Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu

Chương 5

Hôm đó, Giang Minh Châu được tài xế của ba mình đưa lên tỉnh chơi, nhưng cô ấy chẳng đi đâu cả, mà dành cả ngày để mua các phụ kiện như bọc chống mồ hôi, vỏ bảo vệ cho bộ xử lý của Chu Cảnh Xuân. Cô ấy cũng mua quà cho Vạn Thanh—vài ngày nữa cô sẽ đi Tây Tạng rồi. Số tiền vài trăm tệ kiếm được từ việc bán thuốc lá và rượu trước đó, hôm nay cô ấy đã tiêu hết sạch.

Dù không đi đâu chơi, chỉ ăn một bữa cơm với ba mẹ, nhưng cô ấy vẫn rất vui. Cô ấy nôn nóng muốn về nhà, muốn trải tất cả những món quà này ra trước mặt bạn bè.

Chiều tối về đến nơi, cô ấy ghé tiệm quà tặng, bỏ các món đồ mua cho Chu Cảnh Xuân vào hộp quà, cột nơ bướm, tỉ mỉ gói lại thật đẹp. Ba ngày nữa là sinh nhật Chu Cảnh Xuân rồi.

Hôm sau, cô ấy gọi mọi người đi uống cà phê ở quán UCC Coffee mới mở. Trước đó, cô ấy từng nói sẽ đến đó một lần trước khi Vạn Thanh đi Tây Tạng. Lý do chọn đi ngay lúc này đơn giản là vì cô ấy vừa gặp ba mẹ, trong túi còn tiền. Nếu không đi ngay, chỉ vài ngày nữa thôi, tiền sẽ bị tiêu vào đủ thứ chuyện khác.

Buổi trưa, mọi người đến như đã hẹn. Chu Cảnh Minh tìm vị trí xa nhất so với Vạn Thanh để ngồi. Vạn Thanh ghé sát tai Trương Chú, bắt cô ấy phải chọn một phe—đứng về phía cô thì không được nói chuyện với Chu Cảnh Minh nữa, hoặc ngược lại.

Trương Chú tất nhiên chọn cô rồi! Để thể hiện lòng trung thành, cô ấy còn cố tình đổ ly nước Chu Cảnh Minh rót cho Vạn Thanh qua một bên, rồi tự tay rót lại ly mới.

Vạn Thanh rất hài lòng.

Chu Cảnh Minh thì khinh thường, chê bọn họ trẻ con, nhảm nhí.

Bên kia, Giang Minh Châu, Chu Cảnh Xuân và Từ Giai Giai chụm đầu xem thực đơn.

UCC Coffee—đã là quán cà phê thì chắc chắn cà phê là ngon nhất.

Cả nhóm giả vờ ra dáng sành điệu, gọi ba loại cà phê khác nhau, mỗi hai người uống chung một ly, để lỡ không hợp khẩu vị thì cũng không phí tiền.

Từ Giai Giai đề nghị gọi sụn gà chiên, khoai tây chiên, vòng hành tây, gà popcorn… vì đây đều là những món an toàn, làm kiểu gì cũng không dở được. Giang Minh Châu lườm cô ấy một cái, chê cô ấy chẳng có tí gu nào cả! Vào đây trả gấp mấy lần chỉ để mua mấy hộp gà popcorn ngoài kia bán ba, năm tệ thôi sao? Nói rồi, cô ấy đẩy thực đơn cho “thủ lĩnh” của nhóm—Chu Cảnh Minh.

Chu Cảnh Minh quyết định gọi một số món. Nhưng vừa đặt thực đơn xuống, Vạn Thanh đã cầm lên, quay sang tham khảo ý kiến của Giang Minh Châu và Trương Chú. Cuối cùng, tất cả món Chu Cảnh Minh gọi đều bị gạt bỏ một cách kín đáo.

Hai tiếng sau, cả nhóm rời quán. Từ Giai Giai nói mấy món đó là gì vậy? Biết thế cứ gọi gà popcorn với vòng hành tây cho xong! Còn cà phê nữa, khó uống kinh khủng!

“Đó là do cậu không quen thôi, lỗi tại cậu.” Vạn Thanh tỏ ra am hiểu: “Đây là chuỗi cà phê Đài Loan lớn đó. Cà phê phải nhấm nháp từ từ mới cảm nhận được hương vị thơm ngon. Mẹ mình ở nhà cũng hay uống.”

“Mình cũng thấy ngon mà.” Trương Chú bình phẩm: “Không gian quán rất tốt, thanh nhã, nhạc du dương.”

Nghe vậy, Vạn Thanh giơ ngón cái khen ngợi: “Nghe cậu nói là biết cậu từng trải, không tầm thường chút nào!”

Giang Minh Châu vốn định chê bai mạnh mẽ, nhưng thấy hai người có gu hơn mình đều khen, nên cũng phụ họa: “Mình cũng thấy ngon, nhất là cà phê… đọng lại hương thơm trong miệng.”

Chu Cảnh Xuân thi thoảng đưa tay sờ tai, lo sợ bộ xử lý ngôn ngữ lại rơi mất, chẳng để tâm đến cuộc trò chuyện.

Chu Cảnh Minh nhìn bọn họ: “Nếu ngon vậy, tại sao các cậu để thừa gần hết?”

Từ Giai Giai lập tức hưởng ứng: “Đúng đó! Ngon vậy sao chỉ uống một ngụm rồi bỏ luôn?”

Vạn Thanh thản nhiên đáp: “Vì mình đến kỳ, không uống cà phê được.”

Trương Chú gật đầu: “Đúng rồi, có vấn đề gì sao?”

Giang Minh Châu đánh trống lảng, giục mọi người mau đến quán net, kẻo lát nữa không có chỗ.

Trương Chú trêu chọc: “Còn nói hai người không yêu đương vụng trộm, phu xướng phụ tuỳ thế kia…”

Chu Cảnh Minh bực mình, gắt lên: “Mấy cậu có thôi đi không? Sau này dẹp hết quan hệ, đừng rủ tôi đi chơi nữa!” Nói xong, cậu nhảy lên xe đạp rời đi. Gần đây cậu thấy mọi chuyện đều không thuận lợi, bực bội đến phát cáu.

Giang Minh Châu khó hiểu, hỏi Trương Chú: “Cậu ấy bị gì vậy?”

Trương Chú mặt mày khó chịu, chửi: “Ai mà biết kẻ thần kinh đó chứ!”

Giang Minh Châu chẳng để tâm, tiếp tục giục mọi người đi quán net.

Chu Cảnh Xuân lấy cớ phải về nhà trông em, không đi cùng bọn họ nữa, nhưng trên đường về, cô ấy ghé qua cửa hàng ăn vặt của Chu Cảnh Minh.

Cô ấy hiểu anh họ mình—anh ấy không phải người bất lịch sự hay nổi nóng vô cớ.

Chu Cảnh Minh đang giúp trong quán, một tuần trước, ba cậu bị trật chân, cậu phải thay ba lo liệu mọi việc.

Mỗi ngày, cậu dậy từ sáng sớm, đạp xe ba bánh đến chợ đầu mối xa tít ngoại ô để mua nguyên liệu cho quán, như xương gà, ức gà… Mua xong mới về để mẹ nấu nước hầm gà, chuẩn bị mở cửa bán buổi trưa.

Những chuyện này không làm cậu phiền lòng. Cái làm cậu bực mình là mấy cô gái kia!

Phiền khi xe ai rớt xích cũng tìm cậu.

Phiền khi ai không giải bài được cũng nhờ cậu.

Phiền khi chơi game cũng kéo cậu theo.

Phiền khi đi bơi cũng bắt cậu đi cùng…

Nói gì?

Nói vì họ có dáng đẹp, sợ bị quấy rối nên ban cho cậu đặc quyền làm vệ sĩ.

Chưa hết, còn đá nước tung tóe vào mặt cậu trong bể bơi.

—Phiền chết đi được!

Mà càng phiền hơn là ai đó!

Cái người lúc nào cũng kênh kiệu, ra vẻ ta đây đó!

Phiền vì khi đứng chờ đèn đỏ, gương mặt cô nàng tự dưng hiện lên trong đầu.

Phiền vì cô nàng xuất hiện trong giấc mơ, làm cậu giật mình tỉnh giấc.

Phiền vì nụ cười có phần châm chọc của cô nàng.

Phiền vì… khoảnh khắc cô nàng mặc đồ bơi nhảy xuống nước trông chẳng khác nào một con cá.

Cậu nghĩ, nếu cậu túm eo kéo cô nàng lên, hẳn cô nàng sẽ nhớp nháp trơn tuột, rồi quẫy mạnh cái đuôi văng thẳng vào mặt cậu, trợn trắng mắt, trơn tuột lẩn mất.

Chu Cảnh Xuân đến bếp giúp cậu bỏ đồ ăn vào túi ni lông, hỏi hôm nay có chuyện gì sao? Cậu nói không có gì, chỉ là lúc nãy bực mình thôi. Chu Cảnh Xuân trò chuyện với cậu vài câu, giúp dọn dẹp xong mới về nhà.

Về đến nơi, cô ấy gặp thím, được đưa cho một túi tã lót cắt từ ga giường cũ của Chu Cảnh Minh, kêu cô ấy lấy lót cho em trai.

Chu Cảnh Minh làm xong việc, ra quầy đứng trước quạt điện hóng mát.

Mẹ cậu thương cậu, kêu cậu đi chơi với bạn, quán bà lo được. Bà lấy từ hộp tiền ra 100 tệ, kêu cậu mời bạn uống nước, vì bạn thường xuyên mời thì mình cũng nên đáp lại.

Cậu cầm tiền, đội nắng đi đến quầy báo gọi điện.

Gọi đến nhà Trương Chú, mãi không ai bắt máy.

Cậu do dự, có nên gọi đến nhà Vạn Thanh không?

Nghĩ một lát, thôi vậy.

Về đến quán, mẹ cậu hỏi Vạn Thanh khi nào đi Tây Tạng?

“Chắc tuần sau.” Giọng cậu uể oải.

“Mẹ con bé đi cùng à?”

“Dạ.”

Mẹ cậu thở dài: “Người lớn, trẻ con đều khổ. Nhưng nếu thi đậu đại học tốt thì cũng đáng.”

Bà lại nói về chuyện học hành của cậu, nhắc cậu lên lớp 11 rồi, phải tập trung hơn. Hôm qua, ba Chu Cảnh Xuân bàn với bà, định cho hai anh em đi học lớp ôn thi cấp tốc. Đời người chỉ có một lần, cơ hội này sẽ quyết định số phận, tiền có thể tiết kiệm nhưng chuyện học không thể tiếc.

Trên cây ngô đồng ven đường, ve kêu inh ỏi. Chu Cảnh Minh ngồi một lát rồi xốc lại tinh thần, đi nhà sách Tân Hoa.

Trước đó, cậu rẽ qua quán net quen, quả nhiên thấy Vạn Thanh, Trương Chú và Giang Minh Châu đang chơi.

Người thì chơi Audition, người thì cày Fantasy Westward Journey.

Cậu gọi Trương Chú ra, đưa cho cô ấy ba chai nước ngọt: “Uống chút đi, các cậu đừng có ham chơi quá.”

Trương Chú trợn mắt, lười để ý đến cậu.

Cậu hỏi: “Từ Giai Giai đâu?”

Hỏi xong liền hối hận.

Trương Chú cười cười đáp: “Cậu ấy đi tập múa rồi.”

Nói xong, cô ấy cầm ba chai nước quay lại, đưa cho hai người còn lại: “Chu Tiểu Minh mua đó.”

Vạn Thanh đã thấy từ trước, hỏi: “Cậu ấy đến đây chỉ để đưa nước?”

“Không, là đến xin lỗi.” Trương Chú sửa lại.

“Xin lỗi cậu?” Vạn Thanh nhìn cô ấy.

“Không thì ai?” Trương Chú uống một ngụm nước rồi nói: “Chơi thêm nửa tiếng nữa thôi, rồi về ôn bài.”

“Ôn gì chứ, mất cả hứng!” Giang Minh Châu than thở.

Trương Chú dạy đời: “Cậu có bỏ học cũng có ba lo được việc, bọn mình thì sao?”

“Nhiều nhất chỉ được nửa tiếng nữa thôi, ham chơi dễ lụi bại lắm đó!”

Vạn Thanh chẳng còn tâm trí chơi game, trong lòng bực bội: Cậu ta đã xin lỗi Trương Chú rồi, tại sao không xin lỗi mình chứ?!

Nghĩ vậy, cô vứt chai nước ngọt sang một bên, không thèm nhìn nữa.

Trương Chú khuyên: “Không uống thì phí, dù sao cũng là tiền của cậu ấy.”

Vạn Thanh đứng dậy đi vệ sinh, tiện thể giục mọi người về nhà.

Vừa ra ngoài, cô thấy Giang Minh Châu đang cãi nhau với người khác—hai nữ sinh trường nghề, trong đó có một người từng học chung cấp hai với họ.

Từ hồi đó, bọn họ đã có xích mích, vì cô ta hay gọi Chu Cảnh Xuân là “con bé điếc”.

Lần này, do hai người ngồi cạnh nhau, lúc kéo ghế vô tình va vào Giang Minh Châu, cô ấy liếc một cái, đối phương liền cáo buộc cô ấy khiêu khích.

Thế là năm người lao vào khẩu chiến, Giang Minh Châu khí thế bừng bừng, suýt nữa động tay động chân.

Kết quả, cả nhóm bị quản lý quán net đuổi ra ngoài.

Bước ra cửa, hai bên tiếp tục chỉ mặt chửi nhau, cuối cùng hẹn nhau chín giờ sáng mai, chỗ nào chỗ nào, gặp!

Trên đường về, Giang Minh Châu bắt đầu tính toán xem mai sẽ gọi ai. Vạn Thanh giúp cô ấy lên kế hoạch. Trương Chú thì ngập ngừng: “Không được, mai là sinh nhật ông ngoại mình, cả nhà mình phải sang đó sớm.”

“Cậu chỉ là con nít, thiếu cậu ông ngoại cậu vẫn ăn mừng được.” Giang Minh Châu nói.

“Không được đâu, năm nay ông mình thượng thọ, bắt buộc phải chụp ảnh gia đình. Các dì mình cũng từ tỉnh khác về hết rồi…” Trương Chú khó xử: “Ông mình còn dời sinh nhật qua hè chỉ để gặp bọn mình nữa.”

“Đừng tự nhận mình là con nít nữa, ngực to vầy mà là trẻ con hả?” Vạn Thanh cười đắc ý, ưỡn ngực khoe.

Hai cô gái lập tức rượt theo nhéo cô một cái.

Trong nhóm, Từ Giai Giai, Vạn Thanh và Trương Chú là phát triển tốt nhất. Giang Minh Châu lại bình thường, còn hơi thua kém so với các cô gái khác. Trước đây, khi chơi đùa, cô ấy thường mặc áo lót của mẹ, nhét hai quả quýt vào, tô son, đeo chuỗi ngọc trai lớn, mang giày cao gót rồi uốn éo đi lại, nói sau này Từ Giai Giai lớn lên chắc chắn sẽ trông như vậy.

Trước khi ngủ, Giang Minh Châu tổng kết lại, tự mình lôi kéo được 16 người trên QQ, toàn là đàn em trung thành trong trường.

Hẹn sáng mai chín giờ.

Giờ đó, Chu Cảnh Minh chắc chắn không đi được, vì cậu sẽ đang đạp xe ba bánh đi mua đồ; Trương Chú cũng không đi được, vì phải về nhà ông ngoại; Chu Cảnh Xuân thì chưa chắc, có thể phải ở nhà trông em.

Tức là trong nhóm sáu người, chỉ có ba người có thể đến.

Giang Minh Châu gọi điện giục Chu Cảnh Xuân nhất định phải đi, vì mâu thuẫn này xuất phát từ cô ấy.

“Người đông khí thế lớn, không phải để đánh nhau mà để thị uy!”

Nhưng rõ ràng 19 người vẫn chưa đủ áp đảo.

Từ Giai Giai là người đầu óc nhanh nhạy, bày kế: “Em họ mình học lớp 8, học hành dở tệ nhưng có rất nhiều bạn bè, toàn kiểu ngồi bàn cuối, nhìn là thấy bất cần đời.”

Giang Minh Châu phấn khích: “Gọi hết đi! Mỗi người năm tệ!”

Sáng hôm sau, 16 đàn em hứa hẹn tới giúp… chỉ có 3 người xuất hiện.

Giang Minh Châu tức đến choáng váng, quá mất mặt!

Bây giờ chuyện gì cũng không quan trọng nữa, quan trọng là sĩ diện!

May mà em họ của Từ Giai Giai dẫn theo 21 người đến!

Dù toàn là học sinh cấp hai… ơ, sao có hai đứa lùn tí vậy?

Hỏi ra mới biết là học sinh lớp 3, lớp 4.

Thôi kệ, lùn thì xếp cuối cùng!

Vạn Thanh đẩy hai nhóc ra sau cùng, rồi sắp xếp một cậu trông bặm trợn, khỏe khoắn nhất đứng đầu hàng.

Sau đó, cô sốt ruột hỏi: “Chu Cảnh Xuân đâu? Sao chưa đến?”

Giang Minh Châu sai Từ Giai Giai đi kéo cô ấy ra bằng được: “Nhất định phải đến, bắt bọn nó xin lỗi chuyện gọi cậu ấy là con bé điếc!”

Ba mẹ Chu Cảnh Xuân làm cùng cơ quan, một người là thợ điện, một người làm hậu cần. Mẹ cô ấy hôm nay được nghỉ, nhưng sáng sớm đã cầm sổ tiết kiệm ra ngoài—một là để rút lương tháng này, hai là định mua hộp sữa bột, chuẩn bị cai sữa cho em trai cô ấy.

Lúc Từ Giai Giai đến, Chu Cảnh Xuân đang đút nước cho em trai một tuổi. Cô ấy nói: “Nhà không có người lớn, mình phải trông em.”

Từ Giai Giai bó tay: “Thế cậu đi học thì ai trông?”

“Đến lúc đó bà ngoại mình sẽ đến.”

Vì cô ấy không đeo bộ xử lý, Từ Giai Giai thấy nói chuyện với cô ấy hơi mệt, nên chỉ nói vài câu rồi đi.

Tại điểm hẹn, đoàn người hùng hổ kéo đến trường cũ bỏ hoang. Vừa xếp hàng vững vàng, nhìn qua bên kia—đối phương cũng có khoảng 20 người.

Còn chưa kịp hô hào, chưa kịp chửi bới, hai phe đã nhốn nháo cả lên!

Bởi vì trong đội hình của cả hai đều có người quen và… họ hàng!

Bên kia có người chửi: “Mày nói bận việc, hóa ra là đến đây đánh nhau?!”

Bên này cười khẩy đáp: “Bọn tao được 5 tệ, bọn mày đi làm gì cho mất công?”

Có hai anh em ruột nhận ra nhau, thằng anh lao ra rượt em, thằng em thì chạy vòng quanh đám đông, vừa chạy vừa hét:

“Em sợ rồi! Em không dám nữa——!”

Cùng lúc đó, mẹ Chu Cảnh Xuân đang trên đường mua sữa bột thì gặp một người quen. Người này nói nhà cô ấy vừa mua một hộp nhưng con không chịu uống, nên kêu mẹ Chu Cảnh Xuân đem về thử, nếu hợp thì mua tiếp, còn không thì đừng vội cai sữa.

Ở nhà, Chu Cảnh Xuân đang chơi đùa với em trai, thấy mẹ về sớm liền hỏi có ra ngoài nữa không. Mẹ cô ấy cười nói không, rồi kêu cô ấy ra ngoài chơi với bạn.

Cô ấy vui vẻ đeo bộ xử lý vào, đạp xe đi một đoạn, nghĩ thế nào lại quay về cất thiết bị cho an toàn, rồi mới ra ngoài.

Vì muốn tiết kiệm thời gian, cô ấy chọn đi đường tắt. Khi băng qua một con hẻm, đột nhiên một con chó vàng lớn từ sân nhà nào đó lao ra. Nó đuổi theo cô ấy. Cô ấy chỉ còn biết đạp xe thật nhanh. Mãi mới cắt được đuôi con chó, định thở phào một hơi… Thì từ bên hông, một chiếc xe tưới nước đô thị bật nhạc “Lan Hoa Thảo” xịch tới…

Bình Luận (0)
Comment