ngước nhìn ánh sao lấp lánh trên màn ảnh rộng, cô cũng phải thừa nhận rằng nam chính quả thực có gương mặt đẹp đến kinh diễm.

Chỉ tiếc là nhan sắc và nội dung phim không hề tỷ lệ thuận. Cốt truyện rời rạc, miễn cưỡng, giống như cố tình bi lụy để tạo chiều sâu, nhưng lại chỉ khiến người xem cảm thấy giả tạo.

Phim kết thúc, Thẩm Dĩ Tinh vẫn đắm chìm trong vẻ đẹp trai của nam chính, không thể thoát ra được.

Cô ấy lẩm bẩm suốt:

"Sao mà anh ấy lại đẹp trai đến vậy chứ?"

"Tớ nghĩ xong rồi, sau này tớ sẽ làm nhà sản xuất, sau đó mời anh ấy đóng phim!"

"Với gương mặt như anh ấy, thật sự không hợp đóng phim đô thị đâu, chỉ hợp đóng phim học đường thôi. Một đám người thầm thương trộm nhớ anh ấy, nhưng cuối cùng anh ấy chỉ yêu mỗi mình cô ấy... A, vậy thì tớ không làm nhà sản xuất nữa, tớ sẽ đầu tư trực tiếp rồi vào đoàn phim đóng luôn vai nữ chính!"

"..."

"..."

Thư Ngâm là kiểu người bạn không bao giờ phá hỏng không khí.

Cô nói: "Cậu xinh thế này, anh ấy thích cậu cũng là chuyện bình thường thôi mà."

Thẩm Dĩ Tinh reo lên một tiếng, mặt mày rạng rỡ: "Đúng không? Tớ cũng thấy tớ với anh ấy hợp nhau lắm luôn, là trời sinh một cặp ấy chứ!"

Rạp chiếu phim nằm ở tầng năm của trung tâm thương mại.

Thang cuốn từ từ đưa họ xuống từng tầng một. Tầng hai là khu ẩm thực với đủ loại nhà hàng.

Lúc này, ngành lẩu mới bắt đầu thịnh hành, đặc biệt là các quán mang thương hiệu "Trùng Khánh chính hiệu" lại càng đông nghẹt khách.

Giờ cao điểm buổi tối, người chờ bàn ở bên ngoài quán lẩu đông đến mức kín cả hành lang. May là Thẩm Dĩ Tinh đã đặt chỗ trước qua app nên khi họ đến chưa đầy một phút sau đã được gọi tên.

Thư Ngâm cầm lấy thực đơn trên bàn.

Bỗng nghe Thẩm Dĩ Tinh nói:"Cậu cứ gọi món thoải mái, thích ăn gì thì gọi, đừng nhìn giá. Hôm nay mọi chi phí đều do Thương Tòng Châu chi trả!"

Thư Ngâm sững người: "Hả?"

Vì tiền mà Thẩm Dĩ Tinh cũng chịu khó nể mặt Thương Tòng Châu.

Cô ấy nói: "Anh Tòng Châu nghe nói tớ ra ngoài chơi với bạn liền đưa cho tớ một đống tiền tiêu vặt, bảo phải dẫn cậu đi ăn ngon, không được để cậu thiệt thòi."

Thư Ngâm khựng lại, cổ họng như có viên kẹo bạc hà tan ra, mát lạnh, ngòn ngọt, ngưa ngứa.

"Anh ấy... biết tớ là bạn cậu à?"

"Không biết."

"..."

Thư Ngâm bừng tỉnh.

Không phải vì cô đặc biệt, mà chỉ vì Thẩm Dĩ Tinh có một người bạn. Còn người bạn đó là ai, đối với Thương Tòng Châu, hoàn toàn không quan trọng.

Thương Tòng Châu chỉ là đối tốt với Thẩm Dĩ Tinh, nên mới "yêu ai yêu cả đường đi lối về".

Thư Ngâm cố nuốt xuống vị cay mát lan trong cổ họng, khẽ cong môi cười:"Anh ấy đối với cậu thật tốt."

Thẩm Dĩ Tinh lập tức đính chính: "Anh ấy đối với mấy đứa em gái lớn lên cùng từ nhỏ đều tốt như vậy mà."

Một lúc sau, các món ăn lần lượt được dọn ra.

Nồi lẩu sôi ùng ục, hơi nước mịt mù như sương phủ quanh mặt bàn.

Thẩm Dĩ Tinh hỏi cô: "Cậu được nghỉ thì thường làm gì?"

Thư Ngâm nghĩ một lúc rồi đáp: "Chắc là đến thư viện đọc sách."

Một câu trả lời rất "kiểu Thư Ngâm".

Thẩm Dĩ Tinh giơ ngón cái lên khen ngợi.

Thư Ngâm khẽ cười, rồi hỏi ngược lại: "Còn cậu thì sao? Nghỉ học làm gì?"

Thẩm Dĩ Tinh đếm ngón tay, kể rành rọt: "Chơi game, mua đồ, đi dạo phố, hát karaoke... Nói chung trừ học ra, gì cũng làm hết."

Một câu trả lời rất "kiểu Thẩm Dĩ Tinh".

Lần này đến lượt Thư Ngâm giơ ngón cái khen ngợi.

Thẩm Dĩ Tinh còn rủ cô: "Hay cậu đến nhà tớ chơi đi? Tớ kể với mẹ là có một người bạn mới, học giỏi, tính tình tốt, ngoại hình cũng đúng kiểu tớ thích. Mẹ tớ nghe xong vui lắm, cứ nằng nặc đòi gặp cậu, còn nói muốn vào bếp nấu cho cậu một bữa. Nhưng mà nói trước nha, tay nghề bếp núc của mẹ tớ bình thường lắm."

Thư Ngâm gãi đầu, ngập ngừng :"Có phiền bác gái quá không?"

Thẩm Dĩ Tinh: "Không đâu."

Cô ấy như đoán được điều gì, nghiêng đầu hỏi: "Cậu ngại à?"

Thư Ngâm cười khan hai tiếng: "Cũng... hơi hơi."

"Không sao đâu, đến lúc đó tớ sẽ gọi thêm mấy người bạn, toàn là những người chơi với tớ từ nhỏ, ai cũng dễ gần hết, tớ đảm bảo cậu sẽ không thấy ngại đâu!" Lời của Thẩm Dĩ Tinh thành công khiến Thư Ngâm vừa tò mò vừa mong chờ.

Bạn từ nhỏ đến lớn?

Trong đó có Thương Tòng Châu không?

Liệu cô có gặp được anh không?

Sau đó, cả hai hẹn ngày đến nhà chơi.

Vì trường nghỉ muộn, lại sắp đến Giao thừa nên họ dời lịch sang mùng tám Tết.

Thỉnh thoảng, hai người vẫn nhắn tin qua WeChat.

Thư Ngâm có một chiếc điện thoại, là chiếc mà mẹ cô được tặng khi đi đóng tiền cước ở công ty viễn thông dịp Tết năm nay.

Màn hình điện thoại không rõ nét, màu sắc hiển thị luôn bị tối. Nhưng với cô, điện thoại chỉ có hai mục đích: liên lạc với bố mẹ và tra tài liệu học tập.

Cô là kiểu con nhà người ta mà người lớn hay nhắc đến, ngoan ngoãn, biết nghe lời, giỏi việc nhà, học tập tự giác, đang học lớp chọn của trường chuyên tốt nhất thành phố.

Tết đến, cô luôn bị lôi ra làm tấm gương cho các anh chị em họ.

Bố mẹ cô làm công nhân ở Thượng Hải quanh năm, chỉ về nhà vào dịp Tết. Những dịp như vậy, cô càng trở thành niềm tự hào để họ khoe khoang.

Mẹ cô, bà Vương Xuân Linh như thể không biết gì, giả vờ hỏi trước mặt họ hàng: "Kỳ này con thi được mấy điểm ấy nhỉ?"

Dưới ánh mắt thiện ý của mọi người, Thư Ngâm vẫn cảm thấy ngượng chín mặt.

"Đứng thứ ba mươi chín toàn khối ạ."

Nói xong, cô vội vàng đứng dậy: "Con ra xem ti vi một lát."

Rồi gần như chạy trốn khỏi những lời khen ngợi rộn ràng của các cô bác.

Cô không quen với những dịp thế này, trò chuyện với một đám họ hàng cả năm chỉ gặp vài lần, rồi phải kể chuyện học hành, cuộc sống của mình.

Nhưng bố mẹ cô thì thích.

Thứ để họ tự hào không có nhiều, con gái là thứ quý giá nhất mà họ có thể khoe.

Thư Ngâm ngồi co ro trên ghế sofa, chán nản lôi điện thoại ra xem.

Năm đó, mọi người dần chuyển từ QQ sang WeChat. Nhật ký QQ ngày càng ít người đăng, còn trang cá nhân trên WeChat thì ngày càng nhộn nhịp.

Cô lướt thấy nhiều bạn trong lớp đăng bài, cả bài đăng của Thẩm Dĩ Tinh.

Là một ảnh chụp màn hình tin nhắn.

Tên người nhắn tin là "187 – có tiền, keo kiệt, khó lừa".

Thấy cái tên này, Thư Ngâm không nhịn được bật cười khẽ trong cổ họng.

Thẩm Dĩ Tinh: [Mẹ bảo rằng anh đi thư viện ôn bài hả?]

[Ừm.]

[Tết nhất rồi mà anh còn đi học? Anh học đến phát cuồng rồi đấy!]

[Còn có anh Châu của em nữa.]

[Đừng có nói bậy, anh ấy là "188 – có tiền, hào phóng, dễ dụ, đẹp trai nhất vũ trụ".]

[Em để cậu ấy làm anh trai em đi.]

[Em cũng muốn lắm qaq]

Bạn bè trong lớp bình luận dưới bài đăng:

[Cho hỏi 187 là ai vậy?]

Thẩm Dĩ Tinh trả lời: [Một người xấu trai.]

[Nữ thần Tinh, 188 có phải bạn trai cậu không đấy?]

Thẩm Dĩ Tinh đáp: [Câu này còn đáng sợ hơn việc mùng năm Tết còn đi thư viện ôn bài.]

Bạn bè trong lớp không biết 187 hay 188 là ai.

Nhưng Thư Ngâm thì biết.

Cô biết rõ người đang nhắn tin với Thẩm Dĩ Tinh – là anh của cô ấy, Trần Tri Nhượng.

Thư Ngâm cũng biết, "anh Châu Châu" mà Thẩm Dĩ Tinh nhắc đến... chính là Thương Tòng Châu.

Cô chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, im lặng thật lâu.

Nắng chiều xuyên qua cửa sổ rọi xuống người cô, ánh sáng nhẹ nhàng như phủ một lớp sương mỏng quanh thân hình nhỏ nhắn ấy.

Tâm sự trong lòng như bị nắng hun nóng lên, rồi dần dần lên men, thôi thúc cô đưa ra một quyết định táo bạo.

Thư Ngâm tìm mẹ, bà Vương Xuân Linh, lúc này đang ngồi tán chuyện và ăn hạt dưa với các bà con họ hàng. Cô gái từ trước đến giờ luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, đến cả đêm Giao thừa cũng ngồi giải đề, giờ đây lại chủ động đưa ra một lời đề nghị khiến người ta không thể nghi ngờ chút nào.

"Mẹ, nếu không có việc gì, con ra thư viện học một lát."

Bà Vương Xuân Linh dặn dò: "Vậy đi đường cẩn thận nhé, đừng học muộn quá, nhớ về sớm."

Rồi lại lo lắng hỏi: "Con có mang tiền không? Mẹ cho thêm ít, trên đường có gì ngon thì mua ăn nhé."

Thư Ngâm nói: "Con có rồi ạ."

Cô cầm lên tập bài tập vật lý lên: "Mẹ, con đi đây."

"Mau đi rồi về sớm nhé."

"Con biết rồi."

Đằng sau vang lên giọng nói ngưỡng mộ của một người họ hàng: "Con nhà tôi mà được như Thư Ngâm thì tốt biết mấy."

Mẹ cô cười khiêm tốn: "Ôi dào, con bé Tư Vũ nhà chị cũng ngoan lắm mà..."

Thư Ngâm khẽ khàng khép cánh cửa.

Cô cúi đầu, lòng có chút hoảng, mở bàn tay ra thấy đầy mồ hôi.

Thế nhưng ánh mắt lại ánh lên nét cương quyết, cả bóng dáng chạy băng qua cơn gió xuân se lạnh cũng hiện rõ sự kiên định.

Dịp Tết, thư viện vắng vẻ hơn nhiều so với thường ngày.

Thư Ngâm vừa bước vào phòng học liền nhận ra bóng lưng quen thuộc của Thương Tòng Châu.

Anh ngồi ngay ngắn, thẳng lưng. Nếu như việc ngồi đúng tư thế là một môn học, thì chắc chắn anh sẽ đạt điểm tuyệt đối.

Bên cạnh anh còn trống một chỗ, nhưng Thư Ngâm do dự mấy giây rồi quyết định ngồi ở bàn phía sau anh.

Ngồi sau cũng chẳng sao – ít nhất chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy anh.

Không lâu sau, cô nhận ra có một cô gái ngồi xuống bên cạnh Thương Tòng Châu.

Không phải kiểu người lạ ngẫu nhiên chọn chỗ, mà là người quen – điều đó rõ ràng từ thái độ và ánh mắt.

Cô gái kia mang theo hai ly cà phê, một ly đưa cho Thương Tòng Châu.

Anh đưa tay xoa trán, dù cách nhau khoảng hai mét, Thư Ngâm dường như vẫn nghe thấy tiếng anh khẽ thở dài.

Chẳng bao lâu sau, hai người họ lần lượt đứng dậy rồi cùng rời khỏi phòng.

Thư Ngâm không đi theo.

Cô là người yêu thầm – không phải kẻ rình rập đời tư người khác.

Nhưng trong lòng cô như có tảng đá đè nặng, làm tim cô trĩu xuống.

Không còn tâm trí học tiếp, Thư Ngâm đứng dậy, đi về phía sau phòng, nơi có dãy kệ sách dài.

Cô len lỏi giữa những giá sách, cố gắng xua đi hình ảnh hai bóng lưng vừa rời đi kia.

Hai người họ... đúng là trông rất xứng đôi.

Thư Ngâm hít một hơi sâu, nhớ đến quyển sách mà cô giáo tiếng Anh từng gợi ý.

"Chân dung Dorian Gray"

Cô tìm được bản dịch tiếng Trung trước, rồi rẽ qua kệ sách ngoại văn để tìm bản tiếng Anh.

Cuối cùng, ở một góc khuất của kệ sách, cô cũng thấy quyển ấy. Khóe môi Thư Ngâm khẽ cong lên.

Bỗng có người bước vào tầm mắt cô.

Qua hai kệ sách, giữa những hàng sách cao thấp lộn xộn, Thư Ngâm nhìn thấy Thương Tòng Châu đang đứng ở phía đối diện.

Trong phòng tự học, điều hòa sưởi ấm vẫn đang hoạt động. Anh chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng, cài kín đến tận cổ, để lộ phần cổ trắng trẻo lạnh lẽo cùng chiếc yết hầu rõ nét.

Thư Ngâm như nghẹn thở trong một khoảnh khắc.

Bàn tay đang đặt trên gáy sách cũng khựng lại, như muốn níu kéo thời gian trôi chậm thêm chút nữa.

Anh dường như không tìm được cuốn sách mình cần, liền xoay người, đi vòng qua kệ sách hướng về phía cô đang đứng.

Nửa người phía đối diện anh như bất động. Hàng mi Thư Ngâm khẽ rung, cô cố làm ra vẻ bình thản, lặng lẽ rút cuốn sách đang cầm trong tay.

"Chào bạn, mình có thể đi nhờ qua chỗ này được không?"

Đột nhiên, tiếng bước chân dừng ngay cạnh cô.

Giọng nói ấy vang lên rất gần – ngay bên tai cô.

Khóe môi Thư Ngâm hơi cong lên, cô quay đầu lại, nở một nụ cười nhẹ nhàng, có phần ngại ngùng nhưng cũng thân thiện.

Vì thiếu nhân viên, nhiều sách trong thư viện chưa được xếp lại, còn nằm ngổn ngang trên xe đẩy. Lối đi vốn rộng rãi giờ bị chắn, chỉ đủ cho một người đi qua.

Thư Ngâm ôm lấy quyển sách, rồi xoay người bước đi, nhường đường cho Thương Tòng Châu.

Chưa đi được bao xa.

Giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên phía sau: "Chờ một chút."

Chỉ ba chữ đơn giản, không hề báo trước.

Tim Thư Ngâm như nổi trống, đập dồn dập không thôi.

Cô có cảm giác như đang nằm mơ, một giấc mơ quá thật, quá gần. Cô xoay người chậm rãi, ôm chặt sách trong tay, sợ tiếng tim đập sẽ bị nghe thấy, lại sợ giọng run sẽ lộ ra tâm trạng rối bời.

Cuối cùng, cô chỉ biết ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt vừa bối rối, vừa dè chừng: "Sao vậy?"

"Cậu đánh rơi đồ." Thương Tòng Châu cúi người nhặt lên.

Là thẻ mượn sách của cô.

Anh bước đến gần, giơ tay đưa lại cho cô.

Bên ngoài cửa sổ, mặt trời đang lặn. Cậu thiếu niên đứng trước mặt cô, bóng dáng bị ánh sáng kéo dài, phủ trọn lên người cô.

Xung quanh đều ngập tràn ánh sáng, chỉ riêng cô là bị bao bọc trong cái bóng của anh.

Thư Ngâm chăm chú nhìn vào tay anh đang vươn về phía mình, ngón tay thon dài, đầu ngón tay giữ chặt lấy chiếc thẻ mượn sách nhỏ bé của cô.

Cô đứng im không nhúc nhích.

Thương Tòng Châu lại bước lên một bước: "Bạn gì ơi?"

Như tỉnh giấc mộng, Thư Ngâm bối rối nhận lại chiếc thẻ, hai má nóng bừng.

Trong lúc vội vàng, đầu ngón tay cô chạm nhẹ vào tay anh.

"Xin lỗi."

Anh đứng ngược sáng, nét mặt mơ hồ không nhìn rõ. Nhưng giọng nói thì rất rõ ràng, nhẹ nhàng như làn gió xuân muộn đang lướt qua: "Không sao đâu. Đồ mang theo nhớ cất cẩn thận, đừng để rơi nữa nhé."

Trong cổ họng Thư Ngâm như có lớp mật ong ngọt ngào bao phủ. Cô khẽ nói: "...Cảm ơn."

Bình Luận (0)
Comment