Yêu Long Cổ Đế (Bản Dịch)

Chương 203 - Chương 203 - Ba Bức Vẽ

Chương 203 - Ba Bức Vẽ
Chương 203 - Ba Bức Vẽ

"Đây là cái gì?"

"Rõ ràng không có vẽ a!"

Chỉ thấy bàn tay Tô Hàn không ngừng ở trên bức tranh đó vũ động, động tác khi vẽ Cự Long cùng Phượng Hoàng hoàn toàn không giống.

Tô Hàn rõ ràng đang vẽ, nhưng rơi vào trong mắt rất nhiều đệ tử Đồ Thần các, thì lại không có cái gì, bức tranh đó vẫn như cũ trống rỗng.

Đến cuối cùng, Tô Hàn bỗng nhiên nắm tay thu hồi lại, bức họa đó chấn động, chỉ nghe âm thanh vù vù từ trên bức họa truyền ra, lại có ánh đen kinh người, từ trên mặt bức họa bạo phát ra!

Ánh đen tràn ngập toàn bộ bức họa, đem nền giấy tuyết trắng hoàn toàn che giấu, nhìn một cái, giống như giữa cái hư không kia, có một cái hố đen.

Cho dù bên trong đám người, cảnh giới cao nhất là Thẩm Ly, cũng nhìn không ra đây rốt cuộc là cái gì.

"Ai có thể nói cho ta biết, bức họa thứ ba này, ta vẽ ra cái gì không?"

Tô Hàn nhìn chung quanh đám người, khóe miệng khẽ nhấc lên nụ cười.

Không có người trả lời, giữa sân hoàn toàn yên tĩnh.

Tô Hàn cũng không có thất vọng, bởi vì hắn biết, chỉ dựa vào cảnh giới lúc này của những người này, thật còn khó có thể nhìn ra.

"Xin Các chủ chỉ dạy." Thẩm Ly ôm quyền khom người.

"Ta sẽ nói cho các ngươi biết, bức họa thứ ba này ta vẽ ra là một mảnh tinh không."

"Cả ba bức vẽ này, là dùng để cho các ngươi tăng lên cảnh giới."

Tô Hàn mỉm cười, sau đó chỉ vào bức họa thứ nhất, nói: "Cổ nhân có nói, lúc vẽ mắt rồng không con ngươi, chắc chắn vô thần."

Rất nhiều đệ tử đều lẳng lặng lắng nghe.

"Từ nay về sau, tất cả đệ tử Đồ Thần các cũng có thể tới nếm thử, nhưng phàm có người vì Cự Long này vẽ lên con ngươi, khiến cho nó có thần, thì cảnh giới của hắn đã đạt đến Long Thần cảnh."

Tô Hàn lại chỉ vào bức họa thứ hai: “ Phượng Hoàng này cũng giống như thế, chỉ là cảnh giới càng cao, nếu có ai có thể vẽ ra mũ phượng, cảnh giới của hắn chính là Long Hoàng cảnh!"

"Cuối cùng chính là bức họa này."

Tô Hàn chỉ cái bức họa mảnh đen nhánh kia, nói: "Lúc nãy ta mới nói qua với các ngươi, bức họa này, ta vẽ ra là tinh không, trong tinh không đó có nhật nguyệt, cũng có ngôi sao, nhưng phàm có thể ở trên đó, vẽ ra một cái ngôi sao hoàn chỉnh, chính là cảnh giới Long Tôn cảnh, nếu có thể vẽ ra nhật nguyệt, trên Đại lục Long Võ này đã không lưu được ngươi nữa!"

"Đa tạ Các chủ! ! !"

Rất nhiều đệ tử Đồ Thần các đều ngửa mặt lên trời gào thét, kích động tột đỉnh.

Bọn hắn thật không nghĩ tới, Tô Hàn thậm chí ngay cả phương pháp đột phá cảnh giới đều có.

Việc này tương đương với vận mệnh của một người, lão thiên (ông trời) quyết định vận mệnh của hắn như thế nào, vậy hắn chính là như thế đó, không cách nào thay đổi được.

Lại không nói những cái tông môn bát lưu, tông môn thất lưu kia, xem như là tông môn siêu cấp, cũng không có phương pháp đột phá cảnh giới , nhiều lắm cũng chỉ tìm kiếm những thánh dược tuyệt đỉnh kia đến giúp đỡ một ít thiên tài tăng lên một chút thiên phú.

Hết sức hiển nhiên, loại thánh dược kia thì rất ít.

Bên trong tông môn siêu cấp, cũng có một chút cường giả sẽ thường xuyên giảng đạo, nhưng loại giảng đạo kia, là dựa vào người có thiên phú để đánh giá, ngươi có thể nghe hiểu, vậy thì cảnh giới của ngươi tăng lên theo năng lực, ngươi nghe không hiểu, vậy thì không có biện pháp.

Mà Tô Hàn lại ban tặng bọn hắn ba bức vẽ này, để bọn hắn đắm chìm vào diễn biến lâu dài bên trong cảnh giới, tùy thời đều có thể khảo thí, phóng mắt ra khắp toàn bộ Đại lục Long Võ, chỉ một mình Đồ Thần các làm được!

"Đừng khiến ta thất vọng." Tô Hàn gật đầu cười khẽ.

"Vâng!"

Âm thanh hét vang chấn động ngút trời, lần nữa từ trong miệng đám người Đồ Thần các truyền ra.

"Đoàn trưởng ngũ đại thần vệ đoàn, đi theo ta."

Tô Hàn vừa dứt lời nói, lập tức rời đi sân luyện võ.

. ..

Vạn Vân sơn, mỏ linh thạch Lưu Tuyết tông chiếm cứ.

"Ba!"

Có đệ tử Lưu Tuyết tông cầm trong tay cây roi, không ngừng quất ở bên trên thân những người thợ mỏ kia.

Quần áo đều rách rưới, toàn thân bầm tím, từng đạo vết roi từ trên người bọn hắn hiện lên.

Mỗi một roi đánh xuống, đều sẽ làm bọn hắn run rẩy một chút.

Những người này tu vi đều rất thấp, có người thậm chí còn không có tu vi, bằng không, cũng sẽ không bị bắt tới làm thợ mỏ.

Bọn hắn căn bản chịu không được loại quất kích này, hiện tại đã là mùa đông, quần áo trên người bọn hắn lại rất mỏng, lại thêm những vết thương do bị roi quật, có người muốn ngất đi.

Bất quá mỗi khi bọn hắn muốn ngất đi, sẽ lần nữa bị quất tỉnh táo lại.

"Đào nhanh lên, Tông chủ đã tự mình hạ lệnh, ngày kế tiếp, nhất định phải sản xuất 200 khối linh thạch trở lên, làm không được, các ngươi cứ chờ chết đi!"

Rất nhiều đệ tử Lưu Tuyết tông hừ lạnh.

"Đám hỗn đản này!"

Những người thợ mỏ kia thì nghiến răng nghiến lợi, đáng hận thực lực mình không mạnh, bằng không thì cho dù có chết, cũng phải mang mấy cái đệ tử Lưu Tuyết tông này cùng xuống địa ngục.

Để bọn hắn một mực ở nơi này tiếp nhận tra tấn, còn không bằng chết đi cho rồi.

"200 khối linh thạch, nói thì rất nhẹ nhàng, đầu mỏ linh thạch này cơ hồ đã muốn phế đi, coi như chúng ta xuất ra tất cả vốn liếng, nhưng nơi này không có nhiều linh thạch như vậy, chúng ta có thể làm sao?" Rốt cục có người nhịn không được, phẫn nộ quát ầm lên.

"Ba!"

Một tên đệ tử tuổi trẻ Lưu Tuyết tông trực tiếp quăng một roi tới, quất vào trên mặt người này , khiến cho khuôn mặt lập tức sưng lên một vết sẹo.

"Ngươi chỉ là một người làm công, còn dám cùng bản công tử già mồm?"

"Ba ba ba!"

Đệ tử Lưu Tuyết tông kia liên tiếp đánh xuống, kém chút đem thợ mỏ đang gào thét cứ thế đánh chết.

Rơi vào đường cùng, đám người thợ mỏ đành phải cắn răng tiếp tục đào móc.

"Đều là do Đồ Thần các kia, bởi vì hắn lần trước tới tàn sát, mới có thể để cho Lưu Tuyết tông thấy mối nguy, cho nên mới tới nghiền ép chúng ta!" Có thợ mỏ cắn răng nghiến lợi thầm nghĩ.

Hắn nói cũng thật không sai, trước đó nếu Tô Hàn không có tới chỗ khoáng mạch này, bọn hắn tuy nói sẽ bị tra tấn, nhưng cùng hiện tại so sánh, quả thực là một trời một vực.

Nhưng từ khi Tô Hàn tàn sát những đệ tử Lưu Tuyết tông đó về sau, Lưu Tuyết tông lập tức có cảm giác nguy hiểm, để phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, phải nhanh chóng đem nơi này khai thác đi ra.

Nếu Đồ Thần các thật muốn mua chỗ khoáng mạch này, vì không để phải vạch mặt nhau, Lưu Tuyết tông có thể bán cho Đồ Thần các, bất quá nơi này nếu nhanh chóng khai thác, linh thạch nơi đây sẽ rất rất ít, Lưu Tuyết tông căn bản không bồi thường được.

"Chỉ là Người Đồ Thần các cũng đã nói, chỉ cần đợi hắn mua lại nơi này, nhưng hắn làm sao còn chưa tới?"

"Đúng đấy, trước không nói cái gì tiền lương tăng gấp bội, đừng để cho chúng ta tiếp nhận loại tra tấn này thì tốt lắm rồi.”

"Hừ, những tông môn này đều giống nhau, tàn nhẫn thích giết chóc, đáng hận chúng ta không có tu vi!"

Lúc đám người thợ mỏ đang nghị luận, bị một cái đệ tử Lưu Tuyết tông đi tới nghe được.

"Đồ Thần các? Ha ha ha, các ngươi còn hi vọng Đồ Thần các tới cứu các ngươi?"

Tên đệ tử kia lớn tiếng cười nói: "Ta nói cho các ngươi biết, đừng si tâm vọng tưởng, Đồ Thần các chỉ là một cái tông môn cửu lưu không quan trọng mà thôi, nếu bọn họ thực có can đảm đến, Lưu Tuyết tông ta sẽ để bọn hắn có đến mà không có về!"

"Vù vù vù!"

Vào lúc này, bỗng nhiên từng bóng người lần lượt từ đằng xa vọt tới, giống như quỷ mị, tốc độ cực nhanh.

"Ngươi là ai? !"

Tên đệ tử Lưu Tuyết tông kia giật nảy mình, trong nháy mắt, đã có một lão giả đứng ở trước mặt mình.

Lão giả cười một tiếng, âm trầm nói: "Vừa rồi còn luôn miệng nói muốn cho Đồ Thần các ta có đến mà không có về, hiện tại cũng không biết lão phu là ai?"

Bình Luận (0)
Comment