Để ngưng tụ truyền tống môn cần thời gian ba giây.
Tô Hàn chờ đợi hai giây, sau giây thứ ba, truyền tống môn mở ra.
“Đi thôi.”
Tô Hàn nhìn về phía Nam Cung Ngọc, cả hai đồng thời hướng truyền tống trận mà đi tới.
Nhưng cũng vào lúc này, Tô Hàn bỗng dừng chân lại, bỗng nhiên nhìn về mặt đất.
Nhưng thấy trên mặt đất này, những bông tuyết chưa bao giờ bị hòa tan, lúc này lại lay động.
Theo loại lay động này những bông tuyết này lại cấp tốc bị hòa tan, giống như Tô Hàn đã thôi diễn trước đó, nhưng mà không hóa thành nước trong suốt mà tan tạo thành một loại nước huyết sắc (màu máu).
Trong nháy mắt bị hòa tan, một mùi huyết tinh nồng đậm từ trên mặt đất bốc lên.
Tô Hàn ngước mắt nhìn, nhưng những bông tuyết này hòa tan càng ngày càng lớn, càng ngày càng rộng, từ một điểm bắt đầu cấp tốc mở rộng đến một trượng, mười trượng, trăm trượng, ngàn trương,...
Cho đến cuối cùng, trong tầm mắt Tô Hàn, khắp mặt đất đều là loại nước huyết sắc này!
Loại huyết tinh này giống như là máu tươi của không biết bao nhiêu người, cực kỳ gay mũi.
“Xảy ra chuyện gì?”
Nam Cung Ngọc kinh ngạc nhìn chăm chú những thứ này, lẩm bẩm nói: “Đây không phải là bông tuyết sao? Tại sao lại biến thành màu đỏ như máu?”
“Thiên địa đại kiếp sắp đến.”
Tô Hàn hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm dòng máu trên mặt đất, nói: “Đi thôi đã đến thời gian truyền tống rồi.”
Nam Cung Ngọc gật đầu, nhìn dòng máu trên mặt đất, lông mày nhẹ cau lại, cùng Tô Hàn bước vào truyền tống trận.
Cùng lúc hai người bước vào truyền tống trận, truyền tống trận trong nháy mắt biến mất, dòng máu trên mặt đất bỗng nhiên động.
Tựa như là có người giấu ở trong máu, dòng máu kia vậy mà từ từ dâng lên, cuối cùng hóa thành một bóng người.
Chính là bóng người khi Tô Hàn thôi diễn, toàn thân hắn tràn ngập gai nhọn, khuôn mặt cực kỳ dữ tợn.
Theo đạo thân ảnh dữ tợn thứ nhất xuất hiện, đạo thứ hai, đạo thứ ba...
Cuối cùng cả vạn đạo thân ảnh đều xuất hiện.
Phóng tầm mắt nhìn ra, toàn bộ Thần Dược sơn, vô biên vô tận toàn bộ đều là những thân ảnh dữ tợn kia.
Những thân ảnh này lít nha lít nhít, thoáng qua một lát mà từ một vạn đạo đã biến thành mười vạn đạo, lại biến thành trăm vạn đạo.
Trong chớp mắt, từ bên trong Thần Dược sơn có ba đạo thần niệm từ khu vực trung tâm quét ngang ra.
Ba đạo thần niệm này mạnh kinh thiên động địa, thậm chí so với Thánh tử thứ bảy Phong Thiên Hàn cùng với Đại Địa tế tự Vạn Bảo các lúc trước xuất hiện còn mạnh hơn.
Nếu thời khắc này Tô Hàn còn ở lại đây, hắn tuyệt đối có thể cảm thụ được trong ba đạo thần niệm này ẩn chứa một cỗ uy áp khó tả.
Dưới cỗ uy áp này, toàn bộ yêu thú Thần Dược sơn đều là run lẩy bẩy.
Cái uy áp kia là hoàng uy!
“Rống!!!”
Thần niệm quét ngang qua chỉ trong phút chốc đã thu lại.
Tại lúc thần niệm bị thu hồi lại có một tiếng gào thét kinh thiên truyền ra.
Thanh âm này như trăm vạn lôi đình, ầm ầm mà xuống, cuồn cuộn hư không.
Từ khu vực trung tâm Thần Dược sơn cấp tốc khuếch tán, đến chỗ sâu Thần Dược sơn, lại đến bên ngoài Thần Dược sơn, cuối cùng lao ra ngoài Thần Dược sơn, khiến cho những tán tu trên bình đài kia cùng với đám người Đoạn Vân Sơn vừa mới trở về toàn bộ đều biến sắc mặt.
“Long Hoàng cảnh!!!”
Con ngươi của đám người Đoạn Vân Sơn trợn trừng, lộ ra vẻ không thể tin được.
Bọn hắn quay đầu nhìn về phía Thần Dược sơn, chỗ cửa vào Thần Dược sơn vậy mà chỉ trong chớp mắt xuất hiện một đạo quang mang, quang mang này giống như theo tiếng gào thét khuếch tán mà ra, trực tiếp đem toàn bộ Thần Dược sơn đều phong tỏa.
“Chuyện này....”
Trên mặt Ngu Thất cũng tràn đầy khiếp sợ, bọn hắn biết Thần Dược sơn là một trong bảy hiểm địa trên Đại Lục Long Võ tất nhiên có yêu thú Long Hoàng cảnh, nhưng yêu thú như vậy sẽ không tùy tiện hiện thân, giờ phút này nó phát ra tiếng gào thét vậy mà ẩn chứa một chút lo lắng, kiêng kỵ bên trong.
“Xảy ra chuyện gì?”
Tất cả mọi người đều mê hoặc không hiểu.
Cũng trong lúc này có một đạo thanh âm như là từ Thái cổ truyền ra, rơi vào trong tai mỗi người.
“Long Võ có ba ngàn vạn kiếp, hôm nay buông xuống thương sinh diệt!”
“Ông ~”
Sau lời ấy, ánh sáng chỗ ra vào Thần Dược sơn lại ầm ầm khuếch tán, tạo thành một cái lồng sáng to lớn, khóa lại trọn vẹn Thần Dược sơn.
Mà trong nháy mắt nghe thấy câu nói này, trong lòng đám người Đoạn Vân Sơn đều trở lên kinh hoàng, một cỗ cảm giác nguy hiểm khó tả bỗng nhiên từ trong lòng xuất hiện.
Câu nói này bọn hắn đã nghe qua.
Đó là do cường giả Long Hoàng cảnh trong tông môn đi tới Thất Vực thần sơn và mang về một câu nói.
Có bốn đại tông môn siêu cấp đã tiến vào Thất Vực thần sơn----- Ngọc Hư cung, Cự Nhân đảo, Kiếm Tiên mộ, Chiến Thần tông.
Bọn hắn đều đã từng muốn hủy diệt Đồ Thần các, nhưng cuối cùng bị Diệp Long Thần dùng cơ hội tiến vào Thất Vực thần sơn đổi lấy một lần sinh cơ, bọn hắn mới tiến vào.
Không người nào biết bọn họ sau khi tiến vào đến cùng đã xảy ra chuyện gì, cũng không ai biết họ đạt được cái gì trong đó, có hay không gặp được thần linh trong truyền thuyết kia.
Chỉ là có người đồn cường giả bốn tông môn siêu cấp sau khi đi ra đều là cả người chật vật, mặt mũi âm trầm, đối với sự tình Thất Vực thần sơn đều không nhắc tới một chữ.
Đoạn thời gian kia đệ tử bốn đại tông môn siêu cấp đều bàn luận sự tình Thất Vực thần sơn, nhưng tông môn lại ra lệnh, nếu như có người nào dám nhắc tới Thất Vực thần sơn, mặc kệ tu vi gì, thân phận nào đều trực tiếp trục xuất!
Việc này theo thời gian trôi qua đã từ từ lãng quên trong lòng mọi người.
Nhưng giờ phút này, theo câu nói từ sâu trong Thần Dược sơn truyền ra, lập tức khiến đám người Đoạn Vân Sơn lại lần nữa hồi tưởng lại việc các cường giả bên trong tông môn đều có sắc mặt khó coi.
“Long võ có kiếp ba ngàn vạn, hôm nay buông xuống thương sinh diệt...”
Vẻ mặt Đoạn Vân Sơn khó coi tới cực điểm: “Đến cùng là xảy ra chuyện gì! Có đại sự cỡ nào lại kinh động cường giả yêu thú bên trong Thần Dược sơn, lại có sự tình gì có thể làm cho những cường giả này phong tỏa Thần Dược sơn, từ mấy chục vạn năm đến nay việc này đều chưa từng phát sinh!”
“Các ngươi mau nhìn!”
Vào lúc này, lại có người lên tiếng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía người này, rồi theo ánh mắt người đó nhìn tới.
Nhưng lại thấy những bông tuyết trên mặt đất kia lúc này bắt đầu hòa tan.
Tốc độ hòa tan này rất nhanh chóng, trong nháy mắt liền biến thành biển máu vô tận.
Ngoại trừ những người trên bình đài, những tán tu phía dưới đều đứng trong biển máu đó.
Dòng máu đó bao phủ đến bên hông, làm bọn họ biến sắc.
“A!”
Cũng trong thời khắc này, một tiếng kêu thảm thiết bỗng truyền ra.
Chỉ thấy chẳng biết lúc nào đã có một đạo thân ảnh dữ tợn màu đỏ máu nổi lên.
Khóe miệng hắn vậy mà mang theo ý cười, cắn một cái lên cổ tu sĩ chỉ có tu vi Long Linh cảnh đó.
Tiếng kêu thảm đó đúng là từ tu sĩ này truyền ra.
“Đó là cái gì?!”
Đồng tử ba người Đoạn Vân Sơn ngưng tụ, không nói hai lời đều lao tới chỗ này.
Nhưng còn không chờ bọn hắn hạ xuống thì từng người một biến sắc mặt.
Bởi vì trên mặt đất kia lại có vô số thân ảnh dữ tợn ngưng tụ ra ngay lúc này.
Cũng theo sự xuất hiện của bọn hắn, tiếng kêu thảm thiết thê lương đều vang lên, truyền khắp bát phương.