"Oanh! ! !"
Tiếng nổ lớn đáng sợ ngay lúc này truyền khắp chân trời.
Ánh lửa ngập trời từ giữa hư không nổi lên giống như mặt trời nổ tung, lại như hỏa diễm bùng nổ, chớp động ở chân trời.
Trong phạm vi mấy chục vạn dặm, tất cả đều thấy được ánh hồng nơi này, thậm chí bọn hắn còn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng của ánh lửa kia. Mà phủ thành chủ Phong gia thì đứng mũi chịu sào.
Lúc ánh lửa sụp ra, vô số quả cầu lửa hạ xuống, nhưng nơi bị quả cầu rơi trúng sẽ bị phá hủy thành hư vô.
Toàn bộ phủ thành chủ Phong gia, lúc này đã bị ngọn lửa bao vây lại, toàn bộ phủ thành chủ Phong gia, tựa như biến thành một cái quả cầu lớn đang cháy hừng hực, mà quả cầu lớn có đường kính ít nhất cũng mấy chục cây số!.
Đồng thời, trong đó chỗ lực công kích siêu cường, từ trong phủ thành chủ truyền ra từng tiếng kêu đau đớn thảm thiết. Dưới ma đạo sư tất cả ma pháp sư đều hóa thành hư vô cứ thế mà bị thiêu chết.
Chỉ trong nháy mắt, chính vị trên bầu trời phủ thành chủ, cũng chỉ còn lại có một mình Phong Vô Nhai.
Bốn phía thân thể Phong Vô Nhai bao quanh một màn sáng vô hình, lúc bị ngọn lửa đụng vào, màn sáng kia trực tiếp biến mất, nhưng tiếp theo Phong Vô Nhai lại một lần nữa ngưng tụ ra một cái khác.
Đây là ma pháp có tính phòng ngự hệ phong . Cho dù là Phong Vô Nhai, giờ phút này cũng bị lực công kích của Tô Hàn làm cho khiếp sợ.
Hắn là ma pháp sư, đối với ma pháp tất nhiên có nghiên cứu rất sâu, dưới tình huống bình thường, ma pháp công kích quần thể như này, ngoại trừ cấm chú thì bình thường đều có lực công kích hơi thấp.
Nếu bàn về lực công kích mạnh hay yếu thì ma pháp công kích đơn thể cường hãn hơn nhiều.
Nhưng Tô Hàn thi triển ma pháp triệu hoán ra tứ đại thánh thú, không tính là cấm chú, nhưng lực công kích lại vô cùng đáng sợ, Phong Vô Nhai không chút nghi ngờ nếu không có cái màn sáng vô hình ở bên ngoài cơ thể hắn thủ hộ, chỉ sợ hắn đã phải tiếp xúc hỏa diễm trước tiên, sẽ trực tiếp bị thêu chết.
"Thỉnh (mời) lão tổ xuất quan! ! !"
Phong Vô Nhai cấp tốc lui lại, muốn tránh thoát công kích của ngọn lửa kia, nhưng hỏa diễm thật sự quá nhiều, quá dày đặc, riêng phần lớn phủ thành chủ đã bị hỏa diễm bao phủ, chỉ cần hắn còn ở bên trong phủ thành chủ sẽ phải nhận công kích từ hỏa diễm. Đó là một trận mưa sao băng hỏa diễm to lớn, vô cùng kinh người.
"Ông ~ "
Giữa trời đất một âm thanh vù vù truyền ra, sau khi Phong Vô Nhai hét to, mặt đất rung mạnh, nơi sâu nhất trong phủ thành chủ trên mặt đất bỗng nhiên sụp ra, như Sơn Băng Địa Liệt, vô số cát đá ở trên bầu trời bay tán loán, một tên nam tử trẻ tuổi toàn thân y phục màu xanh lam , từ trong đó lao ra.
"Lão tổ!"
Lúc nhìn thấy nam tử trẻ tuổi này, vẻ mặt Phong Vô Nhai mừng rỡ, lập tức chạy tới nam tử trẻ tuổi kia.
Nhưng vào lúc này này, Tô Hàn lại vung bàn tay lên, Bạch Hổ bỗng nhiên lao ra với tốc độ nhanh đến chóng mặt, gần như trong chớp mắt đã đi tới sau lưng Phong Vô Nhai.
Phong Vô Nhai lập tức thay đổi sắc mặt toàn thân tóc gáy dựng lên, da đầu muốn nổ tung, một cỗ cảm giác nguy hiểm không cách nào hình dung được, từ trong lòng đất hiện ra !
"Sao có thể nhanh như vậy? !"
Phong Vô Nhai hoảng sợ, cũng không dám nhìn về sau lưng, hắn đem tất cả hi vọng toàn bộ đều đặt ở trên nam tử trẻ tuổi kia.
Mà ngay lúc này, Bạch Hổ đã đi tới sau lưng Phong Vô Nhai, móng vuốt to lớn như một tòa núi lớn, hướng sau lưng Phong Vô Nhai trùm xuống.
"Lão tổ cứu ta! ! !" Phong Vô Nhai gào thét.
Hắn không thể tin được, tốc độ của con Bạch Hổ này lại nhanh đến như vậy. Bạch Hổ, chủ nhân của sự hủy diệt, bên trong cổ thư có ghi lại.
Lực công kích của Bạch Hổ cường hãn, không thể nghi ngờ, nhưng bên trong cổ thư, cũng không có nói kỹ càng về tốc độ Bạch Hổ, đây là lần đầu tiên Phong Vô Nhai cảm nhận được thực lực chân chính của Tứ Đại Thánh Thú.
Mà Tứ Đại Thánh Thú, còn không phải chân chính là tứ đại thánh thú, chẳng qua do Tô Hàn căn cứ vào trong trí nhớ, biến hóa ra tứ đại thánh thú mà thôi!
"Bành!"
Bạch Hổ vỗ xuống một cái, nhìn như nhẹ nhõm nhưng không gian lại oanh một tiếng nổ tung.
Tiếp theo đó trong hư không như một cái đầm nước bình tĩnh trong hồ, mà móng vuốt của Bạch Hổ, giống như một đá tảng nặng ngàn vạn cân, những nơi đi qua tất cả không gian đều bị lật tung, hắn không cách nào hình dung được lực lượng hủy diệt kia, làm cho Phong Vô Nhai có loại cảm giác tuyệt vọng dâng lên, ngay cả nam tử trẻ tuổi kia, con ngươi cũng co rút lại.
"Xoạt!"
Nam tử trẻ tuổi kia vung bàn tay lên, dưới chân lập tức có tiếng gió rít gào, có một cái vòi rồng to lớn bị nam tử trẻ tuổi này thuận tay nhặt được.
Tốc độ vòi rồng cực nhanh, kéo theo đầy bùn đất còn chưa tới gần Phong Vô Nhai lập tức hướng cái mống vuốt kia bay đi.
"Ngươi muốn cứu hắn?"
Âm thanh lạnh lẽo của Tô Hàn truyền đến: "Ta đã cho hắn một cơ hội, nhưng hắn không trân quý, nghĩ đến các ngươi là những người sinh hoạt trong Thế giới Ma Thần, lâu dài không cùng bên ngoài tiếp xúc, còn thật sự coi chính mình là một nhà độc đại sao!"
"Thánh Ma cổ đế không còn, ta sẽ ra tay để cho ngươi biết, cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!"
"Cút!"
Từ chữ “cút” cuối cùng của Tô Hàn, Huyền Vũ dưới chân hắn bỗng nhiên đứng dậy, tứ chi đong đưa trên mặt đất, xoay chuyển thành một vòng tròn.
Thân hình của Huyền Vũ thật sự quá khổng lồ, chỉ xoay chuyển một vòng tròn mà thôi, thân ảnh Tô Hàn lập tức vượt qua Bạch Hổ, đi tới trước mặt Phong Vô Nhai.
Hắn cũng không có tự mình ra tay, một mực đi theo bên cạnh Thanh Long tiếp cận Phong Vô Nhai đang ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, đuôi rồng to lớn bỗng nhiên quăng về phía Phong Vô Nhai, bịch một tiếng đập vào trên người Phong Vô Nhai.
"Phốc!"
Màn sáng bên ngoài cơ thể Phong Vô Nhai trực tiếp bị phá vỡ, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, cảm giác nguyên tố ma pháp toàn thân đã bị đánh xơ xác.
Đối với tất cả những thứ này, Phong Vô Nhai không có quan tâm, hắn vội vàng bày ra trạng thái ngay ngắn, muốn lần nữa ngưng tụ ra màn ánh thủ hộ, bởi vì lúc này, chỉ có cái màn ánh kia, mới có thể cho hắn một cảm giác an toàn.
Tất nhiên Tô Hàn không có ý định cho hắn cơ hội này, đuôi rồng lập tức quét trúng Phong Vô Nhai, trong nháy mắt cái miệng to lớn của Thanh Long mở ra nuốt Phong Vô Nhai vào.
Khi nam tử trẻ tuổi kia nhìn thấy một màn này, bên trong ánh mắt vô cùng phẫn nộ, Thanh Long một ngụm đã đem Phong Vô Nhai nuốt vào!
Thanh Long là hư ảo, càng trong suốt, có thể thấy rõ ràng cơ thể Phong Vô Nhai trong miệng của nó.
Sau khi Phong Vô Nhai bị nuốt vào, thể xác của hắn hóa thành ánh sáng lục sắc, cấp tốc bị Thanh Long hấp thu.
Đến cuối cùng, chỉ có một chiếc nhẫn không gian bị Thanh Long phun ra, lại bị Tô Hàn thu vào chiếc nhẫn không gian của mình. Tất cả nói rất dài dòng, thực ra lại chỉ phát sinh trong thời gian rất ngắn.
Tô Hàn giết Phong Vô Nhai, đem chiếc nhẫn không gian cầm ở trong tay, tất cả đều làm một mạch, như đã đoán trước chuyện này sẽ xảy ra, đối với động tác của Phong Vô Nhai như có đoán trước!
Mãi đến khi hắn đem chiếc nhẫn không gian thu hồi, bàn tay nam tử trẻ tuổi kia mới chộp tới.
"Quá chậm."
Tô Hàn lắc đầu, nhìn chằm chằm nam tử trẻ tuổi kia, nói: "Ngươi là Đại ma đạo sư tam giai, nhưng ma pháp quá yếu."
. ..