Yêu Long Cổ Đế (Bản Dịch)

Chương 307 - Chương 307 - Các Tông Môn Đụng Đến Đồ Thần Các, Ta Sẽ Nhớ Rõ!

Chương 307 - Các tông môn đụng đến Đồ Thần các, ta sẽ nhớ rõ!
Chương 307 - Các tông môn đụng đến Đồ Thần các, ta sẽ nhớ rõ!

Lúc trước đó khi mà rất nhiều siêu cấp tông môn vây công Đồ Thần các đúng lúc Thẩm Ly đang bế quan.

Hắn đã tận mắt chứng kiến Đồ Thần các kém chút nữa diệt vong, rất nhiều đệ tử cùng với đám người Tô Minh Vân đều bị giết, thậm chí Tiêu Vũ Nhiên cùng Tiêu Vũ Tuệ cứ thế mà tự bạo.

Chờ đến lúc hắn xuất quan cũng vừa vặn Diệp Long Thần hiện thân.

Có thể nói rằng Thẩm Ly bế quan rất đúng lúc, nó đã cứu được hắn một mạng, bằng không mà nói, hắn cũng phải bị đánh giết như bọn họ.

Có vô số ủy khuất cùng lửa giận chôn sâu trong lòng Thẩm Ly. Nếu như Tô Hàn thật sự không có xuất hiện, rất có thể Thẩm Ly sẽ không có sức lực để chống đỡ lấy tình trạng này cũng như giữ cho mình đủ tỉnh táo để biết phải làm gì.

Nhưng giờ phút này, Tô Hàn xuất hiện.

Tuổi tác Thẩm Ly rất lớn, nhưng lại khóc như mưa như một đứa bé, nước mắt hắn không ngừng tuôn ra, làm ướt quần áo, hai vai gầy yếu run run.

Người vẫn được tôn là nhân vật như thần linh trong lòng tất cả mọi người rốt cuộc đã trở về.

Thế nhưng. . .

Hết thảy đều đã đến muộn.

Tô Vân Minh chết rồi, Tiêu Vũ Nhiên chết rồi, Tiêu Vũ Tuệ chết rồi, Lưu Vân chết rồi, Hồng Thần chết rồi. . .

Gần như các cao tầng của Đồ Thần các, ngoại trừ Thẩm Ly ra thì toàn bộ đều đã chết.

"Aiiiiiizzz."

Một tiếng thở dài từ giữa hư không truyền đến. Mấy thân ảnh kia chậm rãi hạ xuống, người đứng đầu chính là toàn thân áo trắng... Tô Hàn.

Chỉ có Long Liệt không có tới, hắn cũng không thể tới.

Tu vi Long Liệt quá mạnh, trên đại lục Long Võ này không có thiên mệnh áp chế nếu tùy tiện đi vào sẽ sụp đổ trung tâm thế giới này, dẫn đến toàn bộ đại lục Long Võ bị hủy diệt.

Tô Hàn là không thể nào để Long Võ đại lục bị hủy diệt. Bởi vì duy nhất ở đây mới có thể nhìn thấy truyền tống trận Liễu Thanh Dao, ngay tại đại lục Long Võ này!

"Đám tạp chủng này! Tạp chủng GAaaaa! ! !"

Liên Ngọc Trạch ngửa mặt lên trời gào thét, gần như trong nháy mắt khi hắn trở về thì 2 con ngươi đã trở nên đỏ tươi, một cỗ lửu giận vô biên phun trào.

Nằm lại dưới đất là thân thể, chân tay cụt đứt, máu chảy thành sông.

Có rất nhiều con mắt đều trừng lớn vì chết không nhắm mắt.

Trước khi chết, bọn hắn có phẫn nộ, có không cam lòng, cũng có không hiểu.

Phẫn nộ là vì tại sao siêu cấp tông môn giết nhiều đồng môn như vậy.

Không cam lòng tại vì mình quá bất lực không thể báo được thù cho những người nằm xuống cũng như chính mình!

Không hiểu vì. . .

Vì sao Đồ Thần các chết nhiều người như vậy, Các chủ vẫn chưa trở về ?

Đây cũng không phải sự oán trách, chỉ là trong lòng bọn hắn đặt niềm tin thật sự quá cao, hi vọng rằng Tô Hàn có thể tại thời khắc mấu chốt, dùng tư thế kinh thiên xuất hiện, giữ vững được Đồ Thần các cũng như diệt sạch những siêu cấp tông môn kia ...

Hết sức hiển nhiên, chuyện này chỉ có trong huyễn tưởng mà thôi.

"Đệ đệ. . ."

Hồng Vũ vọt thẳng đến những thi thể kia, hắn muốn tìm được thân thể của đệ đệ mình Hồng Thần.

Mặc dù đã từng tiến vào Âm phủ địa ngục cũng như biết được Tô Hàn có thể phục sinh lại bọn hắn. Nhưng khi thấy cảnh máu me này đã để cho bọn họ cực kỳ phẫn nộ.

Trước đó mặc dù từng phát sinh qua một lần loại việc như này. Đó chính là lần Chân Vũ tông tiêu diệt mấy vạn người muốn gia nhập Đồ Thần các khi xưa.

Nhưng lần đó và lần này hoàn toàn không giống nhau.

Mấy vạn người kia, cũng không phải chính thức là người của Đồ Thần các, chưa tiếp xúc với nhau nên không có tìm cảm thân thiết gì, bọn hắn phẫn nộ khi đó là hoàn toàn dựa vào lòng nhân từ của mỗi người.

Nhưng lần này, toàn bộ người chết đều là của Đồ Thần các!

Nếu bàn về quan hệ, đều có liên hệ máu mủ, nếu bàn về tình cảm, cũng đều là tình nghĩa huynh đệ chiến hữu!

"Các chủ, ngươi rốt cục trở về. . ."

Thẩm Ly hít một hơi thật sâu, để cho mình thút thít chuyển biến tốt một chút, nghiêm túc nói: "Thuộc hạ Tử Yêu vương, hướng ngài hồi báo tình huống Đồ Thần các hiện nay."

Lúc đang nói lời này, Thẩm Ly ôm quyền, thân thể hắn cong lại, đôi mắt y trong nháy mắt trở nên mơ hồ vì đọng nước.

Hắn rất muốn mở miệng nhưng lại nghẹn ngào không ngừng đến một câu cũng không thể nói hoàn chỉnh.

"Ta đều biết."

Tô Hàn tiến lên phía trước rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ lấy bả vai Thẩm Ly. Sau đó hắn lại chậm rãi đi đến bên cạnh từng cái thi thể nằm ngổn ngang chất đống trên đất kia.

Có một tên đệ tử bị cắt đứt hai chân, đang đau thương nằm một chỗ, vẻ hắn mặt hoàn toàn trắng bệch.

Ánh mắt của hắn vẫn luôn tại trên thân Tô Hàn như muốn mở miệng. Nhưng y lại không có cách nào nói chuyện, chỉ có thể phát ra thanh âm khàn khàn.

Bởi vì cổ họng của hắn kém chút nữa bị nghẹt, đã có mảng lớn máu ứ đọng hiện ra.

"Đau không?"

Tô Hàn ngồi xổm xuống, hỏi nhẹ nhàng.

Tên đệ tử đó nói không ra lời, nhưng vẫn cố hết sức để lắc đầu giống như muốn cho Tô Hàn biết y không sao.

Tô Hàn thở dài một tiếng, lại đi tới bên cạnh người khác như muốn an ủi những người này nên hỏi rất nhẹ nhàng.

Giờ phút này Đồ Thần các chỉ còn thừa lại mấy ngàn người. Những người này, trên thân đều mang ít nhiều thương thế.

Tô Hàn chỉ như vậy, y hỏi đi hỏi lại một câu hỏi rất nhẹ giọng. Chờ khi hắn đi hết toàn bộ thì sắc trời đã mờ đi.

Sau cùng, Tô Hàn về tới bên cạnh Thẩm Ly, bình tĩnh nói: "Nói cho ta biết, lần động thủ này có hết thảy những tông môn nào."

"Có siêu cấp tông môn, cũng có tông môn Nhất lưu, tông môn Nhị lưu."

Thẩm Ly hít vào một hơi, nói: "Siêu cấp tông môn có Ngọc Hư cung, Cự Nhân đảo, Chiến Thần tông, Kiếm Tiên mộ. . ."

"Tông môn Nhất lưu có Trường An sơn môn, phó tông Chiến Thần tông, Phiêu Vân tông, Huyết An điện. . ."

"Tông môn Nhị lưu có bạch hồng tông, tử lôi điện, Quỷ Vương môn, Tú Lan Cốc. . ."

Thẩm Ly liệt kê ra những cái tên này thì Tô Hàn nghe kỹ từng cái từng cái như muốn không bỏ xót.

Mỗi một cái tên tông môn được Thẩm Ly nói ra đều sẽ được đóng dấu, khảm sâu vào trong lòng Tô Hàn.

Thần sắc của hắn vẫn luôn rất bình tĩnh, giống như không phẫn nộ chút nào cả.

Tô Hàn cũng biết nói, mình rốt cuộc đắc tội qua nào tông môn, không có có đắc tội nào tông môn.

Nếu như mấy cái tên Ngọc Hư cung, Cự Nhân đảo, Trường An sơn môn, Tử Lôi điện thì Tô Hàn không thể không thừa nhận, mình đích thật từng đắc tội qua bọn hắn, cũng đã giết trong đó không ít thiên tài.

Nhưng Quỷ Vương môn, Tú Lan cốc, Huyết An điện các loại. Tô Hàn nhớ rất rõ mình cùng bọn hắn, căn bản cũng không có mảy may chút liên quan nào, thậm chí ngay cả những thiên tài trong tông môn của bọn hắn . . . Đều chẳng thấy mặt qua lần nào!

Đến thấy còn chưa được, nói chi có đắc tội qua ?

"Vì nịnh nọt những siêu cấp tông môn kia, lũ này cũng thật sự hao tổn không ít tâm cơ ha. . ." Tô Hàn thì thào trong lòng, trong mắt y phát ra lãnh ý lạnh lẽo.

"Vốn dĩ những tông môn này dự định diệt sạch sẽ Đồ Thần các, đánh giết toàn bộ những người chúng ta. Nhưng đúng lúc đó có một người xuất hiện, hình như kêu là Diệp Long Thần, nói cái gì mà người của ẩn thế gia tộc DIệp gia." Thẩm Ly nói.

"Diệp Long Thần?"

Tô Hàn sửng sốt một chút, việc này hắn còn thật chưa biết đến.

"Người Diệp gia ? Chẳng lẽ là đệ đệ hoặc là ca ca của Diệp Long Hách?" Tô Hàn nhíu mày.

"Đúng đúng, đúng chính là như thế."

Thẩm Ly vội vàng nói: "Ta nghe những người kia nói qua, ca ca của hắn hình như là cái gì mà hậu bối thiên tài của Diệp gia, chính là Diệp Long Hách."

"Đệ đệ của Diệp Long Hách ra mặt?"

Tô Hàn nhíu sâu lại chân mày, trong Tranh Giành chi môn thì Tô Hàn đích thật đã có giúp qua Diệp Long Hách mấy lần. Nhưng cũng có thể nói rằng hắn buông tha Diệp Long Hách chứ có giúp được gì đâu.

Chẳng lẽ chỉ cần như vậy mà Diệp Long Hách nhớ tới sao?

Mấu chốt nhất là cửa ra vào Tranh Giành chi môn hiện tại còn chưa mở ra. Nhóm người của mình có thể ra ngoài đều nhờ tới Long Liệt.

Cái này cũng đã nói lên, Diệp Long Hách biết trước được tin tức này hoặc là sau khi mình chỉ nói sự thật cho một mình DIệp Long Hách thì người của Diệp gia thông qua phương pháp gì đó đã nói cho Diệp Long Hách mọi chuyện phát sinh của Đồ Thần các.

Mà loại phương pháp này, đặt ở trên đại lục Long Võ cũng không hiếm lạ. Nhưng Tranh Giành chi môn không thể cùng bên ngoài tiếp xúc, cho dù là có, cũng phải hao phí tài nguyên cực lớn.

Bình Luận (0)
Comment