Yêu Long Cổ Đế (Bản Dịch)

Chương 354 - Chương 354 - Tình Là Vật Chi

Chương 354 - Tình Là Vật Chi
Chương 354 - Tình Là Vật Chi

"Chuyện này. . ."

Mắt thấy thân ảnh Tiêu Vũ Tuệ tái nhợt chậm rãi hướng xuống đất ngã xuống, tất cả mọi người trên quảng trường đều nhíu mày, lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

Lông mày Tô Hàn cũng nhíu lại càng ngày càng sâu, hắn nhấc chân lên, muốn đón lấy Tiêu Vũ Tuệ, nhưng lúc này Tiêu Vũ Tuệ lại phất tay, hướng Tô Hàn lắc đầu, cuối cùng nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.

Sắc mặt của nàng tái nhợt, la do một chưởng kia của Tiêu Vũ Nhiên mặc dù nói không dùng toàn lực, nhưng lực lượng cũng không nhỏ.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Xem vẻ mặt Vũ Nhiên đoàn trưởng, có vẻ như có chút không vui, chẳng lẽ Vũ Tuệ đoàn trưởng đắc tội với nàng ở chỗ nào sao?"

"Không thể như vậy được, hai người bọn họ là thân tỷ muội đấy."

"Chẳng lẽ là bởi vì Vũ Tuệ đoàn trưởng so với lực công kích của nàng cao hơn? Trong nội tâm nàng không phục, trên mặt mũi xuống đài không được, cho nên ra hạ sách này?"

"Chớ có nói hươu nói vượn, Vũ Nhiên đoàn trưởng không phải loại người như vậy, trong lòng ngươi không có nhìn rõ sao? Lại nói bậy, ta nắm đầu lưỡi của ngươi cắt bỏ!"

"Ta chỉ nói đùa một chút thôi, Vũ Nhiên đoàn trưởng là ai, ta có thể so sánh rõ ràng."

Trận trận nghị luận truyền ra, đều tràn đầy sự khó hiểu.

Mà lúc này, thân ảnh Tiêu Vũ Nhiên cũng chậm rãi rơi xuống.

"Hì hì, tỷ tỷ, lực công kích của ngươi không có cao hơn ta đâu, bởi vì ta tu luyện là pháp tắc hỗn độn, sẽ thiên biến vạn hóa, ngươi tìm không thấy ta ở đâu!"

Tiêu Vũ Nhiên chạy tới trước mặt Tiêu Vũ Tuệ, như không nhìn thấy thương thế của nàng, cũng không nhìn thấy khóe miệng máu tươi của nàng cùng với tái nhợt sắc mặt, cứ tiếp tục tự mình khoe khoang.

"Ừm, pháp tắc hỗn độn của ngươi hoàn toàn lợi hại hơn ta." Tiêu Vũ Tuệ miễn cưỡng cười cười.

Trên thực tế, nàng cũng không hiểu vì sao Tiêu Vũ Nhiên có thể như vậy, Tiêu Vũ Nhiên rõ ràng trên lực công kích lực đã không bằng mình, nhưng hết lần này tới lần khác còn muốn dùng pháp tắc hỗn độn quỷ dị như vậy, đánh mình một chưởng.

Trước đó hai người không phải đều đã nói xong rồi sap, chỉ so lực công kích sao?

Chẳng lẽ bởi vì nhiều người nhìn chăm chú như vậy, trên mặt mũi không qua được?

"Vèo !"

Tiêu Vũ Nhiên hướng Tiêu Vũ Tuệ khoe khoang xong chợt không tiếp tục để ý tới nàng nữa mà thân ảnh lóe lên, đi tới trước mặt Tô Hàn.

"Tiểu Tô Hàn, ta có lợi hại hay không?" Tiêu Vũ Nhiên nói.

"Lợi hại." Tô Hàn nhẹ gật đầu.

"Ta lợi hại ngươi còn không tranh thủ thời gian khen ngợi ta? Không tranh thủ thời gian ban thưởng cho ta?" Tiêu Vũ Nhiên ngẩng cái đầu nhỏ lên làm nũng nói.

Tô Hàn yên lặng không nói.

"Các ngươi chơi trước đi, pháp tắc hỗn độn ta lợi hại như vậy, phải nhanh đi nghiên cứu một chút, cám ơn ngươi vừa rồi đã nhắc nhở."

Tiêu Vũ Nhiên hì hì cười một tiếng, chợt bước chân nâng lên, thật hướng phương xa mà đi.

Từ đầu tới cuối, nàng cũng không hỏi một chút, thương thế Tiêu Vũ Tuệ như thế nào, hơn nữa thoạt nhìn giống như không có chút cảm giác áy náy nào.

"Ngươi không sao chứ?" Thấy Tiêu Vũ Nhiên rời đi, âm thanh Tô Hàn thở dài, đi tới trước mặt Tiêu Vũ Tuệ.

"Không có việc gì." Tiêu Vũ Tuệ lắc đầu.

Cũng đúng lúc này, thân ảnh Tiêu Vũ Nhiên rời đi có chút dừng lại, nói ra một câu. "Đêm qua, ta vẫn luôn đang nghiên cứu pháp tắc hỗn độn."

Sau khi nói xong, thân ảnh Tiêu Vũ Nhiên lấp lánh, triệt để biến mất không thấy nữa.

Mà lời này rơi vào trong tai Tô Hàn cùng Tiêu Vũ Tuệ, khiến cho thân thể hai người đều chấn động.

"Thì ra là như thế. . ."

Hồi lâu sau, Tô Hàn hít vào một hơi, nói: "Nàng đang nói cho chúng ta biết, mọi chuyện phát sinh đêm qua nàng cũng đã biết."

Nghĩ tới đây, Tô Hàn không khỏi lộ ra một nụ cười khổ. Hắn còn dùng lời nói tới ám chỉ Tiêu Vũ Nhiên, hi vọng ngày sau Tiêu Vũ Nhiên sẽ rõ ý tứ của mình. Nếu thật sự là như thế, đến lúc đó, khả năng Tiêu Vũ Nhiên sẽ từ từ tiếp nhận.

Hiện tại xem ra, chính mình có chút buồn cười.

"Ta có lỗi với nàng. . ." Tiêu Vũ Tuệ lắc đầu, trong mắt tràn ngập nước mắt.

Nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao Tiêu Vũ Nhiên sẽ quên cái nguyên tắc lúc so đấu lực công kích kia, vì sao Tiêu Vũ Nhiên lại cho mình một chưởng, lại vì sao sau khi Tiêu Vũ Nhiên đem chính mình đả thương cũng không quan tâm tới.

Tiêu Vũ Nhiên đã tận mắt thấy một màn đêm qua, thấy được mình cùng Tô Hàn phát sinh chuyện chăn gối, lại chỉ có thể ẩn nhẫn.

Càng đáng thương cho Tiêu Vũ Nhiên cho dù biết tất cả những thứ này, cũng không có điên cuồng tới chất hỏi mình, tới mắng mình, mà lựa chọn làm như không có chuyện gì phát sinh.

Tiêu Vũ Tuệ tự hỏi, nếu như mình đổi lại là Tiêu Vũ Nhiên, với cái tính cách của chính mình có lẽ một chưởng kia cũng không chỉ nhẹ nhàng như vậy.

"Trở về đi."

Tô Hàn nhẹ nhàng thở dài, chợt nắm lấy cánh tay Tiêu Vũ Tuệ, thân ảnh lấp lánh, biến mất không thấy gì nữa.

. ..

Trong gian phòng, Tiêu Vũ Nhiên lẳng lặng ngồi ở chỗ đó.

Trong đôi mắt to lớn kia, có sương mù bao phủ, còn có nước mắt trong suốt tràn ngập. Nhưng nước mắt này thủy chung cũng không có nhỏ xuống.

Thân thể của nàng có chút run rẩy, trong lòng uất ức không người nào có thể biết được, hàm răng ngà cắn thật chặt lên môi anh đào kia, đầu ngón tay như muốn đem quần áo cào nát.

"Đông đông đông."

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

Thân thể mềm mại của Tiêu Vũ Nhiên chấn động, lập tức thi triển tu vi, đem nước mắt trong mắt thu hồi hết lại, trở lại như một người bình thường.

"Tiến vào đi." Tiêu Vũ Nhiên nói.

"Kẹt kẹt ~ " Cửa phòng mở ra, thân ảnh Tiêu Vũ Tuệ chậm rãi đi vào.

"Tỷ tỷ, ngươi tới đây có chuyện gì sao?" Tiêu Vũ Nhiên như cực kỳ kinh hỉ, vội vàng chạy tới, cười hì hì nói.

"Thật xin lỗi. . . Thật xin lỗi muội! ! !"

Tiêu Vũ Tuệ nhìn Tiêu Vũ Nhiên rất lâu, cuối cùng vẫn chịu đựng không nổi, điên cuồng dao động cái đầu, giống như muốn dùng loại phương pháp này, để đền bù áy náy trong lòng.

Lúc nàng mở miệng, khiến cho dáng vẻ sống động cùng đáng yêu của Tiêu Vũ Nhiên cũng biến mất dần.

"Ta biết, Tiểu Tô Hàn là vì cứu ngươi, ta có thể hiểu được." Tiêu Vũ Nhiên bình tĩnh nói.

Nàng mặc dù nói như thế, nhưng Tiêu Vũ Tuệ biết, nàng không có khả năng hiểu được, cũng sẽ không hiểu được.

Nếu thật là hiểu được, hôm nay cũng sẽ không ở trên quảng trường, đánh mình một chưởng kia.

"Đêm qua tất cả mọi chuyện phát sinh chúng ta đều xem như không có xảy ra, ngươi vẫn là tỷ tỷ của ta, ta vẫn là muội muội của ngươi."

Tiêu Vũ Nhiên nhẹ nhàng nắm tay Tiêu Vũ Tuệ, nói: "Nói thật, tối hôm qua ta thật muốn đi tới đem bọn ngươi chia rẽ, nhưng nếu làm thật như thế, ngươi sẽ chết. Vũ Nhiên không muốn để cho tỷ tỷ chết, tỷ tỷ hiểu rõ Vũ Nhiên nhất, không phải sao?"

"Thật xin lỗi muội. . ." Tiêu Vũ Tuệ nức nở, nước mắt không ngừng tuôn ra.

Nàng áy náy mọi chuyện mình làm, nhưng tuyệt không hối hận những chuyện mà mình đã làm!

Nói nàng tự tư cũng tốt, nói nàng chán ghét cũng được, nhưng nàng thích Tô Hàn, yêu Tô Hàn!

"Hôm nay một chưởng kia, đã đem mọi chuyện cần thiết đều xóa sạch, ngươi và ta vẫn là tỷ muội, ta sẽ không oán trách ngươi, càng sẽ không ghi hận ngươi." Tiêu Vũ Nhiên lại nói.

Nàng càng nói như vậy, trong lòng Tiêu Vũ Tuệ áy náy càng dày đặc.

Nhưng mọi chuyện đều đã phát sinh, nàng cho dù tiếp tục áy náy, cũng không thay đổi được cái gì.

Mặt trời lặn về phía tây, màn đêm lập tức buông xuống.

Bên trong khe núi đó, trong nước có cá, trên bầu trời có chim chóc, như cũng đang nghi ngờ đến cùng tình là vật chi.

Bình Luận (0)
Comment