"Thật mạnh!"
Đồng tử của những người khác ngưng tụ lại, lộ ra vẻ khiếp sợ.
Bọn hắn mặc dù không giao chiến cùng Thao Thiết. Nhưng lại có thể cảm nhận được chủng loại kia mang trên thân một nguồn uy áp cùng lệ khí rất cường đại và mãnh liệt, như hóa thành thực chất tỏa ra bên ngoài, chỉ sợ có thể đấu một trận cùng với Long Thần cảnh sơ kỳ.
Nhưng giờ phút này, con Thao Thiết mạnh mẽ như thế lại dễ dàng bị Lưu Thủy Vô Ngân cho ngã sấp mặt trên đất.
"Thực lực không tệ đó, ngươi làm tọa kỵ của ta đi!"
Lưu Thủy Vô Ngân đạp một cước xuống Thao Thiết giống như cự nhân to lớn đè bẹp mọi thứ. Sau đó có tiếng nổ vang theo dưới chân hắn truyền ra.
"Rống ~ "Thao Thiết gào thét một tiếng, hóa thành một làn bóng đen, tránh qua được một cước này của Lưu Thủy Vô Ngân.
Tốc độ của nó so với trước kia càng thêm nhanh hơn. Trong chớp nhoáng này, bóng đen này ở trên màn sáng bảo vệ thân thể Lưu Thủy Vô Ngân oanh kích mấy lần. Đến lần cuối cùng, dưới sự trùng kích mạnh mẽ, bịch một tiếng màn sáng này bị sụp đổ. Lưu Thủy Vô Ngân cũng bị nhận lấy trùng kích, lui về sau mấy bước.
"Tại sao nhanh như vậy?"
Lưu Thủy Vô Ngân vẻ mặt biến sắc.
Sau lưng hắn, lão giả truyền đến âm thanh lo lắng: "Công tử mau mau lui lại, đây không phải là một đầu Thao Thiết đâu!"
"Hưu hưu hưu!"
Lời nói của hắn vừa dứt trong nháy mắt, vô số đạo bóng đen hiện lên, toàn bộ hướng Lưu Thủy Vô Ngân mà vây công tới.
"Năm đầu sao?"
Lưu Thủy Vô Ngân vẻ mặt khó coi, sau khi hắn lui ra ngoài phạm vi huyệt động kia, đầu Thao Thiết này đã không còn truy kích.
"Tại sao có thể nhiều Thao Thiết như vậy?"
Những người khác cũng tỏ vẻ ngẫm nghĩ nhíu mày thật sâu.
Bọn hắn cuối cùng cũng minh bạch một điều. Trách không được huyệt động này hoàn hảo không chút tổn hại bày ra ở nơi đây. Có tới 5 đầu Thao Thiết thủ hộ mà mỗi con có thể so với Long Thần sơ kỳ, ai mà vào được cơ chứ ?
"Muốn đồng loạt ra tay hay không ?" Đoan Mộc Tứ hỏi.
"Không cần!"
Lưu Thủy Vô Ngân hừ lạnh nói: "Bảo vât trong hang động này đều là của Lưu Thủy Vô Ngân ta. Ai dám cùng ta tranh đoạt hả!"
"Ngươi làm không được."
Đúng lúc này, một giọng nói vô cùng bình thản truyền đến từ sau lưng đám người.
Lưu Thủy Vô Ngân nhướng mày, quay đầu nhìn lại. Hắn chỉ thấy một bóng người thon dài mang tà áo trắng đang chậm rãi đi tới, hai tay của y bỏ ra sau lưng, giống như tiên nhân xuất trần.
"Ngươi làm sao biết ta sẽ không lấy được?" Lưu Thủy Vô Ngân hỏi ngược lại.
"Bởi vì những vật này, đều là của ta." Áo trắng thân ảnh cười một tiếng.
Người này, dĩ nhiên chính là Tô Hàn.
"Của ngươi? Ha ha ha ha. . ."
Lưu Thủy Vô Ngân cười to lên, khinh thường nói: "Ngay cả ta đều không trị được vài đầu nghiệt súc này liên thủ, chỉ bằng ngươi một tên mới chỉ có Long Mạch cảnh cũng đòi tiến vào huyệt động kia?"
"Nghiệt súc?"
Tô Hàn khẽ lắc đầu: "Ngươi sai rồi, bọn hắn cũng không phải là súc sinh, mà là sinh mệnh giống như chúng ta."
"Ngươi muốn đi đến đó, bản công tử sẽ cho ngươi một cơ hội. Nhưng lúc mình tử vong, cũng đừng nói bản công tử không ra tay cứu ngươi." Lưu Thủy Vô Ngân nói.
Tô Hàn không nói lời nào, bình tĩnh tiến lên phía trước.
Tất cả mọi người ở đây đều tránh ra nhường đường, trên mặt họ còn mang theo nụ cười lạnh cùng khinh thường. Thật giống như muốn nhìn xem thử Tô Hàn sẽ chết như thế nào mà thôi.
Chỉ thấy Tô Hàn chậm rãi tiến lên, từ từ tiếp cận huyệt động kia.
Năm đầu hỗn chủng Thao Thiết đều phát ra tiếng gầm nhẹ, mắt đầy hung quang nhìn lấy Tô Hàn, giống như chỉ cần Tô Hàn tiến thêm một bước vào phạm vi hang động, chúng nó sẽ lập tức phát động tiến công.
"Quên ta rồi sao ?"
Tô Hàn mỉm cười, không tý do dự, trực tiếp bước vào trong hang động.
"Chết!"
Lưu Thủy Vô Ngân cười lạnh.
Bọn người kia cũng đều nhìn chòng chọc vào Tô Hàn, chờ đợi cảnh tượng 5 đầu Thao Thiết kia đem hắn xe thành muôn mảnh.
Nhưng một màn này cũng không có phát sinh, chỉ thấy theo sự tiến lên của Tô Hàn, thân hình 5 đầu Thao Thiết kia lại run rẩy lên. Nó không ngừng run rẩy mạnh và lùi lại giống như gặp phải thứ gì đó cực kì đáng sợ.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Đoan Mộc Tứ trong mắt toàn kinh ngạc: "5 đầu hỗn chủng Thao Thiết, vậy mà không công kích hắn?"
"Sẽ không phải trên người của tên này mang theo đồ vật gì đó có thể khiến yêu thú sợ hãi ? " Những người khác cũng nghi hoặc tỏ vẻ không hiểu.
"Tới đây."
Tô Hàn vẫn như cũ đứng tại cửa hang, hướng 5 đầu hỗn chủng Thao Thiết kia ngoắc ngoắc tay.
Thao Thiết lắc đầu không ngừng giống như có thể nghe hiểu được tiếng nói của hắn. Nó gầm nhẹ không ngừng lùi lại.
"Trong thời kì Hàn Lâm cổ quốc, các ngươi làm xằng làm bậy, hút máu người. Ta đã phong ấn tu vi của các ngươi rồi nhốt lại ở đây ngàn vạn năm để cho các ngươi ăn năn hối lỗi."
Tô Hàn nhàn nhạt mở miệng, hắn mảy may không sợ đám người Lưu Thủy Vô Ngân sẽ nghe được.
"Bây giờ, ngàn vạn năm đã đi qua, màn sáng thứ nhất của cái trận đạo Thất quang kinh thế kia sắp tiêu tán, cũng là lúc nên thả các ngươi rời đi rồi."
Nghe được những lời này, 5 đầu Thao Thiết này trong nháy mắt tỏa ra hào quang, ngửa đầu phát ra tiếng gào thét vừa giống như hưng phấn lại mang tính giải thoát.
Chúng nó chạy đến trước mặt Tô Hàn sau đó lắc đầu vẫy đuôi, một màn này, khiến cho đám người Lưu Thủy Vô Ngân tất cả đều chấn kinh tại chỗ!
Năm đầu hỗn chủng Thao Thiết này mỗi con có thể so với Long Thần cảnh sơ kỳ lại giống như cho xù lắc đầu vẫy đuôi đối với một tên Long Mạch cảnh ?
Đây quả thực là chuyện đã lật đổ thế giới quan của bọn hắn !
Thậm chí trên gương mặt hung lệ của năm đầu Thao Thiết này lại mang vẻ... . . Nịnh nọt!
Chúng nó đang lấy lòng bạch y nam tử có Long Mạch cảnh này!
"Cái gì đang xảy ra? !"
"Điều này không có khả năng!"
"Theo những lời mà người này mới nói, ta nghe một câu đều không hiểu. Nhưng theo ý nghĩa của nó. . . Hắn giống như đã nhận biết 5 đầu Thao Thiết này trước đó ?"
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, không thể tin được.
Mà giờ khắc này Tô Hàn, lại xòe bàn tay mình ra. Tại trên đầu 5 đầu hỗn chủng Thao Thiết kia nhẹ nhàng đập một chưởng, dường như muốn nói gì đó với chúng lại giống như là tự mình lẩm bẩm.
"Sau khi ta đi ra ngoài, không làm lại những điều trước đó hiểu chưa, bằng không ta sẽ trở lại phong ấn ức năm."
"Rống ~ "
5 đầu hỗn chủng Thao Thiết kia vội vàng phát ra tiếng gầm nhẹ như thể sợ phật ý chủ nhân, thân thể đều có chút run rẩy lên.
Ai cũng không biết, tại trong đầu của bọn nó đang có một hình ảnh xuất hiện làm chúng nó hoảng sợ cả đời.
Mấy chục triệu năm trước, chúng là Thao Thiết hung lệ, hoành hành ở thời kỳ Hàn Lâm cổ quốc, hút ăn ngàn tỉ máu huyết người, dân chúng lầm than.
Không ngờ ngay lúc đó bạch y nam tử này hiện thân, một chưởng trấn áp toàn bộ, phong ấn tu vi và bắt giữ toàn bộ bọn chúng, vĩnh cửu giam cầm tại nơi đây.
Đối với niềm yêu thích tự do của Thao Thiết mà nói, mấy ngàn vạn năm rồi đều bị nhốt ở tại một chỗ, này so với giết chúng nó còn khó chịu hơn.
Nhưng chúng không có cách nào khác hơn, vị kia quá cường đại, một chưởng lúc trước của hắn uy áp quá lớn để cho chúng nó hiện tại nhớ lại mà toàn thân run rẩy.
"Ở đây thủ hộ đi, ta muốn đi thu hồi đồ của ta."
Sau khi nói câu đó, Tô Hàn tiến sâu vào trong huyệt động, một bước một bước lững thững vào trong.
"Cứ tiến vào nhẹ nhàng như vậy sao?"
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn lấy cảnh này.
Mặc dù bọn họ đều là đệ tử hậu bối của các thế lực lớn có kiến thức rộng rãi. Nhưng giờ này khắc này, vẫn là không cách nào tin tưởng được những chuyện phát sinh trước mắt.
Nhất là Lưu Thủy Vô Ngân cùng Đoan Mộc Tứ, bọn hắn có thể cảm nhận rõ ràng được cái màn lôi ở chỗ động khẩu kia rất đặc biệt. Tuyệt đối không thể tuỳ tiện tiến vào nếu không cho dù là bọn hắn chỉ sợ đều phải hao tốn rất nhiều thủ đoạn.
Nhưng tên mặc y phục trắng này lại cứ như vậy mà tiến vào, nhìn hắn không trở ngại chút nào. Thậm chí tại lúc đi vào, cái màn lôi ngưng tụ kia đã tự động mở ra một lỗ cho hắn.
Tâm thần bọn họ rung động, trong đầu nổ vang.
Nam tử áo trắng trước mặt này chỉ là một tên Long Mạch cảnh thôi đó!