Yêu Long Cổ Đế (Bản Dịch)

Chương 470 - Chương 470 - Dày Vò Đoan Mộc Lâm

Chương 470 - Dày vò Đoan Mộc Lâm
Chương 470 - Dày vò Đoan Mộc Lâm

“Ào ào ào!”

Trong lúc ngửa mặt lên trời, Đoan Mộc Lâm lộ ra vẻ mặt dữ tợn, Long lực toàn thân không ngừng tuôn ra, hình thành nên từng đạo phòng ngự trên người hắn.

Khiến người ta khiếp sợ là mỗi khi hắn tạo ra tầng phòng ngự tiếp theo thì tầng phòng ngự kia sẽ bị tan biến trong chớp mắt.

Đạo thứ nhất như thế, đạo thứ mười như thế, đến đạo thứ một trăm cũng vẫn thế!

Phảng phất như phòng ngự Đoan Mộc Lâm tạo ra không theo kịp tốc độ tan biến của đóa hoa sen kia!

Đây đã là cực hạn của Đoan Mộc Lâm, Long lực của hắn đã tiêu hao nghiêm trọng. Một bình thuốc đột nhiên xuất hiện, trực tiếp vỡ nát, đan dược trong đó như không đáng tiền bị Đoan Mộc Lâm cấp tốc nuốt chửng.

Sau khi nuốt xuống, đan dược liền hóa thành linh khí nhanh chóng chuyển hóa thành Long lực, sau đó lại chuyển hóa thành phòng ngự, sau đó... Lại lặng yên bị tiêu diệt.

Mọi thứ phảng phất như một vòng tuần hoàn ác tính, trong vòng một phút, Đoan Mộc Lâm đều làm như thế.

Một phút đồng hồ, đối với người bình thường thì rất ngắn, nhưng đối với cường giả Ngụy Hoàng cảnh như hắn mà nói thì lại rất dài.

Một phút, đủ để cho bọn hắn lao qua mấy ngàn dặm, đủ cho bọn hắn đồ sát mười vạn người trở lên!

Nhưng hôm nay, trong một phút này, Đoan Mộc Lâm chỉ lặp lại việc tạo ra phòng ngự, sau đó bị tan biến.

Không người nào có thể giúp hắn, cũng không ai dám đi giúp hắn.

Công kích của hoa sen kia quá quỷ dị, thậm chí đều tìm không ra hoa sen công kích ở nơi nào, cho dù Kim Lan cùng Lưu Thủy Cuồng Hàn có ý cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Trong một phút này, Đoan Mộc Lâm nuốt vào không dưới trăm bình đan dược, mỗi bình đều có mười viên, như vậy tổng cộng hơn ngàn viên đan dược đã bị hắn nuốt xuống.

Là một Ngụy Hoàng cảnh, hắn không sợ cái gì, cho nên cũng không mang quá nhiều đan dược, chỉ có một ít đan dược trân quý mới được hắn giữ trên người.

Theo tốc độ này, đan dược trong không gian giới chỉ của hắn càng lúc càng ít, mắt thấy sắp cạn đáy.

“Cho ta mượn đan dược!!!”

Đoan Mộc Lâm bỗng ngẩng đầu, hướng hai người Kim Lan và Lưu Thủy Cuồng Hàn gào thét.

Hai người giống như đã chuẩn bị sẵn, không nói hai lời, lập tức phất tay, hàng loạt bình thuốc hiện lên bên người Đoan Mộc Lâm.

Những bình thuốc này trực tiếp bị chấn nát, Đoan Mộc Lâm há miệng ra, trong chốc lát thôn phệ mấy trăm miếng đan dược.

Có tiếp tế, tốc độ hắn tạo ra phòng ngự cấp tốc tăng lên, bất quá theo tốc độ tan biến này, từ đầu đến cuối, bất kể Đoan Mộc Lâm tạo ra bao nhiêu tầng phòng ngự, những người khác đều có thể nhìn thấy luôn có một đạo hoa sen một mực phiêu phù trên người hắn.

Giống như giờ phút này, tốc độ tan biến của hoa sen cùng tốc độ tạo ra phòng ngự của Đoan Mộc Lâm tạo thành một tỷ lệ thuận.

Lại một phút nữa trôi qua, đan dược Kim Lan cùng Lưu Thủy Cuồng Hàn đưa cho cũng đã tiêu hao hết.

“Lại cho ta một chút!”

Đoan Mộc Lâm lại nhìn về phía hai người.

Đôi mắt hắn huyết hồng, vẻ mặt dữ tợn, hiện ra dáng vẻ hận không thể ăn thịt Tô Hàn.

Mà đối với hắn, Kim Lan cùng Lưu Thủy Cuồng Hàn lại liếc nhìn nhau, có chút lưỡng lự.

Bọn họ cùng với Đoan Mộc Lâm đều cùng một dạng, bản thân là cường giả Ngụy Hoàng cảnh, hơn nữa lại là Ngụy Hoàng cảnh ở tông môn siêu cấp, không người nào dám đối đầu với họ, cho nên trên thân cũng không mang nhiều đan dược.

Trên thực tế, không riêng gì bọn hắn, tất cả Ngụy Hoàng cảnh đều không mang nhiều đan dược trên người.

Dù sao đối với bọn họ mà nói, nếu là gặp được người yếu hơn, bọn hắn đều có thể tùy tiện đánh giết, còn nếu là gặp được người mạnh hơn, đó chính là Long Hoàng cảnh, với tu vi như thế có thể tùy ý đánh giết bọn hắn, dù có ăn bao nhiêu đan dược cũng là vô dụng.

Cho dù đối mặt với cùng cấp bậc, chỉ có hai kết quả, một là thắng, hai là thua, nhưng cho dù là thua thì thân là Ngụy Hoàng cảnh, đối phương cũng tuyệt đối không thể đem chính mình giết chết, khi mình muốn thoát đi, đối phương muốn đuổi theo mình cũng rất khó khăn.

Tổng hợp tất cả những tình huống này, bọn hắn cảm thấy mang nhiều đan dược như vậy thật là vướng víu.

Nhưng giờ phút này, Đoan Mộc Lâm lại có chút hối hận.

Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống này, thậm chí chính hắn đều cảm thấy nếu Tô Hàn có năng lực vậy thì dễ dàng đem hắn giết chết, nếu không có năng lực thì lực lượng làm tan biến này tại sao lại một mực tồn tại!

“Đợi việc này qua đi, nhất định phải mang thêm nhiều đan dược trên người!” Đoan Mộc Lâm nghiến răng nghiến lợi trong lòng.

Trên thực tế, Kim Lan cùng Lưu Thủy Cuồng Hàn vẫn còn một số đan dược, thế nhưng một màn vừa phát sinh lại đánh thẳng vào tâm thần của cường giả Ngụy Hoàng cảnh như họ.

Trong lòng bọn họ tự hỏi, mục tiêu lần này của hoa sen là Đoan Mộc Lâm, thế nhưng nếu có lần sau thì mục tiêu là ai? Có phải là chính mình hay không?

Nếu như là mình, vậy thì những đan dược này đều đã cho Đoan Mộc Lâm, vậy mình nên làm cái gì?

Cho nên bọn hắn do dự, cho dù là có đan dược cũng không muốn cho Đoan Mộc Lâm, dù sao mỗi người đều là vì mình, cho dù quan hệ tốt thế nào cũng không thể sánh bằng tính mạng của mình, nhất là... Giữa các tông môn siêu cấp cũng bởi vì đủ loại lợi ích mà quan hệ không quá tốt, hôm nay là vì vây công Tô Hàn mới có thể đoàn kết như thế.

“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

Đoan Mộc Lâm thấy Kim Lan cùng Lưu Thủy Cuồng Hàn đều do dự, biết được bọn hắn có đan dược nhưng không nguyện ý cho mình.

Bất quá hắn cũng không có quá mức phẫn nộ, không có oán trách hai người Kim Lan và Lưu Thủy Cuồng Hàn, mà là nhìn chằm chằm Tô Hàn, hai mắt lộ ra huyết sắc.

Hắn đã chuẩn bị tốt tử vong, đạo phòng ngự cuối cùng trên người hắn đã vô thanh vô tức biến mất.

“Hôm nay ngươi có thể giết lão phu, đó là bởi vì lão phu chủ quan, nhưng ngươi nhớ kỹ, Kiếm Tiên mộ chắc chắn có cường giả xuất quan, lão phu đảm bảo, đến lúc đó ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!!!”

Đoan Mộc Lâm gào thét, há miệng phun ra máu tươi, lực lượng tan biến kia khiến cho cánh tay trái trực tiếp biến mất.

Ngay sau đó là cánh tay phải của hắn.

Trong nháy mắt, hai tay Đoan Mộc Lâm liền biến thành sương máu, tiêu tan giữa trời đất.

Trong lòng hắn lửa giận ngút trời, nhưng lại không có biện pháp nào.

Nhưng mà, cũng tại lúc Đoan Mộc Lâm đợi chết, cỗ lực lượng đáng sợ kia đột nhiên biến mất.

Đoan Mộc Lâm không nhìn thấy cỗ lực lượng này biến mất, nhưng hắn có thể cảm giác được cỗ cảm giác nguy hiểm vẫn luôn bao quanh hắn đã không còn xuất hiện.

Không riêng gì hắn, tất cả mọi người ở đây tại lúc này hơi run run.

Bọn hắn cũng cho là Đoan Mộc Lâm sẽ bị đánh chết, nhưng chưa từng nghĩ tới, Đoan Mộc Lâm chỉ vẻn vẹn hỏng mất hai tay, giờ phút này vẫn như cũ sống rất tốt.

“Hả?”

Hai con ngươi đã nhắm chặt của Đoan Mộc Lâm bỗng nhiên mở ra, hắn nhìn về phía Tô Hàn, thấy Tô Hàn chau mày, hơi suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cười ha hả.

“Ha ha ha ha...”

“Tô Hàn a Tô Hàn, mạng lão phu cứng rắn, trời không muốn cho lão phu chết, ngươi không giết được ta!!!”

Nghe Đoan Mộc Lâm cười to, trong lòng Tô Hàn thở dài.

Dùng thực lực của hắn hôm nay, cho dù là đem dung hợp toàn bộ tu vi võ giả và tu vi ma pháp, cũng chỉ có thể làm được đến trình độ này.

Cũng không phải hắn không muốn đem Đoan Mộc Lâm đánh chết, nếu có năng lực, cái cỗ lực lượng tan biến kia cũng sẽ không đem phòng ngự của Đoan Mộc Lâm đánh vỡ từng tầng một, Tô Hàn làm việc luôn quyết định nhanh chóng, nói giết liền giết.

Thực sự là hắn đã tiêu hao vượt quá giới hạn, thêm vào đó lực khống chế của hắn cũng đã là cực hạn.

Hắn mong muốn giết chết Đoan Mộc Lâm, nhưng cuối cùng, khi uy lực của đóa hoa sen kia biến mất chỉ làm hỏng được hai tay của Đoan Mộc Lâm mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment