Tiêu Vũ Tuệ cũng không có ý nghĩ dư thừa gì, nàng vẫn cảm thấy nam nhân của mình đặt tên cho con của mình, đây vốn là thiên kinh địa nghĩa, cũng là quyền lợi của hắn.
Nhưng Tô Hàn lại càng áy náy với nàng hơn.
“Người nên nói lời xin lỗi hẳn là ta.”
Tô Hàn yên lặng, lại nói: “Không chỉ nói lời xin lỗi nàng, cũng cần phải xin lỗi bọn nhỏ một tiếng.”
“Chàng trở về đối với bọn nhỏ chính là chuyện lớn nhất rồi.” Tiêu Vũ Tuệ cười ngọt ngào nói.
Tô Hàn nhìn Tiêu Vũ Tuệ, tuy nàng đã có con, nhưng tướng mạo vẫn đẹp như cũ, đồng thời cũng thành thục hơn rất nhiều, so với trước đó có thêm chút hào quang mẫu tính.
Loại hào quang này càng làm động lòng người.
“Trước khi đặt tên cho con, ta cũng phải đặt cho chính mình một cái tên nữa.” Tô Hàn bỗng nhiên nói.
“Đặt tên cho chàng? Chàng không phải có tên rồi sao?” Tiêu Vũ Tuệ sửng sốt một chút.
Tô Hàn cười một tiếng, nói: “Hiện tại ta lại có một cái tên khác, gọi là ‘phu quân', trước mắt mà nói cũng chỉ có nàng có thể gọi, mà nàng cũng nhất định phải gọi.”
Mặt Tiêu Vũ Tuệ liền hồng lên, trông giống như quả táo chín, khiến cho người ta hận không thể cắn một cái.
“Mau gọi.” Tô Hàn cụ mặt xuống, giả bộ nghiêm túc nói.
“Ta...”
Tiêu Vũ Tuệ cúi đầu, tuy nói đã trở thành mẹ, nhưng Tô Hàn trực tiếp tiếp nhận như vậy, nàng vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, chớ nói là kêu phu quân...
“Không gọi phải không?”
Tô Hàn bỗng nhiên tiến lên, ôm lấy Tiêu Vũ Tuệ, hai người hướng thẳng đến nơi xa tránh đi.
“Ai nha, chàng muốn làm gì?” Tiêu Vũ Tuệ giật nảy mình.
“Khoảng cách từ khi nàng sinh con xong cũng đã được hai năm rồi nhỉ, thân thể hẳn cũng đã hồi phục rồi?” Tô Hàn cười nói.
“Chàng... Chàng muốn làm gì?” Mặt Tiêu Vũ Tuệ đỏ như gấc, nàng đã đoán ra ý tứ của Tô Hàn.
“Với ta mà nói hai đứa bé còn chưa đủ đâu, ha ha!” Tô Hàn cười to.
“Ai nha, đáng ghét, con còn ở chỗ này, mà chàng còn chưa đặt tên cho chúng đâu, chàng, chàng đừng làm như vậy...”
Giọng nói của Tiêu Vũ Tuệ như muốn cự tuyệt lại như đang chào đón, càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Mà hai đứa trẻ vẫn đứng tại chỗ, thấy cha và mẫu thân cứ như vậy trực tiếp biến mất, hai đứa trẻ cũng không giật mình, mà mở to miệng, trợn tròn mắt lộ ra vẻ sùng bái.
“Đó là cha sao? Ông ấy bay nhanh vậy?” Nam đồng nói.
Nữ đồng gõ đầu nam đồng bằng những ngón tay trắng nõn, nói: “Đó là mẫu thân, mẫu thân rất lợi hại, ngươi không thấy mẫu thân đang ôm lấy cha sao?”
“Ta cảm thấy là cha đang ôm mẫu thân a.” Nam đồng bị gõ đầu, lộ ra vẻ mặt rất không vui.
“Vù!”
Thời khắc này, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hai đứa trẻ.
“Thẩm Ly gia gia!”
Thấy bóng người xuất hiện, hai đứa trẻ đều nhanh chóng hô lớn. Người bọn chúng sùng bái nhất chính là Thẩm Ly gia gia, đến mức việc mẫu thân ôm cha hay cha ôm mẫu thân, sớm đã bị bọn chúng ném ra khỏi đầu.
“Cha của các ngươi nói có thể cho phép các ngươi ra ngoài chơi mấy ngày, nhưng không được quá ham chơi. Khi qua bốn tuổi, các ngươi cũng không có cơ hội lĩnh hội thánh bia Tiên Thiên này nữa, biết không?” Thẩm Ly cười nói.
“Thật sao?!”
Trong mắt hai đứa trẻ lập tức lộ ra sao sáng. Kể từ khi bọn chúng nhớ được thì đã luôn ở trước thánh bia Tiên Thiên này, thế giới bên ngoài, bọn chúng chưa bao giờ thấy qua.
Giờ phút này nghe lời Thẩm Ly nói, cảm tình của bọn chúng đối với Tô Hàn đã tăng rất nhiều
Cùng lúc đó, tại nơi sâu xa của Thánh tử Tu Di giới, âm thanh Tiêu Vũ Tuệ nũng nịu, thẹn thùng đùa giỡn, cùng với tiếng thở gấp cứ chậm rãi vang lên.
...
Đêm đó, trăng sáng sao thưa. Bên trong khuê phòng, Tiêu Vũ Nhiên ngồi nghĩ ngợi.
Với cái chết của Đồ Thần, với sự ra đời của hai đứa trẻ, với việc mình trở thành tiểu di, tính cách hoạt bát lúc đầu của nàng đã dần dần trở nên trầm mặc.
Nàng không hận tỷ tỷ của mình, dù sao cũng là chị ruột của mình, đối với hai đứa trẻ, nàng cũng cực kỳ yêu chiều.
Nhưng, nam nhân mình luôn cảm thấy sớm muộn sẽ trở thành phu quân của mình, giờ phút này, lại biến thành phu quân của người khác. Mà ‘Người khác’ này lại chính là tỷ tỷ của mình.
Khi Tô Hàn chưa trở về, nàng vẫn có thể thản nhiên đối mặt, nhưng bây giờ Tô Hàn đã trở về, nàng cũng không biết nên dùng thân phận gì để xưng hô với Tô Hàn.
Dưới ánh trăng, ánh đèn sáng ngời lúc trước đã dần trở nên phai nhạt, ảm đạm.
Mà dưới ánh đèn, dáng vẻ nữ nhân xinh đẹp, dáng vẻ mà vô số nam tử ái mộ lại có vẻ hơi tiều tụy. Tiêu Vũ Nhiên nhìn ánh đèn, dần dần thất thần.
Chẳng biết từ lúc nào, khóe mắt nàng chảy nước mắt trong suốt.
Chẳng biết từ lúc nào, có một bóng người đứng ở cửa, nhưng Tiêu Vũ Nhiên lại mảy may không biết.
“Ngươi... hận ta không?”
Rốt cục, bóng người kia cũng mở miệng, Tiêu Vũ Nhiên tỉnh lại từ trong cơn thất thần.
Tiêu Vũ Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Hàn.
Nàng hơi hơi ngước mắt, cắn nhẹ môi dưới, nói: “Ta không hận ngươi, bởi vì từ đầu đến cuối, ngươi... Không phải của ta.”
Tô Hàn thở dài: “Nếu ngươi muốn, sau này vẫn có thể gọi ta là tiểu phu quân Tô Hàn, được không?”
“Không được...”
Tiêu Vũ Nhiên lắc đầu: “Kể từ khi đứa trẻ ra đời, ngươi đã không phải tiểu phu quân Tô Hàn của ta nữa, bây giờ ngươi chỉ có một thân phận, đó chính là tỷ phu của ta.”
Nghe lời này, nhìn dáng vẻ tiều tụy của Tiêu Vũ Nhiên, chẳng biết tại sao, trong lòng Tô Hàn bỗng nhiên đau xót.
Đây không phải lí do riêng của hắn, bởi vì như Tiêu Vũ Nhiên nói, từ đầu đến cuối hắn chưa bao giờ nói, cũng chưa bao giờ thừa nhận gắn nhất định sẽ cưới Tiêu Vũ Nhiên.
Nói là Tiêu Vũ Nhiên tự mình đa tình cũng không có gì sai.
Nhưng Tô Hàn cũng không phải động vật máu lạnh, hắn đối với Tiêu Vũ Nhiên còn có chút áy náy.
Trước đại kiếp Đồ Thần, Tô Hàn luôn đối đãi với Tiêu Vũ Nhiên như muội muội, nhưng sau đại kiếp, chẳng biết từ lúc nào Tô Hàn đối với Tiêu Vũ Nhiên đã nảy sinh một chút tình cảm.
Tình cảm đó, Tô Hàn không cách nào xóa đi, cũng không muốn xóa đi.
Mặc dù trong lòng hắn luôn có Liễu Thanh Dao, có một vạn sự áy náy, nhưng hắn là nam nhi đỉnh thiên lập địa, hắn biết mình nên làm chuyện gì, nên nhận lấy trách nhiệm gì.
“Ta chờ ngươi.”
Cuối cùng, Tô Hàn nói một câu ba chữ đơn giản, thân ảnh dần dần trở nên hư ảo, biến mất trong gian phòng.
Mà Tiêu Vũ Nhiên nhìn hư ảnh của Tô Hàn biến mất, bên trong đôi mắt xinh đẹp bỗng nhiên có màu sắc.
Nàng cẩn thận nghĩ lại câu nói này, sự tiều tụy trên gương mặt xinh đẹp đã dần dần biến mất, cuối cùng, nước mắt cũng khô đi, dường như nàng đã khôi phục lại tinh thần trước kia.