Liên tiếp thi triển hai cái ma pháp cấp năm đỉnh phong, nhất là Nghiệp hỏa sinh liên có uy lực cực lớn, nhưng tiêu hao cũng là cực lớn, cho dù Tô Hàn là ma pháp chi thể, cho dù nguyên tố ma pháp giữa thiên địa mặc cho hắn sử dụng, nhưng tu vi ma pháp của hắn cũng chỉ là ngũ giai Đại ma đạo sư, hắn thôn phệ nguyên tố ma pháp, từ đó chuyển hóa vào công kích tốc độ đã đạt đến cực hạn.
“Ngụy Hoàng cảnh thật khó giết!”
Tô Hàn tự lẩm bẩm: “Đến loại cảnh giới này, có thủ đoạn cùng nội tình của chính mình, thực lực của bọn hắn so với Long Thần cảnh đã cao hơn rất nhiều, lại thêm những thủ đoạn này, dưới Long Hoàng cảnh không nói vô địch nhưng ít nhất cũng là tồn tai bất tử!”
“Nhưng mà...”
“Bằng vào tu vi của ta bây giờ đã kém chút là có thể gạt bỏ Đoan Mộc Lâm, đây vẻn vẹn chỉ là Long Đan cảnh mà thôi, một khi đột phá Long Thần, dù cho chỉ ngưng tụ vẻn vẹn có một đạo cũng có năng lực giết chết hắn!”
Nghĩ đến đây, mắt Tô Hàn sáng lên, thân ảnh lui lại, bắt lấy Nam Cung Ngọc đang sững sờ, lao thẳng vào sâu trong Thần Dược sơn.
Nam Cung Ngọc biết Tô Hàn mạnh mẽ, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến một tu sĩ Long Đan cảnh lại có thể kém chút nữa diệt sát Ngụy Hoàng cảnh, đây quả thật đã lật đổ thế giới quan của nàng.
Trong giới tu sĩ, từ Long Thần cảnh trở lên, đừng nói giết chết, ngay cả vượt cấp khiêu chiến cũng là cực kỳ gian nan, vậy mà Tô Hàn chẳng những vượt cấp khiêu chiến, càng là vượt qua hai cảnh giới lớn, khiến cho Đoan Mộc Lâm đi dạo qua Quỷ Môn quan.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì không ai có thể tin được.
“Muốn đi?!”
Thấy Tô Hàn mang theo Nam Cung Ngọc rời đi, hai người Kim Lan cùng Lưu Thủy Cuồng Hàn đều hừ lạnh một tiếng, lập tức đuổi theo.
Còn Đoan Mộc Lâm, hai tay hắn bị nghiền nát, trong cơ thể cũng bị thương khá nặng.
Mà một kích trước đó đã làm Đoan Mộc Lâm sinh ra lòng kiêng kỵ, dù cho hắn muốn truy kích Tô Hàn nhưng mà cũng hữu tâm vô lực (có lòng mà không có sức).
Còn hai người Đoạn Vân Sơn và Ngu Thất, bọn hắn bây giờ đều là Nê Bồ Tát ( Bồ Tát bùn) qua sông, bản thân còn khó bảo toàn, bọn họ dưới sự công kích của Thất Thải danh tước đều đã thụ thương, trạng thái cuồng bạo của Thất Thải danh tước tuy so ra vẫn kém hơn phân thân của Đông tổ, nhưng tuyệt cũng không phải dạng mà Đoạn Vân Sơn cùng Ngu Thất có thể khiêu chiến.
“Réc ~”
Vào lúc này, Thất Thải danh tước bỗng phát ra một tiếng hí bén nhọn, ngay sau đó nó há miệng, dường như nó lại muốn phun ra ngọn lửa kinh người kia.
Nhìn thấy một màn này, Đoạn Vân Sơn cùng Ngu Thất đều biến sắc, lập tức lui lại.
Cũng trong lúc họ đang lui về phía sau, thân thể Thất Thải danh tước bỗng nhiên thu nhỏ lại, hóa thành một đạo lưu quang (ánh sáng), trong chớp mắt liền biến mất khỏi tầm mắt của hai người.
“Hả?”
Hai người hơi sững sờ, vẻ mặt chợt trầm xuống, không nói hai lời lập tức theo Kim Lan và Lưu Thủy Cuồng Hàn đuổi theo Tô Hàn.
Bọn hắn đã biết được thân phận của Tô Hàn, nếu hôm nay không thể đem hắn đánh chết, vậy bọn hắn đều không xứng đáng làm tu sĩ Ngụy Hoàng cảnh.
...
“Vèo!”
“Vù vù...”
Sâu trong Thần Dược sơn có hai bóng người cấp tốc lao đi.
Mà phía sau hai thân ảnh nọ là bốn bóng người lấp lánh đuổi theo.
“Ngươi không chạy được đâu!”
Lưu Thủy Cuồng Hàn hừ lạnh một tiếng, trong lúc đang phi hành hắn đã nuốt xuống một ngụm lớn đan dược, dường như đã được khôi phục, thân ảnh hắn trong lúc này nhanh chóng tăng vọt, trong nháy mắt liền cao hơn 70m.
Linh thể cự nhân!
Sau khi biến thành linh thể cự nhân, trong mắt Lưu Thủy Cuồng Hàn có sát cơ đại phóng, trường cung trong tay hắn trong chớp mắt kéo ra được một phần mười.
Đây mới thực là một phần mười!
“Xoẹt!”
Theo động tác của hắn, trên trường cung lại xuất hiện một mũi tên màu vàng kim.
Tuy nhiên lần này mũi tên vậy mà dài tới 2m, khí tức cùng uy áp nó phát ra khiến cho người ta run rẩy.
“Chết!”
Lưu Thủy Cuồng Hàn bỗng nhiên gào thét, ngón tay buông trường cung ra, mũi tên màu vàng kim kia liền tan biến trong không trung, trong chớp mắt đã biến mất.
Ngàn dặm phía trước, Tô Hàn cau chặt lông mày, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Hắn bỗng nhiên quay đầu, thấy được mũi tên đang lao đến cùng hình dáng linh thể cự nhân của Lưu Thủy Cuồng Hàn.
“Các ngươi chính là Ngụy Hoàng cảnh, khí tức phát ra nhất định sẽ khiến yêu thú Thần Dược sơn chú ý, đã vào sâu bên trong còn dám thi triển công kích như thế, xem ra tính mệnh của ta so với các ngươi thì trọng yếu hơn a...”
Trong lúc tự nói, khóe miệng Tô Hàn vậy mà hiện ra một nụ cười lạnh.
Hào quang lấp lánh bên cạnh hắn, thân ảnh Thất Thải danh tước đã hiện ra.
“Tới phiên ngươi.” Tô Hàn nói.
“Yêu ~”
Thất Thải danh tước khẽ gật đầu, chợt phát ra một tiếng hí bén nhọn.
Sau tiếng hí, thân ảnh Thất Thải danh tước bỗng nhiên biến mất.
Mà Tô Hàn thì đã dừng lại, không tiến lên nữa.
Lúc này nếu hắn muốn rời đi thì cực kỳ đơn giản, chỉ cần thông qua nhẫn truyền tống, với bất kỳ địa điểm nào được lưu trong đó, hắn chỉ cần ba giây đã có thể tới nơi.
Mũi tên màu vàng kim kia cho dù là nhanh cũng không thể chỉ trong ba giây có thể bay qua ngàn dặm, với thực lực của Lưu Thủy Cuồng Hàn mà nói, cho dù hắn thi triển linh thể cự nhân cũng không có năng lực đó.
Tô Hàn sở dĩ không đi chính là bởi vì trường cung trong tay Lưu Thủy Cuồng Hàn.
Dương Thần cung!
Cung này chính là chí bảo thiên địa đã được Hậu Nghệ sử dụng ở thời thái cổ, cho dù là ở kiếp trước, Tô Hàn cũng chỉ là nghe nói qua mà chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy.
Giờ phút này cơ hội đã ở trước mắt, với tính cách của Tô Hàn dĩ nhiên không thể nào bỏ qua như vậy.
“Ông ~”
Ước chừng sau nửa phút, trong không gian bỗng xuất hiện tiếng vù vù.
Tô Hàn quay đầu ngưng mắt nhìn, chỉ thấy giữa tầm mắt hắn xuất hiện một vết nứt đen kịt, bên trong vết nứt có một Kim Dương đang tán phát ánh sáng màu vàng.
“Rốt cuộc đuổi tới rồi sao? So với ta nghĩ còn nhanh hơn.”
Tô Hàn nheo mắt lại, thì thào nói.
Trong nửa phút này hắn cũng đã bố trí rất nhiều đạo phòng ngự.
Chỉ tính riêng Đại Địa Thủ Hộ cũng đã không dưới ngàn tầng, mà bên ngoài Đại Địa Thủ Hộ còn có trăm cái màn lôi cùng một mảnh rừng cây to lớn phía trước.
Rừng cây này là biến ảo mà ra, cũng không phải chân thực, nhưng nó cũng là một đạo phòng ngự.
Cuối cùng, trước mặt Tô Hàn, Khai Thiên Thần đỉnh cũng xuất hiện.
“Oanh!”
Mũi tên rốt cuộc cũng tiến đến, vết nứt không gian đến trước rừng cây xanh ngát cũng đã dừng lại.
“Ầm ầm ~”
một tiếng nổ to vang lên giữa thiên địa, rừng cây xanh ngát kia đã được Tô Hàn đặt xuống trăm đạo vậy mà chớp mắt đã có năm mươi đạo tiêu tán!
Mà sau đó mũi tên màu vàng cũng đã dừng lại một chút, vẻ vàng óng đã giảm đi ít nhiều, mũi tên vốn dài đến hai mét mà giờ chỉ còn một mét tám.
Ngay sau đó là năm mươi đạo tiếp theo.
Hết thảy phát sinh chỉ trong nháy mắt, mũi tên đã biến thành chỉ còn dài một mét sáu, đồng thời năm mươi đạo còn lại đó cũng đã sụp đổ!