Yêu Long Cổ Đế (Bản Dịch)

Chương 482 - Chương 482 - Người Một Nhà

Chương 482 - Người một nhà
Chương 482 - Người một nhà

Nghĩ đến tất cả những thứ này, trong lúc nhất thời Tiêu Vũ Tuệ có chút không dám đối mặt với Tô Hàn.

Nàng mím môi một cái, thân hình cũng trở nên hư ảo, dĩ nhiên là nàng định rời đi.

Nhưng vào lúc này, Tô Hàn bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi đừng đi.”

Động tác của Tiêu Vũ Tuệ dừng lại, hình bóng đang hư ảo kia cũng dừng lại, dần dần ngưng tụ.

“Thật xin lỗi...”

Tiêu Vũ Tuệ thở dài nói, nàng nhìn hai đứa bé một cái, nói khẽ: “Là ta tự chủ trương, không có sự đồng ý của ngươi, nhưng ta... thật sự không bỏ được chúng nó.”

Tô Hàn im lặng, từ trên mặt Tiêu Vũ Tuệ hắn có thể nhận ra bây giờ nàng đang nghĩ gì.

“Ta biết, ở trong lòng của ngươi vẫn luôn có hình bóng một người con gái, cho dù không có nàng thì người nên cùng ngươi sinh hài tử cũng không nên là ta, mà là Vũ Nhiên.”

Tiêu Vũ Tuệ cố lấy dũng khí, nhìn Tô Hàn: “Vô luận ngươi phẫn nộ như thế nào, không vui thế nào, cho dù là chán ghét ta, trục xuất ta khỏi Phượng Hoàng tông, ta cũng hi vọng ngươi có thể đem hai đứa trẻ này lưu lại.”

Thần sắc Tô Hàn bình tĩnh, hắn chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng đến trước mặt Tiêu Vũ Tuệ.

Thấy hắn đi tới, đứa bé nam kia vội vàng đứng lên, trên khuôn mặt nhỏ bé lộ vẻ khẩn trương.

Cùng lúc đó, bé gái kia cũng từ trong trạng thái cảm ngộ tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trắng nõn, nhìn qua còn có chút mập mạp.

Hai người bọn họ đều đứng cạnh mẫu thân của mình, một trái một phải, thấy Tô Hàn đi tới đều lần lượt tiến lên một bước: “Không cho phép ngươi tổn thương mẫu thân.”

Tô Hàn sửng sốt một chút, bước chân hơi ngừng lại.

Tiêu Vũ Tuệ cũng sững sờ, vội vàng kéo hai đứa nhỏ ra sau mình, thấp giọng nói: “Chớ có nói lung tung, hắn là cha của các con, các con phải tôn kính, có biết không?”

“Cha?”

Trên mặt hai đứa trẻ đều lộ vẻ nghi hoặc.

Chữ ‘cha’ này bọn chúng cũng không xa lạ gì, bởi vì từ lúc được sinh ra, mẫu thân cùng với dì vẫn luôn nhắc tới chữ này, quán thâu tư tưởng cho bọn hắn.

Trong lòng của bọn hắn, địa vị của cha có thể so với mẹ và dì, là người thân nhất của bọn hắn.

“Mẹ, cái này... cha, người nói với chúng con là vô cùng mạnh mẽ, có thể bảo vệ chúng ta suốt đời, không để người ngoài làm hại chúng ta sao?” Bé gái lần đầu mở miệng, giọng nói thanh thúy, rất dễ nghe.

“Đúng, đó chính là cha.”

Tiêu Vũ Tuệ cưng chiều vuốt đầu bé gái, cười nói: “Cha của các con chính là nam nhân cường đại nhất trên đời này, không ai có thể so sánh với hắn, cho dù là ông Thẩm Ly của các con cũng không thể so sánh với hắn.”

“Thật sao?”

Hai đứa bé mở to hai mắt, trong mắt lộ hào quang.

Từ khi bọn hắn ra đời, bắt đầu hiểu chuyện, Thẩm Ly liền cực kỳ yêu thích, thường xuyên biểu diễn một chút pháp thuật trước mặt bọn hắn.

Mà Thẩm Ly cũng trở thành một người ông mạnh mẽ trong lòng của họ.

Bọn hắn chỉ là nghe mẫu thân nói cha mạnh mẽ thế nào, nhưng cũng chưa từng thấy, tuy ngoài miệng vẫn luôn nói trở lên mạnh mẽ như cha, nhưng thực tế trong suy nghĩ thì luôn nghĩ đến phải mạnh mẽ như ông Thẩm Ly.

Trong nội tâm của bọn hắn, ông Thẩm Ly mới là tấm gương để noi theo.

Giờ phút này nghe được lời mẫu thân nói, trên mặt hai người đều lộ vẻ kinh ngạc, nhưng dù sao bọn hắn còn nhỏ, trong sự kinh ngạc kia ẩn dấu sự không tim tưởng vẫn bị Tiêu Vũ Tuệ cùng Tô Hàn nhìn ra như trở bàn tay.

Tô Hàn cũng không có quan tâm, tuổi bọn hắn còn nhỏ, có rất nhiều chuyện không biết, từ khi được sinh ra chỉ ở trong Thánh tử Tu Di giới, người cường đại nhất bọn hắn gặp cũng chỉ là Thẩm Ly.

Hắn một lần nữa tiến đến đứng đối diện Tiêu Vũ Tuệ.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Tiêu Vũ Tuệ không dám ngẩng đầu lên cùng hắn đối mặt.

Hai người cứ đứng như vậy được tầm năm phút thì Tô Hàn khẽ thở dài, xòe bàn tay ra ôm lấy Tiêu Vũ Tuệ.

Cảm nhận được khí tức ấm áp quen thuộc, cảm nhận được nhiệt độ của nam nhân trước mặt, Tiêu Vũ Tuệ trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Nàng có thể cảm nhận được hai tay Tô Hàn dùng sức như muốn đem chính mình hòa vào cơ thể hắn.

“Ngươi...” Thân thể mềm mại của Tiêu Vũ Tuệ cứng đờ, muốn mở miệng nói.

Tô Hàn lại nói: “Ta chưa bao giờ nói là ta tức giận, chưa bao giờ nói là ta không vui, càng chưa bao giờ nói ta chán ghét ngươi.”

“Ta là tông chủ Phượng Hoàng tông, nàng là Tông chủ phu nhân Phượng Hoàng tông, vì sao ta phải trục xuất nàng ra khỏi Phượng Hoàng tông?”

“Ta muốn cảm ơn nàng, cảm ơn nàng đã vì ta sinh ra hai đứa con, cảm ơn nàng ở trong yên lặng vì ta trả giá nhiều như vậy.”

“Nàng là mẫu thân của chúng, ta là phụ thân của chúng, về sau chúng ta là người một nhà có được không?”

Lời nói bình tĩnh, ôn nhu tới cực điểm, giống như một làn gió mát thổi qua, khiến cho sự thấp thỏm bất an trong lòng Tiêu Vũ Tuệ biến mất.

“Hu hu...”

Rốt cuộc Tiêu Vũ Tuệ cũng không nhịn được, nức nở khóc lên.

Ba năm nay nàng chịu quá nhiều áp lực, không chỉ là cảm giác hổ thẹn với Tô Hàn, mà nàng còn rất áy náy với em gái của mình.

Loại chuyện tình cảm như thế này thì ai có thể phân biệt rạch ròi được, nó cũng không phải là linh thạch, ngươi muốn cho ai thì cho, muốn xử lý thế nào thì làm thế ấy.

Tu sĩ dù cho cường đại đến đâu cũng không vượt qua được tình cảm.

Con người khi còn sống, có hai đạo khảm (kiểu vách chắn) không vượt qua được, đạo thứ nhất là tình cảm, đạo thứ hai là thời gian.

Tình cảm này cũng bao gồm cả tình yêu và tình thân.

Nghe Tiêu Vũ Tuệ khóc, Tô Hàn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, cũng không mở miệng.

Có lẽ, chỉ khi khóc xong một trận, mới có thể đem ủy khuất trong lòng Tiêu Vũ Tuệ phát tiết hoàn toàn.

Mà hai đứa bé cũng không hiểu những lời cha với mẹ nói là gì, thấy mẫu thân khóc, bọn hắn liền vội vàng nắm lấy quần áo Tô Hàn, lớn tiếng uy hiếp nói: “Thả mẹ ta ra, thả mẹ ta ra, ngươi dám làm mẫu thân ta khóc, ta muốn đánh ngươi, không cho phép ngươi làm mẫu thân tổn thương...”

Tô Hàn bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hai đứa trẻ, đành phải buông Tiêu Vũ Tuệ ra.

Mà Tiêu Vũ Tuệ thì cũng nín khóc mỉm cười, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Mẹ đây là cao hứng mà khóc, cha không có thương tổn mẹ, mà hắn lại là cha của các con, đối với các con mà nói cũng rất trọng yếu như mẹ của các con vậy, mẹ nói lại một lần nữa, các con phải tôn kính cha, bởi vì hắn là người đáng giá để các con học tập nhất, hiểu chưa?”

“A”

Thấy Tiêu Vũ Tuệ cười, hai đứa bé cũng cười ngây ngốc một tiếng, nhẹ gật đầu.

“Bọn hắn tên là gì?” Tô Hàn hỏi.

“Đúng rồi.”

Tiêu Vũ Tuệ nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt, hướng Tô Hàn nói: “Chàng không nói ta cũng quên mất, ta còn chưa có đặt tên cho chúng đâu, chàng là cha của bọn chúng, tên nhất định phải do chàng đặt.”.

Nghe những lời ấy, Tô Hàn chợt sững sờ, hắn nhìn Tiêu Vũ Tuệ thật sâu, áy náy trong lòng lại càng lớn hơn.

Đối với một người mẹ mà nói, con của mình mà lại có thể chờ đợi hai năm, để cho mình đặt tên, phần tình cảm ấy lớn biết bao nhiêu?

May nhờ lúc này mình trở về, nếu không thì đợi năm năm, mười năm, đến khi bọn hắn trưởng thành, chẳng lẽ vẫn không có tên hay sao?

Bình Luận (0)
Comment