Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu

Chương 6

Sau hôm đó, Vạn Thanh bị sốt, hai ngày liền không hạ. Vì sắp phải đi Tây Tạng, mẹ cô không thể sang nhà Cảnh Xuân mà phải đưa cô đến bệnh viện truyền nước.

Giang Minh Châu cũng vậy. Bà nội cô ấy nói cô ấy ngủ hay giật mình, chắc chắn là bị chuyện của Cảnh Xuân dọa sợ. Bà đến nhà họ Chu an ủi mẹ Cảnh Xuân, nói Cảnh Xuân ngoan lắm, là đứa trẻ tốt nhất mà bà từng gặp, sao lại có thể như thế chứ…? Đau lòng nước mắt rơi lã chã.

Mẹ Cảnh Xuân như mất hồn, ngồi bất động trên giường không nói một lời, cũng không ăn uống.

Trên đường về, bà nội Giang Minh Châu ghé mua một túi bánh kẹo. Bình thường bà không bao giờ cho cô ấy ăn mấy thứ này, nhưng mấy ngày nay cô ấy gần như không bước ra khỏi phòng.

Về đến nhà, bà gõ cửa phòng, treo túi bánh lên tay nắm cửa, rồi ngồi xuống sofa, định gọi điện cho ba mẹ cô ấy. Chưa kịp bấm số, mẹ Từ Giai Giai đã tìm đến, trước trò chuyện dăm ba câu, sau đó thì hỏi tình huống nhà của Cảnh Xuân thế nào rồi?

Bà nội Giang Minh Châu hỏi ngược lại là sao bà ấy không tự qua đó xem? Mẹ Từ Giai Giai viện cớ lảng đi, sau đó hỏi Minh Châu về nhà có nói gì không?

Bà nội ngạc nhiên, trẻ con thì có thể nói gì? Hôm đó Minh Châu về, bà còn mắng nó một trận, trách nó suốt ngày chỉ biết rong chơi!

Mẹ Từ Giai Giai thở dài nói mấy đứa tụi nó lúc nào cũng dính nhau, vậy mà hôm đó Cảnh Xuân lại đi một mình. Cũng may… cũng may hôm đó bọn trẻ không đi cùng nhau, nếu không, có những chuyện khó mà nói rõ được.

Bà nội Giang Minh Châu truy hỏi: “Chuyện gì mà khó nói?”

Mẹ Từ Giai Giai không trả lời, chỉ nói ở nhà còn đồ đang nấu trên bếp, rồi nhanh chóng đổi đề tài, nói những ngày này sẽ dẫn Giai Giai về nhà ngoại chơi. Cũng khuyên bà nội nên gọi điện nói ba mẹ Minh Châu đưa con bé lên tỉnh chơi vài ngày. Trẻ con mà, nuôi con chó bị bệnh còn đau lòng cả buổi, huống hồ đây là bạn thân từ nhỏ…

Sau khi bà ấy rời đi, bà nội Giang Minh Châu ngồi suy nghĩ thật lâu. Trong đám phụ nữ trẻ ở khu này, người bà không thích nhất chính là mẹ Từ Giai Giai—nói chuyện lúc nào cũng ỡm ờ, nói ba phần, giấu bảy phần.

Bà ngẫm nghĩ một lúc, rồi chợt bật dậy, đập cửa phòng ngủ, gọi Giang Minh Châu ra, bà có chuyện muốn hỏi!

Giang Minh Châu vặn tay nắm cửa, mái tóc rối bù, vẻ mặt bệnh tật nhìn bà.

Bà nội nhìn cô ấy chằm chằm, hỏi: “Hôm đó Cảnh Xuân ra ngoài là để tìm tụi bây đúng không?”

Giang Minh Châu im lặng.

Bà dí ngón tay vào trán cô ấy, rồi không kiềm chế được mà gõ mạnh một cái: “Sao con lại hư như thế này?! Hả—sao lại hư đến vậy hả!”

Bà nhớ lại buổi sáng hôm đó, nghe thấy cô ấy gọi điện cho Cảnh Xuân, kêu cô bé đến điểm hẹn, dặn đi dặn lại “Nhất định phải đến!”

Nghĩ đến đây, mồ hôi bà túa ra, chộp lấy chổi lông gà đánh cháu mình một trận.

Giang Minh Châu không tránh, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Bà nội đánh mệt rồi, ngồi phịch xuống sofa, thở dài thườn thượt, gọi điện lên tỉnh cho con trai, nói Minh Châu nhớ ba mẹ, cho xe đến đón lên đó chơi ít hôm đi, cứ để con bé ở đó đến khi nào nhập học rồi về.

Cúp máy, bà nhìn đứa cháu gái đang đứng tựa vào tường, nước mắt già nua tuôn rơi.

Bà vào phòng, lục đồ giúp cô ấy thu dọn quần áo, rồi đẩy cô ấy vào phòng tắm: “Đi tắm ngay!”

Trương Chú ở nhà ông ngoại ba ngày, về đến nơi liền định đến nhà Cảnh Xuân, nhưng bị mẹ kéo lại, nói nhà họ đang rối ren, đợi mọi chuyện ổn định hẵng qua. Sau đó cô ấy đi tìm Vạn Thanh. Gõ cửa, không ai trả lời. Cô ấy sang nhà Giang Minh Châu, bà nội nói cô ấy vừa được đón lên tỉnh. Cô ấy lại sang tìm Từ Giai Giai, nhưng Từ Giai Giai cũng theo mẹ về quê ngoại.

Không có nơi nào để đi, cô ấy định lén đến nhà Cảnh Xuân, nhưng chưa kịp đến cổng khu chung cư thì đã bị tiếng còi xe cứu thương và tiếng khóc nức nở làm khựng lại.

Cô ấy đứng chôn chân ở đầu đường, không bước tiếp được nữa.

Mẹ Vạn Thanh từ nhà Cảnh Xuân đi ra, thấy cô ấy liền kéo sang một bên, lấy khăn giấy trong túi lau nước mắt cho cô ấy, rồi chở cô ấy đến bệnh viện.

Vạn Thanh vẫn đang truyền nước biển.

Hai người nhìn nhau, không nói gì. Trương Chú vốn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại buồn đến nghẹn lòng. Cô ấy chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh Vạn Thanh, cùng cô truyền nước.

Mẹ Vạn Thanh ra hành lang gọi điện, muốn nhờ một luật sư quen biết tư vấn.

“Cô bé đó đã được chuyển lên bệnh viện tỉnh ngay trong ngày, cấp cứu hai ngày… nhưng không qua khỏi.”

“Tôi muốn hỏi, trong trường hợp này, bên công quyền thường xử lý trách nhiệm bồi thường như thế nào?”

Không biết đầu dây bên kia nói gì, bà gật đầu, rồi trò chuyện thêm vài câu rồi cúp máy.

Thở dài, bà quay lại phòng truyền dịch.

Bà thấy hai đứa trẻ ngồi quay lưng về phía mình—một đứa cúi đầu xoắn vạt áo, mu bàn tay đầy nước mắt; một đứa ngửa đầu nhìn chằm chằm chai truyền, không ngừng hít mũi.

Bà lấy khăn giấy ra, đưa cho Vạn Thanh.

Cô tránh đi, cố xì mũi thật mạnh, sau đó ngoan cố tiếp tục nhìn chai truyền, mắt đỏ hoe nhưng nhất quyết không để nước mắt rơi xuống.

Bà mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh, buột miệng than thở:

“Đứa trẻ này… ngày thường ra ngoài đều đeo bộ xử lý, sao đúng hôm đó lại không đeo chứ?”

Vừa dứt lời, bà nhận ra mình nói hớ, không nên nhắc chuyện này trước mặt hai đứa trẻ.

Bà ngẩng đầu nhìn chai truyền, định gọi y tá đến rút kim.

Nhưng y tá chưa đến, Vạn Thanh đã bật khóc nức nở.

Cô khóc, Trương Chú cũng khóc theo.

Bà ôm lấy cả hai, đau lòng vỗ về:

“Khóc đi, khóc ra sẽ thấy đỡ hơn.”

Ngày Vạn Thanh đi Tây Tạng, chỉ có Trương Chú ra ga tiễn cô.

Giang Minh Châu còn ở trên tỉnh, không về.

Từ Giai Giai vẫn ở quê ngoại, cũng không về.

Từ sau khi chuyện của Cảnh Xuân xảy ra, ba người họ không còn gặp lại nhau, cũng chưa từng gọi điện.

Hình như…

Hình như có thứ gì đó giữa họ đã lặng lẽ thay đổi.

Còn Chu Cảnh Minh…

Đêm trước ngày cô đi, cậu đã đến.

Nhưng không phải để tiễn, mà là để chất vấn cô.

Cậu hỏi hôm đó có phải Cảnh Xuân vội vàng đi tìm họ không?

Có phải vì sợ làm hỏng bộ xử lý trong lúc đánh nhau nên mới không đeo không?

Cô đã trả lời thế nào nhỉ?

Tiếng cạch cạch của bánh xe lăn trên đường ray vang lên bên tai, cảnh vật ngoài cửa sổ vun vút lùi lại.

Cô quên mất.

Quên mất mình đã trả lời ra sao.

Nhưng cô biết rất rõ, tình bạn của sáu người bọn họ, đã ra đi cùng với Cảnh Xuân.

———

Mùa hè kết thúc, thu đi đông đến, bốn tháng trôi qua, kỳ nghỉ đông lại tới.

Bốn tháng qua, mọi thứ đã đổi thay rất nhiều.

Trước tiên là nói về Chu Cảnh Minh. Lúc mới khai giảng, Trương Chú nhìn thấy cậu ở trường, tức giận không thèm nói chuyện, giận cậu không đến tiễn Vạn Thanh. Nhưng khi cô ấy muốn nói chuyện lại, cậu đã ghi danh vào lớp ôn thi cấp tốc, vùi đầu vào học, dường như không hề để tâm đến thái độ của cô ấy.

Còn Từ Giai Giai… Ngoài giờ học thì chỉ đi tập múa. Gia đình cô ấy quản lý nghiêm ngặt hơn. Cuối tuần đến tìm, ba mẹ cô ấy cũng không còn nhiệt tình như trước, chỉ nói còn một hai năm nữa là thi đại học rồi, bọn họ cũng nên lo học hành đi.

Trương Chú nghe ra ẩn ý, từ đó cũng ít đến nhà Từ Giai Giai hơn.

Giang Minh Châu thì khỏi phải nói. Chuyện học hành chẳng thấy mấy khi để tâm, suốt ngày dính lấy quán net! Cuối tuần tìm cô ấy mười lần thì chín lần thấy ở quán net. Khuyên cô ấy đừng chơi nữa, vậy mà cô ấy còn tỏ ra khó chịu.

Còn về Vạn Thanh, cô ấy kiên trì nhắn tin trên QQ mỗi tuần, nhưng chẳng nhận được một lời hồi đáp. Ba của Vạn Thanh nói khu nhà họ tín hiệu kém, hoặc thậm chí còn chẳng có mạng? Muốn gọi điện cũng phải đi đến nơi xa. Ông nói với vẻ hối tiếc, trong điều kiện như vậy thì học hành thế nào cho tốt được?

Hôm đó, cô ấy rời khỏi nhà Giang Minh Châu với tâm trạng u uất. Cô ấy nghĩ đến Tiểu Xuân, nghĩ đến những ngày tháng vui vẻ của sáu người. Cũng chẳng thể nói rõ lý do, nhưng mọi người cứ thế mà xa dần, còn cô ấy chỉ biết bất lực nhìn tất cả trôi đi. Cô ấy buồn vô cùng, một nỗi buồn vượt xa sức chịu đựng của lứa tuổi này, bất chợt bùng lên, mang theo cảm giác xót xa như đã trải qua bao năm tháng. Dường như quãng thời gian sáu người bên nhau đã xa đến mức cứ như chuyện của kiếp trước vậy.

Bên ngoài tuyết bay lất phất, nhưng cô ấy không muốn về nhà. Cô ấy dường như rơi vào một trạng thái tuyệt vọng với mọi thứ. Cô ấy chưa bao giờ mơ thấy Tiểu Xuân, nhưng lại thường xuyên nghĩ đến cô ấy—nghĩ đến từng cái nhíu mày, từng nụ cười rạng rỡ, từng bước chân nhảy nhót. Tiểu Xuân tốt như vậy, tốt đến thế, nhưng tại sao lại đột ngột biến mất mà không hề có chút phòng bị nào?

Đây chẳng lẽ chính là điều mà thầy giáo đã nói—”sức nặng mà sinh mệnh không thể gánh chịu” sao?

Cô ấy buồn lắm, chẳng biết phải làm thế nào để xua tan nỗi buồn này, chỉ có thể cứ thế mà lang thang trên phố không mục đích. Đang đi thì có người vỗ nhẹ lên vai, cô ấy giật mình quay phắt lại, thấy là mẹ thì buột miệng than thở đôi câu.

Mẹ cô ấy nói vừa xuống xe buýt đã thấy cô ấy rồi, gọi mấy tiếng mà cô ấy chẳng nghe. Bà đùa rằng cô ấy đang nghĩ chuyện quốc gia đại sự gì thế? Vừa nói vừa nhẹ nhàng phủi bông tuyết vương trên tóc cô ấy, rồi kéo mũ áo lông vũ lên trùm cho cô ấy. Không hiểu sao, Trương Chú bỗng thấy sống mũi cay cay, tủi thân kể về sự thay đổi giữa mấy người họ. Cô ấy nói bốn người bọn họ học cùng trường nhưng khác lớp, có lúc gặp nhau trong giờ ra chơi cũng chẳng hiểu sao… lại không còn thân thiết như trước, không còn có thể thoải mái trò chuyện như trước nữa.

Mẹ cô ấy lặng lẽ lắng nghe, cùng cô ấy tản bộ chầm chậm trên phố. Trương Chú nói rất nhiều, càng nói càng buồn, càng nói càng rối loạn. Cô ấy cứ nhắc đi nhắc lại về những niềm vui trước khi Tiểu Xuân ra đi, rồi cả nỗi đau mà sự ra đi ấy để lại. Cô ấy nói rằng mình hay mơ thấy một giấc mơ giống nhau—trong mơ, cô ấy cứ mãi bước đi, bước đi không ngừng, nhưng chẳng biết đi đâu, cũng chẳng có phương hướng. Con đường và những tòa nhà trong mơ vô cùng quen thuộc, chính là con đường mà sáu người bọn họ từng cùng nhau đi học mỗi ngày hồi tiểu học. Nhưng không hiểu sao, năm người kia đã biến mất. Nói đến đây, cô ấy bật khóc nức nở, không thể ngăn lại.

Bên kia, bà nội của Giang Minh Châu đội tuyết đi hết quán net này đến quán net khác để tìm cô ấy. Đường trơn trượt suýt chút nữa ngã nhào, may có người kịp đỡ. Bà vừa tìm vừa mắng: “Về nhà tao sẽ gọi điện cho ba mày, xem nó có để mặc mày thế này không!” Tìm đến quán net thứ ba thì bà đã kiệt sức, đành quay về. Về đến nhà, vừa thấy Giang Minh Châu ngồi trước bàn ăn úp mì gói, cơn giận bốc lên ngùn ngụt. Bà cầm tô mì, dứt khoát đổ hết đi. Giang Minh Châu không nói gì, kéo ghế đứng dậy, trở về phòng, khóa trái cửa lại.

Bà gõ cửa phòng cô ấy: “Mày không thể chuyên tâm học hành một lúc được sao?” Sau đó, bà vào bếp nấu cơm cho cô ấy, vừa làm vừa lẩm bẩm: “Con nhỏ này càng ngày càng bướng bỉnh, chẳng ai ưa nổi.”

Nấu xong, bà cũng bình tĩnh lại, gọi cô ấy ra ăn cơm, còn rán thêm hai quả trứng cho cô ấy. Vốn dĩ cô ấy đã không mập, mấy tháng nay lại càng ốm đến mức chỉ còn da bọc xương.

Đợi cô ấy ăn xong về phòng, bà tháo tạp dề, ngồi xuống ghế sô pha gọi điện cho con trai. Vẫn là câu chuyện cũ: Minh Châu càng lớn càng khó dạy bảo, bà không quản nổi nữa, phải để mẹ nó về thôi. Con trai bà vẫn như mọi khi, nhận lời ngay, nói Tết năm nay sẽ đón cả hai người lên tỉnh. Ông ấy vừa mới nhậm chức, công việc ngập đầu, đủ thứ lo toan.

Rồi điện thoại chuyển sang tay mẹ Giang Minh Châu. Bà ấy theo lệ hỏi han tình hình con gái, hỏi học hành thế nào? Gia sư mà bà ấy thuê có tốt không? Cuộc sống có gì thiếu thốn không? Sau đó, bà ấy nói sang năm Minh Châu lên lớp 12, bà ấy sẽ về nhà, dành một năm bên con để chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Nếu hỏi bà nội Giang Minh Châu ghét ai thứ hai sau đứa cháu mình, thì không nghi ngờ gì chính là con dâu bà. Rõ ràng chẳng có gì ghê gớm, nhưng nói chuyện thì toàn giọng quan cách. Bà chẳng buồn nói chuyện nhiều với chị ta, chỉ hờ hững đáp: “Tôi đã báo cho hai người rồi, muốn về thì về, không về thì thôi.” Hồi Giang Minh Châu còn học mẫu giáo, cả nhà họ vẫn sống chung. Nhưng bà và con dâu vốn không hợp nhau. Hai người chẳng cãi vã, nhưng cũng không vừa mắt nhau. Sau này, ba của Giang Minh Châu về làm việc ở huyện, chị ta cũng đi theo, nói là để chăm lo cho chồng, nhưng thực chất là không muốn sống chung với mẹ chồng.

Cúp điện thoại, bà thở dài. Bà cũng không dám kể với con trai rằng Giang Minh Châu đã lén lấy tiền trong ngăn kéo, thậm chí còn lấy thuốc lá, rượu trong nhà đem bán… Chỉ có thể thúc giục họ mau chóng về nhà.

Đã mười một giờ đêm, Giang Minh Châu trằn trọc trên giường, không sao ngủ được. Cô ấy rón rén dậy ra phòng khách xem ti vi, sợ làm bà nội thức giấc nên cũng không dám bật tiếng. Điện thoại của cô ấy bị bà thu mất, dây mạng của máy tính cũng bị rút. Cô ấy vẫn luôn canh cánh về chiếc điện thoại, sợ lỡ mất cuộc gọi nào đó. Cô ấy cũng thường xuyên ra quán net để treo nick QQ, chỉ vì sợ bỏ lỡ tin tức gì quan trọng.

Tết sắp đến, Trương Chú cùng mẹ đi siêu thị mua sắm đồ Tết. Mẹ cô ấy dừng lại ở khu sách, chọn cho cô ấy mấy quyển, nói đọc những cuốn này có ích, giúp nuôi dưỡng tâm hồn. Bà còn mua tặng cô ấy một chiếc MP4 làm quà năm mới. Trương Chú vui lắm, cô ấy đã muốn có nó từ lâu rồi. Hai mẹ con đẩy xe hàng vừa đi vừa trò chuyện, mẹ cô ấy khuyến khích cô ấy viết nhật ký, ghi lại những cảm xúc khó diễn tả bằng lời. Bà bảo cô ấy có năng khiếu viết lách, những lúc cảm xúc dâng trào hay u uất, viết ra sẽ rất có ý nghĩa, sau này khi trưởng thành nhìn lại, chắc chắn sẽ thấy nhiều điều đáng suy ngẫm.

Đang nói chuyện thì họ tình cờ gặp Giang Minh Châu và bà của cô ấy cũng đang mua sắm Tết.

Hai người lớn đi trước, phía sau là Trương Chú và Giang Minh Châu đẩy xe hàng. Ban đầu cả hai có chút ngượng ngùng, rồi Trương Chú lên tiếng trước: “Mình mua đôi găng tay làm quà năm mới cho cậu, lát nữa về mình mang qua nhé.” Giang Minh Châu vội nói: “Mình cũng mua quà cho cậu, là một cuốn sổ tay rất đẹp.” Trương Chú ngạc nhiên: “Thật trùng hợp, mình cũng đang định mua sổ tay!”

Hai cô gái dần cởi mở hơn, bắt đầu trò chuyện về những chuyện vặt vãnh trong lớp. Nhưng cả hai đều ngầm hiểu mà tránh nhắc đến Từ Giai Giai, Chu Cảnh Minh hay Vạn Thanh. Dù Giang Minh Châu rất muốn hỏi xem Trương Chú có còn liên lạc với Vạn Thanh không, nhưng vì cả hai đều đang cẩn thận duy trì sự thân mật hiếm hoi này, nên cô ấy không hỏi.

Dù hai cô gái tránh nhắc đến, nhưng hai người lớn lại nói về họ. Bà Giang Minh Châu lên tiếng trước, nói không biết mẹ con nhà họ ở Tây Tạng thế nào rồi? Có ăn uống quen không? Có ngủ ngon không? Tết này có về không? Phong tục tập quán khác nhau, người bên họ đến đó chỉ khổ thôi.

Mẹ Trương Chú đáp là dạo trước có hỏi ba của Vạn Thanh rồi, mấy điều kiện khác thì có thể khắc phục, chỉ là đồ ăn không hợp khẩu vị. Tết này họ không về, hè sang năm mới về. Cũng tiện đó nói luôn điểm số của Vạn Thanh dạo này.

Bà Giang Minh Châu nghe vậy, nói chỉ cần kết quả tốt là được rồi! Chỉ sợ thay đổi môi trường đột ngột, con bé không thích ứng kịp, cuối cùng lại công cốc.

Mẹ Trương Chú cười, nói chắc không đâu. Vạn Thanh tâm lý vững vàng, lại có mẹ kèm cặp, chắc chắn không đến nỗi nào.

Bà Giang Minh Châu nghe vậy lại thấy nghèn nghẹn trong lòng. Những đứa trẻ khác, đến thời điểm quan trọng đều có ba mẹ bên cạnh. Còn con dâu bà thì sao? Hừm, không nhắc nữa, lỡ mà lọt vào tai chị ta lại sinh ra mâu thuẫn.

Bình Luận (0)
Comment