Yêu Long Cổ Đế (Bản Dịch)

Chương 302 - Chương 302 - Âm Vương

Chương 302 - Âm Vương
Chương 302 - Âm Vương

"Âm Vương?"

Nghe được lời nói kia của Hắc Vô Thường, vẻ mặt Long Liệt phát lạnh: "Chỉ là chuyện nhỏ nhoi này mà cũng đáng gọi tới Âm Vương hay sao?"

"Người trốn tránh thiên mệnh trong ức vạn năm nay chưa từng xuất hiện một cái. Người cảm thấy chuyện này nhỏ hay sao ?" Hắc Vô Thường hừ lạnh.

"Ngươi dám nói như thế với ta hả? Ngươi có biết ta là ai không?"

Tầm mắt Long Liệt đột ngột chuyển lạnh, rơi vào trên thânh Hắc Vô Thường, bên trong 2 con ngươi của hắn lộ ra sát cơ kinh thiên.

"Vãn bối vô ý đắc tội tiền bối, nhưng vãn bối chỉ là muốn nói cho tiền bối lợi hại sự việc lần này vì thế Âm Vương rất nhanh sẽ xuất hiện. Cho dù tiền bối có đại náo ở Âm phủ chúng ta cũng vô dụng thôi."

Hắc Vô Thường mở miệng giống như hắn đã có Âm Vương làm hậu thuẫn, hiển nhiên không có e ngại như trước đó.

"Không cần lấy Âm Vương tới dọa ta, ta muốn giết ngươi, Âm Vương cũng ngăn không được!"

Long Liệt vung tay lên tạo thành chưởng mang sức mạnh bùng nổ kinh thiên . Chưởng này mang theo mấy ngàn đạo ánh sáng to lớn phô thiên cái địa giống như một đoàn mây đen đánh về phía Hắc Vô Thường.

Nhưng đúng vào thời khắc này, tại trước mặt Hắc Vô Thường đột nhiên nổi lên một bóng người.

Đây là một người đàn ông tuổi độ trung niên, trên mi tâm của hắn có 7 điểm đỏ . Những điểm này giống như chậm rãi vận chuyển theo thời gian để cho người ta có cảm giác thâm thúy huyền ảo như sao trời.

Tướng mạo người này cực kỳ anh tuấn nhưng trong sự anh tuấn đó lại cho người ta cảm giác được một loại mâu thuẫn cực kỳ sâm nghiêm cùng quỷ dị.

Thậm chí ngay cả mấy tên đẹp trai trong đám người kia tại thời điểm nhìn hắn cũng cảm thấy ghen tỵ, nhìn lần thứ 2 tạo cảm giác mình rất xấu xí.

"Oanh!"

Người này xuất hiện, nước Hoàng Hà nổ tung, vô số cánh tay từ bên trong duỗi ra, càng có âm thanh khóc u oán từ bên trong đó truyền đi lên.

"Âm Vương tha mạng, tha mạng a! ! !"

"Ta không muốn vào Hoàng Tuyền, chỉ muốn luân hồi chuyển thế cho dù làm việc nặng cả đời!"

"Âm Vương hiện thế Âm phủ, cầu đại xá cho thiên hạ!"

Những cánh tay kia giống như kịch liệt dãy dụa. Đây chính là những tên khi còn sống rất cường đại đây này, bọn hắn chưa bị nước Hoàng Tuyền triệt để thiêu hủy vì trong lòng của bọn họ có khát vọng sinh tồn mãnh liệt hơn bất kỳ ai.

Mạnh Bà phục tùng, Hắc Bạch Vô Thường quỳ xuống đất, vô số người cầm trong tay phượng tiên phủ phục xuống.

Những thân ảnh hư ảo kia lúc nhìn nhìn thấy nam tử trung niên này giống như cảm thấy run rẩy, toàn bộ đều dừng bước lại, lẳng lẳng ngước mặt lên nhìn.

"Long Liệt, ngươi chính là đệ nhất thiên tài của Thánh Vực, cùng Hắc Bạch Vô Thường tranh luận sự việc có chút phóng khoáng đi?"

Nam tử trung niên này bình tĩnh đứng ở nơi đó, khóe miệng hắn mang theo một vệt nụ cười giống như đang trêu chọc.

"Bọn hắn thật may mắn là người của ngươi, bằng không mà nói, giờ phút này đã sớm mệnh về Hoàng Tuyền rồi."

Long Liệt hừ lạnh một tiếng, bàn tay chấn động, sóng chưởng dài đến mấy ngàn thước kia oanh một tiếng tiêu tán.

"Vậy ta phải cảm ơn ngươi đây sao?" Nam tử trung niên cười nói.

Người này, chính là Âm Vương -------- chưởng khổng cả thiên hạ âm phủ cùng địa ngục!

Toàn bộ thiên hạ, bao quát cả Thánh Vực ở bên trong đó thì có thể gọi nó là 'Thế giới trắng đen' .

Tại thế giới màu trắng, có người sống tồn tại, kỳ chủ cai quản, chính là Thánh Chủ.

Tại thế giới màu đen, người chết hoành hành, chúa tể của nơi này, chính là Âm Vương!

Luận thân phận địa vị, Âm Vương không thấp hơn so Thánh Chủ, luận thực lực tu vi, chỉ có Thánh Chủ mới địch nổi.

"Người này là chủ của Âm phủ---- Âm Vương chưởng khổng hết thảy nơi tồn tại của người chết hay sao ?" Bọn người Liên Ngọc Trạch thật rung động nhìn lấy.

Nếu không phải đi theo Long Liệt cùng Tô Hàn tới nơi đây thì bọn hắn chỉ sợ vĩnh sinh đều khó mà nhìn thấy hình dáng của Âm Vương, cho dù có chết rồi, cũng không gặp được.

"Bẩm báo Âm Vương!"

Hắc Vô Thường cùng Bạch Vô Thường quỳ xuống đất, đồng thời nói: "Có người trốn tránh thiên mệnh tiến vào Âm phủ địa ngục, thình Âm VƯơng ra tay, đem hắn truy nã !"

"Các ngươi muốn chết!"

Nghe đến lời này, vẻ mặt Long Liệt phát lạnh.

Mà Âm Vương thì là khẽ lắc đầu, nhìn về phía Hắc Bạch Vô Thường, bình tĩnh nói: "Truy nã sao? Các ngươi có biết, người trốn tránh thiên mệnh này đến cùng là ai không ?"

"Nếu như thuộc hạ đoán không lầm thì chính là người này!"

Hắc Bạch Vô Thường đồng thời chỉ hướng Tô Hàn, bọn hắn có thể theo Sách sinh tử cảm thụ được người trốn tránh thiên mệnh kia chính là Tô Hàn.

"Đích thật là hắn, nhưng theo lời ta muốn nói, là thân phận thật sự của hắn kia." Âm Vương nói.

Hắc Bạch Vô Thường liền yên lặng, bọn hắn cũng không phải Âm Vương, không có hiểu biết sâu rộng cùng thực lực mạnh như hắn làm sao biết Tô Hàn rốt cuộc là tên nào?

Thấy hai người không nói lời nào, Âm Vương chuyển tầm mắt mình rơi vào trên thân Tô Hàn.

Một tiếng thở dài từ Âm Vương trong miệng truyền ra, hắn cùng Tô Hàn đối mặt rất lâu, cuối cùng, hắn cũng mở miệng.

"Yêu Long cổ đế, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ a. . ."

"Cái gì? !"

Lời nói của Âm Vương hạ xuống trong nháy mắt khiến cho Hắc Bạch Vô Thường bỗng nhiên ngẩng đầu, cảm giác buồng tim của mình đều muốn nổ tung.

Bọn hắn hô hấp trở nên dồn dập, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin được, nhìn thật kỹ Tô Hàn trước mắt mình mà tràn ngập nồng đậm run sợ!

"Yêu, Yêu Long. . . Yêu Long Cổ Đế? !"

Hai người mở miệng, nói tới nói lui rất là cà lăm, đồng thời liếc nhau, có thể thấy được nỗi khiếp sợ trong mắt đối phương.

"Âm Vương, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ." Tô Hàn bình tĩnh mở miệng.

Câu nói này càng làm cho Hắc Bạch Vô Thường lông tơ nổ tung, tê cả da đầu.

Hết sức hiển nhiên, Tô Hàn đây là thừa nhận, chính mình là Yêu Long cổ đế.

Nếu không phải Âm Vương nói rõ lí do, chỉ dựa vào lời nói của mình Tô Hàn thì chắc chắn Hắc Bạch Vô Thường tuyệt đối không tin.

Nhưng dùng tu vi và hiểu biết của Âm Vương há có thể nhìn lầm người hay sao?

"Thật là Yêu Long cổ đế. . ."

Hai người hít một hơi thật sâu, không kiềm hãm được sau lùi lại mấy bước, không dám nhìn Tô Hàn nữa.

Đúng là trò cười mà, bọn hắn há có thể không biết Yêu Long cổ đế là người phương nào?

Đó chân chính là chúa tể của Thánh Vực đó, nhân vật này như thần linh!

Hắn cả đời tu luyện, làm ra những chuyện truyền kỳ, một ngón tay có thể khiến tinh cầu vỡ nát, một chưởng đã để tinh vực phân liệt!

Trong khoảng thời gian này, tin tức Yêu Long cổ đế tử vong vẫn luôn tại lưu truyền. Hắc Bạch Vô Thường trước đó còn đang nghi ngờ, vì sao tên Yêu Long cổ đế này không có tiến vào âm phủ? Chẳng lẽ hồn phi phách tán.

Giờ phút này bọn hắn rốt cuộc minh bạch, cũng không phải là Yêu Long cổ đế hồn phi phách tán, mà là. . . Hắn trốn khỏi thiên mệnh!

"Không hổ là Yêu Long cổ đế. . ."

Hắc Bạch Vô Thường hít một hơi thật sâu, nói thầm: "Người trốn tránh thiên mệnh đã ức vạn năm nay không ra một cái, cũng chỉ có hắn mới có thể làm được."

"Mạnh Bà, bái kiến Yêu Long cổ đế."

Bã lão luôn phát ra nụ cười quái dị kia giờ phút này cũng thu lại vẻ hờ hững khom người hướng tới Tô Hàn mở miệng.

"Chúng ta, bái kiến Yêu Long cổ đế!"

Những người cầm trong tay phượng tiên kia cũng cố gắng khom người.

Bọn hắn cũng không có quỳ xuống, bởi vì Yêu Long cổ đế có quy củ không cho phép thời điểm bọn hắn bái kiến quỳ xuống.

Nhưng bọn hắn vì biểu hiện ra sự sùng kính của chính mình nên tại thời điểm đứng đấy vẫn ráng cuối đầu tiếp cận mặt đất.

Tình huống trong phút giây này cực kỳ rung động cùng kinh người.

Vô số thân ảnh hư ảo kia đều thể hiện vể không thể tượng tượng nổi nhìn xem tất cả. Trong số bọ họ phần lớn đều chưa từng nghe nói qua tên tuổi Yêu Long cổ đế., tự nhiên để họ khó thể hiểu được vì sao ngay cả Hắc Bạch Vô Thường hay Mạnh Bà đến cả những người cầm trong tay phượng tiên kia đều phải cung kính bái kiến như thế.

"Ta đã không còn là Yêu Long cổ đế."

Tô Hàn hơi hơi ngước mắt, tầm mắt bình tĩnh quét qua bốn phía, thản nhiên nói: "Bây giờ ta chỉ được gọi là Tô Hàn."

Bình Luận (0)
Comment