"Đồ vật trong huyệt động kia là của ta, ngươi không thể động vào!"
Lưu Thủy Vô Ngân kịp phản ứng lại, sầm mặt, hét to vào bên trong. hắn muốn lập tức xông tới hang động.
"Rống ~ "
Thấy được điều này, 5 đầu hỗn chủng Thao Thiết lần nữa lộ ra hung lệ, thân ảnh ẩn náu thành bóng đen. Hiển nhiên chỉ cần Lưu Thủy Vô Ngân dám xông lại, chúng nó sẽ lập tức tiến hành công kích.
"Đồng loạt ra tay!"
Đoan Mộc Tứ cũng mở miệng nhưng lần này hắn chẳng phải nói với giọng hỏi thăm nữa mà là kiên định.
Dù sao bọn hắn đều là đệ tử hậu bối của siêu cấp thế lực, thiên tư yêu nghiệt, kẻ tài cao gan cũng lớn, tuyệt không có khả năng cứ như vậy trơ mắt nhìn một tên Long Mạch cảnh, ở trước mặt mình đem bảo vật mang đi hết.
"Hưu hưu hưu!"
Lần lượt từng bóng người lao ra mang theo hàng loạt những công kích hoa mỹ chiếu rọi cửa hang sáng lên.
Năm đầu hỗn chủng Thao Thiết thấy thế liền gào thét từ trong đó lao ra.Thân hình của bọn nó tại lúc này vậy mà lớn hơn một vòng cùng với uy áp tỏa ra càng thêm kinh người.
"Không tốt!"
Lão giả bảo hộ Lưu Thủy Vô Ngân đột nhiên biến sắc, hô lớn: "Năm đầu hỗn chủng Thao Thiết này đang tiến hóa!"
Không cần hắn nói, những người khác cũng có thể cảm nhận được.
Lúc trước, khi nói năm đầu hỗn chủng Thao Thiết này mỗi con chỉ có tu vi Long Thần cảnh sơ kỳ. Nhưng giờ phút này, chúng nó tuyệt đối còn hơn cả tu vi Long Thần cảnh trung kỳ!
Mặc dù chỉ là một cái tiểu cảnh giới, nhưng ở giữa 2 cảnh giới này chênh lệch lại là cực lớn.
Long Thần cảnh trung kỳ có thể dễ dàng nghiền ép Long Thần cảnh sơ kỳ, trừ phi là loại biến thái giống tên Tô Hàn này.
"Làm sao có thể? !"
Lưu Thủy Vô Ngân khẽ cắn răng: "Không ngờ lại tiến hóa đến cảnh giới Long Thần cảnh trung kỳ ? Hơn nữa 5 con này cùng lúc cùng chỗ tiến hóa!"
"Có liên quan gì đến tên mới vào kia không ?" Một tên nam tử trẻ tuổi của tông môn Nhị lưu mở miệng.
"Đánh rắm!"
Lưu Thủy Vô Ngân quả quyết quát: "Chỉ là một tên Long Mạch cảnh mà có thể làm cho năm đầu hỗn chủng Thao Thiết từ Long Thần cảnh sơ kỳ trực tiếp tấn thăng Long Thần cảnh trung kỳ sao? mẹ nó đầu óc Ngươi ngấm nước à?"
Nam tử trẻ tuổi kia yên lặng không nói gì. Nhưng trong lòng của hắn lại mơ hồ cảm thấy sự việc 5 đầu hỗn chủng Thao Thiết tiến hóa chắc chắn có liên quan đến bạch y nam tử kia.
Trên thực tế, đúng thật là như thế.
Tu vi bản thân 5 con Thao Thiết này có thể nói kinh khủng.
Hàn Lâm cổ quốc khi xưa có Quốc Chủ tu vi Thần Linh tọa trấn một phương, dưới trướng cao thủ nhiều vô số kể.
Nhưng những con này lại hoành hành ngàn vạn năm, hút ăn ngàn tỉ máu huyết người vô tội, khiến cho Quốc Chủ Hàn Lâm cổ quốc cực kỳ đau đầu, muốn diệt cỏ tẩn gốc, lại vẫn luôn không giết được.
Khi Tô Hàn ra tay, một chưởng trấn áp chúng nó rồi chợt phong ấn tu vi và giam cầm tại đây.
Chỉ có điều, dùng tu vi hiện tại của Tô Hàn còn chưa giải trừ được toàn bộ phong ấn của bọn chúng. Một chưởng vừa rồi đập ở đỉnh đầu kia chính là vì bọn nó giải khai một tia phong ấn.
Cũng chỉ một tia này, để cho thực lực của bọn nó trực tiếp tấn thăng từ Long Thần cảnh sơ kỳ, tiến cấp tới trung kỳ.
Hết sức hiển nhiên, đối với bọn người Lưu Thủy Vô Ngân mà nói, đây là sự tình cực kì sai lệch chắn chắn là bịa đặt, có chết bọn hắn cũng không tin.
"Bất kể như thế nào, cũng không thể để một tên Long Mạch cảnh nhỏ bé lấy được bảo vật trong hang động!"
Lưu Thủy Vô Ngân hừ lạnh nói: "Đạo màn sáng thứ nhất trong hang động này hầu như đều đã bị người khác thăm dò hoàn gần xong. Chúng ta thật vất quả mới tìm được chỗ này lại bị 5 đầu hỗn chủng Thao Thiết được tiến hóa thủ hộ nên chả có được tý lợi nào. Bảo vật trong đó tuy rằng cực kỳ trân quý thế nhưng lại rơi vào tay một tên Long Mạch cảnh thật uổng phí mà ?"
Đoan Mộc Tứ gật đầu hiển nhiên bọn hắn cũng là loại người kia. Vì bảo vật có thể cùng bằng hữu trở mặt.
"Hải lão, hai vị thủ hộ cho ta, ta muốn đi vào hang động!"
Lưu Thủy Vô Ngân liếc mắt hai lão giả bên cạnh, không nói hai lời, liền xông ra ngoài.
Đoan Mộc Tứ cũng điểm vươn ngón tay, trường kiếm kia bay lượn, mang theo lưu quang, thẳng hướng năm đầu Thao Thiết.
Những người khác tự nhiên đều sẽ không lưỡng lự. Nếu như bọn hắn có thể thu được chí bảo, tất nhiên sẽ nhất phi trùng thiên. Đến lúc đó bằng vào chí bảo xem như Lưu Thủy Vô Ngân cùng Đoan Mộc Tứ cũng không làm gì được bọn họ.
"Rầm rầm rầm ~ "
Tiếng vang kinh người không ngừng truyền ra từ bên ngoài hang động, đám người bắt đầu đại chiến cùng Thao Thiết.
"Chúng ta đi."
Chỉ có Lăng Tiếu lặng lẽ chậm rãi lui lại trong đám hỗn loạn kia.
"Công tử, huyệt động kia bên trong thật có bảo vật. . ." Lão bà bên cạnh hắn có chút không cam lòng.
Lăng Tiếu nói: "Nơi đây rất quỷ dị, vị công tử nhà họ Lương kia có thủ đoạn làm người khác suy nghĩ không thấu. Ở tại đây cũng lãng phí thời gian mà thôi chi bằng đi địa phương khác tìm kiếm bảo vật."
"Vâng."
Bà lão kia khẽ gật đầu, bảo hộ lấy Lăng Tiếu rời khỏi nơi này.
. . .
Mà tại lúc này sâu trong huyệt động, Tô Hàn đang nhìn từng đống thi hài trước mặt mà lắc đầu thở dài.
Hết sức hiển nhiên, những hài cốt này đều từng vì đánh bại Thao Thiết nên phải trả cái giá cực lớn, mới tiến vào được trong hang động.
Nhưng bọn hắn vào được nhưng không ra được.
"Nghĩ muốn đi ra ngoài, nhất định phải ngộ được cái màn lôi kia. Người đại lục Long Võ chẳng lẽ chỉ biết dựa vào man lực thôi sao ?" Tô Hàn nhẹ nhàng mở miệng.
Dựa vào tu vi năm đó của hắn khi bố trí xuống màn lôi, há lại dễ dàng bằng vào man lực oanh mở được hay sao?
Đây vẫn chỉ là một tia mà thôi.
Kỳ thật các bảo vật ở đây so sánh với đạo vân bên trong màn lôi kia thật không tính là cái gì.
Mỗi một cái huyệt động, Tô Hàn đều đặt xuống một màn ánh sáng, có thể là màn lôi, hay là màn lửa, màn linh (lực).
Đây đều là pháp tắc ngũ hành cấp thấp nhất.
Theo ý muốn của hắn, đặt tại đây một màn lôi đánh xuống đạo vận, cho kẻ đến sau có thể cảm ngộ, từ đó thu hoạch được một trận thiên đại tạo hóa.
Đáng tiếc, người đại lục Long Võ IQ quá thấp, bọn hắn chỉ coi trọng bảo vật.
Tại trước mặt Tô Hàn, ngoại trừ từng đống thi cốt nằm bên ngoài, còn có một cái bệ đá.
Trên bệ đá có một người đang ngồi bất động, thân người kia mang kim y, máu thịt trên cơ thể đã bị bốc hơi, nhưng cũng không hóa thành thi cốt, mà hoàn hảo không chút tổn hại ngồi lặng lẽ ở chỗ đó.
Trên thân thể hắn, còn mơ hồ có một vạch kim quang phát ra, giống như là thần phật.
Trước mặt người mang kim y này lộ ra một cái bình ngọc, trong bình ngọc có ba viên thuốc, đan dược hiện ra sắc hồng, nhìn rất giống đan dược phổ thông.
Chỉ có Tô Hàn mới biết, đây là Hỏa Long đan.
Hỏa Long đan cũng không phải là đan dược có thể gia tăng tu vi, mà là có thể dùng để công kích.
Căn cứ tu vi của người sử dụng, hỏa long đan này sẽ cho ra lực công kích cũng khác nhau.
"Đã nhiều năm như vậy, ngươi. . . Cũng đã chết rồi sao?"
Tô Hàn nhìn xem thân ảnh mặc kim y này thật lâu, trong lòng có chút bi ai.
Người này từng đắc tội Tô Hàn, bởi vì hắn giết một vài tên dưới trướng của y. Nhưng Tô Hàn nhìn trúng tiềm lực của hắn, mong muốn thu phục để hắn làm một trong những Đồ Thần vệ, nhưng hắn vẫn luôn không đáp ứng.
Cuối cùng bị Tô Hàn bắt lấy và giam cầm tại nơi đây.
Theo Tô Hàn dự định, trước tiên hắn muốn đem người này vây ở đây một chút thời gian, lúc nào hắn nghĩ thông suốt rồi thả hắn ra ngoài.
Nhưng sau cùng, vẫn chẳng có tin tức hắn đáp ứng.
Thời gian thật là một sát thủ vô hình, người này lúc trước thực lực cũng cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng mấy ngàn vạn năm qua đi, cuối cùng cũng hóa thành hư vô, hắn đã tọa hóa.
"Ở kiếp trước, ngươi từng vô số lần cự tuyệt ta, lần này, ngươi không có cách nào cự tuyệt đâu."
Tô Hàn vung bàn tay lên, cái thi thể mang kim y kia và Hỏa Long đan được thu vào không gian giới chỉ.
Hắn muốn đem thi thể này đưa cho Liên Ngọc Trạch, phục vụ Đồ Thần các chinh chiến trong tương lai.
Đây cũng là Tô Hàn ép buộc bắt người này gia nhập Đồ Thần các.