Chương 90: Thử luyện Thông Mạch Đan (2)
Chương 90: Thử luyện Thông Mạch Đan (2)Chương 90: Thử luyện Thông Mạch Đan (2)
Côn Luân Động Thiên
Phi Lai Phong.
Trên một chỗ sạp hàng vỉa hè, chỗ này khác biệt hẳn so với những sạp hàng xung quanh khác, bốn phía đứng đầy các đệ tử chờ mua sắm đan dược.
Bây giờ đã hơn nửa tháng, kể từ ngày Lý Ngọc từ Hư Lăng động thiên trở về, đan dược hắn luyện chế trong tháng này, trên Tử Vân Phong chỉ tiêu thụ hết một nửa, nên hắn đành phải quay lại làm nghề cũ.
VÌ mới mua một cái Linh Thuyền có giá trị hơn hai mươi vạn linh tệ, nên trong ví của Lý Ngọc bây giờ rỗng tuếch.
Tuy Linh Thuyên này có hai đắt tiền một chút, nhưng giá trị sử dụng của nó lại cực kỳ đáng giá.
Mười ngày trước, sau khi mua Linh Thuyền, Lý Ngọc đưa Chu Tử Tuyền trở về nước Triệu một chuyến để thăm gia đình.
Đã có Linh Thuyên, có chuyện ra ngoài thuận tiện hơn rất nhiều, chỉ cần điều chỉnh tốt phương hướng cần tới, Linh Thuyên có thể tự động vận hành ở độ cao vạn mét trên không, hai người chỉ cần ở trong khoang uống trà, chơi cờ, hết sức nhàn nhã.
Lần này trở về, thân phận của Chu Tử Tuyên đã khác trước.
Theo phương diện nào đó nói, thì người nhà của nàng, giờ cũng tính là người nhà của Lý Ngọc.
Lý Ngọc đã cẩn thận kiểm tra giúp người của Chu gia, kết quả hơi đáng tiếng là, ngoài Chu Tử Tuyền ra, thì không còn có ai có tư chất tu hành, linh khí đi xuyên qua thân thể của bọn họ, không có cách nào giữ lại được trong cơ thể, nên bọn họ cũng không có cách nào tu hành được.
Chuyện tu hành vốn rất tàn khốc, không có tư chất là không thể tu hành, cho dù là cường giả cảnh giới Hóa Thần hay Phá Hư, cũng không có cách nào giúp cho người bình thường, đi lên tiên đạo được.
Nhưng dù người nhà họ Chu không thể tu tiên, thì có đan dược Lý Ngọc để lại cho, bọn họ cũng sẽ khỏe mạnh cả đời, nếu không có chuyện gì bất trắc, thì có thể sống lâu trăm tuổi.
Đan dược của tu tiên giới, chính là tiên đan đối với phàm nhân.
Vì cảm tạ sự chiếu cố của Lý Ngọc với người nhà họ Chu, trên đường quay về, Chu Tử Tuyên cực kỳ chủ động, thế là lại có một phen triền miên khó quên trên Linh Thuyền, Lý Ngọc mải mê đến mức quên cả thời gian, Linh Thuyền bay quá sơn môn của Côn Luân động thiên hơn trăm dặm, hắn mới điều khiển nó quay trở về đúng chỗ.
Đan dược mà Lý Ngọc luyện chế vốn không cần rao bán, qua mười lăm phút thì đan dược còn dư của hắn đã được bán hết.
Hắn đang định trở về Tử Vân Phong, thì nghe thấy tiếng rao bán khá to.
"Ngọc Linh Quả, một quả chỉ có tám trăm linh tệ đây!"
Lý Ngọc dừng cước bộ lại, quay sang hướng rao bán nhìn xem.
Ngọc Linh Quả chính là linh dược cấp ba, linh dược cấp bậc này Lý Ngọc có thể hấp thu dược lực của nó để đả thông kinh mạch, nhưng hắn chú ý cũng không phải vì nguyên nhân này, mà bởi vì Ngọc Linh Quả chính là tài liệu chính để luyện chế ra Thông Mạch Đan.
Nguyên liệu luyện chế ra Thông Mạch Đan tổng cộng có mười tám loại, trong đó mười bảy loại là linh dược cấp hai, một loại duy nhất là cấp ba, linh dược cấp một, cấp hai, đều có thể bồi dưỡng được ở trong khu linh điền của tông môn, còn linh dược cấp ba thì thuộc về thiên tài địa bảo, không có cách nào bồi dưỡng ra được, Thông Mạch Đan mặc dù là đan dược cấp hai, nhưng tài liệu chính quan trọng nhất lại là cấp ba, cũng chính là Ngọc Linh Quả này.
Pháp lực trong người Lý Ngọc đã rất thâm hậu, hắn vẫn muốn thử một chút, xem với thực lực bây giờ của hắn, cộng thêm cái lò đan thần bí buff nữa, thì có thể vượt cấp luyện chế ra Thông Mạch Đan hay không, neus hắn muốn tìm, thì mười bảy loại vật liệu kia cũng không có gì khó, chỉ có Ngọc Linh Quả thì không thể mua được bằng linh tệ.
Thứ này là tông môn chỉ thu vào chứ không bán ra.
Nhưng mà, linh thảo linh dược cấp ba, thi thoảng cũng có bán ở Phi Lai Phong.
Tông môn thu mua mấy loại linh dược này với giá từ năm trăm đến một ngàn linh tệ một món, giá trị của những linh dược này đương nhiên không chỉ như vậy, nhưng tác dụng của chúng nó chỉ có thể phát huy tốt nhất, khi nằm trong tay của Luyện Đan Sư cấp hai trở lên, đệ tử cấp thấp có giữ cũng vô dụng, mà giá của tông môn thì cũng không quá cao.
Mà những đệ tử cấp thấp kia dĩ nhiên cũng biết điều này, có ít người thì yên lặng chịu thiệt, có người thì lại không muốn linh dược mà mình phải liều thân mạo hiểm mới lấy được, phải bán đổ bán tháo như thế, đương nhiên sẽ chọn tới Phi Lai Phong bán ra, giá cả ở đây sẽ cao hơn không ít so với tông môn, nhưng vẫn có không ít Luyện Đan Sư bằng lòng mua sắm.
Một viên Ngọc Linh Quả thành thục, có thể luyện chế ra ba viên Thông Mạch Đan, đối với những Luyện Đan Sư có tỷ lệ thành đan cao, thì đây chính là một khoản mua bán có lời.
Lý Ngọc còn chưa kịp mở miệng thì đã có một người đi tới trước mặt vị đệ tử đang rao bán kia, nói ra :"Ngọc Linh Quả này ta mua."
Đó là một vị lão giả, đang mặc chế phục dành cho Luyện Đan Sư nhị phẩm.
Người đệ tuổi kia đang mừng thầm, định đồng ý bán, thì nhìn thấy người đang đứng phía sau lão giả, hắn giật mình nhưng lại vui mừng hỏi :"Lý sư huynh, ngươi cũng muốn mua Ngọc Linh Quả này sao?"
Lý Ngọc gật đầu, thở dài :"Đáng tiếc, tới chậm..."
Nhưng người đệ tử trẻ tuổi này lại cười tươi, nói ra :"Không muộn, nếu là Lý sư huynh muốn, thì Ngọc Linh Quả này ta xin đưa miễn phí cho ngươi."
Lão giả Luyện Đan Sư nhị phẩm kia nghe thế thì nhìn hắn như nhìn kẻ đần, có linh tệ không kiếm, lại muốn tặng không, tên đệ tử này não úng nước rồi à?
Lý Ngọc cũng sững sờ, hắn tuy có thể diện trong đám đệ tử cấp thấp, nhưng cũng không đến mức có thể ăn không linh dược cấp ba.
Lúc này người đệ tử trẻ tuổi kia mới giải thích :"Nửa tháng trước, sư huynh cứu về mười vị đệ tử Côn Luân từ Hư Lăng động thiên, một người trong đó là huynh trưởng của ta, ta cũng không có cái gì để cảm tạ sưu huynh, nên viên Ngọc Linh Quả này xin đưa cho ngươi!"
Đến lúc này thì lão giả Luyện Đan Sư nhị phẩm cũng không thể nói gì hơn, đành tiếc nuối rời đi.
Tuy người khác nói là muốn tặng cho hắn, nhưng mấy trăm linh tệ vẫn là một khoản rất lớn đối với đệ tử cấp thấp, Lý Ngọc cũng không muốn chiếm tiện nghi của hắn, dùng một ngàn linh tệ để mua viên Ngọc Linh Quả này.
Người đệ tử này kiên trì không nhận linh tệ, nhưng Lý Ngọc lấy Ngọc Linh Quả đi, rồi sau khi để lại một ngàn linh tệ, thì quay người đi luôn, không cho hắn cơ hội từ chối.
Cho đến khi hình dáng Lý Ngọc biến mất, người đệ tử này mới bất đắc dĩ nhận lấy linh tệ.
Các vị đồng môn khác nói không sai, nhân phẩm của Lý sư huynh, thật sự không phải hư danh.
Sau khi mua được Ngọc Linh Quả, Lý Ngọc nhờ vào nhân mạch của mình, rất dễ dàng kiếm được các tài liệu luyện chế Thông Mạch Đan khác từ nhiều phong đan đạo, , linh dược cấp hai cũng chẳng đáng mấy tiền, bọn họ đều gieo trồng diện tích lớn ở trong dược viên, nên Lý Ngọc thậm chí còn chẳng mất linh tệ nào.
Tử Vân Phong.
Lý Ngọc vừa gom đủ vật liệu, nóng ruột muốn khai lò thử một lần, nên vừa trở về biệt viện, hắn đã tới phòng của Chu Tử Tuyền.
Hắn không thể trực tiếp chạm vào viên Ngọc Linh Quả này được, nếu không nó sẽ bị lò đan kia hút khô, yêu cầu phải có người khác giúp hắn chắt lọc linh dịch.
Đó cũng chính là nguyên nhân mà lúc đầu hắn nhận Chu Tử Tuyền đến ở chung.
Chỉ là về sau ... lại xảy ra chút chuyện nho nhỏ.
Nhưng cũng là chuyện khá lớn...
Người trẻ tuổi nếm thử trái cấm, bình thường đều như ăn tủy trong xương mới biết có liếm nó cũng ngon, nên trong thời gian ngắn hai người quấn lấy nhau tới mức không biết tiết chế, vì vậy mà khi Chu Tử Tuyền nhìn thấy bộ dáng vội vội vàng vàng đó của Lý Ngọc, thì liền hiểu lâm, khuôn mặt đẹp lại đỏ lên, còn bàn tay trắng như ngọc đã đặt ở chỗ đai lưng...
Lý Ngọc vội vàng nói :"Ngươi nghĩ gì thế, chúng ta vừa mới rời giường đấy, ta là người không biết tiết chế vậy sao, là ta muốn khai lò luyện đan, ngươi tới giúp ta chắt lọc linh dịch"
Chu Tử Tuyền nghe hắn nói vậy thì mặt càng lỏ lựng, gần như chạy trốn về phía phòng luyện đan.
Cho đến khi Lý Ngọc đi theo sau tới, lúc đi qua chỗ nàng đang đứng, Lý Ngọc mới ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, cười nói :"Chờ luyện đan xong, lại tiếp.......
Trong phòng luyện đan của biệt viện số sáu chín.
Chu Tử Tuyền đã giúp hắn chuẩn bị xong tất cả linh dịch, Lý Ngọc lấy cái lò đan tam phẩm mà Trịnh sư muội đưa cho hắn, dựa theo trình tự chính xác như trên đan phương viết, đem từng thứ linh dịch này cho vào lo đan.
Tiếp đó là đến trình tự luyện chế quan trọng nhất.
Bản thân Lý Ngọc sẽ không có trình độ tự luyện ra được Thông Mạch Đan, nhưng dưới tình huống ủy thác thân thể thì cũng chưa biết được.
Trong tay của hắn xuất hiện một ngọn lửa, ánh mắt nhìn về phía lò đan từ từ mất đi tiêu cự. ...
Không biết qua bao lâu, Lý Ngọc mơ màng tỉnh lại.
Cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh táo lại là cực kỳ mệt mỏi.
Là mệt mỏi từ thể xác lẫn tinh thân.
Pháp lực trong người cũng bị ép khô, không còn dư lấy một giọt nào thừa lại, may mà vẫn còn có chân khí chống đỡ cơ thể, không thì có lẽ hắn đã sớm nhũn cả chân, không cách nào đứng thẳng được.
Lý Ngọc kiểm tra lò đan trước. Hắn cũng không ngửi thấy bất kỳ mùi vị gì.
Hắn thấp thỏm mở nắp lò ra, nhìn thấy trong đó có một viên đan dược.
Đan dược cấp hai so với đan dược cấp thấp và đan dược cấp một có khác biệt, gân như không thể luyện chế một lò ra được mười hay tám viên.
Cho dù là Luyện Đan Sư tam phẩm có thủ pháp hết sức thuần thục, thì khi luyện chế đan dược cấp hai, một lò cũng chỉ cho ra được tầm hai viên, tất nhiên, điều này có liên quan đến vật liệu luyện chế, Lý Ngọc cũng dựa theo tỉ lệ linh dịch mà căn ra tâm ba viên Thông Mạch Đan.
Lần này hắn ủy thác toàn bộ quá tình luyện đan, nhưng ba phần vật liệu cũng chỉ luyện chế ra được một viên đan dược.
Lý Ngọc xòe bàn tay ra, ý niệm xuất hiện trong lòng, viên thuốc trong lò đan liên châm chậm bay lên, rồi rơi vào bàn tay hắn.
Lần đầu hắn luyện chế Thông Mạch Đan, như này cũng xem như thành công rồi, nhưng cũng chưa thể hoàn toàn coi là thành công được.
Vì viên đan dược hắn đang cầm trong tay này, tuy chính là Thông Mạch Đan không thể sai được, nhưng trên đó chỉ có duy nhất một đạo đan văn.
Chính là một viên đan dược hạ phẩm.
Bất kể là độ sáng bóng, độ tròn trịa, độ nông đậm của đan hương, ... đều không thể so sánh được với những đan dược mà Lý Ngọc luyện chế trước đây.
Đan độc ẩn chưa trong đan dược hạ phẩm còn nhiều hơn so với linh khí mà nó cũng cấp cho tu sĩ, trừ khi là tình huống khẩn cấp, hoặc không còn lựa chọn nào khác, chứ chẳng có tu tiên giả nào lại muốn ăn vào, hơn nữa, đan độc của nó có thể nói là gấp mười lần so với đan dược thượng phẩm, nên khi ăn một viên Thông Mạch Đan hạ phẩm vào, chưa chắc đã có thể giải khai được huyệt đạo, mà còn có thể thất bại.
Mà nếu như không mở thành công huyệt đạo, thì chẳng khác gì đem linh tệ đi mua độc dược về cho mình, sau đó còn phải tốn một đống thời gian để luyện hóa đan độc, có thể nói là tiền mất tật mang.
Trên phương diện luyện đan, trước giờ Lý Ngọc đều có yêu cầu rất cao, đan dược ra lò ít nhất cũng phải là thượng phẩm, nên lần này luyện chế ra kết quả như vậy, với hắn tính ra là thất bại, lãng phí vô ích một viên Ngọc Linh Quả.
Nguyên nhân thất bại cũng rất rõ ràng.
Đan dược cấp hai là đan dược mà chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới luyện chế được.
Pháp lực của Lý Ngọc mặc dù "lượng" so với Trúc Cơ Kỳ không kém hơn là mấy, nhưng "chất" thì lại kém xa, nên nhiệt độ trên ngọn lửa của hắn không đạt tới yêu cầu của đan dược cấp hai, hắn có thể luyện chế ra một viên đan dược Thông Mạch Đan có một đạo đan văn, đã là kỳ tích bên trong kỳ tích rồi, điều này cũng cho thấy, lò đan trong cơ thể hắn nghịch thiên cỡ nào.
Chỉ là bản thân hắn quá cùi bắp, pháp bảo nghịch thiên như vậy cũng không thể điều khiển được.
Nhưng mà thất bại hôm nay, cũng giúp hắn chứng thực một việc.
Có lò đan này bên người, hắn có thể vượt cấp luyện chế đan dược đẳng cấp cao, chỉ là pháp lực bây giờ cua hắn vẫn chưa tới Luyện Khí đỉnh phong, chờ tới lúc hắn tu hành viên mãn cả năm cái linh mạch, thì không cần Trúc Cơ, hắn cũng có thể luyện chế ra được Thông Mạch Đan thượng phẩm.
Cho dù lúc đó hắn cũng chẳng còn cần dùng Thông Mạch Đan nữa, nhưng Chu sư tỷ và Linh Nhi vẫn cần dùng đấy.