Yêu Lại Mối Tình Đầu - Mộ Chi

Chương 8

"Về sau, khi tăng ca đến tận khuya, em lặng lẽ đi qua từng góc phố, nhưng chẳng còn trông thấy bóng dáng của anh nữa. Hóa ra, năm mười bảy tuổi, cái mong muốn được gặp anh lại giản đơn đến thế, chỉ cách nhau vài dãy giảng đường. Thời gian như một dòng sông dài, còn em và anh — chỉ là hai con sóng nhỏ mãi mãi chẳng thể chạm vào nhau."

— Mười bảy, hai mươi sáu

Mùng 8 Tết, Thư Ngâm đến nhà Thẩm Dĩ Tinh chơi.

Dĩ Tinh đã đứng đợi cô từ sớm ngoài cổng khu chung cư.

Trời xuân còn se lạnh, cô ấy run lên vì rét. Thư Ngâm vội lấy chiếc khăn quàng trong túi ra:

"Lạnh lắm phải không? May mà tớ mang theo một chiếc khăn, mấy hôm nay tớ đan cho cậu đấy. Quàng vào đi cho ấm."

"Ôi trời!" Mắt Dĩ Tinh sáng rực: "Cậu còn biết đan khăn nữa á?"

"Ừm... Chắc đan chưa được khéo lắm đâu." Thư Ngâm nói khẽ: "Tớ chọn màu này khá lâu rồi... Cậu thấy thế nào?"

Thẩm Dĩ Tinh reo lên: "Đẹp quá đi mất! Mình thích lắm, cậu đan khéo thật đấy !"

Cô ấy nhanh chóng lấy điện thoại ra, chụp liền mấy tấm hình: "Không được, mình phải đăng lên WeChat mới được. Phải để cả thế giới biết là mình có một người bạn vừa tài giỏi vừa khéo tay, còn biết đan khăn cho mình nữa!"

Thấy cô ấy vui như thế, Thư Ngâm cũng nhẹ nhõm cả người.

Chỉ cần cô ấy thích là đủ rồi. Những đêm thức khuya đan khăn cũng chẳng uổng công.

Khi đến nhà Thẩm Dĩ Tinh, Thư Ngâm bất ngờ thấy trong phòng khách đã có khá nhiều người.

Nam có, nữ có — chắc là những người bạn từ nhỏ mà Dĩ Tinh từng nhắc đến.

Trên màn hình lớn trong phòng đang chiếu giao diện một trò chơi điện tử, ghế sofa đã chật kín người, cả trên thảm cũng có người ngồi.

Một nhóm đang cầm tay cầm điều khiển, say mê "chiến đấu"; số còn lại ngồi xung quanh cổ vũ, hò hét ầm ĩ. Trên bàn trà bày đủ loại bánh trái, đồ ăn vặt. Kẻ ăn, người chơi, kẻ nô đùa — rộn ràng cả căn phòng.

Bỗng trong đám đông có ai đó hét lên:

"Nữ hoàng Dĩ Tinh về rồi kìa——!"

Cả căn phòng im bặt. Trò chơi dừng lại. Không khí như đông cứng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa.

Thư Ngâm lúc ấy không hề biết trước khi cô đến Thẩm Dĩ Tinh đã kể với bạn bè mình về cô thế nào.

"Cô ấy học siêu giỏi, tính tình lại dịu dàng nữa, nói chuyện nhẹ nhàng, giọng thì cực kỳ êm tai luôn. Cô ấy còn là phát thanh viên của đài phát thanh trường mình đấy!"

"Còn ngoại hình á? Chính là kiểu mình thích nhất — giống như một chú thỏ con mềm mại đáng yêu. Trưa nào ngủ mình cũng lén nhéo má cô ấy một cái. Sướng tay lắm!"

Vì thế, đám bạn của Dĩ Tinh vốn đã tràn đầy kỳ vọng về Thư Ngâm.

Nhưng khi thấy cô gái trước mắt — nếu chỉ xét ngoại hình, thực sự cũng chẳng có gì quá nổi bật.

Nếu phải khen, thì chỉ có thể nói là: cô ấy có vẻ gì đó nhẹ nhàng, dịu dàng và mang chút khí chất nghệ sĩ, phần nào hợp với hai chữ "dịu dàng" mà Dĩ Tinh từng nhắc tới.

Sau một thoáng im lặng, đám đông bắt đầu lục đục "chào cậu", rồi lại nhanh chóng quay về với sự náo nhiệt ban đầu.

Thư Ngâm đứng giữa đám đông ấy, bị bao quanh bởi tiếng cười nói và tiếng game, cảm thấy mình lạc lõng đến ngượng ngùng.

Hơn hai chục người vẫn ngồi yên, chỉ có một người đứng dậy, đưa máy chơi game cho người bên cạnh rồi chậm rãi bước về phía họ.

"Bọn họ đang chơi game nên phòng khách hơi ồn. Hay là em đưa bạn lên phòng ngồi nghỉ đi?" Thương Tòng Châu mỉm cười: "Anh đi rửa ít hoa quả, lát mang lên cho hai người."

Thẩm Dĩ Tinh liền nói: "Nhớ mang nhiều cherry nha!"

Ánh mắt Thương Tòng Châu khẽ dừng lại trên người Thư Ngâm: "Em có ăn cherry không?"

Cô như muốn chìm đắm trong sự dịu dàng của anh.

Thư Ngâm khẽ gật đầu, giọng nhỏ nhẹ: "Có ạ."

Thương Tòng Châu gật đầu: "Được. Tinh Tinh đưa bạn em lên lầu trước đi."

Thẩm Dĩ Tinh kéo tay Thư Ngâm bước lên lầu.

Lúc đi tới bậc thang tầng hai, Thư Ngâm bất giác quay đầu lại, làm ra vẻ tình cờ liếc xuống dưới.

Trong gian bếp mở, Thương Tòng Châu đang quay lưng về phía cô rửa trái cây. Anh mặc một chiếc áo thun trắng cổ tròn, bóng lưng gầy gò mà thẳng tắp, toát lên vẻ thanh xuân đặc trưng của con trai ở tuổi học trò. Nhưng trái ngược với vẻ ngoài trẻ trung ấy, anh lại mang trong mình một sự chín chắn và ân cần hiếm thấy ở độ tuổi này.

Ngồi trong phòng được một lúc liền có tiếng gõ cửa vang lên.

Thư Ngâm tưởng là Thương Tòng Châu, trong lòng bỗng nổi lên chút mong chờ: "Để tớ ra mở cửa."

Nhưng người đứng ngoài lại là Trần Tri Nhượng.

Anh ấy ngạc nhiên khi thấy cô, sững người vài giây rồi như chợt nhớ ra điều gì: "Em là bạn của Tinh Tinh đúng không?"

Căng thẳng trong lòng Thư Ngâm dịu xuống, cô gật đầu: "Vâng."

Thẩm Dĩ Tinh lúc này đang nằm sóng soài trên ghế sofa, giọng uể oải, kéo dài từng chữ: "Anh, tìm em có việc gì thế?"

Trần Tri Nhượng bước vào, cau mày, rõ ràng không hài lòng với tư thế của em gái, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói gì.

Chỉ đặt khay trái cây lên bàn học: "Anh với Thương Tòng Châu chuẩn bị quay lại trường để điểm danh. Em ở nhà tiếp bạn cho tử tế vào."

Thẩm Dĩ Tinh phất tay qua loa: "Biết rồi biết rồi, đi nhanh đi."

Trần Tri Nhượng không nói gì thêm.

Thư Ngâm cố tình không đóng chặt cửa phòng. Qua khe hở nhỏ, cô nghe được tiếng động bên dưới.

"Cậu với Tòng Châu về trường à?"

Giọng Thương Tòng Châu vang lên: "Ừ, bọn tôi đi đây. Mọi người chơi vui vẻ nhé."

Giọng anh trong trẻo đặc trưng của tuổi thiếu niên, lại pha chút ý cười nhẹ nhàng khiến người nghe thấy mát lành trong lòng.

Chỉ đến lúc ấy, Thư Ngâm mới nhận ra mình đã có thể nhận ra giọng của anh trong đám đông.

Giữa một nhóm người ồn ào náo nhiệt, cô vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy bóng dáng anh.

Giữa muôn vàn tiếng nói cười, cô vẫn phân biệt được âm thanh của riêng anh.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng mùa xuân tràn về.

Trong lòng thiếu nữ, một niềm xao động dịu dàng trỗi dậy.

Thư Ngâm mang theo niềm vui vụng về chỉ mình cô biết, cả người như nhẹ bẫng, tựa như trôi nổi trong mây mù mộng mị.

Thẩm Dĩ Tinh kéo Thư Ngâm lại ngồi trước bàn trang điểm, hí hửng khoe bộ sưu tập mỹ phẩm mới mua.

Năm ấy, màu son đang "hot trend" là màu mà sau này người ta gọi vui là "hồng Barbie tử thần", nhưng khi tô lên môi Thẩm Dĩ Tinh lại vô cùng nổi bật, khiến làn da cô ấy càng thêm hồng hào rạng rỡ.

Thẩm Dĩ Tinh còn muốn trang điểm cho Thư Ngâm, nhưng cô từ chối.

Dĩ Tinh kéo tay cô lại: "Không được, cậu nhất định phải trang điểm!"

Thư Ngâm bị kéo ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm như một con vịt bị đẩy lên thớt.

Thẩm Dĩ Tinh trấn an: "Cậu đừng lo, tay nghề mình ổn lắm. Mẹ mình còn đăng ký cho mình đi học một lớp trang điểm cơ mà!"

Học sinh cấp ba, ai mà chẳng đi học thêm, học nâng cao, luyện thi...

Vậy mà...

"Mẹ cậu cho cậu đi học lớp trang điểm thật á?"

Có phụ huynh nào thoáng được đến mức đó sao?

Thẩm Dĩ Tinh cười hồn nhiên: "Ừ, mình nói muốn học, mẹ lập tức dẫn mình đi đăng ký luôn."

"Bà ấy sớm nhìn ra mình chẳng phải dạng mê học hành gì rồi."

Thư Ngâm ngồi im lặng để Dĩ Tinh trang điểm cho mình.

Dù đã nhắm mắt lại, nhưng trong đầu cô vẫn hiện lên mọi thứ xung quanh, khu nhà cao cấp nơi Thẩm Dĩ Tinh sống, căn hộ lộng lẫy như hộp trang sức của cô ấy. Một gia đình giàu có, thoải mái, và tự do.

Cô ấy có điều kiện, có sự ủng hộ. Nên cô ấy có thể sống vô tư, muốn làm gì thì làm.

Nhưng Thư Ngâm thì khác.

Cô mang trên vai hy vọng của cả gia đình.

Cô không thể sống thảnh thơi như Thẩm Dĩ Tinh. Cô phải nỗ lực học tập không ngơi nghỉ, phải cố gắng thi đỗ đại học, dùng chính sức mình để đổi lấy một cuộc đời khác.

Giống như cách cô và Thẩm Dĩ Tinh gặp nhau...

Thư Ngâm đã phải cày ngày cày đêm mới thi đậu vào lớp chọn.

Còn Thẩm Dĩ Tinh? Cô ấy gần như chẳng cần cố gắng, cũng có thể dễ dàng bước vào lớp ấy.

Thư Ngâm không ghen tị với Thẩm Dĩ Tinh.

Cô chỉ là... rất ngưỡng mộ.

Cô ngưỡng mộ điều gì ở Thẩm Dĩ Tinh?

Có lẽ là cô ngưỡng mộ vẻ ngoài xinh đẹp của Thẩm Dĩ Tinh chăng?

Nhưng nghĩ lại, có lẽ không phải. Điều Thư Ngâm thật sự ngưỡng mộ, là việc Thẩm Dĩ Tinh không bao giờ tự ti như cô.

Khi mở mắt ra lần nữa, cô nhìn thấy mình trong gương — lập tức ngẩn người.

Thẩm Dĩ Tinh khoanh tay đứng sau, vẻ mặt đắc ý: "Thế nào? Tay nghề của mình không tệ chứ? Mình còn phát hiện ra một điều nha, cậu đúng là 'nhân tài' đó. Bình thường nhìn cậu kiểu ngọt ngào dễ thương, ai ngờ trang điểm lên lại thành kiểu quyến rũ luôn!"

Thư Ngâm dở khóc dở cười: "Bình thường mình cũng đâu có ngọt ngào gì đâu..."

Thẩm Dĩ Tinh tròn mắt: "Thật không? Cậu không tự nhìn mình trong gương à?"

Thư Ngâm cười khẽ: "Có chứ. Mình thấy mặt mình tròn tròn ấy."

Thẩm Dĩ Tinh phẩy tay: "Trời ơi, đó là do cậu còn baby fat thôi! Thầy dạy trang điểm của mình bảo rồi, mấy người như cậu, sau khi tốt nghiệp đại học là gương mặt sẽ gọn lại liền. Lúc đó sẽ là mặt trái xoan siêu chuẩn luôn!"

Thư Ngâm chớp mắt, cười nhẹ: "Hy vọng không phải... trái xoan to như hạt dưa hấu."

Thẩm Dĩ Tinh phì cười: "Có ai từng nói với cậu là cậu cũng có khiếu hài hước lắm không?"

Thư Ngâm cũng bật cười: "Chưa từng. Cậu là người đầu tiên đấy."

Cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh mình trong gương, ngẫm nghĩ hồi lâu: "Cậu vừa trang điểm cho mình kiểu gì vậy?"

Thẩm Dĩ Tinh hào hứng: "Phong cách khói mắt quyến rũ nha~"

Thư Ngâm buột miệng: "Mình tưởng là kiểu trang điểm cho người vừa thức trắng đêm cơ."

Một mảng phấn mắt màu đậm bao quanh mắt — y như quầng thâm do mất ngủ.

Thẩm Dĩ Tinh ngượng ngùng gãi đầu: "Ờm... chắc là mình đánh hơi mạnh tay quá, hahaha! Để mình tẩy trang lại cho cậu."

Rồi cô ấy lại gật đầu chắc nịch: "Nhưng mình vẫn phải công nhận rằng cậu đúng là có tố chất gây cười thật đấy!"

Thư Ngâm mặt không cảm xúc đáp: "Mình thì không thể nào giả vờ khen cậu có năng khiếu trang điểm được."

Thẩm Dĩ Tinh bị câu nói của cô chọc cười:

"Được rồi, sau này mình sẽ bỏ tiền thuê chuyên gia trang điểm hàng đầu trong nước đến make up cho cậu! Dù mình không có năng khiếu trang điểm nhưng mình có năng khiếu tiêu tiền!"

Thư Ngâm khẽ cong môi, mỉm cười: "Vậy thì hy vọng sau này cậu sẽ kiếm được thật nhiều tiền nhé."

Thẩm Dĩ Tinh nghiêm túc giơ tay thề: "Bạn ơi, mình nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền, sau đó bao nuôi cậu luôn!"

Cứ như vậy, hai người vừa đùa giỡn vừa dễ dàng hứa với nhau những điều mà họ tin chắc một ngày nào đó sẽ thành hiện thực.

Trong suốt kỳ nghỉ Tết, duy nhất chỉ có ngày đến nhà Thẩm Dĩ Tinh là Thư Ngâm cho phép bản thân thư giãn.

Còn lại, kể cả mùng Một Tết, cô vẫn học từ sáng đến tối.

Cô biết rõ mình không phải người có thiên phú đặc biệt nên cô chỉ có thể học bằng tất cả sự nhẫn nại, bằng nỗ lực gấp mười, gấp trăm lần người khác.

Từ năm lớp 10 đến nay, suốt một năm rưỡi, thành tích của cô vẫn luôn đi lên một cách ổn định.

Khi năm học lớp 11 bắt đầu, điểm Vật lý của cô vẫn còn vật lộn ở mức gần như đủ điểm. Cô thường xuyên hỏi thầy cô, lúc nào cũng chạy đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm để tìm lời giải đáp. Cuối kỳ, khi kết quả thi cuối kỳ được công bố, bài thi Vật lý có tổng điểm 120 điểm, cô được 96 điểm.

Sau kỳ thi cuối kỳ, bảng xếp hạng của lớp đã được xáo trộn lại.

Có người tiến bộ, nhưng cũng có người tụt lại. Vì thế, sau kỳ nghỉ, không khí học tập trong lớp càng trở nên căng thẳng hơn.

Mùa xuân vẫn còn hơi lạnh, đúng vào thời điểm đỉnh điểm của dịch cúm, nhiều bạn trong lớp đã bị nhiễm bệnh, trong đó có cả Thư Ngâm và Thẩm Dĩ Tinh.

Thẩm Dĩ Tinh lợi dụng lý do này để xin nghỉ học một tuần để ở nhà nghỉ ngơi.

Còn Thư Ngâm mỗi ngày vẫn uống thuốc, truyền dịch, đeo khẩu trang lên lớp.

Khi cơn cúm gần như đã qua, Thư Ngâm được cô giáo chủ nhiệm gọi vào văn phòng. Cô ấy nói Thư Ngâm cần phải thay mặt lớp chuẩn bị bài phát biểu cho buổi lễ động viên "100 ngày trước kỳ thi tốt nghiệp", cũng như chịu trách nhiệm điều phối các hoạt động trong buổi lễ.

Thời gian cứ thế trôi nhanh, không ai có thể cưỡng lại được dòng chảy của nó.

Cô chợt nhận ra, chỉ còn 100 ngày nữa là kỳ thi tốt nghiệp đến rồi.

Ngày hôm đó là 27 tháng 2 năm 2015.

Thư Ngâm đến trước giờ để chuẩn bị ở phòng phát thanh của hội trường. Đang mở chiếc hộp lấy chiếc micro thì bỗng nhiên giáo viên phụ trách phòng giáo dục bước vào.

Thư Ngâm: "Chào thầy."

Giáo viên phụ trách mặt nghiêm túc, hỏi: "Em là người phụ trách phòng phát thanh à?"

Thư Ngâm: "Vâng."

Giáo viên phụ trách: "Trong lịch trình không có tên của đại diện học sinh cho lễ phát động, tôi nói qua một lần để sau này em khỏi bị lúng túng."

Thư Ngâm: "Đại diện học sinh là ai vậy ạ?"

Như đã dự đoán, cô nhận được câu trả lời.

"Là Thương Tòng Châu của lớp 12A1."

Vừa dứt lời, một người bước vào từ cửa phòng phát thanh.

Quy định của trường đối với học sinh lớp 12 đã trở nên lỏng lẻo hơn rất nhiều, không còn nghiêm ngặt trong việc kiểm tra trang phục hay hình thức của các em học sinh.

Vì vậy, trong trường có thêm nhiều "bức tranh sơn dầu" với đủ màu sắc, thay cho những loài hoa xuân chưa kịp nở.

Tuy nhiên, Thương Tòng Châu vẫn giữ đúng quy tắc, mặc bộ đồng phục học sinh có phần hơi cũ kỹ của trường.

Cậu thanh niên này có gương mặt sáng sủa, đôi mắt nhẹ nhàng, luôn ẩn chứa một nụ cười nhẹ: "Thầy, em đến rồi."

Khi nhận thấy trong phòng phát thanh có người, anh cúi đầu chào một cách lịch sự.

Thư Ngâm vội vã gật đầu chào lại anh.

Cái nhìn nghiêm nghị của thầy giáo phụ trách khi nhìn thấy Thương Tòng Châu chuyển thành một nụ cười rạng rỡ như tấm vải nhung đỏ: "Đến rồi hả, bài phát biểu cho buổi lễ thế nào rồi?"

Thương Tòng Châu đưa bài viết cho thầy: "Thầy xem qua ạ."

Phòng phát thanh đặt ở phía sau hội trường, ánh sáng khá mờ ảo.

Thư Ngâm thích không gian tối tăm này, nên không bật đèn.

Thầy giáo không biết là phòng phát thanh không có đèn, hay là lý do khác mà vẫn không bật đèn, chỉ lấy ánh sáng mờ mờ để xem bài phát biểu của Thương Tòng Châu.

"Là viết tay à?"

"Vâng."

"Sao không in ra?"

"Lười."

Thầy giáo cười khẽ, rồi cuối cùng khen: "Chữ đẹp, bài viết cũng tốt, ổn đấy, nhưng khi phát biểu nhớ thêm phần khí thế nhé."

Thương Tòng Châu cúi thấp mi mắt, tạo thành một bóng mờ nhẹ trên đôi mắt anh.

Anh nhẹ nhàng cong môi, coi như nhận lấy lời khen từ thầy, đưa tay nhận lại bài phát biểu.

Giáo viên phụ trách nói: "Thầy ra ngoài trước, lát nữa em cầm micro ra nhé."

Thương Tòng Châu đáp: "Vâng."

Khi thầy giáo đi rồi, Thương Tòng Châu nhìn Thư Ngâm.

Ánh mắt của anh lịch sự, thân thiện, nhưng lại như không có gì, nhạt nhòa như tuyết tan.

Anh có nhận ra cô không?

Anh có nhớ cô không?

Trong lòng Thư Ngâm bỗng dậy lên những cơn sóng, trái tim cứ nhấp nhô, như đang lạc vào biển cả.

Bỗng nhiên, Thương Tòng Châu mỉm cười, nhắc nhở cô: "Bạn học, micro."

Ôi, đúng rồi, micro.

Giấc mộng vụn vỡ.

Thư Ngâm vội vàng đưa micro cho anh.

Cô vẫn chưa khỏi bệnh, giọng nói qua lớp khẩu trang có chút mơ hồ: "Lát nữa anh ấn vào chỗ này, khi đèn xanh sáng lên, có thể nói rồi. Nói xong thì ấn vào đây, micro sẽ tắt."

Sau khi nói xong, cô hối hận đến mức suýt muốn cắn đứt lưỡi mình.

Thương Tòng Châu lên sân khấu phát biểu không dưới mười lần, làm sao anh lại không biết cách mở tắt micro chứ?

Tuy nhiên, anh là Thương Tòng Châu, có thể dễ dàng xua tan không khí lúng túng.

Anh cười nhẹ, nụ cười này dịu dàng hơn rất nhiều so với lúc đối mặt với giáo viên phụ trách.

"Được rồi, tôi biết rồi. Cảm ơn em."

Trong bóng tối mờ ảo, Thư Ngâm như nhìn thấy ánh sáng.

Lúc đó, cô đột nhiên cảm thấy tràn đầy dũng khí, gọi anh lại.

"Anh... Anh ơi."

Thương Tòng Châu đã quay người bước đi, nghiêng đầu lại nhìn cô: "Sao vậy?"

Thư Ngâm nín thở, ngập ngừng một lúc rồi nói: "Chúc anh thi đại học làm bài tốt nhé."

Thương Tòng Châu ngây ra trong chốc lát, rồi mới đáp: "Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng."

Gió thổi qua, nơi khóe mắt anh lướt qua chút lạnh lẽo, nhưng đuôi mắt lại nhẹ nhàng cong lên một nét cười: "Em cũng phải cố gắng đấy."

Thư Ngâm cảm thấy mắt mình như nóng lên, cả cơ thể bừng bừng sức sống, như va phải một làn gió xuân ấm áp.

Cô lần đầu tiên vượt qua chính mình, dám chủ động nói chuyện với anh.

Và rồi, cô nhận được lời chúc phúc từ anh, như một câu trả lời lễ phép.

Nhưng đối với Thư Ngâm, chỉ vậy thôi đã đủ rồi.

Bình Luận (0)
Comment