Chương 91: Lời đồn (1)
Chương 91: Lời đồn (1)Chương 91: Lời đồn (1)
Tử Vân Phong.
Trong đình viện nhỏ ở rừng Trúc, Lý Ngọc đang cầm một quyển sách nhỏ trong tay, chăm chú lật từng trang, nghiêm túc đọc sách.
Đây là một quyển điển tịch đan đạo, được tìm thấy trong đống di sản của lão Hà Luyện Đan Sư để lại cho hắn.
Di sản mà các trưởng lão Trúc Cơ để lại cho hắn, có rất nhiều các loại bí điển, đều là những kinh nghiệm được đúc kết lại của đủ loại lĩnh vực, mà họ đã trải qua trong thời gian hơn hai trăm năm tu tiên của mình.
Quyển sách này nhìn đã rất cũ kỳ, chẳng biết đã được cất giữ bao lâu rồi, có nhiều trang giấy trong đó thậm chí đã bị mất một phần, nhưng nội dung của nó thì ghi chép đủ các loại bí pháp đan đạo hiếm lạ cổ quái, khiến Lý Ngọc mở rộng tâm mắt.
Ví dụ như trong thời kỳ thượng cổ, thực ra Luyện Đan Sư luyện đan cũng không nhất thiết phải dùng lò đan, họ có thể dùng bản thân làm lò, trực tiếp nuốt linh dịch vào trong người để luyện chế đan dược.
Tu tiên giả hiển nhiên hiểu rõ nhất tình trạng của cơ thể mình, nên dùng phương pháp này để luyện đan, tỉ lệ thành đan sẽ cao hơn một chút.
Nhưng được đằng nọ thì mất đằng kia, trong đan dịch thể có nhiều loại ẩn chứa năng lượng cuồng bạo, nếu như xuất hiện vấn đề gì thì bình thường chỉ là nổ lò đan, nhưng nếu dùng bản thân làm lò, thì hiển nhiên là banh xác.
Bởi vì nó quá nguy hiểm, nên loại phương pháp luyện đan này, chỉ xuất hiện rồi tôn tại được trong vài chục năm ngắn ngủi, sau đó không còn ai dám dùng nữa, dần dần thì thất truyền.
Ngoài cái phương pháp dùng thân làm lò đan ra, thì trên này còn ghi chép một vài loại đan dược cổ quái hiếm lạ, mà Lý Ngọc cũng chỉ mới nghe thấy lần đầu, thậm chí nó còn vượt qua cả kiến thức đan đạo trong tâm hiểu biết của hắn bây giờ.
Theo cuốn bí điển này ghi chép, thì nghìn năm trước có một loại đan dược có thể làm cho tu tiên giả Luyện Khí Kỳ tâng tám, chín, tăng tu vi lên tới tận Trúc Cơ Kỳ trong một thời gian rất ngắn, cỡ tâm vài hô hấp, tuy rằng sau khi dược hiệu qua đi thì sẽ bị hao tổn nguyên khí cực mạnh, cần phải tĩnh dưỡng khôi phục lại trong mấy năm thời gian, mới có thể khôi phục trở về trạng thái bình thường, nhưng nếu trong thời khắc sinh tử, thì viên đan dược này lại là thứ có thể nghịch chuyển thế cục, tìm đường sống trong chỗ chất.
Còn một loại đan dược đẳng cấp cao nữa, có thể thay đổi tư chất của tu tiên giả, nếu tu tiên giả có tư chất kém ăn nó vào, trong một khoảng thời gian nhất định, sẽ có được tốc độ tu hành của thiên kiêu...
Hai loại đan dược này đã đủ thần kỳ, nhưng so với một loại đan dược tuyệt phẩm mà chỉ cần ăn nó vào xong thì, có thể có cả tác dụng Thông Mạch cùng Thác Mạch , khiến tu tiên giả Luyện Khí Kỳ tâng một, đột phá lên tới Trúc Cơ đỉnh phong, thì vẫn chưa đủ nhìn.
Nhưng mà xem tài liệu mà đan phương ghi chép, thì cả tài liệu chính lẫn phụ để luyện chế ra loại đan dược này, đều đã bị tuyệt chủng ở tu tiên giới, nên cũng hết cách luyện chế ra nó nữa, bảo sao hắn cũng chưa từng nghe qua.
Theo bí điển này ghi chép, thì vài ngàn năm trước chính là thời đại hoàng kim của tu tiên giới, tới thế hệ này của Lý Ngọc thì, tài nguyên của tu tien giới sớm đã bị các tiền bối dùng gần hết, tám phần tài nguyên bây giờ chỉ có thể thu được từ trong các động thiên bí cảnh, mà các động thiên bí cảnh thì hầu hết nằm trong tay các đại môn phái, vì thế mà họ ăn thịt, còn đám môn phái nhỏ cùng tán tu chỉ có thế húp ké miếng canh.
Chờ đến khi cả tài nguyên của các động thiên bí cảnh cũng bị khai thác hết, thì chắc cũng đến thời kỳ mạt pháp buông xuống.
Khi đó thì chỉ có những thiên kiêu có tốc độ tu hành cực nhanh kia còn đỡ, chứ như đám cắn thuốc giống kiểu Lý Ngọc này thì chắc Trúc Cơ còn khó.
Sau khi Lý Ngọc cảm khái một phen, thì lại tiếp tục lật xem tiếp quyển sách trong tay.
Quyển sách này cũng có nhắc tới một vài Luyện Đan Sư xuất chúng trong thời kỳ thượng cổ, họ có thể vượt cấp luyện chế ra được cả đan dược mà thực lực hiện tại của bản thân họ có thể luyện ra, như là Luyện Đan Sư nhất phẩm luyện chế ra được đan dược cấp hai Thông Mạch Đan, hay Luyện Đan Sư nhị phẩm có thể luyện chế ra được cấp ba là Thác Mạch Đan, cũng chính là tự luyện chế đan dược tăng tu vi cho bản thân mình.
Nhưng không phải người nào cũng có thể vượt cấp luyện chế, mà có thể làm được điều này, mà còn mượn nhờ vào Hỏa Linh, nhưng loại Hỏa Linh này cũng đã biến mất gần hết từ mấy trăm năm trước, bây giờ cũng chỉ còn có mấy người nắm giữ nó, và đều nằm trong tay các cường giả đương thời, cơ bản không có cơ hội đoạt đi.
Trong lúc hắn vẫn đang đắm chìm trong sách, thì có tiếng chuông vang lên ngoài cửa biệt viện.
Lý Ngọc bước ra cửa, thấy người đến là một vị đệ tử của Ngọc Hư Phong, hắn đưa cho Lý Ngọc bộ cờ trận mà Lý Ngọc dùng để bày trận trong Hư Lăng động thiên lúc đi làm nhiệm vụ lần trước.
Trước đó, Lý Ngọc đã chặt gãy đường lui của Luyện Hồn tông trong Hư Lăng động thiên, để tránh cho bọn họ lại phái đệ tử vào trong Hư Lăng động thiên nữa, trong thời gian này thì hình như tông môn cũng đang đàm phán cùng phía Luyện Hồn Tông, qua lời của người đệ tử này, Lý Ngọc biết được là Luyện Hồn tông sau khi đã trả một cái giá khá đắt, mới có thể đàm phán được với Côn Luân, rồi đạt được một cái thống nhất nào đó về mạch khoáng trong Hư Lăng Động Thiên, vì sau này hai phái sẽ gác lại tranh chấp, cùng nhau khai thác.
Chuyện cụ thể mà tông môn cùng Luyện Hồn Tông đàm phán, Lý Ngọc cũng không thể biết hết toàn bộ, nhưng chuyện này phía Côn Luân nắm đẳng chuôi, chắc chắn sẽ không để tông môn mình bị thiệt thòi.
Lý Ngọc nhận lại cờ trận, vừa quay trở vào biệt viện thì cảm nhận được linh bối chấn động.
Trong thời gian này, yêu nữ cũng không có liên lạc gì với hắn, Lý Ngọc thì bình thường cũng sẽ không chủ động liên hệ nàng, nên hắn lại phải đem theo Linh Nhi ra khỏi Côn Luân động thiên, rồi mới lấy Linh Bối ra, liên lạc lại với nàng.
Tiếng của Nam Cung Thiền nhanh chóng vang lên bên tai hắn :'Mấy hôm nay ngươi ở Côn Luân trải qua cũng không tồi nhỉ, nào thì hạng ba thí luyện ảo cảnh, nào là bắt giữ đệ tử Luyện Hồn Tông, ta còn nghe nói có rất nhiều nữ đệ tử đều đang muốn trở thành đạo lữ song tu của ngươi đấy..."
Rõ ràng ngoài hắn ra, trong Côn Luân vẫn còn có người là nội ứng của Huyền Âm Giáo, nhất cử nhất động của hắn cũng không thể qua mắt được yêu nữ kia.
Không nói thêm về chuyện này nữa, nàng lại hỏi :“Gần đây có tin tức gì liên quan đến Tần Khả Nhân kia không?”
Lý Ngọc đáp ngay :"Tần sư tỷ vẫn một mực tu hành, không có tin tức đặc biệt gì." Nam Cung Thiền cũng không nói gì thêm, đang định chấm dứt lần nói chuyện này, thì chợt nhớ tới gì đó, nói ra :"tí nữa thì quên, lần này tìm ngươi là muốn nói cho ngươi tin tức về cái tên đệ tử Ngũ Độc Giáo Lưu Phong, mà ngươi bảo ta chú ý kia, có tin tức là vài ngày trước hắn mới rời khỏi Ngũ Độc Giáo, đi tới vùng đất Yên Chướng của Nam Chiếu, hắn có một động phủ bí mật ở đó, vị trí ở..."
Đệ tử Lưu Phong của Ngũ Độc Giáo, đã sớm lên bảng truy nã của Côn Luân, đầu hắn có giá trị mười viên Thông Mạch Đan.
Lý Ngọc đang gặp bình cảnh ở thí luyện ảo cảnh, đang buồn không có chỗ kiếm Thông Mạch Đan, thì yêu nữ lại mang tin tức tới.
Hắn nghĩ đến một chuyện, lại hỏi nàng :"Cô nương có tin tức gì của đệ tử Chu Thiên của Luyện Hồn Tông không?”
Đầu của Lưu Phong trị giá mười viên Thông Mạch Đan, còn đầu của Chu Thiên tổng trị giá là sáu mươi viên Thông Mạch Đan, nếu như có thể tìm được hắn, thì Lý Ngọc gần ngư có thể tu hành cả năm cái linh mạch đến Luyện Khí viên mãn.
Nam Cung Thiền nói :'Không có, hắn bị Thiên Đạo Tông treo giải thưởng năm mươi viên Thông Mạch Đan, nên ngay cả đệ tử Ma Đạo của mấy đại tông môn cũng đang tìm hắn khắp nơi, nên chắc đã trốn đi chỗ nào đó rồi."
Xem ra Chu Thiên thực sự chọc giận Thiên Đạo Tông, năm mươi viên Thông Mạch Đan treo thưởng của bọn họ, khiến ngay cả đệ tử Ma Đạo cũng đều phải động tâm, nên lần treo thưởng này vừa ra, thì tên này ngay cả Luyện Hồn Tông cũng không dám trở về nữa, muốn tìm tung tích của hắn sẽ càng khó hơn.
Lý Ngọc cũng chỉ hỏi thử xem nàng có biết không, giờ không có tin tức của Chu Thiên, thì đem Lưu Phong kia ra khai đao trước, mười viên Thông Mạch Đan thì cũng tiết kiệm được bốn tháng thời gian mua đan dược trong tông môn của hắn.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với yêu nữ, Lý Ngọc cất linh bối trong tay đi, quay người nhìn về hướng, lẩm bẩm :"Nam Chiếu..."
Vùng đất Yên Chướng của Nam Chiếu, cũng không thuộc phạm vi thế lực của Côn Luân, nhưng cũng có khá nhiều đệ tử Côn Luân, nhất là các Luyện Đan Sư lại rất hay tới nơi này.
Khí hậu ở đó nóng ẩm, nên khắp nơi đều là rừng rậm, trong núi thì nhiều sâu độc, yêu thú, rất ít khi thấy dấu vết hoạt động của con người, nhưng linh thảo, linh dược thì lại sinh trưởng rất tốt, tỉ lệ tìm được linh dược, linh thảo ở nơi này lớn hơn so với những chỗ khác.
Nhưng trong này cũng rất nguy hiểm, một số loại sâu độc quanh năm sinh tồn ở đây đã sớm tiến hóa, tu tiên giả sơ ý bị bọn nó cắn trúng, sẽ bị trúng độc, nên đệ tử tới đây thám hiểm, trên người đều mang theo Giải Độc Đan.
Nguy hiểm của nơi này cũng không chỉ đến từ chướng khí, sâu độc, và yêu thú, mà còn cả đệ tử Ngũ Độc Giáo nữa.
Ngũ Độc Giáo của Ma Đạo nổi tiếng vì dùng độc, sâu độc của vùng đất Yên Chướng đối với người khác là uy hiếp, nhưng lại giống như là linh sủng của bọn họ, nên nơi này cũng hay gặp phải đệ tử Ngũ Độc Giáo.
Bọn họ tới đây không chỉ để bồi dưỡng sâu độc, có đôi lúc sẽ ra tay với đệ tử Chính Đạo, giết người cướp của.
Tên Lưu Phong này cũng bị truy nã vì đã sát hại mấy tên đệ tử của Côn Luân. ...
Nam Chiếu. Chướng khí tràn ngập bên trong sơn mạch, nên dù là đêm hay ngày thì nơi đây cũng không nhìn thấy được mặt trời trên cao, mặc dù linh khí nơi này hết sức nông đậm, nhưng độc khí cũng nồng đậm không kém, ngay cả trong không khí cũng đều tràn ngập cái vị hơi gay mũi, phàm nhân chỉ cần hít một hơi vào sẽ bị choáng váng đau đầu, cho dù là tu tiên giả có Giải Độc Đan cũng không dám ở nơi này quá lâu.
Nhưng đối với đệ tử Ngũ Độc Giáo, thì nơi đây đúng là động thiên phúc địa.
Toàn thân đệ tử Ngũ Độc Giáo đều là độc, khí độc của nơi này không những không có ảnh hưởng gì tới bọn họ, mà sâu độc khắp nơi quanh đây, lại càng là bảo bối của bọn họ.
Mà so với các đệ tử Ngũ Độc Giáo khác, thời gian mà Lưu Phong ở nơi này mỗi năm, còn nhiều hơn so với thời gian hắn ở lại tông môn, bởi vì đây không chỉ có ích cho việc tu hành của hắn, mà còn có thể ngẫu nhiên gặp được đệ tử Chính Đạo.
Mấy tên đệ tử Chính Đạo này đều giàu chảy mỡ, đan dược, phù lục, hay pháp khí trên người họ đều có, chứ không nghèo kiết xác như đệ tử Ngũ Độc Giáo, ngoài chút bản lĩnh dùng độc ra, thì tông môn cũng chẳng có Luyện Đan Sư hay Luyện Khí Sư gì đó.
Đan dược, pháp khí, phù lục, cả kể Tiên Y mà Lưu Phong đang mặc trên người, đều là chiến lợi phẩm của hắn lấy từ trên đám người Chính Đạo.
Hồi Khí Đan hắn đã dùng hết, nên lần này hắn tới Nam Chiếu không chỉ để sưu tập thêm một đám sâu độc mới, mà cũng thuận tiện xem có gặp được tên đệ tử Chính Đạo nào không, tốt nhất là gặp được đệ tử Côn Luân.
Nhưng mà quá đen đủi, hắn lòng vòng ở đây ba ngày rồi mà vẫn không đụng phải tên đệ tử Chính Đạo nào.
Ba ngày nay, cái bình sau lưng của hắn đã đựng gần đầy các loại sâu độc, Lưu Phong đang tính vê động phủ bí mật của hắn trước, để lấy những độc dịch ra từ trên cơ thể của bọn chúng đã, rồi mới "đi săn" tiếp.
Động phủ bí mật của hắn ở trong một sơn cốc bí ẩn, nằm sâu trong sơn mạch Nam Chiếu.
Lúc hắn về tới đây, thì từ xa đã nhìn thấy một bóng người đang đứng trước động phủ của hắn.
Chỗ động phủ này khá bí mật, chỉ có mấy người bạn thân có quan hệ mật thiết bên trong tông môn mới biết rõ, nên Lưu Phong còn tưởng là có bạn nào tới tìm mình, dù sao chướng khí trong này cũng nồng đậm, nên hắn cũng nhìn không được rõ, đang bước lại gân thì nghe thấy người kia hỏi :'Lưu Phong?"
Quả nhiên là người biết hắn, Lưu Phong đáp :"Là ta, ngươi là. "
Hắn còn chưa kịp nói xong, thì trước mắt đã xuất hiện một bóng kiếm.
Bóng kiếm ập tới nhanh chóng, Lưu Phong bị bất ngờ nên không kịp phản ứng, nhưng bên ngoài cơ thể lại tự xuất hiện một vòng ánh sáng bảo hộ, nhưng mà dường như vòng bảo hộ này cũng không đưa tới tác dụng gì cả, vì nó đã vỡ vụn ngay sau khi bóng kiếm xet tới nơi, Lưu Phong chỉ cảm thấy tâm mắt quay cuồng, sau đó trông thấy một bóng lưng vô cùng quen thuộc.
Cái bóng lưng kia là của hắn mà nhỉ, nhưng sau hắn lại nhìn thấy nó trong khoảng cách ba trượng vậy?
A... thì ra là đâu hắn đã bay mất.
Đến chết Lưu Phong vẫn chưa nghĩ ra, rốt cuộc là thằng bạn khốn nạn nào đã tiết lộ hành tung của hắn, trước khi ý thức triệt để biến mất một giây, hắn đã nhìn thấy một thanh niên hết sức đẹp trai, đang đi về phía mình.