Yêu Long Cổ Đế (Bản Dịch)

Chương 226 - Chương 226 - Cự Mãng (Rắn Lớn)

Chương 226 - Cự mãng (rắn lớn)
Chương 226 - Cự mãng (rắn lớn)

Thất Bảo sơn.

Ở vị trí đạo hào quan thứ 2 đã có trên trăm thân người tụ tập gấn đấy.

Những thân ảnh này dĩ nhiên là đám người Lưu Thủy Vô Ngân.

Đạo quang thứ nhất trong hang động chỉ giữ một cái bảo vật. Nhưng bảo vật kia đã bị Tô Hàn lấy đi nên bọn hắn rơi vào đường cùng, chỉ có đi tới nơi có đạo hào quang thứ hai tồn tại.

Nơi đây cách xa chân núi có tới ngàn mét, mà cả tòa núi lớn đã cao gần vạn mét.

"Lại là ngươi?"

Ngay tại khi đám người Lưu Thủy Vô Ngân dự định oanh phá quang mang kia, bóng dáng Tô Hàn lại lần nữa xuất hiện tại nơi này.

Tô Hàn làm như không nhìn thấy hắn, thần sắc bình tĩnh, nhìn chằm chằm màn sáng như là có hồi ức ùa về.

Tuổi của hắn căn bản không lớn, rất nhỏ là đằng khác mới chỉ có không đến hai mươi tuổi. Nhưng toàn thân hắn giờ phút này lại tràn đầy một loại cảm giác tang thương thời xa xưa.

Loại cảm giác này để cho đám người Lưu Thủy Vô Ngân nhận thấy Tô Hàn như đã sống được vô số năm tháng.

"Ảo giác!"

Đoan Mộc Tứ cùng Lưu Thủy Vô Ngân liếc nhau, truyền âm nói: "Chắc chắn là người này đạt được bảo vật trong cái hang động trước đó dẫn đến tu vi có hơi tinh tiến nên chúng ta mới có loại cảm giác này."

"Đó là bảo vật của ta!"

Lưu Thủy Vô Ngân cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tô Hàn.

"Nếu như thật có bảo vật, cũng đã bị người này nuốt rồi. Ngươi không cần nghĩ nhiều nữa, ra tay với hắn chẳng qua chỉ tổ lãng phí thời gian mà thôi." Đoan Mộc Tứ nói.

Lão già bên cạnh Lưu Thủy Vô Ngân cũng thêm vào: "Công tử, trong khu vực của Tranh Giành không có linh khí vì vậy chúng ta vẫn nên tận lực tiết kiệm để sử dụng lâu dài."

"Tốt, ta đây sẽ tha cho hắn một mạng!"

Lưu Thủy Vô Ngân hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Tô Hàn: "Con chó kia, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám lấy tiếp đồ vật bên trong đạo màn sáng thứ 2 này, ta nhất định sẽ cho ngươi chết không toàn thây!"

Tô Hàn nhướng mày nhìn lấy Lưu Thủy Vô Ngân, khẽ lắc đầu, đi tới phía trước.

"Hắn muốn làm gì?"

"Chẳng lẽ hắn còn nghĩ chỉ bằng vào thực lực Long Mạch cảnh yếu kém của mình đã có thể mở được màn sáng thứ hai này?"

"Ha ha ha, thật sự quá nực cười!"

Thấy Tô Hàn đi tới gần màn sáng, rất nhiều người đều phát ra tiếng cười nhạo.

Lưu Thủy Vô Ngân cũng cười lạnh nói: "Đồ không biết tự lượng sức mình, thật sự cho rằng bằng thực lực của ngươi, có thể phá vỡ màn sáng này sao? Hồi nãy, nếu không 5 hỗn chủng Thao Thiết kia bảo hộ ngươi, ngươi sớm đã trở thành một cái xác. . ."

Hắn chưa kịp nói xong thì đã hơi ngừng lại.

"Cái gì? !"

Lúc này, tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn thật kỹ tỏ ra không thể tin được.

Bởi vì tay của Tô Hàn đã đặt ở phía trên màn sáng.

Màn sáng kia cũng không có dội hắn ngược trở lại. Thay vào đó lại ông ông run rẩy lên sau đó nứt ra một lỗ hổng trước mặt Tô Hàn.

"Không có khả năng! ! !"

Tính cách của Đoan Mộc Tứ vẫn luôn vô cùng trầm ổn nhưng giờ phút này hắn cũng phải bật thốt lên.

Bọn hắn muốn phá vỡ đạo quang mang thứ nhất thì cần trả giá cực lớn. Đạo màn sáng thứ 2 này tự nhiên sẽ mạnh hơn và bảo vật bên trong cũng nhiều hơn.

Nhưng tên này lại thong thả phá vỡ như vậy?

"Đi vào!"

Lưu Thủy Vô Ngân không nói hai lời, bước chân đạp mạnh xuống mặt đất tạo thành một cái hố tô, giống như là một đầu cự thú. Thân ảnh của hắn phóng nhanh tới vết nứt.

Những người khác cũng giống như thế.

Nhưng Tô Hàn đứng phía trong màn sáng xoay người lại vỗ một chưởng vào lỗ hổng kia khiến các vết nứt lập tức khép lại.

"Bành!"

Trùng hợp thay, Lưu Thủy Vô Ngân lại lao đến cùng lúc, hắn căn bản không dừng được, trực tiếp đâm vào phía trên màn sáng bị dội ngược trở ra.

"Hèn hạ!"

Lưu Thủy Vô Ngân nhìn chòng chọc vào Tô Hàn, cắn răng nghiến lợi nói: "Tên vong ân phụ nghĩa kia, ngươi chẳng lẽ đã quên chuyện ngươi làm thế nào tiến vào huyệt động kia rối nhờ thế chiếm được bảo vật ? Để ta nhắc ngươi nhớ. Chính là dựa vào chúng ta đã oanh phá đạo màn sáng thứ nhất đó!"

"Thật sao? Theo ngươi nói thì cứ cho là như vậy đi."

Tô Hàn bình tĩnh nhìn Lưu Thủy Vô Ngân, thản nhiên nói: "Đạo màn sáng thứ 2 này, ngươi nếu muốn tiến vào thì tự mình phá vỡ đi."

"Đợi đến lúc ta đi vào được, việc đầu tiên muốn làm chính là phanh thây ngươi! ! !"

Lưu Thủy Vô Ngân oán hận nhìn bóng lưng Tô Hàn mà gào thét.

. . .

Không quản chuyện đám người Lưu Thủy Vô Ngân sẽ như thế nào, Tô Hàn tiếp tục tiến sâu vào trong màn sáng. Trước mặt hắn đã xuất hiện một lối đi màu sắc rực rỡ.

Tại lối đi này có từng cái hố trên bốn vách tường. Cái hố này ước chừng to cỡ nắm tay, hình dạng của chúng giống như đã từng có đồ vật đính trên đó bị người khác cưỡng ép lấy đi.

"Ta nhớ được khi xưa bên trong mấy cái hố này đều chứa Ma Tinh thạch." Tô Hàn thì thào.

Hắn đã sớm không ôm hi vọng, đã nhiều năm như vậy, Ma Tinh thạch nơi đây chỉ sợ sớm đã bị người khác mang đi rồi.

Tuy rằng chỉ có vài viên Ma Tinh thạch nhưng nó là chân chính Ma Tinh thạch, không cùng đẳng cấp với loại phế thạch đã được phát hiện tại sơn mỏ linh thạch của Lưu Tuyết tông.

Cho dù là một người bình thường của đại lục Long Võ thấy được chúng, cũng có thể liếc mắt nhận ra thứ này là đồ tốt, cho dù không dùng được, cũng sẽ mang chúng về bán.

"Nếu như người lấy đi mấy viên Ma Tinh thạch này là cư dân của Ma Thần thế giới còn có chỗ dùng, nếu là người của Long Võ đại lục người thì cũng có chút đáng tiếc."

Người của đại lục Long Võ sẽ không tu luyện ma pháp, Ma Tinh thạch đối với bọn hắn căn bản là thứ vô dụng.

"Đợi xử lý xong chuyện ở Thất Bảo sơn, ta muốn đi xem thử những đám thổ dân thành lập quốc gia trên đảo kia một tý. Nơi đó có nguyên tố ma pháp nồng đậm như thế tất nhiên Ma Tinh thạch trong tay bọn chúng cũng không ít."

Tô Hàn mắt sáng lên, tiến về phía trước.

Bảy đạo màn sáng bên trong ngọn núi lớn này đều có riêng một cái hang động.

Hang động ở đây đã bị người khác mang đi hơn phân nửa bảo vật. Chỉ còn lại ba huyệt động vẫn y nguyên vì quá cách trở và cũng hiển nhiên là chẳng ai tiến vào được, hoặc nói rằng đã tiến vào được nhưng chưa hề đi ra.

"Ba cái huyệt động này, một cái thì để ở đó Thần Sơn Tuyết Liên, một cái khác, thì thả một thanh pháp trượng, cái cuối cùng, thả một giọt Giao Long huyết."

Tô Hàn hơi hơi trầm ngâm, những vật này đều là hắn bỏ ở đó, hắn tự nhiên quên không được.

Sau khi trùng sinh, tu vi biến mất, nhưng trí nhớ vẫn còn tồn tại.

Hắn không do dự, đi thẳng tới hang động đã để lại thanh pháp trượng lúc trước

Cửa hang có một đạo màn sáng đỏ bừng ngăn cản, nó giống như một đóa hỏa diễm đang thiêu đốt bốn phía với nhiệt độ kinh người. Nếu không phải Tô Hàn lúc trước đã khống chế, chỉ sợ tòa hang động này đã bị hòa tan sạch sẽ.

"Xuy xuy ~ "

Có một thân ảnh to lớn nương theo những chỗ bóng tối nhẹ nhàng đến. Đó là một con cự mãng, dài tới hơn mười mét, phun ra nuốt vào cái lưỡi chẻ đôi, trên đầu nó có hai nơi được dâng cao lên.

Vẻ mặt nguyên bản của nó rất hung lệ, muốn ăn bất kỳ người nào tới đây. Nhưng khi nó nhìn thấy rõ hình dạng Tô Hàn, lại bỗng nhiên hét lên một tiếng, vội vàng thối lui.

"Đừng đi vội, ta không tới để giết ngươi đâu, xem ra ngươi vẫn còn nhớ rõ ta."

Tô Hàn vẫy vẫy tay, cự mãng kia do dự mãi, cuối cùng vẫn đi tới trước mặt Tô Hàn.

"Đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không hóa được thành Giao Long sao?"

Tô Hàn vuốt ve đầu rắn to lớn kia, tâm trạng của hắn lại lần nữa nổi lên hồi ức.

"Trong thánh vực, Long tộc cũng là loài vật chí cao. Nếu không phải ta đưa ngươi khốn ở chỗ này, chỉ sợ trong ngàn năm trôi qua này vì ngươi không có xương rồng đã sớm trở thành bụi phấn."

Giống như nghe hiểu được lời Tô Hàn nói, cự mãng kia lộ ra vẻ cảm kích.

Bình Luận (0)
Comment