“Lão phu cũng không ngại nói cho ngươi biết cung này chính là chí bảo, lão phu phải tiêu hao rất lớn mới có thể kéo ra.”
Lưu Thủy Cuồng Hàn hừ lạnh nói: “Cho nên ngươi có thể chết dưới cung này cũng đủ để ngươi kiêu ngạo. Bằng vào tu vi bực này của ngươi, còn chưa có một ai có thể làm lão phu phải phí sức đánh giết.”
“Dông dài!”
Tô Hàn hừ lạnh một tiếng, bàn tay huy động, Thiên Địa Kim Chung, màn lôi cùng với Đại Địa Thủ Hộ trước đó lần nữa xuất hiện.
Đối với hắn có ma pháp chi thể mà nói, chỉ cần giữa thiên địa có nguyên tố ma pháp vậy hắn liền vung tay là có, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Mà lần này, do có thời gian thi triển nên ma pháp Đại Địa Thủ Hộ chỉ trong chớp mắt có mấy trăm đạo xuất hiện.
Nhìn lại, thậm chí còn không thể thấy thân ảnh Tô Hàn đâu, chỉ có thể thấy tầng tầng lồng sáng thổ hoàng sắc (màu vàng đất) bao quanh bốn phía.
Mà một màn này khiến Lưu Thủy Cuồng Hàn cau chặt lông mày lại.
“Ngươi nếu là có thể tiêu hao, cứ việc bắn ra tiễn này, ta ngược lại muốn xem xem ta và ngươi ai có thể trụ đến cuối cùng!” Âm thanh cười lạnh của Tô Hàn truyền đến.
“Cùng nhau ra tay!”
Đoạn Vân Sơn nhìn chằm chằm Tô Hàn nói: “Một tiễn của Lưu Thủy Cuồng Hàn đủ để phá vỡ hư ảo Kim Chung cùng với lôi màn của hắn, tầng phòng hộ còn lại tuy nhiều nhưng chúng ta đồng thời ra tay có thể tùy thời phá hủy!”
Nghe thấy lời ấy, mấy người khác đều là nhẹ gật đầu.
Bọn hắn không tin chính mình năm tên Ngụy Hoàng cảnh lại không làm gì được một tên Long Đan cảnh.
“Không đúng!”
Đúng lúc mọi người chuẩn bị công kích, Đoan Mộc Lâm bỗng nhiên chấn động, hắn nhìn chằm chằm vào Tô Hàn có vẻ đã nhận ra gì đó.
“Thế nào?” Đoạn Vân Sơn cau mày nói.
“Người này... Người này...”
Trong mắt Đoan Mộc Lâm minh ngộ càng ngày càng đậm, đến cuối cùng tất cả đều tan biến, thay vào đó là một mảnh âm trầm.
“Sớm nên nghĩ tới, chúng ta sớm nên nghĩ tới!!!” Đoan Mộc Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đến cùng là thế nào?!” Đoạn Vân Sơn không nhịn được nói.
Đoan Mộc Lâm nhìn về phía Lưu Thủy Cuồng Hàn, ra hiệu hắn không nên công kích, chợt hít một hơi thật sâu, âm trầm nói: “Người này thi triển cũng không phải là thực lực võ giả, chỉ dựa vào tu vi võ của Long Đan cảnh của hắn dù cho có lợi hại hơn nữa cũng không phải đối thủ chúng ta.”
Nghe nói lời ấy, đám người Đoạn Vân Sơn khẽ giật mình.
Nhất là cái kia Lưu Thủy Cuồng Hàn, hắn thân thể hơi chấn động một chút, chợt bừng tỉnh đại ngộ.
Nhất là Lưu Thủy Cuồng Hàn, thân thể hắn hơi chấn động một cái, chợt bừng tỉnh đại ngộ.
“Là hắn!!!”
Thấy vẻ mặt hắn, ba người Đoạn Vân Sơn hình như cũng nghĩ đến cái gì, trên mặt lập tức bao phủ một tầng mây đen.
“Tu vi ma pháp!”
Bốn chữ này, bọn hắn cũng không nói ra miệng, nhưng trong đáy lòng lại là từng chữ từng chữ bỗng xuất hiện.
“Chúng ta sớm nên nghĩ tới!”
Đoạn Vân Sơn thấp giọng nói: “Người này từ đầu đến cuối đều đang sử dụng ma pháp, thế nhưng chúng ta với ma pháp không có chút hiểu biết nào cho nên mới không hướng tới phương diện này suy đoán, bây giờ tỉ mỉ nhớ lại, chỉ dựa vào tu vi võ giả, hắn há có thể làm được như vậy? Tất cả hết thảy đều là ma pháp của hắn!”
“Mà trên toàn bộ Đại lục Long Võ, duy nhất có được ma pháp chỉ có một cái tông môn, đó chính là...”
Giờ khắc này, năm người đồng thời trăm miệng một lời mà nói: “Phượng Hoàng tông!”
Phượng Hoàng tông, mặc dù chỉ là một tông phái cửu lưu, nhưng có ma pháp, đó là điều mọi người đều biết.
Có lẽ đối với những siêu cấp môn phái mà nói, cái gọi là ma pháp bất quá chỉ là bàng môn tả đạo.
Nhưng trước đó, Tô Hàn tại Tranh giành chi môn đã đắc tội các tông môn siêu cấp, khiến bọn hắn chú ý tới “Đồ Thần các”.
Đồ Thần các trước kia, hay chính là Phượng Hoàng tông bây giờ, bọn hắn đều đã điều tra hết thảy, đối với sự tình ma pháp tự nhiên cũng sáng tỏ trong lòng.
Ngoại trừ Phượng Hoàng tông, không có bất kỳ một tông môn nào... Biết ma pháp!
Mà trong Phượng Hoàng tông, đối với nghiên cứu ma pháp lợi hại nhất, ma pháp tu vi cường hãn nhất, chỉ có một người...
Tông chủ Phượng Hoàng tông, Tô Hàn!
“Tạp chủng!!!”
Trong chớp mắt, tiếng gầm thét của Đoạn Vân Sơn truyền khắp toàn bộ Thần Dược sơn.
Hắn nghĩ tới Tô Hàn tại Tranh giành chi môn đánh chết Đạo Diệp, lại nghĩ tới Ngọc Hư cung từng kém chút đem Đồ Thần các hủy diệt, nhưng lại bị Diệp gia dùng điều kiện cứu đi.
Giờ khắc này, hắn càng là nghĩ đến lúc thi đấu tông môn, Tô Hàn ra tay oanh sát đệ tử của Ngọc Hư cung, oanh sát đệ tử năm đại tông môn.
Hiện tại bọn họ rốt cuộc đã hiểu tại sao nam tử áo trắng trước mắt này chỉ nhắm vào năm đại tông môn bọn họ.
Cái gọi là Thần Chủ Hóa Thần các nhắc nhở trong miệng hắn cũng chỉ là lấy cớ mà thôi.
Ngay cả như không có Thần Chủ Hóa Thần các, hắn cũng chỉ nhắm vào nhóm người năm đại tông môn mà thôi.
Bởi vì...
Hắn là Tô Hàn!
Tông chủ Phượng Hoàng tông, Tô Hàn!!!
Giờ khắc này suy nghĩ rõ ràng, Đoạn Vân Sơn, Ngu Thất, Đoan Mộc Lâm, Lưu Thủy Cuồng Hàn, Kim Lan, năm người phụ trách của năm tông môn siêu cấp, năm tên Ngụy Hoàng cảnh, toàn bộ đều là ngẩng đầu, nhìn về phía thân ảnh đã bị vô số tầng Đại Địa Thủ Hộ bao vây kia.
Bọn hắn biết dung mạo Tô Hàn cùng người này căn bản không giống nhau, dấu vết Tô Hàn dịch dung vô cùng dễ phát giác, chỉ là người dịch dung quá nhiều, rất nhiều tu sĩ khi làm chút việc không muốn người khác biết cũng sẽ dịch dung, bọn hắn căn bản cũng không quan tâm.
“Trách không được ngươi chỉ nhằm vào năm đại tông môn siêu cấp chúng ta, lúc trước tha cho Phượng Hoàng tông các ngươi một mạng quả là sai lầm cực lớn!” Đoạn Vân Sơn vẻ mặt âm trầm tới cực điểm nói.
Lưu Thủy Cuồng Hàn, Đoan Mộc Lâm, Ngu Thất đều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem Tô Hàn ra mà từng miếng từng miếng cắn nuốt.
Nếu như đối phương không phải Tô Hàn mà một người khác thì bọn hắn cũng sẽ không tức giận như thế.
Nhưng đối phương là Tô Hàn, là tông môn mà mình đã từng buông tha một lần!
Nếu như lúc trước đem hắn giết chết thì đã không có việc hôm nay, tất cả đệ tử cũng sẽ không phải chết.
Chỉ có Kim Lan trong khi những người khác đều là âm trầm tới cực điểm thì nàng lại hơi nghi hoặc một chút.
Kim Lan ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tô Hàn, mở miệng hỏi: “Ngươi nhằm vào Ngọc Hư cung cùng các tông môn khác lão thân có thể lý giải, thế nhưng Tiên Đạo đình ta cũng không tham gia trận chiến hủy diệt Đồ Thần các, cũng không cùng ngươi có thù hận, ngươi vì sao cũng nhắm vào Tiên Đạo đình chúng ta?”
“Ngươi không nghĩ ra sao?”
Từ trong Đại Địa Thủ Hộ, thân ảnh Tô Hàn hiện ra.
Hắn nhìn chằm chằm Kim Lan, khóe miệng hiện ra một nụ cười.
“Bởi vì miệng của ngươi quá kém, bình sinh bản tông chủ ghét nhất là loại châm ngòi ly gián, đâm lén sau lưng người khác.”
“Ngươi là Ngụy Hoàng cảnh, tâm cảnh của ngươi vốn phải rất cao, nhưng ngươi chung quy không thay đổi được tính xấu làm người ta ghét kia, đệ tử Tiên Đạo đình chết đi, có thể nói là chôn vùi trong tay ngươi, ta trả lời như vậy đã đủ làm ngươi hài lòng chưa?”
Nghe thấy lời ấy, Kim Lan hơi run run, chợt nhớ tới lần tông môn thi đấu trước đó, chính mình đứng trên bình đài nói với đám người Đoạn Vân Sơn những lời kia.