"Hưu hưu hưu!"
Đang lúc bọn hắn nghị luận thì nơi xa bỗng nhiên có rất nhiều thân ảnh lấp lánh tiến đến.
"Bọn hắn là ai?"
Rất nhiều người vây xem đều hướng về phía sau nhìn lại. Còn chưa thấy rõ đội hình người đến là ai thì đã cảm nhận được sát khí phô thiên cái đại phun trào tấp đến.
"Lại tới tìm phiền toái sao?"
Những người vây xem này giật nảy mình, vội vàng né qua một bên.
"Ầm ầm ~ "
Đại địa rung động, số đạo to lớn thân ảnh xuất hiện ở tầm mắt của mọi người trong đó.
Mấy thân ảnh này đều là ngũ giai yêu thú —— Côn Minh thú!
Côn Minh thú ở bên trong ngũ giai yêu thú được xem là loại yếu nhất. Vài đầu CÔn Minh thú này cao nhất chẳng qua cũng là ngũ giai trung kỳ tương đương với võ giả Long Thần cảnh trung kỳ mà thôi.
Nhưng Côn Minh thú da dày thịt béo, thân hình to lớn, nổi danh trâu bò khó đánh, dùng để phòng ngự tốt nhất.
Thân hình mỗi một con Côn Minh thú đạt đến gần trăm mét, toàn thân trên dưới tản ra một loại sương mù màu đen.
Loại sương mù này có độc nên bị người hút vào trong cơ thể sẽ có tỷ lệ bị tụt tu vị tạm thời.
Đương nhiên, có thể giảm bao nhiêu cũng phải xem địch nhân có tu vi bao nhiêu mà định.
"Côn Minh thú?"
Khi thấy này vài đầu Côn Minh thú, những người vây xem kia toàn bộ đều biến sắc, nhanh chóng hướng về nơi xa tránh đi.
Bọn hắn cũng không muốn hấp thu phải khí đọc mà Côn Minh thú phát tán nha.
"Là người của Lưu Tuyết tông!"
Rốt cục cũng có người thấy rõ ràng quần áo, trang sức của mấy thân ảnh này và nhận ra đúng là đồ của Lưu Tuyết tông!!
Theo lấy lời nói của bọn hắn hạ xuống, mấy con Côn Minh thú kia cũng tiếp đất tạo nên địa chấn ầm ầm ầm.
Cõng trên lưng của mỗi con Côn Minh thú đều là mấy trăm người. Mà tông chủ Lưu Tuyết tông Quan Tuyền, phó Tông chủ Hải Yến, đệ nhất trưởng lão Bành Lỗi và cuối cùng đám người đệ tam trưởng lão Lê Sinh đều đứng tại lưng con Côn Minh thú đầu đàn.
"Lưu Tuyết tông tới nhiều người như vậy làm cái gì đây? Chẳng lẽ cũng phải động thủ đối với Đồ Thần các hay sao?"
"Số người này. . .Có đến mười vạn a?"
"Ít nhất mười vạn!"
"Không đúng, không chỉ là Lưu Tuyết tông đâu, các ngươi xem, hai hướng kia cũng cũng kia người đến!"
Theo đoàn thân ảnh trùng trùng điệp điệp của Lưu Tuyết tông tiến đến thì hai bên của bọn hắn xuất hiện hàng loạt thân ảnh..
Kinh Thần tông!
Thất Kiếm cung!
Cả hai đều là tông môn bát lưu, Kinh Thần tông chính là tông môn đệ nhất ở quận Nam Thanh, Còn Thất Kiếm cung chính là tông môn đệ nhất ở quận Minh Hải!
Ở bên Kinh Thần tông, tông chủ Đồ Kình Thiên bước trên mây mà đến. Hắn đang nắm giữ tu vi Long Thần cảnh trung kỳ đỉnh phong nên có thể hư không bay lượn.
Sau lưng hắn là hàng loạt đội ngũ thân ảnh, có tới hơn mười vạn người tiến đến khu vực Đồ Thần các bao bọc lại.
Mà cung chủ của Thất Kiếm cung Trần Lê là đạp lên trường kiếm, tiên phong đạo cốt. Cho dù là ai ở đây đều cảm nhận được ở cái trường kiếm màu vàn óng ảnh kia một khí tức cực kỳ sắc bén.
Số người Thất Kiếm cung tới đây cũng không kém, hơn mười vạn!
Thời điểm ba đại tông môn xuất hiện vây quanh nơi này thì gần như đã đem Đồ Thần các bao lại chặt đến một giọt nước cũng không lọt.
"Điệu bộ này. . . Là muốn tiêu diệt Đồ Thần các sao!"
Những người đứng hóng kia triệt để khiếp sợ.
"Đồ Thần các rốt cuộc đã đắc tội đến ai? Kém chút nữa thì bị siêu cấp tông môn diệt mất, thật vất vả được tha chết một lần, người Lưu Tuyết tông lại tới đòi nợ ?"
"Muốn trách, chỉ có thể trách Đồ Thần các trước đó quá mức càn rỡ, gây thù hằn quá nhiều."
"Càn rỡ? Ta không cảm thấy như vậy đâu, bất luận là Huyết Yêu tông hay Chân Vũ tông đều đắc tội Đồ Thần các trước, cũng không phải Đồ Thần các đi trêu chọc bọn hắn."
"Đây là bọn hắn muốn thừa dịp Tô Bát Lưu không ở đây, hạ sát với Đồ Thần các đây mà!"
Những người này nói rất to dẫn động đám người Đồ Thần các đã lâm vào yên tĩnh kia.
Họ ngẩng đầu nhìn về phía đám người Lưu Tuyết tông đang bao vây mình. Nhưng trái với vẻ sợ hãi ngược lại họ càng giống điên cuồng hơn, đều cười ha hả.
"Các ngươi đều điên rồi hả?"
Lê Sinh từ trên lưng Côn Minh thú nhảy xuống, nhìn chằm chằm đám người Đồ Thần các, cười lạnh nói: "Quả nhiên, tin tức cũng không sai lệch, Đồ Thần các bây giờ đã hoàn toàn không còn như lúc xưa, chẳng qua chỉ là một cái xác rỗng mà thôi."
"Vừa vặn, cái này cũng thuận tiện cho chúng ta!"
"Lại để cho ta nhìn thử một chút, hiện tại Đồ Thần các còn thừa lại bao nhiêu 'Cường giả' ?"
Lê Sinh chậm rãi đi tới, hai chữ 'Cường giả' này hắn phát âm rất nặng và hiển nhiên là đang giễu cợt lấy người Đồ Thần các.
"Bỏ đá xuống giếng!"
Trong chớp mắt này, những người vây xem kia trong lòng đều sinh ra một ý nghĩ như thế.
Hết sức hiển nhiên, Lưu Tuyết tông cũng đã nhận được tin tức rằng Đồ Thần các kém chút nữa bị siêu cấp tông môn diệt đi nhưng đến cuối cùng vẫn còn tồn tại.
Mà bọn hắn lần này đến đây, chính là vì nhặt nhạnh chỗ tốt!
"Giết!"
Quan Tuyền từ trên lưng Côn Minh thú nhảy xuống, trên mặt hắn trước đó đều tràn ngập sự bình tĩnh cùng ý cười thì giờ đây đã trở nên lãnh lẹo đáng sợ.
"Phàm (Cứ) là người của Đồ Thần các, một tên cũng không để lại!"
"Vâng!"
Toàn bộ người Lưu Tuyết tông gào thét lên, đồng thời thân ảnh chớp nhoáng đáng về phía Đồ Thần các.
Đến mức người của Kinh Thần tông cùng Thất Kiếm cung căn bản cũng không cần động thủ.
Thật ra Quan Tuyền còn muốn thừa dịp Tô Hàn không ở đây xuống tay với Đồ Thần các. Nhưng hắn lại sợ người Hàn Vân tông cùng Thần Nữ cung ra mặt nên mới liên hợp với 2 đại tông môn này.
Ai có thể nghĩ đến, Đồ Thần các vậy mà không biết sống chết, đắc tội nhiều nơi như vậy. Nào là tông môn Nhất lưu, tông môn Nhị lưu, thậm chí là siêu cấp tông môn.
Căn bản không cần Lưu Tuyết tông ra taythì Đồ Thần các đã kém chút bị hủy diệt rồi.
Giờ phút này, Đồ Thần các chẳng qua chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi, chỉ dựa vào một mình Lưu Tuyết tông cũng có thể đem tàn sát.
"Giết!"
Thấy người Lưu Tuyết tông đánh tới, mấy ngàn người còn sót lại của Đồ Thần các cũng ngẩng đầu lên hiện ra đôi mắt trở nên đỏ tươi.
Bọn hắn không có cách nào phản kháng siêu cấp tông môn. Nhưng Lưu Tuyết tông mong muốn thuấn sát nhóm người còn lại này là không có khả năng.!
Giờ này khắc này, đối với người của Đồ Thần các mà nói, hoàn toàn rơi vào thế giết một người không lỗ, giết hai người đã là kiếm lời!
"Còn dám phản kháng?"
Lê Sinh cười lạnh nói: "Bây giờ Đồ Thần các, có thể được xưng là cường giả mất đầu, chỉ bằng các ngươi, còn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại? Có ích sao?"
"Vèo!"
Thoại âm rơi xuống, hắn thân ảnh chớp nhoáng, trực tiếp xuất hiện tại sau lưng một tên Đồ Thần các trong đó và vỗ ra một chưởng.
"Chết!"
Vẻ mặt hắn lạnh lẽo, căn bản không có nương tay chút nào, tu vi Long Linh cảnh đỉnh phong hoàn toàn bùng nổ. Giống như một chưởng này muốn sinh sinh chụp chết đệ tử Đồ Thần các này vậy.
Trong lòng Lê Sinh vẫn luôn đối Đồ Thần các có oán khí, đối Tô Hàn càng có oán khí hơn.
Giờ phút này Tô Hàn không ở đây, hắn liền phát tiết trên thân đám đệ tử phổ thông Đồ Thần các này.
"Oanh!"
Bàn tay kia oanh ra, mắt thấy muốn đánh trúng đệ tử Đồ Thần các này rồi. Tên đệ tử này đang bận giao chiến với người của Lưu Tuyết tông căn bản khó xuất thủ càng không có cách nào né tránh.
"Xoạt!"
Nhưng cũng vào thời khắc này, một đạo bàn tay bỗng nhiên lăng không mà ra, đem Lê Sinh bàn tay bắt lại và hung hăng bóp lấy.
"Răng rắc!"
Chỉ nghe một tiếng giòn nứt trực tiếp phát ra từ trên bàn tay Lê Sinh. Dưới lực bóp này, xương cốt trên tay phải của hắn đã lập tức vỡ nát!
"A!"
Đau đớn kịch liệt, không khỏi khiến cho Lê Sinh hét thảm một tiếng.