Vô thanh vô tức, giữa thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, cánh hoa thứ nhất cùng huyền thiết trọng kiếm tiếp xúc.
Sự kinh khủng của cánh hoa mọi người đều có thể thấy được, vậy mà thời điểm công kích lại không có một tiếng vang nào, càng không có tiếng nổ rung trời.
Thậm chí, tán tu bốn phía xung quanh đang nghị luận náo động giờ phút này cũng yên tĩnh lại.
Phảng phất như giữa trời đất chỉ có đóa hỏa liên hoàn mỹ này.
Huyền thiết trọng kiếm cùng hỏa liên tiếp xúc, bắt đầu từ mũi kiếm lặng yên yên diệt (tan biến).
Đó là một loại yên diệt không có chút tiếng động nào, giống như không phải là bị công kích mà là lặng yên biến mất.
Mũi kiếm, thân kiếm, chuôi kiếm...
Hết thảy tất cả phát sinh trong chớp mắt, nhìn lại một cái chỉ thấy huyền thiết trọng kiếm chỉ còn một nửa, nhìn lại lần nữa thì chỉ thấy cánh hỏa liên kia biến mất, huyền thiết trọng kiếm cũng không biết đã đi nơi nào.
Tất cả mọi người đồng tử đều co lại, ngừng thở thật sâu.
Mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, không thể tin được!
Tựa hồ là trong chớp mắt, cũng tựa như đã rất lâu, theo Đoan Mộc Lâm phun ra một ngụm máu tươi, tiếng náo động đầy khiếp sợ lại vang lên.
“Chuyện này... Cái này sao có thể?!”
“Đây chính là vũ khí cấp Thánh Linh a!!!”
“Vẻn vẹn chỉ một cánh hỏa liên liền vô thanh vô tức yên diệt một kiện vũ khí cấp Thánh Linh, vậy còn dư lại hai cánh... Chẳng lẽ cả trưởng lão Đoan Mộc Lâm đều có thể đánh giết hay sao?!”
“Hắn chỉ là một tên Long Đan cảnh, ta không tin trên thế giới này Long Đan cảnh có thể đánh giết Ngụy Hoàng cảnh!”
Không riêng gì những tán tu kia, còn có đệ tử năm đại tông môn siêu cấp cũng giống vậy đều là hai mắt kinh hoàng khiếp sợ tột đỉnh.
Thậm chí hai người Đoạn Vân Sơn và Ngu Thất đang cùng Thất Thải danh tước dây dưa, nhìn tựa như có thể bị đánh bại bất cứ lúc nào cũng đều là khẽ nhăn mày một cái, nhìn về hỏa liên tràn đầy kiêng kỵ.
“Người này nói hỏa liên cùng hư không chiến xa lúc trước đều là ma pháp cấp 5, vì sao Nghiệp hỏa sinh liên này cường hãn như thế...”
Kim Lan tầm mắt lấp lánh, sâu trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi vô danh.
Mới vừa rồi nàng đối kháng cũng là ngũ cấp ma pháp ‘hư không chiến xa'.
Nhưng giờ phút này, Tô Hàn thi triển cũng là ngũ cấp ma pháp có thể so sánh với hư không chiến xa, lại cường hãn hơn không biết bao nhiêu, càng kinh khủng hơn không biết bao nhiêu.
Thời khắc này trong lòng Kim Lan thậm chí dâng lên chút may mắn.
Nàng tận mắt thấy hỏa liên đem huyền thiết trọng kiếm của Đoan Mộc Lâm yên diệt, mà bản mệnh vũ khí của nàng chính là thanh trường kiếm màu xanh lam kia, cùng một cấp bậc với huyền thiết trọng kiếm, nàng tự hỏi nếu như chính mình đối đầu không phải hư không chiến xa mà là Nghiệp hỏa sinh liên này chỉ sợ cũng có kết quả như vậy.
Lại nói tới Đoan Mộc Lâm nơi này.
Hắn sắc mặt trắng bệch, huyền thiết trọng kiếm yên diệt làm chấn động tinh thần của hắn, trọng kiếm là bản mệnh vũ khí của hắn khi bị hủy diệt hắn có chút tổn thương Nguyên thần.
Đây không phải là thương thế quá lớn, có thể chậm rãi khôi phục.
Nhưng giờ phút này, trong lòng Đoan Mộc Lâm lại kinh hoàng vì đang có hai cánh hỏa liên từ hai bên trái phải trôi nổi hướng chính mình tới.
Đoan Mộc Lâm sâu sắc hiểu rõ huyền thiết trọng kiếm này là vũ khí cấp Thánh Linh, vô cùng cứng cáp, vậy mà lại bị cánh hoa sen này nhẹ nhõm yên diệt, vẻn vẹn chỉ bằng thân thể mình nếu bị đánh trúng sợ là sẽ trực tiếp diệt vong!
“Cửu ảnh!!!”
Đoan Mộc Lâm mở miệng, gần như gào thét lên tiếng.
Kỳ thực hết thảy phẫn nộ trong giờ khắc này đã hóa thành hoảng hốt, hắn giờ này đã không nghĩ đến như thế nào đem Tô Hàn đánh chết mà là nghĩ làm sao có thể trốn khỏi công kích của hai cánh hoa sen này!
“Người này bất quá chỉ là Long Đan cảnh mà thôi, chẳng nhẽ cái gọi là ‘ma pháp' này lại có uy lực cường hãn như thế hay sao?”
Đoan Mộc Lâm trong lòng nghiến răng nghiến lợi: “Kết thúc lần này nhất định phải mời cường giả Long Hoàng cảnh trong tông ra mặt, không chỉ vì đem người này đánh chết, còn phải bắt giữ thu hoạch được cái ‘ma pháp’ kia vào tay, hắn chỉ có tu vi Long Đan cảnh liền có thể đem Ngụy Hoàng cảnh như ta uy hiếp, nếu đến Long Hoàng cảnh lại phải mạnh đến mức độ nào!”
“Nếu có thể đem phương pháp tu luyện ma pháp chiếm được, Kiếm Tiên mộ ta nhất định nhất phi trùng thiên!”
Hết thảy suy nghĩ đều trong chớp mắt lóe lên.
Thậm chí trong mắt Đoan Mộc Lâm còn hiện lên vẻ tham lam.
Bất quá dù có tham lam, Đoan Mộc Lâm cũng tự biết thời khắc này chính mình chỉ sợ còn không phải đối thủ của Tô Hàn, tự nhiên không dám nói cái gì đem Tô Hàn bắt giữ.
Đối mặt ba tên Ngụy Hoàng cảnh công kích, Tô Hàn còn có thể mạnh mẽ chống đỡ, nếu như chỉ vẻn vẹn một người chỉ sợ đều có thể đem chính mình đánh chết.
“Vèo vèo vèo...”
Lần lượt từng bóng người quanh thân Đoan Mộc Lâm xuất hiện.
Đoan Mộc Lâm một bước bước ra, tốc độ chợt gia tăng, nhanh tới mức cực hạn, trọn vẹn chín bóng người xuất hiện, mà trên mỗi một đạo thân ảnh đều có khí tức của Đoan Mộc Lâm, trong lúc nhất thời muốn phát giác được chân thân hắn ở đâu là cực kỳ gian nan.
Chín bóng người hình thành một đường thẳng, mỗi khi có một bóng người biến mất liền lập tức có một đạo thân ảnh khác xuất hiện, tóm lại vẫn luôn duy trì chín đạo thân ảnh.
Mà cùng lúc chín bóng người trong chốc lát lại kéo dài khoảng cách với hoa sen hai bên, thân ảnh hắn vọt hướng lối ra của Thần Dược sơn, lao đi thẳng tới bình đài.
Một màn này khiến Tô Hàn nhíu mày, chúng đệ tử Kiếm Tiên mộ cũng có vẻ mặt rất khó coi.
Bọn họ cũng biết cửu ảnh chính là thân pháp mạnh nhất của Đoan Mộc Lâm, bình thường hắn sẽ không tùy tiện thi triển, bởi vì tiêu hao quá mức khổng lồ, mà dưới tình huống bình thường nếu thi triển thì liền khẳng định là đào mệnh.
Bất quá là Ngụy Hoàng cảnh, Đoan Mộc Lâm ở trong Kiếm Tiên mộ như mặt trời ban trưa, những đệ tử này gia nhập Kiếm Tiên mộ lâu như vậy còn chưa bao giờ thấy Đoan Mộc Lâm thi triển cửu ảnh.
Hôm nay bọn hắn đã gặp được.
Cũng đã chứng minh truyền ngôn kia không sai, thời điểm Đoan Mộc Lâm thi triển cửu ảnh đúng là hắn đang đào mệnh.
“Ông ~”
Lối ra Thần Dược sơn lại chấn động, hai cánh hoa hai bên lại nổi lên.
Tất cả mọi người sắc mặt đại biến, lập tức giống như thủy triều, hướng phía sau hoặc là hai bên nhanh chóng lui lại.
Bọn hắn vừa mới chứng kiến uy lực hoa sen này, tuyệt đối không ôm tâm lý may mắn.
Mà hai cánh hoa đuổi ra ngoài Thần Dược sơn lại hơi chấn động một cái, vô thanh vô tức tiêu tán.
Loại tiêu tán này theo người ngoài thấy không mang chút uy lực nào, cũng không có lực công kích gì.
Nhưng Đoan Mộc Lâm lại là sắc mặt đại biến.
Chín bóng người của hắn theo hoa sen kia biến mất cũng lập tức yên diệt một đạo.
Ngay sau đó là đạo thứ hai.
Loại tốc độ này cực nhanh, chỉ trong chớp mắt lại là đạo thứ ba, thứ tư, thứ năm, ...
Đạo thứ tám!
Tám đạo thân ảnh toàn bộ đều yên diệt chỉ còn lại một đạo duy nhất là bản tôn Đoan Mộc Lâm.
“A!!!”
Đoan Mộc Lâm trong lòng hoảng sợ không có cách nào hình dung, hắn ngửa mặt lên trời gào thét, cảm thấy tuy không có hoa sen công kích nhưng chính là toàn thân run rẩy, phảng phất nếu chính mình không trốn sẽ phải chết.