Yêu Long Cổ Đế (Bản Dịch)

Chương 324 - Chương 324 - Chín Kiếm Quét Sạch Tòa Nhà Trung Tâm!

Chương 324 - Chín kiếm quét sạch tòa nhà trung tâm!
Chương 324 - Chín kiếm quét sạch tòa nhà trung tâm!

"Tòa nhà này có hết thảy 108 tầng, ta bổ tới tầng 50 lại chưa từng nhìn thấy ngươi ra tay. Hết lần này tới lần khác ngươi lại hiện thân khi đến tầng 49, xem ra bên trong tầng lầu này có thứ không tầm thường để cho Đồ Tông chủ không bỏ được nha!"

Tô Hàn cười một tiếng, nhưng trong nụ cười đó lại ẩn chứa băng hàn cực kỳ nồng đậm.

"Oanh!"

Đạo kiếm mang thứ nhất đánh thẳng xuống tầng lầu thứ 49 mà y đang chỉ trước mắt!

"Ta ra lệnh cho ngươi cút đi!"

Đồ Kình Thiên biến sắc, trong tầng 49 kia có Long Thạch. Đến giờ phút này hắn vẫn chưa kịp lấy đi nên đương nhiên là rất quan tâm rồi.

Nếu như Tô Hàn thật sự chém nát Long Thạch này thì sẽ tuyệt đối để lại tồn thương cho nguyên bản Kinh Thần tông. Theo thời gian trôi qua, không cần người bên ngoài ra tay, chỉ sợ nội tình của Kinh Thần tông cũng sẽ từng bước giảm dần đến cuối cùng ngã ngựa, rút lui khỏi cấp độ tông môn bát lưu như hiện nay.

Loại tình huống như này, Đồ Kình Thiên tuyệt đối không cho phép phát sinh.

Thân ảnh của hắn trực tiếp lao ra, vũ động cự phủ trên tay giao phong trực diện với ánh kiếm của Tô Hàn một lần nữa.

Uy lực Long Thần cảnh trung kỳ bùng nổ, một cỗ uy áp mạnh mẽ tràn ngập động trời. Cái cự phủ kia lại trực tiếp chém nát đạo kiếm quang thứ nhất kia.

"Ha ha, Tô Bát Lưu, ngươi chỉ có thực lực như thế này sao, hôm nay bản tông sẽ không buông tha cho ngươi!"

Đồ Kình Thiên cười to khi thấy kiếm quang kia tùy tiện bị đánh nát trong một kích. Điều này khiến cho trong lòng hắn có tự tin cực lớn, y cảm thấy tên Tô Bát Lưu này xem ra cũng không có lợi hại như trong truyền thuyết kể lại.

"Hôm nay ta tới đây, ban đầu cũng không có ý định đi."

Tô Hàn tầm mắt chớp động: "Cho dù ngươi muốn đi nhưng ít ra cũng phải dẫn lấy ngươi mang theo tất cả đệ tử Kinh Thần tông cùng với toàn bộ Kinh Thần tông của ngươi đi theo mới được!"

"Oanh!"

Thoại âm rơi xuống, đạo ánh kiếm thứ 2 từ hư không bổ ra.

Lông mày Đồ Kình Thiên cau chặt, hắn có thể cảm nhận được áp lực rõ ràng từ đạo ánh kiếm thứ 2 này so với đạo thứ nhất rồi.

Tựa như phải mạnh hơn rất nhiều so với đạo thứ nhất.

"Khai thiên!"

Đồ Kình Thiên hét to, bước chân đạp mạnh hư không, thân ảnh y nhanh như gió bắn tới trên hư không. Cự phủ tử kim kia được bổ ra một lần nữa trực tiếp ngạng khánh lấy kiếm quang thứ 2, cả 2 cuốn lấy nhau chấn động kịch liệt, đến cuối cùng thì ánh kiếm cũng bị phá vỡ.

Chẳng qua trong lần này, sắc mặt Đồ Kình Thiên không dễ nhìn chút nào.

Bởi vì lực phản chấn to lớn từ cự phủ đã khiến cho gang bàn tay của hắn run lên, đã có cảm giác mơ hồ như muốn bị chấn nát cả xương.

"Đạo thứ ba."

Trên bầu trời truyền ra giọng nói lạnh lùng của Tô Hàn. Trong nháy mắt có một đạo ánh kiếm thứ 3 tùy ý rơi xuống.

Đạo ánh kiếm thứ 3 này có màu lửa đỏ kinh người. Khi nó đánh xuống thì giống như một đầu Lưu Hỏa từ giữa hư không hạ xuống, những nơi mà nó đi qua đều phát ra tiếng xuy xuy từ không khí, phảng phất như muốn thiêu cháy sạch sẽ mọi thứ.( Lưu Hỏa ~ Dòng lửa)

"Hàn Băng thể!"

Sắc mặt Đồ Kình Thiên càng âm trầm, y mở miệng hét to.

Hắn bùng phát Long lực trên thân thể, thân thể khôi ngô của hắn lại phồng lên không ít càng có thêm từng tầng hàng băng bao vây lấy.

"Hử?"

Tô Hàn kinh ngạc liếc nhìn Đồ Kình Thiên, cười nhạt nói: "Cũng không tệ lắm, có chút thiên phú, xem ra ngộ ra được một chút mùi vị của pháp tắc thuộc tính Thủy."

"Nhưng chuyện này. . . Có thể còn chưa đủ đâu!"

"Oanh!"

Theo lấy sự tiếp xúc của ánh kiếm cùng cự phủ, Đồ Kình Thiên trực tiếp bị đánh bay, hàn băng trên người hắn khi tiếp xúc với ánh kiếm kia trong nháy mắt đã lập tức bị hòa tan, hóa thành rất nhiều hơi nước để cho quần áo của y đều ướt nhẹp.

Không những thế, trên đường bị phản chấn bay ngược lại thì Đồ Kinh THiên phun ra ngụm máu tươi, cảm thấy 2 tay mình như đã bị đánh gãy.

Mà lần này, đạo kiếm mang thứ 3 kia chỉ tiêu tán hơn phân nửa lại còn lưu lại một chút nên đã đi thẳng vị trí tầng lầu thứ 49!

"Không tốt!"

Sắc mặt Đồ Kình Thiên thật sự đại biến, cho dù hắn có thụ thương đi nữa cũng không sao nhưng mấu chốt vẫn là cục Long Thạch kia!

Long Thạch chính là chí bảo mà Tông chủ đời thứ nhất đạt được và truyền lại. Nếu như hiện tại nó bị người ta đánh nát trước mắt hắn, vậy thì y chính là tội nhân Kinh Thần tông!

"Vù vù!"

Vào thời khắc này, lại có hai bóng người lao ra, chính là 2 vị phó tông chủ Kinh Thần tông, Vinh Vân Hạc và Ôn Tử Nhiên!

Cả 2 người này đều là cường giả Long Thần cảnh sơ kỳ, chẳng qua họ đã đạt đến đỉnh phong nên luận thực lực tu vi đều phải mạnh hơn một chút so với Bành Lỗi cùng Hải Yến của Lưu Tuyết tông.

Thời khắc 2 người bọn họ hiện thân thì trong đó Ôn Tử Nhiên cầm trong tay một lá cờ lớn màu đỏ như máu, y vung vẩy lên xuống tạo ra muôn vàn côn trùng màu đen từ trong lá cờ đó lao ra.

Đám côn trùng màu đen này lớn cỡ chừng nắm tay, nhìn cực kỳ no đủ. Thời điểm bọn chúng chạm lấy ánh kiếm kia không ngờ bị nổ tung phát ra tiếng bành bành bành không dứt, mỗi một lần nổ tung thì ánh hiếm co nhỏ lại rất nhiều, và cuối cùng triệt để hóa thành hư vô.

Mà trong cùng một lúc, Vinh Vân Hạc cũng ra tay.

Hắn cầm trong tay một cây quạt. Y lấy nó quạt về bốn phía liền có 12 đạo lưu quang bay lượn. Vinh Vân Hạc chỉ một ngón tay về hướng Tô Hàn thì cả 12 đạo lưu quang này đều lao theo, rõ ràng chúng nó là 12 đạo lợi khí!

"Ta không có thời gian nhàn rỗi cùng các ngươi đùa giỡn!"

Tô Hàn thấy hai người xuất hiện, hắn rốt cục cũng mất kiên trì, ngón tay y liên tục điểm xuống.

Đạo ánh kiếm thứ 4, 5, 6 đồng thời hạ xuống!

"Oanh!"

Đạo ánh kiếm thứ tư hạ xuống trực tiếp đánh vỡ nát vô số hắc trùng kia, thậm chí lá cờ màu đỏ kia cũng đã xuất hiện ít vết rạn nứt. Lá cờ đỏ này có liên kết cùng với tâm thần của Ôn Tử Nhiên nên khiến cho y trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Đạo ánh kiếm thứ 5 hạ xuống đem 12 đạo lợi khí lưu quang kia đều hóa thành hư vô. Cây quạt nằm trong tay Vinh Vân Hạc nổ một tiếng vỡ thành nhiều mảnh vụn, còn bản thân hắn cũng phải nhận lấy lực trùng kích cực lớn nên trực tiếp bay ra ngoài.

Đến mức đạo ánh kiếm thứ 6 tuy xuất hiện cùng lúc với đạo ánh kiếm thứ 4 và 5 nhưng sau đó nó tăng tốc độ lên mức cực hạn, dễ dàng nhận thấy mấy ánh kiếm trước đó có thể so sánh được. Trong nháy mắt, lúc ánh kiếm này mới từ giữa hư không hạ xuống thì đã tiến tới trước mặt Vinh Vân Hạc. Y chỉ mới vừa kịp biến sắc thì ánh kiếm đã trực tiếp quét trên nhục thể rồi!

"Xoẹt!"

Máu tươi phun tung toé, thân thể Vinh Vân Hạc lập tức bị chẻ thành hai nửa!

Cùng lúc đó, đạo ánh kiếm thứ 6 kia vẫn không giảm tốc độ bay tới trước mặt Ôn Tử Nhiên.

Ôn Tử Nhiên hoảng sợ cực độ trong lòng, y gần như đã sử dụng ra tất cả phòng ngự. Nhưng đối với đạo ánh kiếm thứ 6 này thì tất cả những phòng ngự loại này đều yếu ớt như giấy mỏng, tùy tiền đều có thể xuyên thấu.

Ánh trong con ngươi của vô số đệ tử Kinh Thần tông là cảnh thân thể Ôn Tử Nhiên cũng bị phá hủy tương tự!

"Tông chủ! ! !"

Có Nguyên Thần từ trong tiếng hét chói tai lao ra ngoài. Nhưng vừa mới lao ra, Ôn Tử Nhiên đã cảm nhận được một mối nguy hiểm càng thêm nồng đậm.

Hắn gần như theo bản năng quay người lại, chỉ thấy Nguyên Thần Vinh Vân Hạc cũng đã lao ra. Nhưng trong nháy mắt thoát ra thì đạo ánh kiếm thứ 7 chẳng biết từ lúc nào đã quét tới, trực tiếp đem nó nổ nát thành hư không.

Nói ra hết thảy thì dài như vậy nhưng thời điểm Ôn Tử Nhiên thấy Nguyên Thần Vinh Vẫn Hạc bị oanh giết thì đạo ánh kiếm thứ 7 kia đã đi tới trước mặt hắn rồi.

"Không. . ."

Ôn Tử Nhiên không thể tin được, hắn chính là cường giả Long Thần cảnh sơ kỳ, chỉ cần cho hắn thời gian, rất nhanh liền có khả năng tấn thăng Long Thần cảnh trung kỳ.

Nhưng hiện tại hắn đã không còn cơ hội nữa rồi.

Từ khi hắn xuất hiện tới thời khắc này, y chỉ ra tay chỉ đúng một lần, còn bị nghiền ép vỡ nát tất cả. Thời gian còn lại hắn toàn lực phòng ngự cùng với ... Theo hắn xuất hiện đến thời khắc này, hết thảy cũng liền ra tay một lần, còn bị nghiền ép tính vỡ nát, thời gian còn lại, toàn bộ đều là tại phòng ngự cùng với. . . Đào mệnh!( Tìm đường sống)

Nhưng trong tay Tô Hàn, hắn ngay cả tìm đường sống cũng vô lực như vậy!

Bình Luận (0)
Comment