Yêu Lại Mối Tình Đầu - Mộ Chi

Chương 9

"Đau khổ của người yêu thầm là, ngay cả tư cách ghen cũng không có."

—— Mười sáu, mười bảy

Thương Tòng Châu rời đi.

Thư Ngâm mệt mỏi ngồi thụp xuống ghế, cuộc trò chuyện vừa rồi đã lấy đi tất cả can đảm và sức lực của cô.

Chưa kịp nghỉ ngơi, tiếng bước chân vội vã đã vọng vào bên trong hội trường.

Các học sinh lớp 12 đang xếp hàng đi vào hội trường để tham dự lễ tuyên thệ 100 ngày trước kỳ thi đại học.

Thư Ngâm không thể không lấy lại tinh thần, cầm micro bước ra ngoài. Cô sẽ đứng ở góc sân khấu hội trường để đọc thông báo chương trình.

Khi cô vừa đến hội trường lại tình cờ đụng phải Trần Tri Nhượng.

Trần Tri Nhượng vốn đang đi về phía hậu trường, nhìn thấy chiếc micro và bản kế hoạch trong tay Thư Ngâm, anh dừng lại.

Để phát biểu rõ ràng hơn, Thư Ngâm đã tháo khẩu trang.

Bị ánh mắt lạnh lẽo của anh quét qua, Thư Ngâm cảm thấy có một sự bối rối khó tả, như thể không biết phải làm gì.

Đột nhiên anh hỏi: "Lát nữa em dẫn chương trình à?"

Thư Ngâm mím môi, nhẹ gật đầu.

Trần Tri Nhượng hé môi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói: "Chắc hẳn thầy Trần đã nói với em quy trình cụ thể về buổi lễ rồi, tôi không còn gì để nói nữa. Lát nữa chú ý đừng đọc sai từ."

"Vâng, đàn anh."

Trần Tri Nhượng bước lại gần, dường như chỉ để nhắc nhở về công việc dẫn chương trình.

Sau khi nhắc xong, anh quay người xuống sân khấu.

Hội trường được thiết kế theo kiểu lớp học bậc thang, lớp 12A1 và lớp 12A2 ngồi ở ba hàng ghế đầu.

Phó trưởng đài phát thanh của trường là một học sinh lớp 12A2, tên là Ông Thanh Loan.

Trong các chương trình lớn của trường, thường là Trần Tri Nhượng và Ông Thanh Loan dẫn chương trình. Họ có mối quan hệ khá tốt, thỉnh thoảng sẽ cùng nhau ăn cơm, hát karaoke.

Trần Tri Nhượng và Ông Thanh Loan đều ngồi ở hai đầu của hai lớp, vừa hay ngay cạnh nhau.

Anh ra hiệu cho Ông Thanh Loan, hỏi về nữ sinh đang đứng trên sân khấu: "Nữ sinh kia là học sinh lớp mấy, sao tôi không nhớ?"

Ông Thanh Loan ngẩng đầu nhìn về phía trước, cười: "11. Hồi đó chính cậu là người phỏng vấn em ấy, quên rồi hả? Cậu thấy em ấy trông bình thường quá nên không cho em ấy qua."

Trần Tri Nhượng nhíu mày, rõ ràng là không hiểu tình huống hiện tại.

Ông Thanh Loan nói tiếp: "Nhưng giọng của em ấy rất hay. Tôi đã nghe giọng rất nhiều người nhưng không ai có giọng hay bằng. Vì vậy tôi đã đồng ý để em ấy vào đài phát thanh."

"Trưởng đài phát thanh à, 80% công việc của đài phát thanh chúng ta làngồi trong phòng thu đọc kịch bản rồi, không cần phải lộ diện. Tôi thấy em ấy khá ổn, cũng khá dễ nhìn nữa, chỉ là không thích trang điểm, hơi nhạt một chút thôi."

Giọng nói Trần Tri Nhượng bình tĩnh, gần như không có sự thay đổi: "Tôi không có ấn tượng gì về em ấy."

"Thật à? Có lần cậu khen giọng phát thanh viên hôm đó rất hay, cảm xúc cũng rất đạt." Ông Thanh Loan mỉm cười, khóe miệng cong lên như chiếc lưỡi liềm, nói thêm: "Em ấy chính là người đó, tôi cảm thấy cô bạn học này rất ổn, giao việc cho em ấy tôi rất yên tâm. Tôi còn tính mời em ấy dẫn chương trình cho buổi tổng kết 1 tháng 5 năm nay đấy."

Trần Tri Nhượng thờ ơ đáp: "Tùy cậu."

Ông Thanh Loan tiếp tục: "Cậu có thể thuyết phục Thương Tòng Châu tham gia làm MC không?"

Buổi lễ 1 tháng 5 năm nay cần bốn người dẫn chương trình.

Trần Tri Nhượng và Ông Thanh Loan vốn định để các đàn em lên dẫn, nào ngờ giáo viên phụ trách lại yêu cầu họ làm MC lần cuối cùng như một dấu chấm hoàn hảo cho ba năm công tác tại đài phát thanh của trường. Hơn nữa hai người bọn họ sẽ đi du học và không phải tham gia kỳ thi đại học nên có khá nhiều thời gian rảnh.

Hơn nữa buổi lễ cần có MC nói song ngữ, khả năng phát âm tiếng Anh của Thư Ngâm lại rất lưu loát.

Dĩ nhiên Ông Thanh Loan chọn Thư Ngâm.

Còn về người còn lại...

Cô nghĩ không ai phù hợp hơn Thương Tòng Châu.

Dù sao thì Thương Tòng Châu cũng đã một mình du lịch khắp châu Âu, khả năng giao tiếp bằng tiếng Anh không thành vấn đề. Hơn nữa mẹ anh là MC nổi tiếng, còn là phát ngôn viên của Bộ Ngoại giao, kiểu gì cũng phải có chút gen trong người.

Nghe nói Thương Tòng Châu định thi vào Học viện Ngoại giao, đây chẳng phải là lựa chọn hoàn hảo để làm MC sao?

Trần Tri Nhượng bất đắc dĩ nhún vai: "Không thuyết phục nổi đâu."

Ông Thanh Loan hỏi lại: "Hai người không phải là bạn thân từ nhỏ mặc chung một cái quần sao?"

Trần Tri Nhượng mặt tối sầm lại: "Đừng có dùng từ lung tung như vậy."

Ông Thanh Loan cười lớn: "Chẳng lẽ thật sự không mời cậu ấy làm MC sao?"

Trần Tri Nhượng đáp: "Thật sự không mời được."

Ông Thanh Loan thở dài: "Thôi được, vậy tôi sẽ tìm người khác."

Khi cuộc trò chuyện vẫn đang diễn ra, loa trong hội trường vang lên giọng nữ dịu dàng.

Giọng nói nhẹ nhàng, rõ ràng từng từ, đúng kiểu giọng phát thanh viên.

Ông Thanh Loan nhìn Trần Tri Nhượng, nhướng mày: "Giọng hay chứ?"

Trần Tri Nhượng chỉ khẽ nhếch môi, không nói gì.

"Buổi lễ tuyên thệ 100 ngày trước kỳ thi đại học chính thức bắt đầu."

Nghe có vẻ rất ổn, nhịp điệu đều đặn, không hề có sự thay đổi. Nhưng chỉ có Thư Ngâm mới biết, trong lòng cô lúc này đang dâng trào những cảm xúc khó tả.

Cô đứng ở khu vực chờ bên trái của hội trường.

Thương Tòng Châu cũng đứng trong khu vực chờ, cách cô khoảng hai mét.

Anh đang trò chuyện với người bên cạnh, nhưng Thư Ngâm vẫn chỉ dám lén lút liếc nhìn anh qua khóe mắt.

Rất nhanh hiệu trưởng đã hoàn thành phần phát biểu của mình.

Tiếp theo là phát biểu của đại diện thủ khoa.

Người vừa trò chuyện với Thương Tòng Châu chính là thủ khoa năm ngoái.

Sau đó là phần phát biểu của đại diện học sinh lớp 12.

Thư Ngâm hít một hơi thật sâu, cầm micro lên.

Cô không cầm bản kế hoạch, chỉ chăm chú nhìn về phía sân khấu, nói rõ từng câu từng chữ nói: "Tiếp theo, xin mời đại diện học sinh xuất sắc, bạn học Thương Tòng Châu lớp 12A1 lên phát biểu."

Thương Tòng Châu bước đi chậm rãi về phía trung tâm sân khấu, đón nhận ánh mắt của gần nghìn người đang dõi theo.

Lúc này, ánh mắt của Thư Ngâm cuối cùng cũng dõi theo anh.

Cô lúc này, giống như bao học sinh khác, đều nhìn theo anh.

Cô và những người khác chẳng có gì khác biệt, không ai để ý rằng trong mắt cô ẩn chứa những cảm xúc dành cho anh.

Cậu thiếu niên cao ráo, đứng vững như một cây thông xanh.

Anh phát biểu bình tĩnh, giọng điềm đạm: "Cuối cùng, tôi muốn kết thúc bài phát biểu bằng một câu thơ: 'Chim cu cu giữa đêm vẫn khóc máu, không tin gió đông sẽ không gọi lại.' Chúc mọi người đối diện với chiến trường tháng sáu sẽ rèn luyện thanh kiếm thật tốt, tiêu diệt rồng, giành lấy vị trí dẫn đầu."

Giọng anh vừa dứt, tiếng vỗ tay đã vang lên không ngừng trong hội trường.

Sau Tết Thanh minh, thời tiết dần ấm lên.

Áo khoác mùa đông được cất vào tủ, chờ đợi mùa đông sang năm.

Tiết học cuối cùng buổi sáng là thể dục, sau khi chạy hai vòng quanh sân, giáo viên thể dục cho phép mọi người hoạt động tự do.

Thư Ngâm và Thẩm Dĩ Tinh ngồi trên khán đài tắm nắng.

Thẩm Dĩ Tinh vẫn lén giấu điện thoại trong áo đồng phục chơi.

Thư Ngâm thì tiếp tục học thuộc bài văn tiếng Anh.

Dường như Thẩm Dĩ Tinh chơi điện thoại mệt rồi, cô ấy tựa cằm lên vai Thư Ngâm, không biết nghĩ gì, bỗng nhiên hỏi: "Sao bố mẹ lại đặt tên này cho cậu vậy?"

Thư Ngâm khẽ nhướng mày.

Tên của cô, khi phát âm không phân biệt rõ âm mũi trước và sau sẽ rất dễ đọc thành "thua thắng".

Thư Ngâm cười nhẹ: "Thua rồi lại thắng sao? Mình đã hỏi mẹ rồi, bà nói cuộc sống luôn có thắng có thua, tên này hy vọng mình đừng quá chú trọng vào kết quả."

"Quá trình quan trọng hơn kết quả."

Dù nói vậy, nhưng mỗi lần điểm số của cô giảm sút, bố mẹ luôn chỉ trích cô không chịu học hành chăm chỉ.

Mọi người đều nhìn vào kết quả, quen nhìn vào kết quả để đánh giá quá trình.

"Ví dụ nhé, nếu cậu học thật chăm chỉ, nhưng kết quả thi lại không tốt, cậu vẫn nghĩ quá trình quan trọng à?" Thẩm Dĩ Tinh không hiểu.

Thư Ngâm đáp: "Lần này thi không tốt thì có lần sau, lần sau không tốt thì có lần sau nữa. Trước kỳ thi đại học còn rất nhiều cơ hội luyện tập, thất bại trong luyện tập không sao cả, chỉ cần lần cuối cùng thi tốt là được."

Ánh nắng ấm áp, giọng Thư Ngâm nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định: "Mình tin chỉ cần mình không xao nhãng học hành, nhất định sẽ đạt được kết quả tốt."

Thẩm Dĩ Tinh giơ tay lên: "Cậu xem, cậu cũng rất cứng đầu về kết quả đấy thôi."

Thư Ngâm chỉ biết cười khổ.

Thẩm Dĩ Tinh nhìn xa xăm.

Trên đường chạy, một nam sinh và nữ sinh đang đi bên nhau, ai cũng nhận ra hai người này đang trong giai đoạn yêu đương, nếu không thì là mối quan hệ mập mờ.

Hôm nay Thẩm Dĩ Tinh bỗng nhiên tò mò lạ thường.

Cô ấy hỏi: "Mình rất tò mò, nếu cậu thích một chàng trai, cậu có dám tỏ tình không?"

Khóe miệng Thư Ngâm khẽ cứng lại.

Cô tưởng Thẩm Dĩ Tinh đã nhận ra điều gì đó.

Phải chăng cô đã che giấu không đủ kỹ?

Phải chăng cô đã thể hiện quá rõ?

May mà Thẩm Dĩ Tinh không nhìn cô, chỉ khẽ nhíu mày trầm ngâm, một lúc sau mới mở miệng:

"Giả sử kết quả không quan trọng... Vậy nếu thích một người, có nên tỏ tình không? Hay là, dù có nói ra, thì kể cả bị từ chối cũng chẳng sao?"

Ngay sau đó, cô ấy lại như tự hỏi tự đáp: "Không được, nếu tớ thích một người, tớ nhất định phải ở bên người đó."

Thẩm Dĩ Tinh quay đầu đi, gương mặt non nớt chưa từng trải ấy lại toát lên vẻ táo bạo và bướng bỉnh – như thể đã hạ quyết tâm, chẳng ngại dốc hết lòng.

Thư Ngâm nhìn cô ấy, không kìm được bật cười.

Cô cười rất khẽ, chỉ hơi nhếch khóe môi, ánh mắt cũng nhẹ nhàng cong lên – nhưng lại mang theo vẻ dè dặt, như thể đang cố gắng giấu đi ánh nhìn đầy ngưỡng mộ.

Dưới khán đài, một người bỗng chạy vội tới đường chạy phía trước.

Ông Thanh Loan gọi tên cô: "Thư Ngâm, trưa nay em rảnh không? Qua lớp tụi chị lấy bản thảo nhé."

Thư Ngâm lập tức đứng dậy, chạy đến lan can sát mép khán đài, cúi xuống nhìn:"Đàn chị, bản thảo gì vậy ạ?"

Ông Thanh Loan thần thần bí bí: "Đến rồi sẽ biết. Một bất ngờ nhỏ đó~"

Thư Ngâm hỏi: "Vậy khoảng mấy giờ thì em qua được?"

"Bọn chị học lớp 12 nên ăn sớm, chắc chắn lúc em ăn xong chị vẫn còn trong lớp."

Quả thật, lớp 12 được ưu tiên ăn cơm trước khối 10 và 11 mười phút.

"Vâng ạ." Thư Ngâm gật đầu.

Cũng vì lời hẹn ấy, buổi trưa hôm đó Thư Ngâm ăn cực kỳ nhanh.

Lớp 12A1 và lớp 12A2 chỉ cách nhau một bức tường, cô vừa đến cửa lớp 2 thì đã nghe tiếng ồn ào vọng ra từ lớp 1.

Cô không để ý, chỉ nghiêng người nhìn vào trong lớp 2.

Nhưng bất ngờ là lớp học trống trơn, chỉ lác đác vài người nằm úp mặt ngủ gục.

Đúng lúc ấy, có một học sinh nữ vừa vào lớp. Thư Ngâm chặn lại: "Chị ơi, chị Ông Thanh Loan có trong lớp không ạ?"

Cô gái kia hất cằm chỉ về phía sau: "Cô ấy đang bận ở lớp bên kia."

"Bận gì vậy ạ? Chị giúp em gọi chị ấy ra được không? Chị ấy bảo em ăn xong đến tìm chị ấy."

Người kia liếc mắt nhìn sang lớp bên rồi hờ hững nói: "Cậu ấy đang tỏ tình với Thương Tòng Châu kìa."

Thư Ngâm sững người, ngẩng đầu, đôi mắt đầy kinh ngạc.

Cô lùi lại hai bước.

Không biết từ lúc nào, hành lang đã chật kín người. Thư Ngâm bị vây giữa đám đông, dường như ai nấy đều nghe tin mà kéo đến xem cảnh "nữ thần khối 12" tỏ tình.

Ông Thanh Loan vốn nổi tiếng trong trường – dịu dàng, hòa nhã, mỗi lần cười đều lộ lúm đồng tiền duyên dáng nơi khóe miệng, vô cùng được yêu mến.

Cô ấy thường dẫn chương trình cùng Trần Tri Nhượng, nên ai cũng gọi hai người họ là "Kim Đồng Ngọc Nữ". Ngay cả thầy cô trong Đoàn trường cũng từng đùa rằng: hai bạn này ăn ý đến mức chắc sau lưng đã âm thầm hẹn hò rồi nhỉ?

Nhưng tại sao... lại là Thương Tòng Châu?

Trong tiếng xì xào bàn tán.

Dãy người phía cuối lớp bỗng chừa ra một lối đi, dẫn thẳng tới cửa sau lớp học.

Thư Ngâm bị dòng người đẩy dạt đến sát lối đó, không thể tránh đi.

Và cuối con đường ấy — chính là Ông Thanh Loan và Thương Tòng Châu đang đứng đối diện nhau nơi cuối lớp.

Trường học vào cuối xuân đầu hạ, tuy ngầm cho phép học sinh lớp 12 không cần mặc đồng phục, nhưng quy định vẫn rất rõ ràng rằng không được mặc váy, bắt buộc phải mặc quần.

Ông Thanh Loan mặc một chiếc sơ mi cổ thủy thủ màu trắng, bên ngoài khoác áo cardigan kẻ caro xanh trắng, bên dưới là quần jeans màu xanh đậm. Chiếc sơ mi ôm sát phần eo, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn. Đôi chân được bó gọn trong quần jeans, thon dài, thanh thoát.

Cô ấy đẹp theo kiểu thanh lịch và rạng rỡ, mang nét trong trẻo, tươi tắn đặc trưng của tuổi mười bảy, mười tám – một vẻ đẹp khiến người ta không thể nào quên được.

Cô ấy đứng cạnh Thương Tòng Châu, một khung hình hoàn hảo, hòa hợp, xứng đôi đến ngỡ ngàng.

"Tớ và Trần Tri Nhượng chỉ là bạn dẫn chương trình thôi. Người tớ thích là cậu, Thương Tòng Châu."

Ánh mắt Ông Thanh Loan sáng rực, không chút do dự, nhìn thẳng vào cậu.

Trong lớp, ngoài hành lang – khắp nơi là những thiếu niên sôi nổi và háo hức. Vừa nghe câu tỏ tình ấy, cả đám liền vỡ òa, reo hò ầm ĩ.

Chỉ có ba người là lặng lẽ giữa sự náo nhiệt ấy.

Người vừa thổ lộ – Ông Thanh Loan.

Người được thổ lộ – Thương Tòng Châu.

Và... Thư Ngâm.

Cô bị kẹt giữa biển người ồn ào, nhưng lại tĩnh lặng đến lạc lõng.

Trời như cố tình trêu chọc cô, buộc cô phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy.

Thư Ngâm xoay người, lặng lẽ gạt dòng người sang hai bên, bước đi.

Cô đi ngược hướng với đám đông đang rộn rã, mỗi bước đều chậm rãi. Phía sau, tiếng hò reo ngày càng lớn, còn trên gương mặt cô nụ cười lại ngày càng rạng rỡ.

Nhưng trong mắt cô lại chẳng có lấy chút cảm xúc.

Thẩm Dĩ Tinh, câu hỏi hôm trước, giờ tớ có thể trả lời rồi.

"Tớ luôn tin rằng, quá trình quan trọng hơn kết quả.

Việc thầm thích Thương Tòng Châu – tớ chưa từng mong cầu kết quả,

Thậm chí chưa từng mong anh ấy sẽ nhìn tớ một lần.

Bởi vì, ngay từ đầu... tớ đã biết kết cục là gì rồi."

Bình Luận (0)
Comment