Yêu Long Cổ Đế (Bản Dịch)

Chương 472 - Chương 472 - Tham Lam

Chương 472 - Tham lam
Chương 472 - Tham lam

“Ầm ầm!”

Sau khi phá tan rừng cây, mũi tên không chút do dự vọt thẳng tới màn lôi trước mặt Tô Hàn.

Cùng với màn lôi va chạm chỉ trong chớp mắt, lập tức có một tia sét nổ vang, mắt thường cũng có thể từng đạo thiểm điện tử sắc (màu tím) đang phát động công kích.

Rừng cây xanh ngát kia chỉ có thể bị động phòng ngự, còn màn lôi này trong lúc phòng ngự cũng có thể phát động công kích.

Mà dưới sự phản kích này, tốc độ tấn công của mũi tên màu vàng đã chậm lại.

Vẻ óng ánh toàn thân của mũi tên cũng đã nhanh chóng nhạt đi.

Phá vỡ mười đạo màn lôi, mũi tên chỉ còn lại một mét năm.

Phá vỡ hai mươi đạo màn lôi, mũi tên chỉ dài một mét tư.

Phá vỡ ba mươi đạo màn lôi, mũi tên chỉ còn lại một mét ba.

...

Cho đến khi còn thừa lại bốn mươi đạo màn lôi thì mũi tên chỉ còn dài một mét.

Tô Hàn đứng cách đó không xa, thấy uy lực của mũi tên, sự tham lam trong mắt càng lớn hơn.

“Ta bố trí xuống những ma pháp phòng ngự này, chỉ vẻn vẹn một đạo màn sáng hệ mộc là đã có thể ngăn cảm hết thảy công kích của Long Thần cảnh trung kỳ, trăm đạo màn sáng đồng thời hạ xuống, cho dù mười mấy tên Long Thần cảnh trung kỳ cũng không oanh phá được.”

“Còn màn lôi này còn có năng lực phản kích, nếu như cùng Long Thần cảnh hậu kỳ va chạm có thể hấp thu công kích của hắn rồi chợt phát động phản kích.”

“Một trăm đạo màn lôi này có thể ngăn cản ít nhất là trong 50 tên Long Thần cảnh hậu kỳ, thậm chí là giết chết!”

“Nhưng mũi tên này, chỉ thoáng qua một cái đã phá vỡ trăm đạo màn sáng hệ mộc, sáu mươi đạo màn sáng lôi điện, vậy mà uy lực vẫn còn một nửa!”

“Mấu chốt là Lưu Thủy Cuồng Hàn là một Ngụy Hoàng cảnh, mà Ngụy Hoàng cảnh chỉ vẻn vẹn kéo dãn được một phần mười dây cung!”

“Lại không nói nếu tu vi càng cao, liền lấy Ngụy Hoàng cảnh mà nói, nếu là kéo ra được một phần chín, một phần tám, một phần bảy... Như vậy uy lực sẽ kinh khủng thế nào a!”

“Những màn sáng ta bố trí này có lẽ có thể ngăn cản kéo dãn một phần mười, nhưng nếu là một phần chín... Tuyệt đối không ngăn được.”

“Nếu không phải cung này tiêu hao quá mức khổng lồ thì Lưu Thủy Cuồng Hàn chỉ bằng cung này đã có thể chống lại Long Hoàng cảnh sơ kỳ!”

“Dùng tu vi Ngụy Hoàng cảnh của hắn, cho đến bây giờ cũng mới chỉ bắn ra được mũi tên thứ ba mà thôi.”

“Dương Thần cung này so với tưởng tượng của ta còn mạnh hơn!”

Tô Hàn thở sâu, hắn đã từng nghe đồn về Dương Thần cung, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy, chung quy lại là hai cảm giác khác biệt.

Âm Dương cung chia làm Dương Thần cung và Âm Nguyệt cung, đây chỉ là Dương Thần cung mới kéo ra được một phần mười, uy lực đã đáng sợ như vậy, nếu là cả hai kết hợp hóa thành Âm Dương cung, vậy uy lực của nó lại lớn đến thế nào?”

“Đại thần Hậu Nghệ, nghịch thiên mà sinh, dùng lực lượng chín mũi tên đem Kim Ô trên không bắn xuống, khiến cho thế gian thái bình, thật đáng khâm phục.”

Trong lúc Tô Hàn đang suy nghĩ, mũi tên đã ngắn lại chỉ còn nửa mét.

Cùng lúc đó, toàn bộ màn sáng lôi điện đã hoàn toàn biến mất, mũi tên kia đã đánh lên Đại Địa Thủ Hộ.

Từng tầng Đại Địa Thủ Hộ không ngừng vỡ nát, chiều dài mũi tên cũng càng lúc càng giảm bớt, đến cuối cùng khi trọn vẹn ba trăm tầng Đại Địa Thủ Hộ bị phá vỡ thì mũi tên màu vàng kim cũng đã tiêu tán giữa trời đất.

“Tiễn này rất mạnh, nhưng chỉ cần cho ta đủ thời gian phòng ngự thì cũng không đả thương được ta.”

Trong lòng Tô Hàn ngộ ra, hắn là ma pháp sư, cho nên có thể đánh xuống nhiều tầng phòng ngự như vậy, nếu đổi lại là võ giả, cho dù cho hắn đủ thời gian cũng không thể bố trí xuống những phòng ngự như vậy.

“Rốt cuộc đã đến rồi sao? Quá chậm...”

Lại thêm mấy phút trôi qua, Tô Hàn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về hư không phía xa.

“Xoẹt!”

Theo ánh mắt của hắn, có bốn bóng người từ trong vết nứt lao ra.

Trong đó có một đạo thân ảnh to lớn, hiển nhiên chính là Lưu Thủy Cuồng Hàn đã biến hóa thành linh thể cự nhân.

Tuy nói đã biến ảo nhưng sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như cũ, sau khi hắn biến ảo, bắn ra trường tiễn có uy lực kinh người, nhưng tiêu hao cũng tỉ lệ thuận với uy lực.

Giống như từ khi Lưu Thủy Cuồng Hàn xuất ra Dương Thần cung, sắc mặt của hắn cũng không có khôi phục.

Thấy Tô Hàn mang theo Nam Cung Ngọc, cũng không thoát đi, hai tay chắp sau lưng, bình tĩnh đứng đó mỉm cười nhìn nhóm người mình, bốn người Lưu Thủy Cuồng Hàn đều sửng sốt một chút.

Bất quá rất nhanh sắc mặt của bọn hắn lại một lần nữa âm trầm xuống.

“Tạp chủng Tô Hàn, hôm nay ngươi đừng mong chạy thoát!”

Lưu Thủy Cuồng Hàn hừ lạnh: “Giết Đạo tử của Cự Nhân đảo chúng ta, tàn sát ba vạn đệ tử Cự Nhân đảo chúng ta, vậy chỉ có thể đem mạng của ngươi đi tế những người chết không nhắm mắt đó dưới Hoàng Tuyền thôi!”

“Làm sao không trốn nữa?”

Ngu Thất tiến lên phía trước, tuy nàng này đã là trung niên nhưng tướng mạo hắn vẫn cực kỳ mỹ lệ, vẫn còn phong vận.

Giờ phút này nàng nhíu mày lại có một cỗ phong tình khác trộn lẫn trong đó.

Bất quá, nàng hiện tại cũng không nhận ra chính mình xinh đẹp dường nào, mà là khi thấy Tô Hàn không chạy trốn, trong lòng nàng lại có chút cổ quái.

Dưới sự cổ quái này, Ngu Thất mơ hồ có chút bất an.

Trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi này, nàng đã triệt để hiểu thấu tính cách Tô Hàn.

Hắn tuyệt đối là loại người cho dù phải liều mình chết cũng phải kéo theo một hai người xem như đệm lưng, chính là dạng người có thù tất báo.

Hắn rõ ràng có cơ hội chạy trốn, vậy mà lại đứng ở chỗ này không trốn, ung dung chờ đợi đám người mình, chẳng lẽ là có mai phục hay sao?

Hai mắt Đoạn Vân Sơn sáng lên, hắn bỗng nhiên cười, bước chân ra nhìn thẳng Tô Hàn nói: “Tô Hàn, tính mệnh những đệ tử kia cùng với Đạo tử dự bị cũng không phải là duy nhất, mất đi bọn hắn, tông môn chúng ta còn có người khác, đừng nói là Đạo tử dự bị, cho dù là Đạo tử chính thức thì các đại tông môn chúng ta vẫn còn có người thứ hai, người thứ ba,... Những người này đối với chúng ta bất quá chỉ là pháo hôi mà thôi.”

“Ồ?”

Nghe những lời này, mí mắt Tô Hàn nhấc lên, giống như hết sức hứng thú.

Mà ba người khác đều là nhíu mày nhìn về phía Đoạn Vân Sơn.

Những đệ tử kia chết đi, bọn hắn cực kỳ đau lòng, Đoạn Vân Sơn trước đó vì cứu những đệ tử này từng không giữ lời, muốn xông vào Thần Dược sơn, cuối cùng bị Đông tổ đánh một chưởng.

Mà bây giờ sao lại nói vậy?

“Đối với mỗi người mà nói, mạng của mình đều là cực kỳ trọng yếu, ngươi nói đúng a?” Đoạn Vân Sơn lại nói.

Tô Hàn nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Ngươi nếu có gì muốn nói, cứ trực tiếp nói ra, không cần quanh co lòng vòng.”

“Rất tốt.”

Đoạn Vân Sơn gật đầu: “Tông môn khác lão phu mặc kệ, nhưng lão phu có thể cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi đem phương pháp tu luyện ma pháp kia giao cho Ngọc Hư cung ta, lại theo lão phu đi tới Ngọc Hư cung ở lại đó hơn ngàn năm, vậy chuyện lúc trước ngươi giết chết Đạo tử dự bị cùng rất nhiều đệ tử Ngọc Hư cung chúng ta, lão phu có thể coi như không xảy ra!”

Bình Luận (0)
Comment