Làm xong tất cả những thứ này, Tô Hàn lại đứng trong hang động chốc lát rồi mới rời đi.
Thời điểm rời đi, hắn tỏa ra thần niệm đem màn lôi trước cửa động thu vào.
"Ra đến rồi!"
Đám người Lưu Thủy Vô Ngân còn đang giao chiến cùng Thao Thiết, thấy Tô Hàn đi ra, Lưu Thủy Vô Ngân lập tức quát: "Đem đồ vật trong hang động giao hết ra đây cho ta bằng không ngươi đừng nghĩ mình đi ra được Thất Bảo sơn!"
Tô Hàn thần sắc bình tĩnh, nhìn lấy Lưu Thủy Vô Ngân: "Bọn ngươi mặc dù có thiên phú, nhưng ngộ tính quá thấp, ta vốn định đưa các ngươi một trận tạo hóa nhưng không nghĩ đến các ngươi lại không trân quý ."
Dứt lời, Tô Hàn vừa lắc đầu vừa hướng chỗ sâu Thất Bảo sơn mà đi.
Cái màn lôi kia, nếu như đám người Lưu Thủy Vô Ngân thật có thể ngộ ra, tuyệt đối là một trận đại tạo hoá.
Mặc dù trên đó chỉ là lây nhiễm được một tia cảnh giới của Tô Hàn nhưng đối với người đại lục Long Võ mà nói, cũng là lợi ích to lớn đến suốt đời.
Mà đám người Lưu Thủy Vô Ngân hiển nhiên đều không tin.
"Chỉ bằng ngươi mà cho nhóm chúng ta được một tạo hóa?"
Thân ảnh Lưu Thủy Vô Ngân lao ra, bước chân điểm trên một đầu Thao Thiết, chộp lấy Tô Hàn.
"Mang bảo vật lưu lại hết cho ta!"
"Rống ~ "
Nhận thấy hắn phóng tới Tô Hàn, một đầu Thao Thiết khác lập tức vọt lên, mở hàm răng sắc bén hướng thẳng đến Lưu Thủy Vô Ngân cắn tới.
Năm đầu Thao Thiết này thực lực quá mạnh, chỉ tính riêng theo tu vi, đã có thể so với Long Thần cảnh trung kỳ, tăng thêm chúng nó đều là thú hoang nên khi bọn chúng chân chính bùng nổ sức mạnh còn so với Long Thần cảnh trung kỳ mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
"Hèn nhát!"
Trơ mắt nhìn Tô Hàn rời đi, Lưu Thủy Vô Ngân muốn huyễn hóa ra cự nhân linh thể, nhưng Hải lão ngăn lại nói: "Công tử không thể, cự nhân linh thể tiêu hao Long lực thật sự quá nhiều, vừa mới vừa tiến vào Tranh Giành chi môn, nếu có thể giảm tiêu hao được bao nhiêu hay bấy nhiêu!"
Lưu Thủy Vô Ngân nghiến răng nghiến lợi, nhưng sau cùng, hắn vẫn nghe Hải lão.
Tranh Giành chi môn hạn chế số người, cũng hạn chế đồ vật mang vào.
Hắn mặc dù là thiên tài đảo Cự Nhân, nhưng hắn mang số lượng đan dược này thật không đủ cho linh thể cự nhân tiêu hao.
Tiền bối trên đảo Cự Nhân đã từng phân phó, nếu không phải gặp được bảo vật không thể bắt trong tay vẫn nên nhẫn nhịn không nên biến ảo cự nhân linh thể.
"Đi đạo màn sáng thứ hai!" Lưu Thủy Vô Ngân hừ lạnh nói.
Bọn hắn thu tay lại, không tiếp tục công kích, 5 đầu Thao Thiết kia cũng ngừng di chuyển.
Trên người Thao Thiết rải rác một chút thương thế, chúng nó phủ phục tại chỗ cửa hang, nhìn theo bóng người Tô Hàn từ từ đi xa.
"Đi thôi, không thể lại mang tới tai họa sinh mệnh cho thế giới, thời điểm ta trở lại thánh vực, có cơ hội sẽ đem bọn ngươi mang đi ra ngoài."
Giọng nói hết sức bình thản này truyền vào trong tai Thao Thiết.
"Ô. . ."
Năm đầu Thao Thiết phát ra tiếng ô ô yết yết, qua thật lâu sau nó mới đứng dậy, rời đi Thất Bảo sơn.
Theo thời gian mấy ngàn vạn năm, đã tiêu mài đi mất hận ý của chúng nó đối với Tô Hàn, giờ phút này phải biệt ly, trong lòng mơ hồ còn có chút không bỏ.
. . .
Ở một chỗ khác, cũng có hơn mười người tụ tập lại.
Giống như Thất Bảo sơn, nơi đây cũng là một tòa núi hoang, mỏm núi cực cao, hình dạng hiện ra thẳng tắp, cắm vào mây trời.
Tại chỗ đỉnh núi kia, có quang mang lúc ẩn lúc hiện, giống như là một con sông Thần.
Trong quang mang này, chiếu rọi ra một vệt bóng mờ.
Hư ảnh kia chính là một tôn Kim lô.
"Cái này tất nhiên là Thánh vật chuyên dùng luyện đan cùng luyện khí!"
Tất cả mọi người đều đoán được tác dụng của Kim lô.
Kim lô kia tuy chỉ là hư ảnh, nhưng vệt hoa văn trên đó lại là vô cùng rõ ràng.
Có từng hình ảnh cự thú dữ tợn khắc hoạ trên đó. Những cự thú kia thể hiện các hình thái như ngửa mặt lên trời gào thét hoặc phủ phục mà đứng hay là giương nanh múa vuốt.
"Nhất định phải lấy được vật này!"
Trên mặt Liễu Phong lộ ra thần sắc trông mà thèm, hắn vốn là Luyện Khí sư, càng là Luyện Đan sư, đối với loại Thánh vật này, có sự khao khát mãnh liệt mà người khác khó có thể so sánh được.
"Ông ~ "
Đúng lúc này, ánh sáng trên đỉnh núi bỗng nhiên chấn động, phát ra vù vù.
Cả tòa núi lớn thời thời khắc khắc run rẩy lên, từng khối đá tảng rục rịch như muốn sụp đổ, từ bên trên lăn xuống.
Tất cả mọi người lập tức lui lại, nhưng trong lúc lui vẫn nhìn chằm chằm cái Kim lô kia, trong mắt không che giấu vẻ tham lam.
"Ầm ầm ~ "
Đại địa chấn động, từng vết nứt bị xé mở, hư ảnh Kim lô trên đỉnh núi bỗng nhiên biến mất, mà tòa núi lớn kia cũng bắt đầu chậm rãi sụp đổ.
"Oanh! ! !"
Sau một đoạn thời khắc, một đạo tiếng vang kinh thiên từ trong tòa núi lớn này truyền ra. Tòa núi lớn cao sừng sững hơn ngàn mét vậy mà trong vô số ánh mắt khiếp sợ của mọi người. . . Sụp đổ!
Vô số cát đá từ trên trời bay xuống, có những khối đá to lớn nặng vạn cân rơi xuống, vốn chỉ là cục đá bay rất bình thường nhưng tại lúc này, tựa như nhận được thần linh chiếu cố, trên thân của nó phát ra uy áp kinh người.
"Bành!"
Có một tên thiên tài của tông môn Nhị lưu cứ thế mà bị đập trúng, hắn tưởng rằng có thể nhẹ nhàng đem nó phá vỡ, dù sao cũng chỉ là một tảng đá bình thường ở đây mà thôi.
Thế nhưng,trong nháy mắt khi hòn đá đập trúng hắn, hết thảy công kích mà hắn thi triển đều sụp đổ, thân thể của hắn chỉ bịch một tiếng, trực tiếp nổ thành sương máu.
"Thiếu tông chủ!"
Có hai tên lão giả trông thấy được mắt chuyển đỏ bừng bừng, bọn hắn nghĩ muốn bảo vệ y nhưng sức phòng thủ của cự thạch kia thực sự quá mạnh, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương bị sinh sinh đập chết.
Một tên Thiếu tông chủ của tông môn Nhị lưu, cứ như vậy mà tử vong!
Loại người này đặt ở đại lục Long Võ, thân phận cực cao.
Thời điểm bọn hắn ra ngoài lịch lãm sẽ có muôn vàn người thủ hộ. Những nơi bọn hắn đi qua, nhận vô số người kính ngưỡng.
Nhưng ở nơi này, lại cứ thế mà chết đi, không có người nào quan tâm.
"Đáng đời!"
Có một tên nam tử có vẻ mặt âm hàn từ đằng xa vọt tới, tránh thoát được một tảng đá rơi xuống, hừ lạnh nói: "Nói như thế nào cũng là Thiếu tông chủ của một tông môn Nhị lưu, không muốn sống thật tốt ở tại tông môn, hưởng thụ lấy vinh hoa phú quý hay sao? Hết lần này tới lần khác muốn chạy đến nơi đây tìm bảo vật làm gì, chết cũng vô ích."
"Ngươi!"
Trong lòng hai tên lão giả kia có giận, nhưng khi nhìn rõ được đối phương, cuối cùng vẫn không tiếp tục mở miệng.
"Ta cái gì?"
Nam tử trẻ tuổi cười lạnh nói: "Ta nói sai rồi hả?"
Người này đúng là Ma Cửu U!
Hắn chính là người của tông môn Nhất lưu, Trường An sơn môn, Trường An sơn môn được xem như một trong rất nhiều tông môn NHất lưu, đều là tồn tại cực kỳ đỉnh phong.
Mà hai tên lão giả kia, chẳng qua là người của tông môn Nhị lưu mà thôi, đừng nói là bọn hắn, cho dù là tông chủ của bọn hắn, cũng không dám đối với Ma Cửu U làm điều gì.
"Kim lô này, ta là không cầm được."
Liễu Phong cũng ở trong đám người, chẳng qua khi ngọn núi lớn kia ầm ầm sụp đổ, hắn đã triệt để thối lui.
Hắn chính mắt thấy tên Thiếu tông chủ tông môn Nhị Lưu kia cứ thế mà bị đập chết, tuy nói hắn không cam lòng, nhưng cũng hiểu được, vật này tuyệt đối không phải hắn có khả năng đạt được.
Liễu Phong vừa thở dài vừa cấp tốc rời đi.
Trên đường rút lui mém chút bị tảng đá đập trúng, nếu như đập trúng thật, coi như hắn có dùng thực lực thể chất đặc thù đi chăng nữa, cũng tất nhiên sẽ bỏ mình.
Tòa đại sơn đã hoàn toàn sụp ra, bụi đất bay đầy trời, hóa thành gió lốc, bao phủ bốn phía.
"Ông ~ "
Cũng đúng lúc này, có tiếng vù vù truyền ra, một cái Kim lô chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, vậy mà trong ngọn núi lớn kia bay ra!
"Chính là cái Kim lô kia!"
Tất cả mọi người ngưng mắt nhìn thật kỹ, trên mặt bọn họ tỏa ra thần sắc tham lam nồng đậm.